Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 37: Chương 37 tại dưa leo tr.
Sau mười ngày làm việc chăm chỉ, cuối cùng tất cả hạt giống cho mùa xuân đã được gieo trồng xong.
Khi công việc trong đội hoàn tất, đội trưởng cho mọi người nghỉ hai ngày để tranh thủ làm việc riêng.
Nhà họ Tô không có hàng xóm gần, đất riêng của họ nằm ngay bên cạnh ngôi nhà.
Chỉ cần rẽ trái vài bước là đến nơi.
Đất gần nhà, tiện cho việc hái rau, nhưng lại xa con sông nhỏ, nên việc tưới nước có chút phiền phức.
Tô Hữu Điền dẫn theo Chương thị và Phùng thị ra làm việc ở đất riêng.
Tô lão thái thì chỉ huy Tô Hướng Đông dọn dẹp chuồng heo ở hậu viện.
Trong hai năm đói kém trước đây, người ta không có đủ lương thực để nuôi gia súc, nhưng giờ tình hình đã khá hơn, thậm chí còn nghe nói sắp tới chính phủ sẽ gửi thêm lương thực cứu trợ.
Mùa màng năm nay cũng hứa hẹn sẽ tốt, nên Tô lão thái quyết định sẽ nuôi thêm heo.
Tô Tử Lễ và mấy đứa nhỏ đã lớn, có thể giúp một số việc như cắt cỏ cho heo.
Cộng thêm việc Tô lão thái thỉnh thoảng lại có khoai lang từ trong phòng, việc nuôi một con heo và một con dê là hoàn toàn khả thi.
Bà còn dự định xây thêm một cái chuồng gà, vì Cửu Nhi sắp đến tuổi ăn dặm, mỗi ngày một quả trứng gà là không thể thiếu.
Thời tiết ấm áp, Tô lão thái trải một chiếc chiếu trong sân, đặt thêm một tấm chăn mỏng lên trên rồi đặt Cửu Nhi ngồi chơi.
Cô bé không khóc cũng không làm ồn, hôm qua vừa tròn sáu tháng tuổi, và cô đã có thể ngồi vững vàng.
Đôi mắt đen láy của cô bình thản nhìn Tô Tử An và những đứa trẻ khác chơi đùa trước mặt.
Tô Cẩm Ngọc, cũng được đặt trên chiếu, nhưng chỉ có thể nằm nửa ngồi nửa bò.
Cậu bé nhìn các anh chị nhảy nhót, làm đủ trò trước mặt, cười không ngừng, nước miếng chảy ròng ròng.
Tô Cửu liếc nhìn cậu em một cái, thầm ghi nhớ vị trí trên chăn bị ướt nước miếng.
“Đệ đệ bẩn quá, nhìn kìa, nước miếng chảy ướt hết cả chăn rồi!” – Tô Cẩm Thụy đột nhiên kêu lên.
“Đúng thế, thật là ghê!” – Tô Tử An nhíu mày chê bai.
“Thôi nào, nó còn nhỏ, các con lúc bằng nó cũng chảy nước miếng như vậy thôi.
” – Tô Tử Lễ ngắt lời.
“Cửu Nhi muội muội thì không chảy nước miếng, người còn thơm tho, sạch sẽ hơn nhiều so với nó!” – Tô Tử An tiếp tục.
“Cẩm Ngọc sao có thể so sánh với Tiểu Cửu muội muội được?” – Tô Cẩm Diễn nói với vẻ chê bai.
Ngồi ở sân, Tô Hướng Tây đang mài đồ chơi bằng gỗ cho Cửu Nhi và Cẩm Ngọc, ngẩng đầu lên nhìn về phía các con, đầy vẻ yêu thương.
Khi còn trẻ, ông từng học nghề mộc từ một thợ mộc trong thôn.
Nhờ có tài năng và sự chịu khó, ông được thầy nhận làm đệ tử và truyền dạy toàn bộ kỹ nghệ.
Về sau, thợ mộc đó đã qua đời trong những năm đói kém.
Tô Hướng Tây mài khối gỗ trong tay cho đến khi nó trở nên mịn màng, không còn một chút gồ ghề nào.
Những hình chữ nhật, hình vuông, hình tam giác đã chất đầy hơn nửa sọt, đủ để Cửu Nhi và Cẩm Ngọc chơi đùa.
Ông còn định làm thêm một số đồ chơi nhỏ khác cho con gái, như lược gỗ, giày gỗ, búp bê gỗ, giường gỗ nhỏ.
So với con trai, ông thương yêu con gái nhiều hơn.
Nếu không sợ Phùng thị đột nhiên nổi cơn và làm hại con gái, ông đã sớm đưa Cửu Nhi về phòng mình để tự chăm sóc.