Bạn đang đọc truyện online miễn phí Quyển 1 – Chương 1-1: Lời dẫn tại dualeotruyen.
Hôm ấy, Kỷ Ức đang ở trong phòng làm việc của ông nội.
Sáng nay ngủ dậy cô bé đã thấy cổ họng đau rát, đầu óc choáng váng. Vốn đã
quen với việc ban ngày thường không có ai ở nhà, đặc biệt là trong những dịp nghỉ hè nghỉ đông, nên Kỷ Ức càng phải tự lực cánh sinh giải quyết
mọi vấn đề.
Nhưng vấn đề bây giờ là, Kỷ Ức cảm thấy mình đã bị ốm, cần phải uống thuốc.
Vậy nhưng lâu lắm rồi cô không ốm nên cô đã quên mất hòm thuốc cất ở đâu rồi.
Sau khi lục tung bảy, tám cái ngăn kéo, cuối cùng Kỷ Ức cũng tìm thấy nó.
Hai viên giảm sốt, hai viên cảm cúm, có nên thêm một viên Ngưu Hoàng giảm
nhiệt nữa không nhỉ? Hình như năm ngoái khi sốt cao, mẹ đã cho mình uống loại này thì phải, thế thì thêm một viên nữa vậy.
Kỷ Ức gỡ từng viên thuốc ra khỏi vỉ, vừa rót nước thì chợt nghe thấy tiếng chuông cửa.
Kỷ Ức đặt thuốc lên trên tờ khăn giấy rồi chạy ra cửa, nhón chân nhìn qua lỗ mắt mèo.
Ánh nắng giữa mùa hạ xuyên qua khung cửa kính, buông xuống hành lang, chiếu rọi từng ngóc ngách, không để xót bất kỳ góc tối nào. Trong ánh nắng
chói chang ấy, Kỷ Ức nhìn thấy Quý Thành Dương.
Sau này anh mới nói với Kỷ Ức rằng, thực ra đó là lần thứ hai họ gặp nhau.
Nhưng vào thời điểm ấy, đối với Kỷ Ức anh chỉ là một người xa lạ chưa từng
gặp mặt. Kỷ Ức nhìn qua lỗ mắt mèo, trông thấy một thanh niên cao gầy
trẻ tuổi đang cúi xuống hút thuốc. Trông anh không giống với các học
sinh mặc quân phục của ông nội, anh chỉ mặc một chiếc quần soóc thể thao dài đến đầu gối và áo phông ngắn tay màu trắng…
Vì anh cúi đầu nên những sợi tóc ngắn xòa xuống trán, che mất đôi mắt.
Kỷ Ức không lên tiếng mà cứ lặng lẽ nhìn anh như xem một bộ phim quay
chậm, thấy anh chống một tay lên bức tường trắng toát, dụi điếu thuốc
lên trên nắp thùng rác bằng kim loại đặt ngoài hành lang. Thú vị nhất là sau khi dập anh còn dùng đầu lọc thuốc trong tay lau thật sạch cái chấm màu ghi nhỏ xíu ấy rồi mới ném vào bên trong thùng rác.
Sau đó,
anh ngẩng đầu lên, hướng đôi mắt đen và sáng nhìn về phía cửa. Chắc vì
không nghe thấy tiếng động nào phát ra từ bên trong nên anh hơi nhíu
mày. Rồi, anh lại bấm chuông thêm lần nữa.
Đến lúc này cô bé mới nhớ ra chuyện mình vốn định mở cửa nên hỏi vọng ra ngoài: “Xin hỏi ai đấy ạ?”
Khu căn hộ này nằm trong một đại viện lớn, muốn vào được đến đây ít nhất
phải qua hai cổng có vệ binh canh gác, cả tòa nhà còn được lắp đặt hệ
thống mật mã nên người ngoài không thể tùy tiện vào được. Toàn khu đều
là những tòa nhà bốn tầng, mỗi tầng một hộ gia đình, mọi người đều đã
quá quen thuộc với nhau. Nhưng người này rất xa lạ, có lẽ là anh trai
lớn của gia đình nào đó thường đi học ở xa chăng?
“Kỷ Ức, anh là Quý Thành Dương.”
Giọng nói nhàn nhạt nhưng rất dịu dàng, người đó cho Kỷ Ức biết thân phận của mình.
Quý Thành Dương à… Kỷ Ức nhớ ra đó là chú út Quý nhà ông nội Quý, người đã nói sẽ đưa cô bé đi diễn kịch.
Chú út của Quý Noãn Noãn.
Đó là một cái tên có tần suất xuất hiện rất cao.
Quý Thành Dương, sáu tuổi bắt đầu học đàn piano, tuy muộn hơn các bạn cùng
trang lứa nhưng tám tuổi đã được lên sân khấu biểu diễn. Thời cấp một
được nhảy lớp hai lần nên chỉ học trong bốn năm, mười sáu tuổi đã học
tới đại học Pennsylvania*. Đây là những lời mà cô bạn thân từ nhỏ của Kỷ Ức là Quý Noãn Noãn thường nói.
*Đại học Pennsylvania (tiếng
Anh: University of Pennsylvania; gọi tắt là Penn hay UPenn) là viện đại
học tư thục ở thành phố Philadelphia, thuộc bang Pennsylvania, Hoa Kỳ.
Penn là một thành viên của Ivy Leaque với thế mạnh về các ngành khoa học cơ bản, nhân học, luật học, y dược, giáo dục học, kỹ thuật và kinh
doanh.
Chú út Quý qua Mỹ học, ông nội Kỷ Ức cũng thường nói đến
chủ nghĩa đế quốc gì đó của đất nước này… Kỷ Ức nhớ khi còn nhỏ có lần
đi một đôi giày da màu đỏ, ông nội liền đùa rằng “Giày da rầm rập gõ,
chủ nghĩa tư bản thối”. Chú út nhà họ Quý đi học đại học ở đất nước chủ
nghĩa tư bản này cũng thường được ông nội nhắc đến, kiểu như trong nước
bao nhiêu trường đại học tốt, sao không ngoan ngoãn ở nhà cống hiến cho
Tổ quốc mà lại phải đi du học nước ngoài…
Nhưng hình như bây giờ khá hơn rồi, ông không còn nói nhiều về chuyện đó nữa.
Kỷ Ức mở cửa, ngước lên nhìn người một giây trước vẫn còn rất bực bội này, cô bé chào một tiếng “Chú út Quý” rồi mở tủ giày lấy cho anh một đôi
dép đi trong nhà. Khách chưa kịp vào Kỷ Ức đã chạy xuống bếp rửa tay.
Quý Thành Dương thay dép đi vào nhà liền trông thấy Kỷ Ức đang bê bình nước lạnh trong suốt màu xanh ngọc bích lên rót vào cốc thủy tinh, sau đó
chau mày, nuốt một hơi năm viên thuốc.
Đắng quá.
Kỷ Ức
uống mấy ngụm nước mới nuốt trôi được viên Ngưu Hoàng giảm nhiệt, nhưng
vì đã ngậm thuốc quá lâu nên miệng toàn vị đắng. Cô bé muốn nói chuyện
nhưng miệng đắng khiến mặt mũi nhăn tít lại, Kỷ Ức uống thêm mấy ngụm
nữa, sau đó nhận ra chú út Quý đi tới trước mặt mình và ngồi xổm xuống.
Anh để tầm nhìn của họ ngang bằng nhau, cố gắng dịu dàng nói: “Đang uống gì thế?”
“Thuốc.” Kỷ Ức khẽ đáp, sau đó sờ trán mình, “Cháu sốt rồi, họng cũng đau.”
Kỷ Ức thử nuốt nước miếng, đau quá.
Đôi mắt đen của anh thoáng qua nét kinh ngạc: “Sao lại uống nhiều thế?”
“Uống ít không có tác dụng!” Kỷ Ức lý luận rất điêu luyện và bảo, “Cháu hay
bị sốt, trước kia chỉ cần uống nửa viên là khỏe, sau đó là một viên, bây giờ phải hai viên mới được.”
Anh nhíu mày, đưa tay đặt lên trán cô bé, “Đã đo nhiệt độ chưa?”
Bàn tay anh vẫn còn vương mùi thuốc nhè nhẹ, lòng bàn tay cũng hơi lạnh.
Kỷ Ức ngoan ngoãn đứng yên, tò mò không hiểu vì sao giữa mùa hè mà nhiệt
độ cơ thể chú út Quý lại thấp đến thế, “Không có… nhiệt kế.”
Lần
trước ốm Kỷ Ức đã làm vỡ nhiệt kế rồi, nhưng không dám nói với ông nội…
Lúc ấy, Kỷ Ức ngốc lắm, dùng tay trần nhặt những viên bi màu bạc đó,
không nắm chặt được nên lấy một xấp khăn giấy ra lau sạch sẽ. Hôm sau đi học, Kỷ Ức kể cho Triệu Tiểu Dĩnh cùng bàn nghe, cô bé còn dọa Kỷ Ức
rằng những thứ ấy trong nhiệt kế có độc… Cũng may sau khi lau sạch sẽ
xong Kỷ Ức không ăn uống ngay.
Trong khi Kỷ Ức đang mừng thầm về
chuyện mình không bị trúng độc do làm vỡ nhiệt kế thì Quý Thành Dương đã đứng dậy, nói sẽ về nhà lấy nhiệt kế và dặn cô bé đừng uống thêm thuốc
nữa. Chưa đầy ba phút, chú út nhà họ Quý đã cầm một cái nhiệt kế quay
lại, anh bảo Kỷ Ức ngồi lên ghế sô pha và đưa chiếc nhiệt kế lên môi Kỷ
Ức: “Nào, há miệng ra.”
Kỷ Ức ngậm lấy nhiệt kế rồi chợt nhớ tới
một chuyện, liền nhỏ giọng lẩm bẩm: “Chẳng phải ở bệnh viện lúc nào
người ta cũng sẽ dùng cồn để lau sạch trước ư?”
Kỷ Ức chưa dứt
lời, nhiệt kế đang ngậm trong miệng liền bị rút ra, cô bé giật mình nhìn lên. Trên gương mặt trắng trẻo của Quý Thành Dương rõ ràng có vài phần
bực bội, anh dùng khăn giấy lau sạch nhiệt kế rồi đưa lại cho Kỷ Ức,
“Kẹp dưới nách vậy!”
Kỷ Ức “ừm” một tiếng. Từ nhỏ cô bé đã biết
quan sát sắc mặt người khác nên dù lập tức nhận ra chú út Quý có vẻ đã
thật sự phạm sai lầm nhưng thôi, Kỷ Ức chẳng nên nói ra làm gì.
Chỉ có điều… vừa nãy ngậm chiếc nhiệt kế, bệnh tình mình liệu có trở nặng hơn không nhỉ?
Kỷ Ức kẹp chiếc nhiệt kế vào nách rồi cầm điều khiển kên mở phim ra xem.
Giờ này đang chiếu Slamdunk.
Nhưng… cô bé len lén liếc nhìn Quý Thành Dương, để khách ngồi xem phim hoạt
hình cùng có phải rất không tốt không? Thế là Kỷ Ức nghiêm chỉnh chuyển
kênh, cực kỳ bối rối đắn đo khi dừng lại ở kênh thời sự, nhưng đầu óc
thì đang mải mê chạy theo Rukawa và Hanamichi… Rõ ràng Quý Thành Dương
không hề muốn xem ti vi, lúc nãy khi anh về nhà lấy nhiệt kế còn cầm
theo một cuốn sách nên giờ đang mở ra đọc, trông có vẻ rất nhẫn nại khi ở cùng với một đứa trẻ như Kỷ Ức.
Kỷ Ức suy nghĩ một hồi rồi lại len lén chuyển kênh về Slamdunk.
Tối hôm ấy, anh lái xe đưa Kỷ Ức đi ăn Mc Donald ở Vương Phủ Tỉnh.
Đây là nhà hàng Mc Donald đầu tiên tại Bắc Kinh, vừa khai trương chưa lâu,
rất nhiều bạn học của cô bé đã tới đó, hầu hết đều bảo mùi vị chẳng ra
sao. Kỷ Ức nhớ Quý Noãn Noãn từng oán thán rằng chẳng ngon như khi ăn ở
nước ngoài, chỉ riêng Kỷ Ức là không thể chia sẻ kinh nghiệm ăn ngon hay không được, vì chẳng ai rảnh rỗi để đưa Kỷ Ức đến đó dù chỉ một lần.
Lúc đầu Kỷ Ức rất trông đợi, nhưng càng về sau càng chẳng còn quan tâm.
Nào ngờ mấy năm sau, vào buổi tối nay, cô bé lại được Quý Thành Dương dẫn
đến đó lần đầu tiên. Nhưng vì lúc ở nhà đã uống thuốc và đo nhiệt độ mất khá nhiều thời gian, Quý Thành Dương chỉ mua khoai tây chiên và
hamburger mang lên xe rồi sau đó vừa lái vừa nhìn cô bé ăn hết.
Thực ra hôm đó chính là hội diễn của đoàn văn công, tiết mục của nhóm thiếu
nhi mà Kỷ Ức tham gia chỉ nhằm mục đích góp vui, hoặc có thể nói rằng
chỉ để các vị quân nhân cao tuổi có nhiều huân chương công trạng ngồi
dưới khan đài kia trông thấy con cháu mình mà thấy vui vẻ hơn. Bởi vì
mọi người trong nhà họ Kỷ đều quá bận rộn nên mới nhờ con trai của người bạn già là Quý Thành Dương, hiện đang rất rảnh rỗi chuẩn bị ra nước
ngoài tiếp tục học tập, đến đưa Kỷ Ức đi biểu diễn.
“Đừng căng thẳng.” Quý Thành Dương ngồi xuống nhỏ giọng bảo.
Dứt lời, anh liền vỗ nhẹ lên lưng Kỷ Ức.
Một thanh niên hai mươi tuổi như anh, chẳng có kinh nghiệm dạy dỗ trẻ con mấy.
Đây không phải là lần đầu tiên Kỷ Ức lên sân khấu biểu diễn, nhưng lại là
lần đầu tiên có “người nhà” đi cùng. Cô bé vốn dĩ rất bình thản nhưng
sau khi nghe xong ba chữ anh nói liền bắt đầu thấy căng thẳng. Thậm chí
khi đứng sau cánh gà màu đỏ sậm, tim Kỷ Ức bắt đầu đập liên hồi.
Lẽ dĩ nhiên, cô bé đã phạm lỗi.
Kỷ Ức và một cậu bé khác cùng biểu diễn điệu nhảy của dân tộc Tạng. Đang
sốt nên đầu óc Kỷ Ức rất không tỉnh táo, khi ngả người ra phía sau,
trang sức trên tóc liền rơi xuống sàn diễn gây nên một tiếng động rất
lớn. Đó là chuyện chưa từng xảy ra nên nhất thời đầu óc trống rỗng, Kỷ
Ức vô thức cúi xuống nhặt đồ trang sức sau đó ngẩng đầu lên.
Trong giây lát, Kỷ Ức hoàn toàn sững sờ.
Sàn diễn tập trung rất nhiều ánh đèn, còn bên dưới khán đài chẳng thể nhìn
rõ được ai, trong bóng tối chỉ có thể trông thấy có rất nhiều người.
Kỷ Ức thật sự sợ hãi, chỉ cảm thấy chân mình bủn rủn, trong đầu hiện lên
một suy nghĩ rằng sẽ không bao giờ nhảy nữa. Cuối cùng, Kỷ Ức quả thật
liền quay người chạy xuống khỏi khán đài, không hoàn thành được tiết mục chỉ kéo dài có mười mấy giây, mặc kệ cậu bé kia đứng ngơ ngác một mình
trên sân khấu…
Rất lâu về sau, mỗi khi người ta nhắc đến cô bé nhà Kỷ là họ lại nói về chuyện này.
Hầu hết họ đều chỉ cười cười không có ý gì, cũng chỉ nói rằng cô bé này rất dễ xấu hổ, chắc hôm ấy sợ quá.
Tối hôm đó, Quý Thành Dương cũng cho rằng Kỷ Ức đã quá căng thẳng, anh
chẳng nghĩ ra cách nào để an ủi, nên lại lái xe đưa cô bé đến trước cửa
hàng Mc Donald sắp đóng cửa. Anh xuống xe mua cho Kỷ Ức một cốc kem tươi vị dâu. Lúc quay lại, anh đưa cho cô bé cốc kem nhựa được bọc kín bằng
giấy ăn: “Không sao đâu, lần sau là có kinh nghiệm rồi.”
Kỷ Ức nhận lấy chiếc cốc và bắt đầu ăn kem, ngon thật đấy.
Cô bé bỗng cảm thấy chú út Quý không thích cười, không thích nói chuyện này thực ra cũng rất ân cần.
“Cháu nghĩ… sẽ không có lần sau đâu ạ…” Kỷ Ức ăn được mấy miếng kem, định bảo không muốn nhảy nữa nhưng lại chẳng dám nói ra nên chỉ tiếp tục ăn.
“Cháu nhảy rất tốt, lúc nãy chú đứng dưới khán đài nghe thấy rất nhiều người khen cháu.”
Kỷ Ức ngậm chiếc thìa nhựa màu trắng, chớp chớp mắt, hàng lông mi khẽ rung rung rồi hỏi nhỏ Quý Thành Dương: “Chú út…” Anh cắn thuốc trong miệng
mà chưa kịp châm, chỉ ậm ừ: “Còn muốn ăn gì nữa không?”
Kỷ Ức lắc đầu, cô bé cười tít mắt, tiếp tục ăn kem. Giữa chừng chợt nghĩ ra một
chuyện, Kỷ Ức nuốt nước miếng, cảm thấy họng đã đau đến mức cứ như không còn là của mình nữa: “Có phải cháu ốm thì không được ăn kem không?”
Anh nhìn cốc kem trong tay Kỷ Ức một lát rồi hơi nhếch môi, mỉm cười đầy bất đắc dĩ.
Chỉ trong một ngày mà anh đã phạm phải hai lỗi rất cơ bản, đúng là bất ngờ.
Từ chiều đến tối, cuối cùng anh đã thể hiện được vài phần dịu dàng trong
nụ cười ấy, sau đó Quý Thành Dương nhanh chóng xuống xe đi mua cho cô bé một cốc sữa nóng.
Đèn đường nối tiếp nhau, buông xuống một màu
vàng ấm áp. Đã muộn, hai cánh cửa phụ cho ô tô đi qua đều đã đóng, anh
chỉ có thể lái xe đi vào từ cửa chính. Khi vệ binh ôm súng nhảy xuống
khỏi trạm gác đến kiểm tra giấy thông hành, anh mới phát hiện cô bé đã
ngủ thiếp đi, ôm trong tay cốc sữa chua chưa uống hết, nhưng miệng túi
nilon đã được buộc chặt, có lẽ là để tránh sữa không bị đổ ra ngoài…
Đúng là một cô bé chu đáo.
Vệ binh làm lễ chào rồi cho họ đi qua.
Anh đưa tay sờ lên trán Kỷ Ức, đúng là đã sốt cao rồi.
Vậy là… lần đầu tiên đưa Kỷ Ức ra ngoài mà anh đã làm cho cô bé bị ốm rồi sao?