Skip to main content
logo-truyenbiz.net
Dưa leo tr Ngôn Tình Tuổi Xuân Của Em, Tòa Thành Của Anh Chương 1-1: Mười chín tuổi gặp họ (1)

Chương 1-1: Mười chín tuổi gặp họ (1)

1:09 sáng – 05/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 1-1: Mười chín tuổi gặp họ (1) tại dualeotruyen

Mười chín tuổi, Trác Yến vào đại học, bắt đầu cuộc sống xa nhà. Trước đó Trác Yến chưa bao giờ đi đâu xa, nay bỗng dưng thiếu vắng bố mẹ bên cạnh khiến cô cảm thấy yếu đuối và hoang mang, cảm giác chông chênh như trời sắp sụp xuống. Lúc mới nhập trường, cô không tài nào thích nghi được, ngày nào cũng ngồi co ro trên giường khóc thút thít, vừa nhớ nhà, vừa cảm thấy buồn.

Cũng may tình trạng này không kéo dài, về sau cô cũng dần quen với cuộc sống mới.

Ở cùng phòng với cô đều là những thiếu nữ thanh xuân cùng trang lứa, ngày nào cũng túm tụm, nói nói cười cười dường như kể mãi cũng không hết những chuyện vui.

Ờ thì, hỏi nhau chuyện quê ở đâu, học trường cấp ba nào, trong trường có anh chàng nào vừa học giỏi vừa đẹp trai không? Lúc đó cậu có yêu thầm người ta không? Người đó liệu có yêu thầm cậu không?

Mỗi lần nói những chuyện này mọi người đều cảm thấy ngượng ngùng, e thẹn, vừa cười hi hi vừa khoát tay chối đây đẩy.

Hôm đó sau giờ ngủ trưa, ba cô nàng cùng phòng với Trác Yến bắt đầu “hội họp”. Mọi người trò chuyện sôi nổi từ trường cấp ba trước kia đến lớp học hiện nay.

Lộ Dương giường trên hỏi Trác Yến: “Cậu thấy con trai lớp mình, ai đẹp trai?”.

Trác Yến suy nghĩ rất nghiêm túc rồi trả lời: “Cậu thấy con trai lớp mình có người đẹp trai ư?”.

Chỉ có câu nói đó mà Lộ Dương và Tiểu Dư ở giường bên cười lăn lộn. Trác Yến rất thích những tràng cười sảng khoái của các bạn.

Sau trận cười, Tiểu Dư nghĩ ngợi rồi nói: “Thực ra tớ thấy, Giang Sơn – lớp trưởng lớp mình cũng được, khá đẹp trai”.

Trác Yến nghe câu nói đó cứ xuýt xoa: “Bạn Tiểu Dư phòng mình rất có tiền đồ nhé! Xem kìa, mới năm nhất, còn nhữn ba, bốn năm nữa mới bước vào xã hội mà bạn ấy đã biết cách nịnh quan trên rồi! Nhân tài! Đúng là nhân tài!”.

Tiểu Dư lườm Trác Yến một cái đầy vẻ hung dữ, vớ lấy một quyển sách trên bàn, nhắm đúng gương mặt khiến mình tức giận, phi thẳng đến.

Trác Yến nghiêng người tránh, vỗ ngực dương dương tự đắc: “Cũng may ta đây thân thủ nhanh nhẹn!”.

Vừa nói dứt, bên tai đã vang lên tiếng thét the thé.

Thì ra cô tránh được nhưng Tôn Dĩnh ngồi phía sau thì xui xẻo, vô duyên vô cớ phải chịu đòn thay cô.

Lúc này Tôn Dĩnh vẫn đang suy nghĩ về câu hỏi trước đó. Cô đang định nói ra cái tên ấy, mới chỉ kịp thốt ra một chữ thì bất ngờ bị quyển sách đập vào mặt. Cái tên đó lập tức bị tiếng thét thảm thiết của cô cắt ra thành từng tiếng rời rạc, “Hứa… á… Khôn cũng được… Này, sao các cậu lại ném tớ hả? Tiểu Dư, cậu nhắm chuẩn rồi hãy ném có được không?”.

Trác Yến, Lộ Dương và Tiểu Dư bò ra cười ngặt nghẽo.

Tiểu Dư ôm bụng kêu lên: “Tôn Dĩnh ơi là Tôn Dĩnh, thì ra cậu cũng tẩm ngẩm tầm ngầm phết nhỉ! Bình thường cứ bảo gia đình không cho yêu đương khi vẫn còn đi học, thế mà bây giờ bị ném trúng rồi vẫn còn lảm nhảm tên Hứa Khôn của người ta, ha ha ha!”.

Tôn Dĩnh trừng mắt nhìn Tiểu Dư, vạch mặt cô bạn không chút nương tình: “Cậu… tớ… Tiểu dư, cậu đừng tưởng tớ không biết cậu yêu thầm anh chàng Trương Nhất Địch hát hay, nhảy đẹp, chơi bóng rổ rất giỏi lại hay tỏ vẻ lạnh lùng ở khoa Xây dựng nhé!”.

Nghe đề tài hay ho này, Trác Yến lập tức hào hứng. Cô nhảy chồm tới đè Tiểu Dư xuống giường và ra sức hỏi vặn vẹo. Nhưng Tiểu Dư cứ trả lời vòng vo.

Lúc này có người đứng dưới kí túc gọi số phòng của Trác Yến.

Nghe tiếng gọi, Trác Yến tạm buông Tiểu Dư ra, thò đầu ra ngoài cửa sổ nhìn xuống dưới.

Lớp trưởng và ba anh chàng cùng lớp đang đứng ở dưới ngửa cổ lên gọi. Họ đến đưa giáo trình cho các cô, nhưng bảo vệ chặn lại không cho vào, hò đành dùng cách này để gọi các cô xuống lấy sách.

“Trác Văn Tĩnh – xuống đây! Nhận sách!”. Lớp trưởng Giang Sơn đứng dưới lầu lớn tiếng gào tên của Trác Yến – đương nhiên là tên giả.

Nói đến biệt hiệu “Trác Văn Tĩnh” của Trác Yến còn có một “sự tích”.

Khi Trác Yến mới nhập trường hầu hết thời gian cô đều bận thương nhớ quê nhà, căn bản chẳng hề giao lưu với bạn vè cùng lớp. Đừng nói đến chuyện thân thiết với lớp trưởng Giang Sơn như bây giờ, mà thậm chí cô còn không quen biết vô số bạn học. Ấn tượng ban đầu mà cô để lại cho đám nam sinh là vô cùng “văn tĩnh”(*), thậm chí lúc đó có rất nhiều bạn học nam còn nói rằng: “Nữ sinh lớp ta chỉ có Trác Yến là dịu dàng và có khí chất nhất, còn lại chẳng có ai”.

Lúc Lô Dương quay về kí túc xá kể lại câu đó, Trác Yến đã hoàn toàn bộc lộ bản chất với chị em. Vì thế Lộ Dương cực kỳ coi thường cô: “Bọn con trai lớp chúng ta mắt mũi để đâu rồi? Làm sao lại coi cậu ta là khuê nữ chứ? Rõ ràng cậu là một bà điên thì có!”.

Trác Yến lại nói với vẻ rất đứng đắn: “Tròng dòng chảy lịch sử, bao nhiêu liệt sĩ đã dùng máu và sinh mệnh để chứng minh cùng một việc – đó chính là đôi mắt của quần chúng luôn sáng suốt! Dương Dương, cứ tin lời họ nói đi! Dũng cảm đối diện với lòng mình!”.

Cô nói xong, giường lại cóthêm một cái gối.

Lộ Dương không chịu được, cầm gối đập vào người cô, đập xong đòi gối lại nhưng Trác Yến không chịu đưa.

Cô hỏi Lộ Dương: “Cô gái, nếu tôi đưa cô, cô lại lấy nó đập tôi ư?”.

Lộ Dương đáp: “Nếu cậu không làm tớ buồn nôn thì tớ sẽ không đập cậu”.

Trác Yến lắc đầu: “Cái đó tớ không dám hứa. Không trả cậu đâu, hôm nay cậu gối lên túi sách đi!”.

Ngay sau đó trước mặt tối om, cô bỗng cảm thấy nghẹt thở.

Lộ Dương lôi cả tấm chăn từ giường trên xuống, trùm lên đầu cô.

Đêm đó, Lộ Dương rất thê thảm, không có gối cũng chẳng có chăn, ngồi xổm bên chân Trác Yến khổ sở van nài.

Trác Yến hỏi cô bạn: “Cậu có thấy các bạn nam lớp ta nói đúng không?”. Trác Yến nghĩ, nếu cô nàng chịu trả lời là đúng, thì cô nhất định sẽ trả lại đồ.

Lộ Dương mặt mũi méo xệch, nghiến răng thở hổn hên như đang hạ quyết tâm cực lớn để thuyết phục bản thân thỏa hiệp, nhưng vẫn không thể nào bắt mình gật đầu được.

Cuối cùng cô nàng hậm hực bảo: “Cậu cứ để tớ bị đông cứng chết đi cho rồi!”.

Về sau chuyện này đồn ra ngoài, rồi dần dần biến tấu thành Trác Yến tịch thu gối và chăn của Lộ Dương, cưỡng ép cô nàng công nhận mình dịu dàng và có khí chất.

Cuối cùng, bản chất của Trác Yến cũng bị phơi bày. Sau này mọi người thỉnh thoảng lại mang chuyện đó ra chế giễu Trác Yến, dù nói bao nhiêu lần cũng không thấy chán, lần nào nhắc lại cũng cười như mới nghe lần đầu. Trác Yến rất tức tối, hết lần này đến lần khác gục đầu vào tường hỏi: “Nửa đời còn lại của các cậu có phải chỉ sống nhờ vào câu chuyện cười này không hả?”.

Bọn con trai còn đặt tên cho Trác Yến một biệt danh là “Trác Văn Tĩnh”.

Mọi người ngày nào cũng gọi đi gọi lại là “em Văn Tĩnh” mà không gọi tên thật của cô, đến mức người phụ trách lớp thậm chí còn tưởng lớp của họ lại có thêm người mới.

Dần dần, ngay cả các giảng viên trong khoa cũng biết nữ sinh tên “Trác Văn Tĩnh” ấy, còn với cái tên “Trác Yến”, họ lại không có ấn tượng. Lúc thi cử lần nào cũng có giảm thị chỉ vòa họ tên Trác Yến, hỏi với vẻ thắc mắc: “Sao lại là Trác Yến? Trác Văn Tĩnh, em viết sai tên à?”.

Mỗi lần như thế, Trác Yến luôn có cảm giác khóc không ra nước mắt.

**********

Trác Yến ở tầng sáu. Cô nhoài ra cửa sổ, nhìn Giang Sơn từ một khoảng cách rất xa: “Lớp trưởng, leo cầu thang thì thật kém thông minh! Hay tôi thả xuống cho cậu một cáu giỏ, cậu đặt sách vào rồi tôi dùng dây kéo lên, cậu thấy thế nào?”.

Với độ cao sáu tầng thế này, Trác Yến chỉ có thể nhìn thấy sắc mặt khó coi của Giang Sơn khi nghe câu nói của cô: “Trác Văn Tĩnh, sao cậu lười chảy thây thế hả? Cậu có còn là con gái không?”.

Từ trước đến nay, Trác Yến hận nhất là người khác nghi ngờ giới tính của cô. Lúc lên cấp ba, để dồn sức học hành cô luôn để tóc ngắn, gần giống đầu đinh. Lúc đi vệ sinh, luôn có những nữ sinh mới chuyển trường (trường cấp ba của Trác Yến là trường trọng điểm, rất nhiều học sinh nơi khác vì muốn thi đậu đại học nên chuyển đến học giữa chừng) hét lên với cô: “Á á á! Có thằng con trai giở trò lưu manh chui vào nhà vệ sinh nữ!”.

Mỗi lần nghe tiếng hét ấy, Trác Yến đều phát điên, vừa ra sức ưỡn ngực gân cổ cãi: “Này này này! Làm ơn nhìn kĩ đi rồi hãy la hét! Lưu manh cái gì mà lưu manh! Tôi là con gái, con gái! Cậu có thấy thằng nào có hai cái cục u trước ngực không hả?”.

Những hiểu lầm như thế càng nhiều thì những chuyện cười vớ vẩn cũng xuất hiện. Mọi người bắt đầu nghi ngờ Trác Yến bản chất là nam hay nữ, hoặc là hifi cũng nên.

Khi các bạn học cấp ba đã chớm biết thương thầm nhớ trộm thì Trác Yến vẫn chưa có cảm xúc thiếu nữ ấy. Thậm chí bình thường mọi người còn đùa cô: “Trác Yến, cậu đẹp trai thế kia, tớ nghĩ cậu nên tìm một ‘cô’ bạn gái mới đúng!”.

Tuổi xuân tươi đẹp, tuổi trẻ ngọt ngào. Trác Yến cứ giữ mãi tình bạn với cậu bạn dẹp trai cùng bàn. Quãng thời gian tươi đẹp ấy đã qua, một đi không trở lại, từ đó trong lòng Trác Yến chất chứa một nỗi phẫn uất thấm sâu vào tận xương tủy với những người nghi ngờ giới tính của cô.

Trác Yến hất mái tóc rối đã được nuôi rất dài của mình, từ trên cao hét vọng xuống dưới với Giang Sơn đang cười ranh mãnh: “Giang Sơn ơi Giang Sơn, mảnh giấy ơi mảnh giấy, Ngô Song ơi Ngô Song!”.

Ngô Song là đồng hương của cô, học khoa Xây dựng. Một hôm Ngô Song đến mượn sách Trác Yến thì Giang Sơn nhìn thấy, Giang Sơn thấy Ngô Sông dịu dàng xinh đẹp, bất giác trong lòng nảy sinh tình cảm, nên đã viết một bức thư khéo léo bày tỏ tình cảm, nhờ Trác Yến chuyển hộ. Hai người đến nay vẫn đang ở giai đoạn bạn bè mở ám nửa lùi nửa tiến.

Giang Sơn giọng biến sắc: “Trác Văn Tĩnh, cậu ngậm miệng lại cho tôi! Tôi bóp chết cậu!”.

Trác Yến nghĩ lúc này chắc Giang Sơn đã đỏ mặt tía tai rồi.

Cuối cùng trong tiếng cười như điên của Trác Yến, Giang Sơn đành ngậm hờn mà thỏa hiệp, cực kì bất đắc dĩ đặt sách vào trong giỏ tre thả từ trên tầng xuống, chia làm bốn đợt để cô nàng đáng ghét kia kéo lên tầng sáu.

Hành động khoa trương đó còn thu hút bao nhiêu người theo dõi, xuýt xoa cảm thán.

Giang Sơn cảm thấy vô cùng mất mặt nên cứ quay mặt đi nơi khác.

Trác Yến cười hì hì xảo quyệt, giễu cợt hành động cố làm người vô hình của cậu. Trong hai tòa nhà gần nhau toàn là những học sinh cùng một học viện, có ai mà không quen ai đâu?

Trác Yến hăng hái vận chuyển sách lên tầng, bỗng nghe dưới lầu có người hỏi: “Bạn ơi, tôi có thể hỏi một chút không, cái giỏ tre của bạn lấy ở đâu thế?”.

Trác Yến nhìn theo hướng phát ra tiếng nói. Đó là một nam sinh cao gầy, trông rất nho nhã, thư sinh.

Cậu ta ngẩng đầu lên đợi cô trả lời.

Trác Yến lấy hơi, đáp to: “Cái giỏ này tôi được cho lúc mua táo đấy!”.

Cậu chàng kia tỏ ra nghi ngờ: “Sao lúc tôi mua táo họ chỉ cho túi giấy chứ không có giỏ?”.

Trác Yến cười khà khà, đáp lại: “Đó là do cậu mua táo cao cấp! Chắc chắn cậu mua táo Fuji – nó rất đắt nên gói đẹp, gói bằng những hộp giấy màu; còn loại tôi mua là loại nhỏ xíu và chua chua, rất rẻ, nên mới cho bừa một cái giỏ để đựng thôi!”.

Chàng trai kia nghe xong cũng cười theo, ngửa cổ lên hét một câu: “Cảm ơn cậu nhé!”.

Đợi câu ta đi rồi, Giang Sơn đứng dưới tầng, xếp sách chuyến cuối vào giỏ rồi ngẩng lên hỏi Trác Yến vẻ hờn giận: “Cậu quen cậu ta à?”.

Trác Yến lắc đầu: “Không quen!”.

“Không quen mà cậu cũng trò chuyện to tiếng thế!”. Giang Sơn nghiến răng.

Trác Yến không phục hét lại: “Vớ vẩn! Xa như thế, tôi không hét to thì người ta nghe thấy chắc!”.

Giang Sơn hậm hực “hừ” một tiếng: “Dù sao chỉ cần ở cạnh cậu thì chẳng có lúc nào là không mất mặt!”. Nói xong quay lưng bỏ đi, như thể chỉ chậm một giây nữa thôi là có người đến đòi mạng cậu không bằng.

Trác Yến nhìn theo bóng cậu, vặn hết sức lực toàn thân, thốt ra một câu đầy vẻ thâm tình vô hạn: “Phì!”.

Thu dọn giỏ sách xong, trèo xuống bệ cửa sổ, vừa quay đầu lại, Trác Yến gần như giật bắn mình.

Tiểu Dư đang đờ đẫn giống như tâm hồn đang treo ngược cành cây, ngơ ngẩn nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trác Yến dè dặt chọc vào người bạn: “Này, làm gì thế? Ban ngày ban mặt mơ mộng cái gì?”.

Bị trêu ghẹo trắng trợn, Tiểu Dư lại còn gật đầu: “Văn Tĩnh, cậu có biết anh chàng lúc nãy nói chuyện với cậu là ai không?”.

Trác Yến nhún vai, xòe hai tay ra: “Cậu và Giang Sơn trong bụng đều có giun giống nhau à? Sao câu hỏi đều giống hệt nhau vậy? Anh chàng kia là ai với chả không là ai, có liên quan gì đến tớ chứ? Tớ biết đâu được!”.

Tiểu Dư bỗng chốc trở nên kích động: “Đồ khốn này! Cậu im miệng ngay! Đúng là con heo ngốc mù thông tin! Anh chàng đó, anh ấy là Trương Nhất Địch, Trương Nhất Địch đấy!”.

Trác Yến “ồ” lên một tiengs.

“Thì ra anh chàng đó chính là Trương Nhất Địch, kiện tướng bóng rổ biết nhảy múa ca hát trong truyền thuyết đó sao?”.

Nhớ lại vóc dáng cao gầy nho nhã của cậu ta, Trác Yến hơi nghi ngờ: “Cậu ta là Trương Nhất Địch? Nhìn dáng người cậu ta, giống như nhà cậu ta bán xương sườn ấy – gầy như thế, đừng nói là chơi bóng rổ, mà nếu có nhảy thì cánh tay rồi chân cậu ta như thế, có sức mà nhấc lên nổi không?”.

Tiểu Dư méo xệch mặt, lao đến bóp cổ cô: “Không được nói xấu anh ấy! Người ta gầy thì gầy nhưng trên người có thịt!”.

Trác Yến tỏ vẻ hoảng sợ gật mạnh đầu, ra sức phụ họa theo: “Đúng đúng đúng! Cả người cậu ta đều là thịt – thịt thăm xương ống!”.

Mắt Tiểu Dư như muốn lồi ra ngoài: “Cậu mới là thịt thăm xương ống!”.

Trác Yến nghiêm túc lắc đầu: “Không không không, tớ là thịt người đấy chứ! Mềm mềm, trắng trẻo, mượt mà, láng mịn…”.

Cô chưa nói xong Tiểu Dư đã vội vàng buông tay, quay người đi cùng Lộ Dương, Tôn Dĩnh quỳ bệt xuống làm động tác nôn ọe dữ dội.

Trác Yến nhìn họ, lắc đầu thở dài: “Ruột già của các cậu thật yếu kém quá, lúc nào cũng chọn đúng lúc tớ chân thành nhất mà lên cơn đâu, tội lỗi, quá tội lỗi!”.

Vừa nói dứt, xung quanh đã đầy ắp sách vở ném đến, thậm chỉ cả dép lê và tất…