Bạn đang đọc truyện online miễn phí Quyển 1 – Chương 20: Trở về lư thị tại dualeotruyen.
Huyện Lư thị nằm ở phía đông quận Hoằng Nông, cũng là nơi Trương Huyễn vào đất Tuỳ mấy tháng trước, hắn cũng thật không ngờ, gần bốn tháng sau, mình lại một lần nữa tới huyện Lư thị.
Lúc này đã là tháng hai đầu xuân, vạn vật sống lại, liễu rủ nảy mầm, từng chuỗi hoa vàng nở đón xuân vô cùng xinh đẹp, mấy con chim én bay vút qua mặt sông, tạo nên từng đợt sóng lăn tăn.
Phía nam huyện Lư thị là núi Hùng Nhĩ sừng sững, thuộc dãy núi Tần Lĩnh, cũng chính là nơi Trương Huyễn vào triều Tuỳ, mà địa thế phía bắc lại thấp phẳng, rải rác những ngọn đồi thấp và thung lũng, được cánh rừng lớn che phủ.
Lạc Thuỷ chảy từ đồi núi, qua toàn bộ huyện Lư thị, từng toà thôn trang toạ lạc hai bên bờ sông, khắp nơi đều có thể nhìn thấy những cánh đồng lúa mạch và rừng dâu.
Đất tổ của gia tộc Dương thị mặc dù đang ở Quan Trung, nhưng ở huyện Lư thị cũng có một khu quần cư của người trong tộc, chỉ có điều quy mô nhỏ hơn nhiều so với Dương gia trang ở Hoa Âm, chỉ có hơn hai mươi hộ người Dương thị.
Sở dĩ ở huyện Lư thị có người gia tộc Dương thị bởi vì bọn họ ở huyện Lư thị có một mảnh đất vài ngàn mẫu. Đây vốn là đất phong của tướng quốc Dương Tố, Dương Tố giao cho gia tộc.
Hơn mười hộ dân của gia tộc Dương thị đã ở từ hai mươi năm trước, chỉ phụ trách riêng mảnh ruộng lúa mạch này, đồng thời tại đây xây dựng một toà phủ trạch, bên trong dự trữ không ít tiền và lương thực.
Toà phủ trạch này của Dương thị nằm giáp với Lạc Thuỷ, cũng xây dựng một bến sông ở bên cạnh Lạc Thủy, đỗ được vài chiếc thuyền hàng năm trăm thạch.
Trương Huyễn và mấy người con cháu Dương gia lúc xế chiều đã tới phủ trạch Dương thị, bọn họ do Dương Văn Tuấn dẫn đầu, lúc này thân phận của Trương Huyễn là thủ lĩnh gia đinh hộ vệ của Dương gia trang, hắn chịu trách nhiệm an toàn.
– Trương công tử, thời gian khá cấp bách, đêm nay chúng ta xuất phát, trước tiên phải xử lý một số việc, cậu ở bên ngoài tuần tra, chú ý xem có người khả nghi hay không.
Dương Văn Tuấn dặn dò Trương Huyễn vài câu rồi dẫn theo vài tên đệ tử Dương thị vào phủ trạch. Trương Huyễn đương nhiên biết bọn họ còn có việc khác, phải tiêu huỷ một số hàng cấm của Dương Huyền Cảm, hiển nhiên không thể để một người ngoài như hắn có mặt.
Trương Huyễn đi đến trước mấy chiếc thuyền lớn ở bến, tổng cộng có bốn chiếc, nhưng theo Trương Huyễn, mấy chiếc này thuộc loại thuyền cỡ trung, chí ít dài bảy trượng, cao một trượng, cũng có thể vận chuyển được không ít vật tư.
Hắn nhảy lên chiếc thuyền lớn nhất, trên thuyền chỉ có một lão chèo thuyền đang chậm chạp cọ rửa sàn thuyền. Trương Huyễn đi đến trước cười hỏi:
– Xin hỏi lão trượng, những chiếc thuyền này có thể đi ngược dòng Lạc Thuỷ không?
Lão chèo thuyền ngẩng đầu nhìn hắn một cái, cười nói:
– Đương nhiên có thể, dòng chảy Lạc Thủy rất chậm, chống sào chèo mạnh đều có thể đi về phía trước, chỉ là so với xuôi dòng thì chậm hơn một chút thôi.
– Xem ra nước sông cũng không sâu.
– Coi như cũng được đi! Hiện tại lũ xuân vừa mới bắt đầu, mực nước tăng rất nhiều so với tháng trước, qua hai tháng nữa, cái bến này đều sẽ bị ngập trong nước thôi.
Trương Huyễn đi đến cạnh thuyền , nhặt cây sào dài bên cạnh lên thử độ sâu của nước, sâu khoảng một trượng, hắn âm thầm gật đầu. Đúng lúc này, Trương Huyễn vô tình phát hiện trong rừng cây bờ bên kia có vài bóng người lay động.
Trong lòng hắn thầm cả kinh, nhìn kĩ lại rừng cây bờ bên kia, những bóng người vừa nhìn thấy đã biến mất rồi.
– Mọi người, rừng cây bờ bên kia có người ở sao?
Trương Huyễn quay đầu hỏi, ông lão chèo thuyền.
– Bên kia làm sao mà có người được, đều là núi rừng cả, chí ít ta chưa từng gặp ai, chỉ từng nhìn thấy khỉ thôi.
Trương Huyễn thầm nghĩ trong lòng:
“Lẽ nào vừa rồi mình nhìn thấy là khỉ, không phải là người sao?”
“Không! Không thể nào!”
Chính mình nhìn thấy rất rõ ràng, trong đó có thân ảnh màu trắng, khỉ không thể có thân ảnh màu trắng, nhất định là người.
Trương Huyễn lại hướng về phía rừng cây nhìn kỹ lại, hắn dường như nhìn thấy có người nhẹ nhàng di chuyển, trong lòng hắn lập tức có sự nghi ngờ, chẳng lẽ còn có người đang có ý đồ với Dương Huyền Cảm sao?
Lúc này, hắn nghĩ tới Huyền Vũ Hoả Phượng, phải chăng bọn chúng cũng đến đây rồi?
***
Trong khu rừng rậm phía bờ tây Lạc Thuỷ, Trương Trọng Kiên đứng sau một cây đại thụ, ánh mắt sắc bén nhìn chăm chú vào bốn chiếc thuyền lớn trên bến Dương phủ, y dẫn đầu mười tên thủ hạ đã tới được hai ngày, đây là nhận số nhiều nhất nhiều nhất mà Huyền Vũ Hoả Phượng từng phái đi để thực hiện một nhiệm vụ.
Ngay cả vào năm Đại Nghiệp thứ hai, ở ngoại ô Trường An mượn danh xã tế, tàn sát đẫm máu hơn ba trăm phần tử Dương Lượng tụ họp, Huyền Vũ Hoả Phượng cũng chỉ xuất ra chín người, mà lần này bắt giết Dương Huyền Cảm, không ngờ bọn chúng đưa ra tận mười hai người.
Trương Trọng Kiên cảm nhận được gánh nặng trình trịch trên vai, nhưng y hết sức cẩn trọng, cho dù áp lực lớn hơn nữa, y cũng sẽ kiên nhẫn chờ đợi thời cơ.
Chỗ ẩn thân của Dương Huyền Cảm vô cùng bí mật, dùng mọi cách đều không nghe ngóng được, có điều bọn chúng đã nắm được một manh mối, hai tháng trước, Dương phủ dùng thuyền lớn chở một lượng lương thực đi.
Trương Trọng Kiên lập tức đoán được nhất định chỗ lương thực kia là gửi cho Dương Huyền Cảm, hơn nữa y cũng lẻn vào trong phủ điều tra rồi, trong phủ cũng có không ít tiền bạc và lương thực, bọn chúng chắc chắn sẽ vận chuyển lần nữa.
– Sư huynh, Vũ Văn Thuật đã dẫn hai vạn đại quân đến huyện Lư thị rồi, chúng ta chờ đợi như thế này, chỉ sợ không phải là cách.
– Bình tĩnh, Dương phủ đã có động tĩnh rồi.
Trương Trọng Kiên nhìn chăm chú vào bốn chiếc thuyền lớn, con mắt của y không giống người bình thường, y phát hiện trên chiếc thuyền lớn nhất có một người trẻ tuổi thân hình cao lớn đang nhìn bốn phía, hơn nữa còn nhìn thấy bọn họ ở đây, chỉ về phía bên này hỏi người chèo thuyền chuyện gì đó.
Trong lòng Trương Trọng Kiên cả kinh, vừa quay đầu, chỉ nhìn thấy sư muội Trương Xuất Trần dẫn theo hai tên thủ hạ Hoả Phượng bước nhanh tới, bọn họ giả làm những cô gái nông thôn đi tìm hiểu tin tức, Trương Xuất Trần mặc một bộ đồ màu trắng.
Trong lòng Trương Trọng Kiên thấy không ổn, bộ đồ màu trắng của Trương Xuất Thần có lẽ đã làm lộ hành tung của bọn họ, nhưng lúc này Trương Xuất Thần đã đi đến chỗ cách ly, đối phương sẽ không nhìn thấy nàng chứ.
– Có tin gì không?
Trần Trọng Kiên tạm thời không muốn nhắc đến chuyện bộ đồ trắng nữa.
– Quả nhiên như đại sư huynh dự đoán, người của Dương thị đã đến Hoằng Nông rồi, mười người đến, hẳn là đi tìm Dương Huyền Cảm.
Trương Trọng Kiên mừng rỡ, trời cao chiếu cố y, để suy đoán của y trở thành sự thật, quả nhiên phải ra tay từ Dương gia ở Lư thị.
– Sao hắn cũng tới!
Trương Xuất Trần bỗng nhiên nhìn thấy dáng người cao lớn của Trương Huyễn, nàng nhìn một cái đã nhận ra ngay.
– Sư muội biết hắn?
Trong mắt Trương Xuất Trần ngạc nhiên không ngừng:
– Muội từng nhìn thấy hắn ở võ quán của Dương Kỳ, hơn nữa hắn cũng từng đến phủ Vũ Xuyên của chúng ta, hình như là bằng hữu của Vương Bá Đương, có điều hắn và Dương gia có quan hệ gì nhỉ?
Trương Trọng Kiên nhìn chăm chăm vào đôi mắt đang híp lại của Trương Huyễn, xem ra người này đến không có ý tốt.
– Đại sư huynh, chúng ta nên làm gì?
Trương Xuất Trần bất an hỏi.
Trương Trọng Kiên nhìn chăm chú vào mấy chiếc thuyền lớn, chậm rãi nói:
– Hiện tại chỉ có thể đi một bước tính một bước, trước tiên đi theo mấy chiếc thuyền này, sẽ không sai đâu!
***
Buổi tối hôm đó, hai chiếc thuyền lớn vận chuyển một vạn quan tiền cùng năm trăm thạch lương thực lặng lẽ rời khỏi Dương phủ, đi ngược dòng Lạc Thuỷ theo hướng tây.
Lạc Thuỷ khởi nguồn từ Tần Lĩnh, chảy qua quận Thượng Lạc, quận Hoằng Nông và quận Hà Nam, cuối cùng đổ vào Hoàng Hà. Nó ở vùng trung du là một con sông hết sức bình thường, mãi cho đến Lạc Dương, danh tiếng của nó mới nổi, nó chia Lạc Dương làm hai, trở thành con sông đầu tiên của vương triều Đại Tuỳ.
Trương Huyễn mặc dù vừa tới huyện Lư thị, nhưng nơi cuối cùng bọn hắn đến không phải là Lư thị, chỉ đến huyện Lư thị vận chuyển tiền và lương thực. Chiếc thuyền lớn chậm rãi đi về phía tây, hai ngày sau, hai chiếc thuyền lớn đã vào đến quận Thượng Lạc.
Từ khi Trương Huyễn tình cờ phát hiện có kẻ theo dõi trạch phủ Dương thị, trên đường đi, liền không nhìn thấy những người theo dõi đó nữa. Hành trình của bọn họ khá thuận lợi, không gặp bất cứ phiền phức gì.
Hơn nữa sau khi vào quận Thượng Lạc, hai bên bờ sông người ở thưa thớt, nhìn thấy rất ít thôn xóm. Lúc này, Dương Văn Tuấn từ từ đi lên phía trước, chỉ về thung lũng lớn trước mặt chậm rãi nói:
– Dương Huyền Cảm và đội quân của y ẩn náu trong thung lũng kia.
– Y còn có cả quân đội sao?
Dương Văn Tuấn gật đầu:
– Khoảng trên dưới hai ngàn người nữa, tuy nhiên tinh thần binh sĩ vô cùng giảm sút, lần trước nếu không phải ta kịp thời đưa lương thực đến, quân đội đã bạo loạn rồi, ta đoán bọn chúng cũng sắp không chống đỡ nổi nữa rồi.
Dương Văn Tuấn thấy hai bên không có người, lại thấp giọng nói với Trương Huyễn:
– Ta ở huyện Lư thị biết được một tin tức, Vũ Văn Thuật dẫn một vạn quân đội đóng trong huyện thành Lư thị, bọn chúng cũng mới đến, rất có khả năng có lính đào ngũ bán đứng Dương Huyền Cảm, tình cảnh hiện tại của y vô cùng xấu, chúng ta nhất định phải ngăn cản y trở về Dương gia trang ở Hoa Âm.
– Nhưng y là gia chủ tiền nhiệm của Dương gia.
Trương Huyễn tuy rằng có thể hiểu nỗi khổ tâm riêng của Dương gia, cũng biết Dương Huyền Cảm không thể nào sống sót rời khỏi, nhưng gia tộc Dương thị quyết định như vậy có phải vô tình quá mức không?
– Vô ích thôi!
Dương Văn Tuấn nói như đinh đóng cột:
– Đây là quyết định của trưởng lão hội đưa ra, Dương gia tuyệt đối không thể lại bị y làm liên luỵ, ta lần này đến cũng chính là khuyên y đừng trở về Dương gia trang.
Đoàn thuyền đã đi được năm sáu dặm, hai bên núi cao ngất, dường như đã đến cuối cùng, lúc này đoàn thuyền chầm chậm quay đầu, lái vào một con sông nhỏ khá bí mật, hai bên là đại thụ và dây mây tươi tốt, mới đi được chưa đến trăm bước, chỉ nghe một tiếng tên bắn ra trên đỉnh đầu, phát ra tiếng ‘vút’ sắc nhọn.
Đoàn tàu lập tức dừng lại, lại chỉ nhìn thấy hai bên xuất hiện mấy trăm tên binh sĩ, tên nào quần áo cũng rách tả tơi, tay cầm trường mâu và chiến đao, bao vây hai chiếc thuyền lớn. Trương Huyễn sinh ra ảo giác, dường như bọn chúng đến từ bộ lạc nguyên thủy.
Dương Văn Tuấn đi lên phía trước, chắp tay với tên tướng lĩnh dẫn đầu cười nói:
– Tống tướng quân, còn nhớ ta không?
Tên tướng lĩnh cầm đầu nhận ra Dương Văn Tuấn, lập tức cười rạng rỡ:
– Hoá ra là Dương nhị gia, ta nói làm sao có người giúp đỡ trong lúc hoạn nạn, chỉ có thể là Dương nhị gia!
Người chèo thuyền đáp thuyền, Dương Văn Tuấn đi lên bờ cười nói:
– Phụng lệnh của gia chủ gửi cho mọi người ít tiền và lương thực, đúng rồi, vị huynh trưởng của ta bây giờ tốt không?
Tên tướng lĩnh cầm đầu cười khổ một tiếng, kéo Dương Văn Tuấn qua một bên, thấp giọng nói:
– Dương thượng thư gần đây tính tình rất hay cáu gắt, hở ra là giết người, từ trên xuống dưới ai cũng bàng hoàng.
– Tại sao lại như thế?
Dương Văn Tuấn khó hiểu.
– Có lẽ là hơi tuyệt vọng với tiền đồ của mình, trước kia Lý Mật ở lại còn có thể khuyên y một chút, giờ Lý Mật mất tích, cũng không ai còn dám khuyên y nữa.
Đúng lúc này, từ trong bụi cây đằng xa có một nhóm lớn binh lính đi tới, vây quanh một người, mặc dù đã qua bốn tháng, nhưng Trương Huyễn vẫn còn nhận ra người cầm đầu, chính là Dương Huyền Cảm.
Chỉ thấy y gầy đi rất nhiều so với lần chiến đấu kịch liệt với Vũ Văn Thành Đô, gương mặt chuyển sang màu đen, ánh mắt u ám, hết sức tiều tuỵ.
Dương Huyền Cảm trên mặt vẻ bất mãn, đi lên trước liền chất vấn:
– Sao bây giờ mới đến?
Trong lòng Dương Văn Tuấn quả thực không vui, đem đến cho gia tộc tai hoạ lớn như vậy, gia tộc không vứt bỏ y, còn đem đến cho y tiền và lương thực, đây đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi, lại còn trách ta đưa đến chậm.
Dương Văn Tuấn vừa nghĩ đến lời tướng quân Tống Đào nói, y nhịn bất mãn trong lòng, giải thích:
– Gần đây tình thế rất căng, chúng ta không dám manh động, sợ có người phát hiện ra chỗ huynh trưởng ẩn thân.
Sắc mặt Dương Huyền Cảm dịu đi một chút, nhưng vẫn giữ ngữ khí lạnh băng nói với y:
– Ta có lời muốn hỏi ngươi, ngươi đi theo ta!
Y lại phân phó Tống Đào:
– Gọi các huynh đệ đem tiền và lương thực về, ai dám giấu riêng, lập tức chém!
Tướng cầm đầu Tống Đào khom lưng hành lễ:
– Ty chức tuân lệnh!
Dương Huyền Cảm và Dương Văn Tuấn về nơi đóng quân trước, Tống Đào sắp xếp vài trăm binh sĩ lên thuyền chuyển tiền và lương thực, lúc này y đến trước Trương Huyễn và các con cháu Dương thị nói:
– Mời các vị theo ta, ta đưa các vị đi nghỉ ngơi.
Mọi người đều trở lại khoang thuyền đem vật phẩm lên bờ, Trương Huyễn mang Thất Tinh kiếm ở sau người, bên hông đeo đao, trong giày cắm dao găm, bước nhanh ra khoang thuyền, ngay lúc bước ra khỏi khoang thuyền, hắn bỗng nhiên nhìn thấy ở bờ bên kia Lạc Thuỷ xuất hiện vài bóng người màu đen, nhưng chợt loé lên rồi biến mất.
Lúc này Trương Huyễn nhìn rõ rồi, cho dù rất ngắn ngủi, thoáng một cái đã qua, nhưng hắn có thể khẳng định là Huyền Vũ Hoả Phượng, chỉ có bọn chúng mới có thể luôn đi theo những chiếc thuyền lớn, có điều làm người ta bái phục là không ngờ bọn chúng theo tận tới chỗ ẩn náu của Dương Huyền Cảm.
Trong lòng Trương Huyễn bắt đầu cảnh giác, lần này hắn tuyệt đối không thể để Huyền Vũ Hoả Phong tranh trước nữa.
Trương Huyễn vẫn bình tĩnh như thường, liền giống như không phát hiện sự khác thường ở cánh rừng phía bên kia, cùng đám đệ tử Dương gia đi lên bờ.
Ở cánh rừng đối diện, Trương Trọng Kiên rất hưng phấn, gã đi theo đoàn tàu đã hai ngày, mặc dù phải trả giá cho biết bao gian khổ, nhưng cái giá đó thật không uổng phí, cuối cùng gã đã phát hiện ra nơi ẩn náu của Dương Huyền Cảm, không ngờ lại trốn ở quận Thượng Lạc, quả thật vượt qua dự đoán của mọi người.
– Sư huynh, chúng ta lên thôi!
Tất cả thủ hạ đều nhìn thấy Dương Huyền Cảm ở bờ bên kia, bọn chúng vung tay vung chân, sốt ruột xin chiến.
Trương Trọng Kiên khoát tay chặn lại:
– Đừng nóng vội! Đợi thời cơ tốt nhất hẵng ra tay.
Gã chăm chú nhìn xa xa vào bóng lưng của Trương Huyễn, trong lòng thầm nghĩ, chẳng nhẽ người này tới cũng là để giết Dương Huyền Cảm sao?
Gã trầm tư một lúc, thấp giọng nói với Trương Xuất Trần vài câu, Trương Xuất Trần gật đầu:
– Muội hiểu rồi, muội lập tức đến huyện Lạc Nam!
Trương Xuất Trần mang theo vài tên thủ hạ đi gấp dọc theo bờ sông hướng về phía huyện Lạc Nam.
…..
Qua một rừng cây, mọi người tiến vào một khe núi rất hẹp, đi khoảng vài chục bước, trước mặt dần sáng lên, cuối cùng xuất hiện một thung lũng rộng lớn.
Bốn phía thung lũng đều là vách núi cao, rộng khoảng một dặm, sâu năm sáu dặm, hai bên vốn là rừng cây tươi tốt, nhưng cây cối đều bị chặt hết, xây dựng lên hơn một trăm ngôi nhà gỗ lớn nhỏ.
Dương Huyễn Cảm và hơn hai ngàn người của y ẩn thân ở trong này, có thể thấy bọn họ mấy tháng nay sống vô cùng gian khổ, quần áo của ai cũng rách tả tơi, mặt mũi xanh xao, trong mắt chứa đựng bất mãn và oán hận.
– Ngươi muốn chết sao?
Từ xa truyền đến tiếng gầm giận dữ:
– Dám trộm đồ của lão tử!
Một tên đàn ông dáng người to lớn từ trong một gian nhà gỗ lao ra, quật ngã một gã binh sĩ ốm yếu trên mặt đất, tay đấm chân đá, muốn đánh đến chết, binh sĩ xung quanh đều bị kích động đứng dậy, vây lại la to:
– Đánh chết hắn! Đánh chết hắn!
Mắt của ai cũng đỏ ngầu, phấn khích dị thường, giống như những con dã thú sắp xông lên cắn xé con mồi.
Tống Đào tướng quân giận dữ, xông lên quát to:
– Cút trở về cho ta!
Tống Đào xuất hiện, bọn binh sĩ lại rối rít trở về các nhà gỗ, tên binh sĩ hung dữ kia trừng mắt nhìn Tống Đào, hậm hực xiay người đi, tên bị đánh từ từ bò dậy, khó khăn đi về một ngôi nhà gỗ khác.
– Để các vị chê cười rồi!
Nghe nói quan binh đã đến huyện Lạc Nam, ai biết chúng ta còn có thể chịu đựng được mấy ngày?
Tống Đào thở dài, đưa mọi người đến một gian phòng:
– Mời các vị nghỉ ngơi ở đây! Lúc ăn cơm sẽ có người đến mời.
Y vội vàng xoay người đi, đám con cháu Dương gia vào nhà nghỉ ngơi, Trương Huyễn lại ra xem xét bốn phía, hắn cũng biết đội quân của Vũ Văn Thuật sắp tới đánh, tuy nhiên lại không nghĩ rằng, ngay cả thủ hạ của Dương Huyền Cảm mà cũng rõ nguy hiểm đang cận kề.
Một khi đã như vậy, đội quân này nên tích cực chuẩn bị chiến đấu mới đúng, nhưng đội quân này dường như không có bất kỳ sự chuẩn bị, hơn nữa lại hay xích mích nội bộ, không biết rốt cuộc Dương Huyền Cảm đang có chủ ý gì?