Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 71: Lần sau lại làm nữa đúng không tại dualeotruyen.
Khương Chí Phong vừa rồi ngủ ở dưới đất có chút lạnh cho nên đột nhiên tỉnh dậy, tuy rằng đã say xỉn bước đi không vững nhưng vẫn ý thức được đây không phải là phòng của mình, vì thế mới cố gắng lết thân thể mệt mỏi đi về. Lúc đến phòng 302, Khương Chí Phong đưa tay đập cửa, lè nhè nói:
“Đông ca… có ở trong đó không?”
Triệu Tử Thiêm nghe thấy tiếng của Khương Chí Phong thì hốt hoảng, nhanh chóng đẩy Lương Đông ra xa, định cúi xuống đất lấy quần áo của mình:
“Là Chí Phong!”
Lương Đông có chút mất hứng, đưa tay giữ chặt Triệu Tử Thiêm ngăn không cho cậu nhúc nhích, hơi thở mang theo sự khô nóng ghé sát vào tai Triệu Tử Thiêm nói:
“Khóa cửa rồi”
Triệu Tử Thiêm cũng biết là đã khóa cửa, nhưng ở bên ngoài còn có người muốn vào trong, làm sao cậu có thể tiếp tục làm như không có chuyện gì được. Triệu Tử Thiêm cố gắng gỡ tay Lương Đông ra khỏi người mình, giọng nói mang theo sự lo lắng:
“Không được đâu, nhỡ cậu ta có chìa khóa…”
Quả nhiên chuyện Triệu Tử Thiêm lo lắng rất nhanh đã trở thành hiện thực, ở bên ngoài cửa truyền đến một tiếng “cách” khiến cho sống lưng của Triệu Tử Thiêm lạnh toát. Lương Đông nhanh chóng nhấc bổng Triệu Tử Thiêm ra đè ở trước cửa, ngăn không cho Khương Chí Phong tiến vào bên trong. Triệu Tử Thiêm rơi vào tình huống khó xử, cả người đã không mặc quần áo, thế nhưng còn bị Lương Đông xấu xa mang ra chặn cửa:
“Này..”
Khương Chí Phong ở bên ngoài cố gắng đẩy cửa, giọng nói cũng không còn rõ ràng:
“Cửa… sao lại không mở được?”
Lương Đông nhếch miệng cười, tiếp tục làm chuyện còn đang dang dở. Tay của hắn vừa di chuyển đến chỗ Tiểu Thiêm Thiêm đã bị Triệu Tử Thiêm nhanh chóng chặn lai.
“Không được như vậy…” Triệu Tử Thiêm nhăn mặt khẽ nói.
Lương Đông quả thực dừng tay, một tay của hắn vừa rồi đang chống ở cửa lúc này cũng buông thõng xuống, có ý định thả Triệu Tử Thiêm ra. Nhưng mà Lương Đông làm sao có thể bỏ qua cơ hội tốt này, hắn biết nếu như hiện tại hắn không đưa tay giữ cửa lại, khẳng định Khương Chí Phong sẽ ở bên ngoài đẩy cửa vào, mà sóc nhỏ nhà hắn trong khoảng thời gian ngắn như vậy có thể mặc quần áo kịp hay sao?.
Triệu Tử Thiêm khẽ thở nhẹ một hơi, trong lòng thầm cám ơn Lương Đông không có làm khó mình. Nhưng mà khi cậu vừa định cúi người xuống lấy quần áo, cửa ở bên ngoài giống như bị ai đó cố sức muốn đẩy ra, Triệu Tử Thiêm vội vàng đứng thẳng người, gấp rút khẽ nói với Lương Đông:
“Mau giữ cửa lại đi!”
Lương Đông lại chống hai tay lên cửa, vừa vặn để cho Triệu Tử Thiêm kẹp giữa hai tay hắn.
“Tại sao… còn chưa chịu mở cửa?” Khương Chí Phong ý thức mơ hồ, nói ra lời đó.
Triệu Tử Thiêm bây giờ chỉ cần nghe thấy lời nói của Khương Chí Phong thôi cũng cảm thấy hoảng hốt lắm rồi, vì thế quay sang Lương Đông bảo hắn:
“Anh chặn cửa lại đi, em mặc quần áo rồi mới được mở cửa cho cậu ấy!”
Lương Đông không nói gì, nhưng hai tay vẫn không có ý định thả Triệu Tử Thiêm ra. Triệu Tử Thiêm có cảm giác mình giống như lại bị trúng kế của ai đó, y như rằng giây tiếp theo Lương Đông liền đặt xuống môi cậu một nụ hôn. Nụ hôn nay có chút mãnh liệt, khiến cho cả môi lẫn đầu lưỡi của Triệu Tử Thiêm cũng bị đau nhức. Được một lúc môi của Lương Đông lại di chuyển xuống cần cổ của Triệu Tử Thiêm, ánh mắt mang theo tia sắc lạnh nói:
“Không cần lo cho cậu ta, cậu ta không vào được đâu!”
Triệu Tử Thiêm kiên quyết không đồng ý:
“Không được, nếu như Ngô Lâm và Ngô Lỗi cũng về nữa thì sao”
Lương Đông không nói gì, một tay đưa xuống vân vê điểm nhỏ trước ngực của Triệu Tử Thiêm. Triệu Tử Thiêm nhíu mày, dứt khoát đẩy tay Lương Đông ra.
Lương Đông im lặng thở dài, cuối cùng nói ra một câu:
“Vậy mặc quần áo vào rồi tiếp tục có được không?”
Ý của Lương Đông là muốn Triệu Tử Thiêm mặc quần áo vào rồi sẽ tiếp tục làm trò mờ ám, nếu như có người trở về còn có thể xoay xở kịp. Triệu Tử Thiêm lại khẽ quát:
“Đã nói không lại còn!”
Lương Đông không nói gì nữa, trực tiếp cưỡng chế Triệu Tử Thiêm làm theo ý muốn của mình. Triệu Tử Thiêm bị Lương Đông dùng tay bóp mạnh điểm nhỏ trước ngực, khiến cho khoái cảm đê mê cùng sự đau đớn tê dại liên tiếp truyền đến, giọng nói phát ra cũng có điểm không rõ ràng:
“Khoan đã…mặc quần áo… rồi tính sau!”
Lương Đông đưa miệng xuống cần cổ của Triệu Tử Thiêm mút mạnh một cái mới luyến tiếc bỏ ra:
“Mặc quần áo rồi tiếp tục, không được tính sau!”
Triệu Tử Thiêm đẩy đầu Lương Đông sang một bên:
“Được rồi… không được cắn vào cổ… ngày mai có dấu vết để lại đó…”
Lương Đông nhanh chóng cầm áo mặc vào giúp cho Triệu Tử Thiêm. Áo vừa mặc xong hắn đã nhanh chóng vén lên cao tiếp tục chơi đùa điểm nhỏ trước ngực của ai đó. Triệu Tử Thiêm bực mình khẽ quát:
“Còn chưa có mặc quần…”
Khương Chí Phong ở bên ngoài vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục đập cửa rầm rầm:
“Đông ca… có ở trong hay không?”
Khương Chí Phong chỉ cần nói một câu cũng đủ làm cho Triệu Tử Thiêm giống như ngồi trên đống lửa, Lương Đông lại không cảm thấy có chút áp lực nào, vẫn điên cuồng làm chuyện của hắn. Triệu Tử Thiêm kéo tóc Lương Đông một cái, nghiêm giọng nói:
“Lấy quần mặc đã!”
Lương Đông sắp chịu không nổi, hắn chỉ ngẩng đầu lên trả lời Triệu Tử Thiêm một câu rồi lại tiếp tục vuốt mạnh Tiểu Thiêm Thiêm của ai kia:
“Quần lát nữa mặc”
Triệu Tử Thiêm ngăn lại tay của Lương Đông đang ở phía bên dưới mình làm càn:
“Đông ca… đi lấy quần đi…”
Lương Đông cắn vào vai Triệu Tử Thiêm một cái thật mạnh, mới không can tâm cúi người xuống mặc quần cho Triệu Tử Thiêm. Nhưng mà quần vừa mới chỉ xỏ được vào hai chân còn chưa kịp kéo lên cao, hắn đã nhanh chóng đứng dậy dùng miệng cắm mút bên ngực trái của cậu, một tay chống ở cửa, một tay không quên đưa lên tai phải của Triệu Tử Thiêm vân vê. Sau đó Lương Đông giống như cảm thấy có cái gì đó không đúng, liền nhăn mặt nhíu mày nói:
“Lần sau đừng mang khuyên tai nữa!”
Triệu Tử Thiêm có chút khó hiểu hỏi lại:
“Sao?”
Lương Đông đã nhanh chóng tháo bỏ khuyên tai kim cương ở trên tai của Triệu Tử Thiêm, bờ môi lướt dọc từ ngực lên đến cổ, rồi chạm vào bên vành tai cậu khẽ nói:
“Có một số chuyện… sẽ không thuận tiện!”
Khương Chí Phong lại tiếp tục ở bên ngoài cố gắng đẩy cửa. Dường như lần này Khương Chí Phong lấy đà đẩy rất mạnh, khiến cho cánh cửa hơi bị bật ra, Triệu Tử Thiêm thấy thế thì hốt hoảng quay trở lại thực tại:
“Kéo quần lên đã!”
Lương Đông bực mình, hắn bây giờ thật sự muốn ném Khương Chí Phong từ tầng ba xuống tầng một, việc tốt của hắn cứ như thế mà bị người ta phá hoại. Có ai âu yếm người mình yêu như hắn hay không, người ta thì vừa làm vừa cởi đồ, còn hắn thì vừa làm vừa phải mặc đồ, thật là khó chịu hết mức.
Lương Đông mặc kệ, nhanh chóng kéo tay của Triệu Tử Thiêm đặt lên Tiểu Đông Đông của mình. Triệu Tử Thiêm cứng rắn rút tay về, có ý định cúi xuống kéo quần của mình lên
“Kéo quần…”
Triệu Tử Thiêm còn chưa nói xong đã bị Lương Đông dùng đầu lưỡi của hắn cho vào bên trong khoang miệng của cậu càn quét một hồi, đầu lưỡi không xương của Lương Đông rất khó nắm bắt, khiến cho đầu óc của Triệu Tử Thiêm cũng phải đê mê, quay vòng vòng. Không biết từ lúc nào, tay của Triệu Tử Thiêm đã bị Lương Đông ép đặt ở trên Tiểu Đông Đông của hắn bắt cậu di chuyển.
Lương Đông còn đang hưởng thụ sự chăm sóc đặc biệt của ai kia, bên ngoài lại truyền đến tiếng gọi của Ngô Lâm:
“Lương Đông… có ở bên trong hay không?”
Tiếng gọi kia vừa cất lên, liền triệt để kéo phần tâm trí đang hoang mang bay bổng của Triệu Tử Thiêm về thực tại, cậu mau chóng dùng hai tay đẩy Lương Đông ra xa:
“Ngô Lâm cũng ở bên ngoài… dừng lại thôi…”
Tiểu Đông Đông còn chưa thỏa mãn, ai kia đã vô tình rời khỏi khiến cho nó càng muốn trướng đau hơn. Lương Đông làm sao có thể tự làm khổ mình, hắn mạnh mẽ cầm tay của Triệu Tử Thiêm đặt vào chỗ cũ:
“Không sao đâu…”
Triệu Tử Thiêm thu tay về, một lần nữa định cúi xuống kéo quần của mình mặc lên thì đã bị Lương Đông ngăn lại. Triệu Tử Thiêm bực mình khẽ quát:
“Bọn họ bên ngoài… mặc quần lên đã!”
Lương Đông thật sự khốn khổ với ngày hôm nay, không cam lòng nhanh chóng cúi xuống mặc quần lên cho Triệu Tử Thiêm, làm xong xuôi mọi chuyện một tay của hắn lại chạm vào tay Triệu Tử Thiêm, ý muốn cậu giúp hắn.
Triệu Tử Thiêm kiên quyết không chịu, đúng lúc này bên ngoài cửa lại truyền đến tiếng của Tạ Phi Tốn:
“Hai người các cậu ở chỗ này ầm ĩ cái gì?”
Ngô Lâm đã say khướt, nhìn Tạ Phi Tốn cũng không được rõ ràng, dùng một ngón tay đưa lên trước mặt chỉ chỉ:
“Chúng tôi về phòng… mà cửa lại không mở được!”
Tạ Phi Tốn im lặng một chút, Triệu Tử Thiêm không có ở trong phòng 301, bây giờ Lương Đông cũng không thấy mặt đâu, khẳng định là hai người đó ở cùng nhau trong phòng 302. Vừa rồi Tạ Phi Tốn nằm ở bên trong cũng đã nghe thấy bên ngoài có chút ồn ào, là tiếng của Khương Chí Phong gọi Lương Đông ra mở cửa, nhưng mà đã gọi rất lâu vẫn chưa được vào. Tạ Phi Tốn có dùng đầu gối suy nghĩ cũng biết là Lương Đông và Triệu Tử Thiêm ở bên trong đó làm cái gì:
“Được rồi, có lẽ cửa bị hỏng. Muộn rồi đó, các cậu đừng ồn ào nữa, quay về phòng tôi ngủ tạm đi!”
Nói rồi không để cho Ngô Lâm và Khương Chí Phong đồng ý, Tạ Phi Tốn đã trực tiếp dùng sức đẩy hai người họ về phòng của mình. Lúc đi ngang qua đó, Tạ Phi Tốn phát hiện cửa sổ phòng 302 mở hé, trong vô thức quét mắt vào bên trong liền nhìn thấy Lương Đông quần đã kéo xuống tận bắp đùi, đứng chắn ngay ở phía cửa ra vào. Thị lực của Tạ Phi Tốn rất tốt, trong phòng tuy là không mở đèn, nhưng cậu vẫn có thể nhìn thấy lờ mờ ở bên dưới của Lương Đông đang có một bàn tay của ai đó đặt ở chỗ đấy. Dĩ nhiên thì không cần nhìn thấy chủ nhân của bàn tay đó, thì Tạ Phi Tốn cũng biết cậu ta là ai.
Tạ Phi Tốn có lòng tốt đóng cửa sổ lại, Triệu Tử Thiêm nghe thấy tiếng rầm một cái liền hoảng sợ bóp chặt Tiểu Đông Đông. Lương Đông ở bên cạnh ăn đau, giọng nói trầm khàn rõ rệt:
“Đại Thiêm…”
Mọi người đi hết rồi Triệu Tử Thiêm mới dám thở nhẹ một hơi, nhưng mà không bao lâu ai đó đã tính cởi quần cậu xuống. Triệu Tử Thiêm thấy thế liền giữ chặt quần của mình, bàn tay ở phía dưới Tiểu Đông Đông cũng di chuyển nhanh hơn. Lương Đông đột nhiên cảm thấy tốc độ ở tay của Triệu Tử Thiêm ra tăng mãnh liệt, ý thức muốn một lần nữa lột sạch đồ của Triệu Tử Thiêm cũng mất hết. Chỉ còn biết đứng tại chỗ âm thầm thở dốc, Triệu Tử Thiêm làm đến mức mỏi cả tay vẫn chưa thể thỏa mãn ai kia, cậu thấy thế có chút ganh tị hỏi:
“Vẫn còn chưa được nữa à?”
Lương Đông khẽ cười, đôi mắt tinh ranh ở trong bóng tối giống như lóe sáng:
“Còn chưa!”
Triệu Tử Thiêm dừng tay:
“Nhưng mà em mỏi tay rồi”
Lương Đông đột nhiên bị dừng lại liền không phục:
“Vậy muốn đổi sang dùng miệng hả?”
Triệu Tử Thiêm nghe thấy thế thì giật mình, bàn tay không tự giác cầm lấy vật to lớn ở giữa đùi của Lương Đông di chuyển, không nói một câu nào. Lương Đông hài lòng, vẫn không quên ở bên cạnh Triệu Tử Thiêm hỏi cậu một số chuyện:
“Hôm đó em đi đâu?”
Triệu Tử Thiêm không hiểu Lương Đông muốn hỏi cái gì:
“Hôm nào?”
Lương Đông dừng một lúc để khoái cảm qua đi, mới khó khăn hỏi lại:
“Hôm ở nhà bà nội”
Lương Đông đột nhiên nhắc đến chuyện đó khiến cho Triệu Tử Thiêm cũng phải giật mình:
“Ngủ quên trên xe… lúc tỉnh lại xe đã đi được ba vòng rồi…”
Lương Đông khẽ nhíu mày:
“Không biết tự chăm sóc bản thân, tại sao không gọi điện cho anh?”
Triệu Tử Thiêm có điểm giận dỗi, không nhắc đến chuyện ngày hôm đó thì không sao, nhắc đến lại khiến cho cậu cảm thấy tổn thương. Lúc đó cậu bị bỏng tay như vậy mà Lương Đông có để ý đến cậu đâu:
“Anh lúc đó có quan tâm đến em sao?”
Lương Đông nghe ra được trong lời nói kia của Triệu Tử Thiêm có sự quở trách cùng làm nũng, Lương Đông vừa thấy thế thì buồn cười, yêu thương đưa tay lên đầu Triệu Tử Thiêm xoa xoa vài cái khiến cho mái tóc của Triệu Tử Thiêm vốn dĩ đã lộn xộn bây giờ còn muốn rối tung hơn:
“Là em tự nghĩ thế!”
Triệu Tử Thiêm bóp mạnh một cái vào Tiểu Đông Đông như là muốn trừng phạt hắn:
“Vẫn còn chưa được nữa sao?… Không muốn làm nữa!”
Lương Đông khó xử, hắn cũng không hiểu tại sao hôm nay Tiểu Đông Đông lại mãi không chịu thỏa mãn như vậy. Sóc nhỏ nhà hắn làm đã lâu lắm rồi hẳn là cũng có chút mỏi tay, mà một tay của Triệu Tử Thiêm đang bị thương không hoạt động được vì thế mới không thể chuyển tay khác, cho nên Lương Đông có chút đau lòng hỏi:
“Có mỏi tay không?”
Triệu Tử Thiêm thật sự mỏi đến mức muốn rụng cả tay, giọng nói mang theo sự bực bội đáp lại Lương Đông:
“Còn không mỏi được sao?”
Lương Đông thở dài, trực tiếp cầm lấy tay của Triệu Tử Thiêm di chuyển mạnh mẽ, Triệu Tử Thiêm vừa buồn cười vừa tức giận:
“Như vậy thì anh tự mình làm đi, còn muốn như thế…”
Lương Đông hơi thở khô nóng ghé sát vào tai Triệu Tử Thiêm giải thích:
“Tiểu Đông không thích anh… chỉ thích em thôi”
Quả nhiên Lương Đông vừa nói ra lời đó, Tiểu Đông Đông liền giống như rùng mình một cái, bắn hết ra ngoài. Triệu Tử Thiêm cảm giác như có cái gì bắn lên người mình liền chán ghét khẽ mắng Lương Đông:
“Lại bắn lên quần áo em!”
Lương Đông hôn nhẹ một cái vào môi của Triệu Tử Thiêm:
“Em vẫn còn đang mặc quần áo của anh mà!”
Triệu Tử Thiêm đẩy Lương Đông sang một bên, bực bội nói:
“Giờ lấy quần áo đâu mà mặc?”
Bởi vì bây giờ đã muộn rồi, Triệu Tử Thiêm nghĩ phòng 301 đã đóng cửa, cậu cũng không thể dùng bộ dạng này sang gõ cửa phòng để vào lấy quần áo được. Lương Đông mỉm cười, nhanh chóng cởi quần áo của Triệu Tử Thiêm ra, lúc cởi còn không quên ở bên cạnh trêu chọc:
“Vậy không cần mặc nữa!”
Triệu Tử Thiêm ngăn không cho Lương Đông cởi quần mình xuống:
“Anh muốn chết sao?”
Lương Đông thấy giọng điệu tức giận kia của Triệu Tử Thiêm thì cũng ngừng trêu chọc cậu, nhưng một tay đã dễ dàng cởi quần của Triệu Tử Thiêm ra, một tay di chuyển đến phía công tắc bên cạnh ấn xuống:
“Mặc quần áo của anh”
Đèn vừa sáng, Lương Đông liền có thể nhìn rõ được Triệu Tử Thiêm cả người không còn gì che chắn, màu da lúa mạch khỏe khoắn, cơ bụng tuy không lộ rõ từng cơ bắp như Lương Đông, nhưng nhìn cũng rất săn chắc không có một tảng mỡ thừa nào. Lương Đông nhìn đến đó thì tự động nuốt một ngụm nước miếng, khi ánh mắt của hắn muốn nhìn xuống phía dưới, điện đột nhiên tắt, không gian lại chìm vào bóng tối. Triệu Tử Thiêm là người tắt điện đi, cậu vừa thấy bộ mặt thất thần kia của Lương Đông thì ngượng ngùng quát:
“Nhìn cái gì?”
Lương Đông đưa tay sang bên cạnh bật điện lên, lần này hắn đã chuẩn bị trước, đầu đã cúi xuống bên dưới, chỉ đợi có ánh sáng là có thể nhìn ngay thấy Tiểu Thiêm Thiêm:
“Nhìn một chút cũng không cho”
Triệu Tử Thiêm bực mình, mau chóng tắt điện đi hét lớn:
“Đông ca… tự đi mà nhìn của anh”
Lương Đông bị tiếng hét lớn kia của Triệu Tử Thiêm làm cho chói tai:
“Được được, anh không nhìn. Nhưng mà phải mở đèn lên mới lấy được quần áo chứ!”
Triệu Tử Thiêm quơ chân ý muốn tìm quần mặc lên người, nhưng tìm một hồi vẫn không thấy đâu. Triệu Tử Thiêm biết nhất định là Lương Đông đã giấu quần của cậu, trong lòng âm thầm mắng chửi hắn:
“Quần đâu rồi?”
Lương Đông làm như không biết chuyện gì xảy ra, hỏi lại:
“Quần nào?”
Triệu Tử Thiêm dùng lực đấm mạnh vào vai của Lương Đông, cậu biết bây giờ đứng nói lý lẽ với con người này nhất định sẽ tự làm mình tức chết, thế cho nên Triệu Tử Thiêm mới cố gắng khắc chế sự tức giận trong lòng nói: “Anh đi lấy quần áo đi…” Nói đến đây, Triệu Tử Thiêm giống như cảm giác được Lương Đông muốn đưa tay sang bên cạnh, Triệu Tử Thiêm nhanh chóng hét lớn: “Không được mở đèn!”
Lương Đông ôm cả người Triệu Tử Thiêm vào trong lòng, đùi của hắn còn cố tình cọ vào Tiểu Thiêm Thiêm của cậu, khóe môi mềm mại không quên thổi gió:
“Không mở đèn làm sao thấy được… quần áo”
Triệu Tử Thiêm cả người giống như bị lửa nóng bao vậy, nhưng mà vẫn cố chấp đẩy Lương Đông ra xa rồi tiến về phía giường ngủ, ngồi lên giường đắp chăn lại:
“Mở đèn lên đi!”
Lương Đông cười khổ, sóc nhỏ nhà hắn đúng là rất lắm chiêu, như thế nào cũng có thể xoay xở được. Lương Đông nhanh chóng bật đèn lên, di chuyển đến phía tủ quần áo của mình lấy ra một bộ đồ ở nhà của hắn đưa cho Triệu Tử Thiêm. Triệu Tử Thiêm lạnh mặt liếc nhìn Lương Đông một cái mới chậm rãi mặc áo vào. Bởi vì hai chân của Triệu Tử Thiêm vẫn còn đặt ở trên đất, cho nên nhân lúc cậu còn đang mặc quần áo, không kịp phòng bị, Lương Đông đã nhanh chóng gạt chăn ra khỏi người của Triệu Tử Thiêm. Triệu Tử Thiêm cảm nhận được phía bên dưới mát lạnh liền rùng mình một cái, vội vàng kéo áo xuống cẩn thận mới quát lớn:
“Đông ca…”
Lúc cúi đầu xuống thì thấy Lương Đông đang ngồi xổm ở dưới có ý định mặc quần giúp cậu, Triệu Tử Thiêm tuy rằng có chút cảm động nhưng ngoài mặt vẫn làm ra vẻ tức giận nói:
“Ai cần anh mặc hả?”
Lương Đông ngẩng đầu lên nhìn Triệu Tử Thiêm, nhưng thật ra thứ hắn muốn nhìn chính là Tiểu Thiêm Thiêm kia. Lương Đông biết nếu bây giờ hắn trực tiếp nhìn vào đó, nhất định sẽ bị Triệu Tử Thiêm nhanh chóng che đi, cho nên Lương Đông chỉ còn cách giả vờ kiếm cớ muốn mặc quần giúp cho Triệu Tử Thiêm:
“Anh tình nguyện, đã được chưa”
Triệu Tử Thiêm khoanh tay ở trước ngực, rất phối hợp nhấc chân để cho ai kia giúp cậu mặc quần, bên ngoài tuy rằng luôn làm ra vẻ khó chịu, nhưng nội tâm trong lòng ấm áp không thôi. Lương Đông thế nhưng có thể ngồi xổm ở phía dưới chân cậu, giúp cậu mặc quần. Nếu để cho Triệu Tử Thiêm biết ý đồ của Lương Đông hiện tại, nhất định suy nghĩ này của cậu sẽ nhanh chóng bị gió lốc thổi bay.
Lương Đông cố tình làm ra vẻ chân tay luống cuống, kéo mãi không được quần lên đùi của Triệu Tử Thiêm. Thực chất là hắn muốn có thời gian nhiều hơn một chút để nhìn phía bên dưới Triệu Tử Thiêm cho đã mắt, nhưng càng nhìn lại càng cảm thấy không đủ. Triệu Tử Thiêm thấy Lương Đông mãi còn chưa mặc quần xong cho cậu liền sinh nghi, vừa cúi đầu xuống liền nhìn ngay thấy bộ mặt thèm khát của ai kia, hơn nữa yết hầu cũng lăn lộn rõ ràng. Triệu Tử Thiêm nhanh chóng đưa chân đạp vào người Lương Đông, khiến cho Lương Đông không kịp phản ứng mà ngã ngửa ra đằng sau:
“Đông ca… anh có thể đừng không biết xấu hổ thế được không?”
Lương Đông cười cười, từ dưới đất đứng dậy dỗ dành Triệu Tử Thiêm:
“Anh chỉ muốn nhìn một chút thôi mà!”
Triệu Tử Thiêm đã sớm mặc quần xong, vừa nghe thấy lời nói kia của Lương Đông liền giống như bị hắn chọc tức đến mức xuất huyết não:
“Của ai mà chẳng giống nhau, anh đi mà nhìn của anh!”
Lương Đông nở nụ cười xấu xa:
“Của em khác!”
Triệu Tử Thiêm dùng ánh mắt sắc lạnh liếc Lương Đông:
“Có cái gì khác?”
Lương Đông đưa tay định cởi quần mình xuống:
“Không tin chúng ta xem thử”
Triệu Tử Thiêm biết mình lại bị Lương Đông lừa nữa rồi, cậu trước nay vẫn không nói lại hắn, cho nên cách tốt nhất chính là im lặng không nói gì. Triệu Tử Thiêm nằm xuống giường, xoay người vào tường lầm bầm nói:
“Biến đi!”
Lương Đông mắt thấy bộ dạng bị hắn chọc tức đến nỗi không thể làm gì được của sóc nhỏ nhà mình liền buồn cười:
“Mông cũng bự nữa!”
Triệu Tử Thiêm nhanh chóng lấy chăn bên cạnh chùm kín người, ngay cả mặt cũng không lộ ra, ý muốn cho Lương Đông không còn nhìn thấy gì nữa để mà nói cậu:
“Nhớ dọn sạch sẽ đi!”
Ý của Triệu Tử Thiêm là muốn Lương Đông dọn sạch mấy thứ lằng nhằng vừa rồi của hai người, bao gồm quần áo lẫn thứ từ Tiểu Đông Đông và Tiểu Thiêm Thiêm bắn ra. Lương Đông hắn cả đời chưa từng bị ai coi là chân sai vặt tùy ý ra lệnh thế này. Từ khi Triệu Tử Thiêm xuất hiện, Lương Đông giống như trở thành người ở của cậu vậy, chăm sóc từng li từng tí, quần áo cũng là chính tay hắn mặc rồi giặt cho cậu, bây giờ đến việc dọn dẹp mấy thứ để lại sau trận kích tình cũng là hắn làm. Nhưng chẳng hiểu sao Lương Đông mặc dù không phục mà lại không thể nói không. Thế mới nói, từ khi Triệu Tử Thiêm xuất hiện, Lương Đông bắt đầu có rất nhiều cái ngoại lệ.
“Anh là người ở của em rồi” Lương Đông lầm bầm.
Triệu Tử Thiêm vẫn duy trì bộ dạng chùm chăn kín mít:
“Ai gây ra, lần sau không làm nữa thì không phải dọn”
Lương Đông vừa lau nhà vừa đáp lại:
“Lần sau anh dọn, lần sau lại làm tiếp!”
Lương Đông chính là người, chỉ cần trong lời nói của người khác có sơ hở liền có thể vin vào đó mà nói ra ý nghĩa khác. Còn Triệu Tử Thiêm là người luôn luôn bị lọt vào cái hố mà Lương Đông đã đào sẵn. Nghe thấy câu nói kia, Triệu Tử Thiêm thật sự chỉ muốn ngay lập tức chạy đến trước mặt hắn rồi nhét rẻ vào miệng, ngăn không cho hắn nói ra mấy lời không biết xấu hổ:
“Anh mà còn nói nữa, sẽ tuyệt đối không có lần sau!”
Lương Đông không sợ cái gì cả, vẫn lên tiếng trêu chọc Triệu Tử Thiêm:
“Được, anh không nói nữa, lần sau làm tiếp!”
Triệu Tử Thiêm chịu hết nổi, từ trên giường ngồi bật dậy, ánh mắt mang theo sự giận dữ bắn thẳng về phía kẻ đang cười cợt trước mặt mình hét lớn:
“Có im đi không thì bảo?”
Lương Đông cố gắng nhịn cười, gật gật đầu nhỏ giọng nói:
“Anh im, lần sau có làm nữa không?”
Triệu Tử Thiêm cầm chiếc gối ở trên giường đáp thẳng về phía Lương Đông:
“Muốn có lần sau thì im miệng ngay đi!”
Lương Đông gật đầu, tuy rằng không phát ra lời nói nào nữa, nhưng hắn lại mở lớn khẩu hình miệng nói ra một từ: Lần sau lại làm.
Triệu Tử Thiêm tức đến hô hấp không thông, thà hắn cứ trực tiếp nói ra còn hơn là cái kiểu mở lớn khẩu hình như vậy:
“Anh muốn em tức chết mới chịu hay sao?”
Lương Đông không nói, tiếp tục dùng khẩu hình miệng để biểu đạt suy nghĩ của mình: Không đâu.
Triệu Tử Thiêm bước xuống giường, tiến thẳng về phía Lương Đông cho hắn một phát đấm thật đau vào ngực:
“Muốn nói cái gì?”
Lương Đông vẫn mấp máy khuôn miệng: Em không cho anh nói.
Triệu Tử Thiêm bực bội giậm chân tại chỗ:
“Nói đi!”
Được sự cho phép của Triệu Tử Thiêm, Lương Đông liền mỉm cười nói ra một câu thế này:
“Thật sự rất thích em!”
Triệu Tử Thiêm vừa rồi còn tức giận, nhưng khi nghe thấy câu nói kia của Lương Đông, tức giận ở trong lòng giống như là tiêu tan hết. Giây tiếp theo, Lương Đông lại một lần nữa đặt một nụ hôn xuống môi Triệu Tử Thiêm. Lần này hắn không gấp gáp mà rất bình tĩnh, không cuồng nhiệt mãnh mẽ mà rất ôn nhu dịu dàng. Chỉ đơn giản là một nụ hôn nhẹ trong chốc lát, không kéo dài sâu lắng giống như mọi khi, nhưng mà chẳng hiểu sao Triệu Tử Thiêm lại đứng thất thần lâu đến thế, có lẽ do lời nói kia của Lương Đông làm cho tâm hồn cậu bay bổng mất rồi. Nếu như cứ dừng lại ở đó thì không sao, nhưng Lương Đông sau lại còn đế vào một câu:
“Lần sau lại làm nữa đúng không?”
Triệu Tử Thiêm giống như là đang ở trên trời, trực tiếp bị đẩy ngã xuống đất một cách nhanh chóng. Cái gì gọi là kẻ sát phong cảnh, cái gì gọi là người không biết phong tình chính là đây. Không khí lãng mạn như vậy chỉ cần cứ thế nhẹ nhàng làm tới luôn, đối phương nhất định sẽ không thể cưỡng lại được, thế nhưng Lương Đông lại còn phải hỏi ý kiến của Triệu Tử Thiêm. Triệu Tử Thiêm tức giận tát mạnh vào má Lương Đông một cái rồi quay người về giường kéo chăn đắp lên người ý muốn ngủ, trước khi ngủ còn không quên để lại cho Lương Đông một câu:
“Đợi đến khi nào anh bị rối loạn cương dương rồi tính tiếp!”
Lương Đông đứng thất thần ở một chỗ, bộ mặt khổ sở nhìn sóc nhỏ nhà mình đã yên vị ở trên giường:
“Không phải em nhẫn tâm như vậy chứ?”
Triệu Tử Thiêm hai mắt nhắm lại, khóe môi hơi nhếch lên cao:
“Là như thế đó!”.