Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 67: Không Ai Là Chúa Cứu Thế Cả tại dualeotruyen.
“Cái này…”
“Nếu cô không có thói quen nhận biên lai thì cũng không sao, cô đã sửa xe ở đâu, đại khái vào ngày nào, mẫu xe là gì, số tiền sửa xe cụ thể bao nhiêu, cô hãy cho chúng tôi biết để chúng tôi tới đó để điều tra cho rõ.”
“Tôi vẫn chưa đem xe đi sửa!” Người nọ bị hỏi không biết đường trả lời, im lặng hồi lâu rồi bất ngờ quẳng ra một câu nói như thế.
Mục Từ Túc nghe xong thì mỉm cười “Nếu chưa sửa xe thì cũng không sao, bây giờ chúng ta có thể đến chỗ chiếc xe để xem xét, tiện thể gọi cho trung tâm thẩm định tới kiểm tra, nhìn xem rốt cuộc là cái gì gây ra vết trầy, không chừng phải đền bù một số tiền kha khá nữa.”
“Với lại tôi nhớ không lầm thì nhà giữ xe ở đây đã được gắn camera theo dõi vào đầu năm nay phải không! Cô nói thời gian đi, hai chúng tôi sẽ đến phòng giám sát để xác định rõ tình huống.”
“Sao tôi có thể nhớ rõ được chứ!” Người nọ vốn định mượn cớ để tống cổ lũ mèo ra khỏi khu dân cư, nhưng bây giờ bị Mục Từ Túc hỏi kỹ như vậy thì trả lời thế nào được.
Nhưng Mục Từ Túc lại không dễ dàng bỏ qua cho cô ta “Đây không phải là chuyện đùa, thân chủ của tôi nguyện ý chịu trách nhiệm dân sự, nhưng nếu cô không thể chứng minh sự tổn thất của cô có liên quan đến mèo, thì chuyện này không nằm trong phạm vi chịu trách nhiệm dân sự của cô ấy.”
“Còn bác gái này, bác nói trong hành lang khai mùi nước tiểu của mèo phải không! Nếu vậy thì bác có bằng chứng gì chứng minh việc này là do mèo gây ra?”
“Có video? Có camera ghi hình lại? Hay là nói trước đó bác đã lấy mẫu nước tiểu kiểm tra, chứng tỏ là do mèo làm?”
“Trong hành lang không có camera ghi hình, tôi lấy cái gì để chứng minh? Chính mắt tôi nhìn thấy không được sao?”
“Vậy chúng tôi có thể lấy mẫu nước tiểu về xét nghiệm không? Làm phiền bác dẫn tôi đến hành lang nơi xảy ra sự việc, tôi có thể tìm người chuyên môn đến thu thập chứng cứ.”
“…” Lại thêm một người á khẩu không trả lời được. Chuyện này tất nhiên là không phải mèo, mà là chó nuôi trong nhà làm. Chó mắc quá nhưng không xuống lầu kịp nên tè bậy ngay trong hành lang, đây chẳng qua chỉ là cái cớ để bọn họ đổ tội lên đầu lũ mèo mà thôi.
Bây giờ Mục Từ Túc đang làm việc công, những đầu sỏ chân chính vu hại bây giờ đều tỏ ra hoảng loạn. Bọn họ nuôi chó cũng không có chính quy, thậm chí có những hộ gia đình nuôi chó còn không có giấy tờ chứng nhận thú nuôi đạt chuẩn an toàn. Nếu thật sự tra rõ tình huống theo như lời của Mục Từ Túc, một khi báo cảnh sát thì kết quả chính là chó nhà mình bị bắt đi, trộm gà không được còn mất luôn nắm gạo.
Trong nhất thời, những người có liên quan hoặc tới hóng hớt bắt đầu chối đây đẩy.
“Trong hành lang làm gì có mùi khai chứ, không có bằng chứng thì nói bậy bạ!”
“Đúng đó, làm gì có chuyện tè bậy chứ? Chúng tôi cũng ở chung một tầng mà, sao không biết gì hết vậy?”
“Chúng tôi cũng không nói đến chuyện này trong nhóm wechat!”
Liên quan đến lợi ích thì lập tức lục đục nội bộ. Mục Từ Túc nhìn tình huống trước mắt thì nhanh chóng nắm rõ ngọn nguồn sự việc. Không ngoài dự đoán đều là những hộ gia đình không ưa Mễ Nhã hoặc là bên trong kết thù bên ngoài khích bác, số còn lại là những nhà không phận sự đến xem náo nhiệt.
Những chuyện như vậy thường rất dễ dàng giải quyết.
Tầm mắt của Mục Từ Túc rơi vào người đàn bà cầm đầu đòi xử lý đám mèo hoang, cũng là bà hàng xóm đã bắt cóc mèo con Lê Lê trước đó.
“Bây giờ chúng ta nói đến chuyện cháu trai của bác đi! Bác luôn bày tỏ cháu của bác bị mèo dọa sợ phải không?”
“Theo điều 127 trong nguyên tắc chung của Luật dân sự về quy định, nếu động vật tự nuôi tạo thành thương tổn cho người khác thì người nuôi động vật hoặc người quản lý phải chịu trách nhiệm dân sự; nếu thiệt hại là do lỗi của nạn nhân thì người nuôi động vật hoặc người quản lý không cần phải chịu trách nhiệm dân sự; nếu thiệt hại là do lỗi của người thứ ba thì người thứ ba phải chịu trách nhiệm dân sự.”
“Vì thế đầu tiên, bác phải có giấy chẩn đoán của bác sĩ khi đưa bé đến bệnh viện khám. Nếu bác không có thì cũng không sao, bây giờ cho dù là trạm xá nhỏ thì cũng có lưu trữ thông tin vào máy tính, trực tiếp tới hỏi là ra ngay.”
“Thứ hai, liên quan đến việc bồi thường về mặt tinh thần, ít nhất bác cũng phải có giấy giám định của khoa tâm thần, nếu bác không biết cái này thì tôi có thể dẫn bác và cháu đến đó giám định.”
“Cuối cùng, làm phiền bác vui lòng đưa ra bằng chứng chứng minh cháu của bác là bị mèo chủ động tấn công mà không phải cậu bé chủ động trêu chọc chúng trước.”
“Điều này liên quan đến trách nhiệm. Nếu là mèo vô duyên vô cớ tấn công, thân chủ của tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm. Còn như nếu không phải, mà là cháu của bác chủ động trêu chọc mèo trước, vậy thì thân chủ của tôi không cần phải chịu bất kỳ trách nhiệm dân sự nào. Nếu là do bên thứ ba gây ra, chúng tôi sẽ giúp đỡ bác tìm ra bên thứ ba để chịu trách nhiệm cho chuyện này. Bác hiểu ý tôi chứ?”
“Cậu đây là cưỡng từ đoạt lý.”
“Xin lỗi, đây là quy trình pháp lý chính thức. Nếu bác cảm thấy có điều gì bất mãn, chúng tôi có thể lập tức báo cảnh sát!”
“Nhân tiện, tôi cũng muốn nhắc nhở bác, lúc trước bác cố ý giam giữ Lê Lê không chịu trả, nhiều lần bắt chước vụ án bắt cóc ba năm trước để kích thích tinh thần của dì Vương, chuyện này vẫn chưa giải quyết xong đâu!”
“Nếu những gì bác nói là sai, tôi sẽ truy tố bác theo quy trình pháp lý!”
“…” Mục Từ Túc nói như đinh chém sắt, trực tiếp trấn áp bà hàng xóm kia, mãi một lúc lâu sau bà ta mới hộc ra được một câu “Đừng tưởng cậu là luật sư là muốn nói gì thì nói, lũ súc sinh này… Lũ súc sinh này nên chết hết mới đúng! Đây là nơi ở của con người!”
“Nhưng luật pháp cũng là luật pháp của con người.” Mục Từ Túc nói năng hùng hồn.
“Tất cả mọi người đều có mặt ở đây, tôi chỉ hỏi một câu, thân chủ Mễ Nhã của tôi, sau khi sự việc xảy ra thì nguyện ý bồi thường những thiệt hại mà lũ mèo đã gây ra cho mọi người ở khu dân cư, có từ chối chịu trách nhiệm pháp lý không?”
“Trái lại là không có, cô gái tuổi không lớn, nhưng lại rất hiểu chuyện.” Bảo vệ còn đứng ra nói một lời công bằng.
“Như vậy từ sau khi xảy ra chuyện đến nay, cô ấy có từng mắng chửi ai bao giờ chưa? Hoặc là ác ý tấn công ai không? Cứu trợ động vật lưu lạc là hành động yêu thương, cô ấy đã lừa gạt ai chưa? Có hay không có?”
“…” Đều không có, tất cả đều im như thóc.
“Như vậy dưới điều kiện cô ấy sẵn sàng đứng ra bồi thường, chúng tôi đề nghị khổ chủ đưa ra bằng chứng liên quan để xác định cụ thể số tiền cần phải bồi thường, có phải là chuyện đương nhiên không?”
“Cô ấy thật sự sẵn sàng đồng ý bồi thường, nhưng không thể bồi thường những việc mà cô ấy không làm, đúng không? Nói cho vuông, đập bể kính chúng tôi đền kính mới, chứ không có việc phải đền luôn cả cái cổng nhà.”
“Quốc có quốc pháp gia có gia quy, chúng tôi đồng ý chịu trách nhiệm dân sự, nhưng không thể cái gì cũng đòi chúng tôi chịu trách nhiệm!”
Những người vây xem không nhiều thì ít kẻ muốn coi náo nhiệt, bị Mục Từ Túc nói như vậy, nhất thời cũng tỉnh táo lại.
“Là có chuyện như vậy. Nhưng thật ra để lũ mèo này ở trong khu dân cư cũng có chút bất tiện, tụi trẻ nhà tôi giờ đều không dám xuống dưới sân chơi, sợ bị mèo cào bị thương.” Có một người phụ nữ nói lên suy nghĩ của mình, nhưng thái độ không có hung hăng như trước nữa, rõ ràng là đang trao đổi nhẹ nhàng.
Nhưng không ngờ cô ta vừa dứt lời thì bị con gái nhỏ của cô ta phản bác.
“Không phải như vậy! Mèo cũng không chơi đùa với tụi con, cái thằng nhóc bị trầy da kia vốn không phải là bị mèo cào! Là nó tự mình té rồi nói dối là bị mèo dọa. Bọn con đều nhìn thấy! Không phải lỗi của mèo đâu, là nó tự mình té.”
“Đúng đúng đúng! Con cũng nhìn thấy nữa nè! Buổi sáng mặc quần áo mới xuống sân khoe khoang với tụi con, sau đó lấy vòi xịt chữa cháy quơ quoạng lung tung, nó còn dí tụi con chạy nhưng bị vấp chân té đập đầu xuống đất.”
“Ở đây làm gì có mèo? Bọn con đều không nhìn thấy!”
Trẻ con không biết nói dối. Chỉ vài ba câu là đã phủi sạch toàn bộ chuyện sáng nay.
Sự thật được phơi bày, bỗng chốc bà hàng xóm kia trở thành tiêu điểm của mọi người, còn những người cầm đầu gây chuyện cũng không còn mặt mũi tiếp tục đứng đây.
Mục Từ Túc thấy vậy thì trao đổi vài câu với bảo vệ, hứa hẹn ba ngày sau sẽ giải quyết xong chuyện nhận nuôi cho lũ mèo hoang, cuối cùng vở kịch coi như hạ màn.
“Có khỏe không?” Mục Từ Túc muốn kéo Mễ Nhã đứng dậy.
Nhưng Mễ Nhã lại lắc đầu từ chối “Xin lỗi, chân tôi bị tê rồi.”
Mục Từ Túc thở dài, cùng Phó Chiêu Hoa đứng bên cạnh đợi cô hết tê chân. Qua một lúc lâu sau, Mễ Nhã mới gắng gượng đứng dậy, trong khoảng thời gian này, lũ mèo con được bảo vệ an toàn trong vòng tay của cô.
“Lần này thật sự cảm ơn luật sư Mục nhiều lắm, nếu anh không tới, hôm nay tụi nhỏ sẽ…”
“Không cần phải cảm ơn tôi đâu, điều cần làm bây giờ là nhanh chóng tìm chủ nhận nuôi cho lũ mèo.” Mục Từ Túc lắc đầu, chỉ có thể nói những người đó không có chuẩn bị gì, hơn nữa lũ mèo này không thật sự gây thiệt hại đến khu dân cư. Nếu không, cho dù anh có bản lĩnh thông thiên thì khó mà có thể giải quyết vẹn toàn vụ việc lần này.
Mễ Nhã cũng hiểu ý anh, vội vàng bảo đảm với Mục Từ Túc “Tôi biết rồi, nhiều nhất là ba ngày, tôi sẽ cố gắng tìm nhà mới cho tụi nhỏ. Còn nếu có lỡ vài đứa không tìm được nhà mới thì đành chịu vậy, đều là sinh linh cả.”
Lúc Mễ Nhã nói những lời này, đáy mắt cô ngấn lệ “Thật ra thì cũng rất tốt, lúc trước có nhiều fan hâm mộ nói muốn nhận nuôi, nhưng tôi đã không đồng ý vì vận chuyển đường xa quá cực khổ cho tụi nhỏ. Lần này đúng dịp, cũng có thể cho tụi nhỏ một mái nhà. Chứ ở đây cũng chỉ dãi nắng dầm sương…” Mễ Nhã ngừng một chút rồi cúi đầu với Mục Từ Túc “Luật sư Mục, cảm ơn anh nhiều lắm.”
Cô nói xong thì ôm lũ mèo về nhà. Thời gian không còn nhiều, cô phải lập tức tìm người nhận nuôi cho chúng.
Cô hay lũ mèo cũng vậy, khu dân cư cũ này cho tới bây giờ đều không phải là nhà của bọn họ.
Mục Từ Túc nhìn bóng lưng của cô, mãi lâu sau vẫn không lên tiếng. Phó Chiêu Hoa đột nhiên mở miệng “Anh, thật ra thì em có thể nuôi những con mèo này.”
Cậu nhìn ra Mục Từ Túc không đành lòng, nhưng Mục Từ Túc lại hỏi cậu một vấn đề “Em có thể thu nuôi mèo hoang trên khắp thế giới không?”
“…Không thể.”
“Vì vậy muốn cứu trợ thì cũng phải biết lượng sức mình. Nếu em thích em có thể nhận nuôi. Nhưng nếu thật sự không thích thì không cần thiết phải làm vậy. Em làm sao biết Mễ Nhã có tìm được đối tượng nhận nuôi tốt cho chúng nó hay không?”
“Vâng.” Phó Chiêu Hoa than thở. Giống như Mục Từ Túc nói, động vật lưu lạc trong thành phố này đã có từ lâu, cho đến bây giờ không phải một người hay một gia tộc là có thể cải thiện. Hơn nữa giải quyết mèo hoang rồi, còn chó hoang thì sao, ai tới cứu vớt chúng?
Nghĩ tới việc thành phố tổ chức càn quét chó hoang mỗi năm, những con chó kia so với lũ mèo mà nói, cũng đều sống trong tình cảnh vô cùng ngặt nghèo. Suy đi nghĩ lại, nguyên nhân tạo thành kết quả này lại chính là con người!
Nhưng nếu thay đổi góc độ suy nghĩ, Phó Chiêu cảm thấy cậu cũng có thể giúp đỡ “Em có quen một người bạn nhận thu dưỡng mèo, tại một căn biệt thự ở ngoại thành. Gần đây không phải mùa sinh sản nên cậu ấy cũng không bận rộn gì, nếu bên chỗ Mễ Nhã vẫn chưa kịp tìm người nhận nuôi lũ mèo, em có thể hỏi thăm cậu ấy xem có thể sắp xếp chỗ ở tạm thời cho lũ mèo được không. Ngoài ra bên chỗ cậu ấy có thể giúp tìm người nhận nuôi thích hợp.”
“Vậy thì tốt quá, em liên lạc với phía bên kia trước đi xem có được hay không.”
“Dạ.” Phó Chiêu Hoa gật đầu đồng ý rồi nhanh chóng gọi điện thoại. Bên kia lập tức trả lời là có thể. Có điều phải đảm bảo số lượng để bên kia dọn đủ chỗ ở.
“Thật sự cảm ơn cậu nhiều lắm, tối nay tôi sẽ xác định xong!”
“Vậy thì ngày mai tôi sẽ kêu người mang lồng tới.”
Thỏa thuận xong, chuyện này coi như kết thúc ở đây. Mục Từ Túc đưa Phó Chiêu Hoa về nhà, bên phía Mễ Nhã cũng bắt đầu vội vàng tìm chủ mới cho đám mèo nhà mình.