Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 12: Chuyển chuyên ngành rồi à, tiểu học muội? tại dưa leo tr.
Câu này của Đường Mộ Bạch thoạt nhìn thì không có vấn đề, nhưng hỏng là hỏng ở Lục Dĩ Ngưng với tư cách là đương sự, cô rất rõ ràng tình huống lúc đó, cô nhìn chằm chằm câu nói đó một hồi lâu nhất thời không biết nên nói gì.
Nửa phút sau, cô chụp màn hình lại rồi gửi cho Khương Nại: 【Nại Nại, giang hồ cầu cứu! 】
Lục Dĩ Ngưng: 【Tớ nên trả lời anh ấy thế nào đây? 】
Thời khắc mấu chốt Khương Nại ngược lại rất có tác dụng, rất nhanh đã trả lời lại: 【Khen anh ấy, ra sức khen anh ấy là được rồi. 】
Lục Dĩ Ngưng bảo sao nghe vậy, nhanh chóng quay lại giao diện trò chơi, đánh một dòng chữ: 【Anh mới thực sự lợi hại. 】
Đường Mộ Bạch: 【Không có, anh gà. 】
Lục Dĩ Ngưng: 【Lợi hại mà. 】
Đường Mộ Bạch: 【Gà. 】
……
Lục Dĩ Ngưng thấy nếu cứ tiếp tục thế này, hai người họ khả năng sẽ mặc kẹt ở vấn đề “gà hay không gà” này nói đến khi điện thoại sập nguồn mất, cô liền vội vàng dừng lại đổi sang một chủ đề khác: 【Anh mà gà thì em là cái gì? Cỗ máy chiến đấu trong họ nhà gà sao?” 】
Đường Mộ Bạch thật sự là không gà, ít nhất thì trong mắt Lục Dĩ Ngưng là như vậy.
Nếu đồng đội mà biết cách phối hợp tốt, anh carry toàn trận cũng không thành vấn đề.
Anh không giống với Lục Cảnh Hành và Tạ Khôn, Lục Cảnh Hành so với Lục Dĩ Ngưng cũng không khác là bao, trò chơi sau khi tải về cũng chẳng vào được mấy lần; còn Tạ Khôn thì sao, từ đầu trận đến cuối trận đều không thể yên tĩnh được một lúc, tuy rằng chơi không ít nhưng là bình luận lại chiếm phần lớn thời gian.
Do đó vấn đề mà hai người họ đều không phát hiện ra, nhưng lại bị Đường Mộ Bạch nhìn ra rồi.
Đường Mộ Bạch: 【Người máy chiến đấu trong các đại lão. 】
Lục Dĩ Ngưng: 【……】
Bỏ đi, cô thật sự không nói được tiếp nữa rồi.
Lục Dĩ Ngưng dứt khoát giữ im lặng, nhìn chằm chằm ID phía sau “trong tổ đội” của Đường Mộ Bạch khoảng hơn một phút, cô mới lại lần nữa tìm chủ đề mới, gõ một câu rồi gửi qua:【Học trưởng, ID trước kia của anh không phải cái này đúng không? 】
Đường Mộ Bạch: 【Ừm. 】
Anh thập phần tự giác đánh ID trước kia ra: 【Etyl exetat sẽ bay hơi. 】
Lục Dĩ Ngưng: 【Vậy tại sao sau này lại đổi khác rồi? 】
Đường Mộ Bạch: 【Quảng Khôn cái tên** kia đem ID của anh đăng lên vòng bạn bè làm mỗi ngày đều có người addfriend anh. 】
Bởi vì ở giữa có hai từ bị chặn rồi, Lục Dĩ Ngưng một hồi vẫn không nghĩ ra là cái gì.
Lục Dĩ Ngưng: 【** là cái gì? 】
Đối phương dù sao cũng là một cô gái, có những từ ngữ không thích hợp nghe lắm, Đường Mộ Bạch đánh hai từ kia ra rồi lại xóa đi, cuối cùng dứt khoát thay bằng hai từ khác.
Đường Mộ Bạch: 【…….Đồ ngốc. 】
Hai từ ngữ này tuy rằng ý nghĩa không khác nhau lắm nhưng ngữ khí thì hoàn toàn tương phản, Lục Dĩ Ngưng thậm chí còn mơ hồ từ hai từ “Đồ ngốc” này nghe ra vài phần ý tứ sủng nịch, còn chưa nghĩ ra nên đáp lại cái gì, bên kia đã gửi một tin nhắn qua.
Đường Mộ Bạch: 【Tin nhắn trước đó em coi như chưa nhìn thấy đi. 】
Có lẽ anh cũng đã phát hiện ra từ kia không được thích hợp lắm, lại đổi một cách giải thích khác: 【Họ hàng của Sa Tăng. 】
Lục Dĩ Ngưng: 【? 】
Đường Mộ Bạch: 【Sa điêu. 】
(*) Sa Điêu [沙雕] là nói lái của Sỏa điểu [傻屌 ] = Chim ngu, ngu ngốc
Lục Dĩ Ngưng: 【…..】
Ngay lúc này, bạn học Tạ Khôn “Sa điêu” bản người đang nôn nóng thúc giục trong game: “Tiểu Bạch, cậu đang làm cái quái gì vậy, sao còn chưa bắt đầu?”
Bốn người trong đội, chỉ có anh sốt ruột nhất.
Đây là là lần thứ tư anh thúc giục rồi, Đường Mộ Bạch không trả lời, đóng lại khung chat với Lục Dĩ Ngưng.
Tối đó, khi Lục Dĩ Ngưng đã làm xong bài tập và đang nằm trên giường thư giãn xem vòng bạn bè thì lướt thấy một động thái như thế này—-
Tạ Khôn: 【Hôm nay trong lúc chơi game với Tiểu Bạch, chỉ vì tôi giục cậu ta bắt đầu game hai lần, thế mà cậu ta lại đá tôi ra luôn! Đúng, đá tôi ra luôn rồi! 】
Lục Dĩ Ngưng bình luận: 【Từ khi nào vậy? 】
Tạ Khôn: 【Hơn 2 giờ chiều này. 】
Hơn 2 giờ chiều nay, hình như là lúc cô đang nhắn tin cùng Đường Mộ Bạch.
Lục Dĩ Ngưng mím môi, sau đó dương lên, tâm tình cô phá lệ tốt, còn rất ân cần an ủi Tạ Khôn: 【Chắc là anh ấy đá nhầm thôi. 】
Tạ Khôn: 【Đá nhầm cái rắm! Anh hỏi cậu ta tại sao lại đá anh, em biết nguyên văn lời của cậu ta là gì không? 】
Lục Dĩ Ngưng: 【Là gì? 】
Tạ Khôn lần này không bình luận trả lời cô ở vòng bạn bè.
Nửa phút sau cô nhận được một tin nhắn Weixin, là một tin nhắn thoại, đến từ phẫn nộ Tạ Khôn—-
“Đã không biết chơi lại còn cmn nhiều lời không ai bằng, đá cậu thì đã sao?”
–
Bởi vì câu nói kia của Tạ Khôn, Lục Dĩ Ngưng thậm chí bắt đầu sinh ra ý niệm đi khổ luyện kỹ thuật chơi game.
Có điều ý tưởng này còn chưa tồn tại ở trong đầu cô được mấy ngày liền đã bị bài tập giảng viên môn chuyên ngành giao đập cho tan thành mây khói.
Viện Mỹ thuật học không giống như các Viện khác, đặc biệt là Viện Mỹ thuật học của Đại học B, vì là trường đại học trọng điểm, học sinh trúng tuyển các chuyên ngành nghệ thuật vốn đã không nhiều, chương trình học năm nhất mặc dù không có bao nhiêu môn nhưng bài tập ngoài giờ học được giao về lại không hề ít.
Quan trọng là chuyên ngành như của bọn họ không giống như của sinh viên tự nhiên, tính chủ quan tương đối lớn, hầu hết đều là mấy dạng bài tập đòi hỏi phải tốn không ít thời gian mới có thể hoàn thành xong.
Không chỉ tốn thời gian mà còn tốn rất nhiều công sức.
Ví dụ như tuần này, bài tập giảng viên đưa ra chính ra yêu cầu mỗi một bạn học nộp lên một bức ảnh có thể phản ánh được mùa thu trong tuần tới, nghe qua thì vô cùng đơn giản nhưng khi chụp thì lại phức tạp hơn nhiều, phải xem xét hiệu ứng ánh sáng còn phải cân nhắc lựa chọn bối cảnh, ngay cả thời gian cũng phải chọn thời điểm hợp lí nhất, chỉ có như vậy mới có thể đem lại hiệu quả khiến người ta hài lòng.
Nếu là đổi thành một giảng viên khác thì ngược lại không đến nỗi phức tạp như vậy.
Vấn đề chính nằm ở trên người giảng viên của môn này, giảng viên qua tuổi bốn mươi lại còn mắc chứng ám ảnh cưỡng chế nghiêm trọng, trước đó trong lớp có một bạn học lấy lệ mà đem một bức ảnh tiện tay chụp nộp lên, kết quả bị giảng viên kia phóng to mấy chục lần đưa lên máy chiếu, trước mặt cả lớp nghiêm túc phân tích ra tất cả khuyết điểm của bức ảnh kia.
Kể từ khi đó, mấy chục sinh viên lớp nhiếp ảnh không một ai lại dám tùy tiện nộp bài tập về nhà nữa.
Lục Dĩ Ngưng đương nhiên càng không dám.
Lý do vô cùng đơn giản, bởi vì vị giảng viên kia là bạn của Lục Hân Dung, mỗi lần lên lớp đều hận không thể dùng tám ánh mắt nhìn chằm chằm cô, đừng nói lấy lệ, cô đến thất thần một chút cũng còn không dám.
Sau khi nhận được bài tập, Lục Dĩ Ngưng dành nguyên cả một ngày để chọn cảnh.
Thật vất vả mới quyết định ở ven hồ khuôn viên phía đông, đang chuẩn bị buổi chiều đi qua quan sát một phen thì Khương Nại chợt gửi tin nhắn đến—-
【Ngưng Ngưng, cậu đi học thay tớ được không? 】
Khương Nại: 【Ngày mai tớ phải về nhà một chuyến. 】
Lục Dĩ Ngưng: 【Cậu nghiêm túc à? Để một người Viện Mỹ thuật như tớ đến học thay lớp của Viện Y học các cậu, cậu không phải mất trí rồi chứ? 】
Khương Nại: 【Đương nhiên là tớ nghiêm túc rồi! 】
Lục Dĩ Ngưng: 【Mấy trăm đồng bọn trong nhóm học thay đang chờ đợi để được cậu sủng hạnh đâu, cậu đi tìm bọn họ đi, nếu mà cậu không có tiền thì tớ có thể tài trợ cho cậu. 】
Cô nói được làm được, sau khi gửi tin nhắn đi, cô lập tức gửi một bao lì xì 100 tệ qua cho Khương Nại.
Khương Nại nhận lì xì cực nhanh: 【Nhưng tớ vẫn muốn để cậu đi. 】
Lục Dĩ Ngưng: 【Vậy cậu trả lại tiền cho tớ. 】
【Ngưng Ngưng cậu cân nhắc kỹ nhé, tiết thực nghiệm ngày mai của lớp bọn tớ sẽ có học trưởng học tỷ năm ba đến đó. 】
Lục Dĩ Ngưng: 【Học trưởng nào? 】
Khương Nại cảm thấy bản thân hoàn toàn là đang phát phúc lợi cho Lục Dĩ Ngưng, cô ấy không vội nói: 【Cậu gửi thêm một cái lì xì cho tớ, tớ liền nói cho cậu. 】
Lục Dĩ Ngưng hai lời cũng chưa nói, lập tức gửi tiếp một cái qua.
Năm phút sau, Lục Dĩ Ngưng cuối cùng nhờ vào 500 tệ mà nghe được cái tên bản thân muốn nghe từ trong miệng Khương Nại.
Dù sao Viện Y học cũng ở khuôn viên phía đông, Lục Dĩ Ngưng chỉ mất hai phút để cân nhắc liền đáp ứng Khương Nại.
Lục Dĩ Ngưng không quá mù đường, rốt cuộc đã từng đến tòa nhà giải phẫu của Viện Y học tìm Bùi Tuyệt một lần, vì vậy lần thứ hai đến đây mọi thứ đều suôn sẻ hơn rất nhiều.
Khương Nại đã chuẩn bị cẩn thận quần áo thực nghiệm cho cô trước, mọi người đều là tân sinh viên năm nhất, mọi người trong lớp cơ bản vẫn chưa quen hết mặt nhau, mặc đồng phục thực nghiệm vào, đeo khẩu trang lên, hỗn loạn trong một đám người trên cơ bản mọi người đều không nhận ra nhau.
Ngày hôm sau Lục Dĩ Ngưng trang điểm đặc biệt nhẹ, mặc đồng phục thực nghiệm lên, sau đó đeo khẩu trang dùng một lần màu xanh vào, ra hình ra dáng mà xuất hiện trong phòng thí nghiệm.
Còn mười mấy phút nữa mới vào học, tuy rằng mọi người vẫn chưa đến hết nhưng đã có mười mấy người.
Quả nhiên không có ai chú ý đến cô, Lục Dĩ Ngưng thở phào nhẹ nhõm, vừa định kéo ghế ngồi xuống bên cạnh liền có người đi ngang qua.
Chưa được vài bước, bước chân người kia dừng lại sau đó quay đầu, lùi lại nửa bước dừng trước mặt cô.
Chân Lục Dĩ lên, ngón tay niết vào một góc khẩu trang của cô rồi đem nó kéo xuống, anh nghiêng đầu nhìn cô, lông mi rũ xuống, ngữ khí như cười như không: “Chuyển chuyên ngành rồi à, tiểu học muội?”
———–
Tác giả có lời muốn nói:
Ngày mai có thể sẽ tìm lỗi/sửa bug, những bản cập nhật mới ngày mai đều là ảo, không cần để ý
Moah moah (~o ̄3 ̄)~