Skip to main content
logo-truyenbiz.net

Chương 3: Chương 3

8:21 chiều – 08/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 3: Chương 3 tại dưa leo tr


Ngày đầu tiên Ngu Ý biết mình xuyên vào thế giới tiên hiệp, trong lòng nàng cũng thập phần hướng tới pháp thuật lên trời xuống đất của tiên nhân.

Khi đọc tiểu thuyết, Ngu Ý không nhìn thấy tên của tán tu trong nguyên tác, nàng nghĩ thầm, tán tu hẳn là người qua đường Giáp, không có quan hệ với cốt truyện.

Vì vậy liền sảng khoái đáp ứng.Sau khi tán tu nhận Ngu Ý làm đồ đệ, hắn liền vì nàng rót linh tẩy tuỷ, đem tu vi suốt đời của mình đánh vào trong cơ thể nàng.

Hắn đặt nền móng cho nàng, sau đó lại đem toàn bộ điển tịch công pháp tích cóp trong động phủ, bùa chú, pháp bảo, cùng với con tiên hạc vẫn luôn làm bán với hắn phó thác cho Ngu Ý.Ngu Ý còn chưa kịp quen thuộc với sư phụ mình vừa mới nhận này thì ngày thứ hai, tán tu đã hao hết thọ nguyên rồi biến mất.Từ lúc này, Ngu Ý liền yên ổn ở trong động phủ, một bên nuôi dưỡng tiên hạc, một bên nghiên cứu các công pháp tu luyện mà tán tu để lại cho nàng.Thoáng cái đã qua 5 năm.Từ khi không cẩn thận bị cuốn vào trong tiểu thuyết đã trải qua năm năm.


Năm năm qua, Ngu Ý rất ít khi đi ra ngoài, một tháng nàng chỉ ra cửa hai lần.

Nàng dựa vào việc tự học kiếm thuật cùng đạo pháp kiếm cho mình cùng tiên hạc chi phí ăn mặc.

Mỗi lần ra ngoài như vậy, nàng cũng thuận tiện hỏi tham một chút tin tức bên ngoài, đặc biệt là hướng đi của Bùi Kinh Triều.Ngu Ý nàng đương nhiên không cảm thấy chính mình lúc trước đem Bùi Kinh Triều chôn sống, là đã có thể giết hắn.

Hắn chính là nam chủ, mạng lớn thật sự.Bùi Kinh Triều cũng xác thật không chết, hắn là kẻ đứng đầu trong mười hai đại tiên môn của phái Ly Sơn kiếm, còn là thủ tịch đệ tử của chưởng giáo.

Hắn không chỉ tiếng tăm lừng lẫy trong giới tu sĩ mà ngay cả trong dân chúng phàm trần tên tuổi của hắn cũng nổi như sấm bên tai.Ngu Ý ở một huyện thành nhỏ như Nhu Nham mà vẫn thường xuyên có thể nghe được tin tức về hắn.Liền tính không có nữ chủ đi theo bên người, thì Bùi Kinh Triều cũng chẳng có gì ảnh hưởng, hắn vẫn như cũ dựa theo cốt truyện trong nguyên tác.

Đầu tiên là ở tông môn đại bỉ nổi bật cực kỳ, lúc sau lại ở bí cảnh đạt được tuyệt thế thần binh.Ở Pháp hội Cửu Châu, hắn ta càng là lực áp quần hùng, lấy được khôi thủ, trở thành người dẫn đầu trong thế hệ tu sĩ trẻ tuổi.Bùi Kinh Triều danh vọng càng ngày càng cao, thì đương nhiên, nữ tu khuynh mộ hắn là một người tiếp một người, giống hệt trong nguyên tác.Trong nguyên tác cốt truyện, nữ chủ là nữ tử duy nhất Bùi Kinh Triều xem với con mắt khác.

Nàng giống như một cái bia ngắm sống sờ sờ, trong tối ngoài sáng bị những kẻ ái mộ hắn lăn lộn không nhẹ.Các nữ phụ ái mộ Bùi Kinh Triều, ghen ghét nữ chủ, các nam phụ truy đuổi Bùi Kinh Triều, cảm thấy thiên phú bình thường tiểu bạch hoa nữ chủ không xứng với đại ca của bọn họ.Ngay cả chính bản thân nữ chủ, cũng đang không ngừng bị người khác nhắm vào, sống trong tình cảnh bị kẻ khác làm thấp đi, cũng bắt đầu hoài nghi chính mình.


Nàng trở lên tự ti, nhút nhát, hèn mọn tới mức giống như bụi bặm.Còn hiện nay, Ngu Ý chạy, vị trí nữ chủ bên người Bùi Kinh Triều bỏ không.

Do đó, các nữ phụ vì muốn trở thành người bên hắn liền dùng ra cả người thủ đoạn.

Ngu Ý mỗi lần ra khỏi cửa đều có thể nghe được tin đồn về Bùi Kinh Triều và các hồng nhan tri kỷ khác nhau, không lần nào giống lần nào.Chẳng qua, đều là một ít tin đồn ái muội không rõ ràng, không có một người nào là thực sự được xác định.Chính vì những điều này dẫn tời việc Ngu Ý chỉ có thể tiếp tục nằm im ở địa phương nhỏ này.

Nàng quả thực không dám đi xa, sợ nữ chủ quang hoàn còn treo ở trên trán nàng, nếu không cẩn thận mà đi ra ngoài gặp phải nhân vật trong cốt truyện mà bị mở ra “cuộc đời bị ghét bỏ của nữ chủ tiểu bạch hoa” thì đúng là nàng không còn gì muốn sống.“Cạc cạc.” tiếng kêu của Hạc sư huynh gọi Ngu Ý trở về từ trong suy nghĩ.

Nàng nhìn theo cổ dài của hạc trắng đang duỗi dài về một phương hướng nhìn qua, thì thấy đó là một tửu lầu nhỏ quen thuộc.Hạc sư huynh rất thích ăn món cá chưng ở tửu lầu này, Ngu Ý cũng thuận theo ý của nó, mang theo hạc trắng đi về phía tửu lầu.Hai người bọn họ là khách quen của tửu lầu này, vì vậy không cần Ngu Ý mở miệng gọi món ăn tiểu nhị ở đây đã thuần thục thét to một tiếng về phía sau bếp : “Hạc sư huynh tới, năm phần cá chưng, nửa phần ít muối.”Hạc trắng vui mừng mà cạc cạc hai tiếng, Ngu Ý phụt cười ra tới, “Làm phiền tiểu ca.”Một người một con hạc dưới ánh mắt đánh giá của thực khách xung quanh liền ngồi vào vị trí sát cửa sổ.


Mọi người trong tửu lầu cũng nhanh chóng chuyển ánh mắt đi nơi khác, không còn tập chung trên người bọn họ.Ngu Ý tự rót trà cho mình rồi chậm rãi uống.

Nàng chú ý nghe mấy người ngồi ở bàn khác đang nói chuyện với nhau : “Dựa vào con ngựa kia của ngươi thì từ nơi này đến dưới chân núi Ly Sơn còn mấy ngày nữa có thể tới nơi?”“Chỉ cần hai, ba ngày, muộn nhất cũng không vượt quá ba ngày.

Ngài cứ việc yên tâm.

Con ngựa này của ta cũng không giống như những con ngựa khác, đảm bảo có thể ở trước đại hôn đem các ngài đưa đến Ly Sơn.”Nghe được hai chữ “Ly Sơn”, lỗ tai của Ngu Ý liền dựng thẳng lên tới..