Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 43-2 tại dưa leo tr.
Vào trong phòng, Tô Nhuyễn Nhuyễn quay người, đè người đàn ông kia trên cửa, nhón chân lên hôn hắn. Nhưng cô quên mất trên mặt hắn đeo mặt nạ, nên cô chỉ hôn vào chiếc mặt nạ cứng ngắc.
Lục Thời Minh đưa tay, gỡ mặt nạ xuống, ôm lấy cô, bế lên.
Trong phòng rất tối, ngay cả rèm cũng không kéo ra. Tô Nhuyễn Nhuyễn thậm chí còn không nhìn thấy mặt hắn ở đâu. Cô chỉ cảm giác được tiếng hít thở nặng nề của hắn, từng chút từng chút phả vào mặt cô.
Hắn bỗng đè xuống. Trong bóng đêm, đôi mắt kia đỏ như mắt sói. Nhưng Tô Nhuyễn Nhuyễn lại cảm thấy chúng càng giống như hai ngọn lửa nhỏ đang lơ lửng.
Tô Nhuyễn Nhuyễn bị anh bạn trai hôn dữ dội đến không thở nổi.
“Em, em thở một hơi đã…Ưm ưm ưm…”
Không thể để cô thở một hơi sao? Phổi anh tốt như vậy sao không đi thi chạy marathon đi?
Cuối cùng cũng hôn xong.
Tô Nhuyễn Nhuyễn mềm nhũn nằm trong ngực hắn, bắt đầu chất vấn, “Cô gái kia là ai?”
Nhưng bởi vì giọng quá nhỏ, hơi thở dồn dập nên nghe như đang làm nũng.
“Cô ta tên là ‘Tô Nhuyễn Nhuyễn’.”
Chính là vị “nữ thần đại nhân” trong truyền thuyết kia.
Tô Nhuyễn Nhuyễn đưa tay sờ khuôn mặt mình.
“Em xinh hơn hay cô ta xinh?”
Tô Nhuyễn Nhuyễn nắm cánh tay hắn, chỉ cần trả lời một câu không hợp ý cô, cô liền vặn cánh tay này của hắn xuống, vặn xuống!
Người đàn ông kia trả lời: “Em xinh.”
Tô Nhuyễn Nhuyễn cảm thấy thật ngọt ngào.
“Sh… Nóng quá đi.”
Bỗng nhiên, cánh tay mà Tô Nhuyễn Nhuyễn đang nắm như bị thứ gì nung nóng. Người đàn ông kia kêu lên một tiếng đau đớn, sau đó buông cô ra, kéo rèm lên.
Ánh nắng chiếu vào căn phòng, hắn đứng dưới ánh mặt trời, khuôn mặt kia lộ ra sự hung ác.
“Anh phải rời khỏi đây mấy ngày.”
Tô Nhuyễn Nhuyễn lập tức chạy tới, “Anh đi đâu?”
Lục Thời Minh rũ mắt, ánh lửa trong mắt càng lúc càng rực. Hắn cố nhịn nỗi đau đớn như thiêu đốt tâm can, bàn tay nóng rực nhẹ nhàng đẩy Tô Nhuyễn Nhuyễn ra, nói: “Anh sẽ quay về nhanh thôi.”
Nói xong, hắn đẩy cửa sổ ra, thân thể cao gầy bỗng nhảy xuống.
Đây là nơi cao nhất của lâu đài đấy!
Tô Nhuyễn Nhuyễn cố ló đầu xuống nhìn lại phát hiện chẳng thấy hắn đâu.
Không biết vì sao, Tô Nhuyễn Nhuyễn có cảm giác như mình đột nhiên biến thành quả phụ.
…
Sáng hôm sau, Tô Nhuyễn Nhuyễn ngồi trên chiếc giường khổng lồ kiểu Châu Âu nhìn hầu gái bưng bữa sáng tới cho cô. Tô Nhuyễn Nhuyễn cẩn thận nói: “Tôi muốn ăn trên giường.”
“Vâng.”
Cô hầu gái ngay lập tức dọn ra cho Tô Nhuyễn Nhuyễn.
Tô Nhuyễn Nhuyễn cố nhịn xuống lời kêu gào của thần lợn trong mình.
Ô là la~ cuộc sống xa xỉ như vậy, cô ưng.
Tô Nhuyễn Nhuyễn giải quyết bữa sáng, bữa trưa, bữa tối trên giường.
Cảm giác làm phế vật sung sướng quá đi!
Cô hầu gái đứng bên cạnh Tô Nhuyễn Nhuyễn, nhìn cô giải quyết bữa tối không để thừa một chút gì, vẻ mặt có chút vặn vẹo.
Tô Nhuyễn Nhuyễn thấy hầu gái còn đứng bên cạnh mình, nói: “Dọn xuống đi.”
Cô hầu gái vẻ mặt vặn vẹo đi rồi. Một lát sau, cô xuất hiện trong phòng “nữ thần đại nhân”.
“Thưa nữ thần đại nhân…”
Cô gái kia vẫn đội chiếc mũ bucket như cũ , ngồi trước bàn trang điểm, cắn chặt răng, “Con ả giả mạo kia!”
Cô hầu gái cả người run rẩy, lần nữa đến gần, cung kính nói: “Thưa nữ thần đại nhân, cái đó…”
“Ta biết rồi, đêm này ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ả ta. Đưa chìa khóa lồng zombie cho ta.”
Zombie trong lồng đều là những con bị Nghê Dương bắt về, dùng để nghiên cứu zombie dị năng.
Cô hầu gái:… Thực ra cô muốn nói, tờ giấy ngài viết cho cái cô Tô Nhuyễn Nhuyễn … giấu trong miếng sushi, bị cô ta một ngụm ăn hết luôn rồi.
Nhưng khi hầu gái nhìn thấy vẻ dữ tợn hiện lên trên khuôn mặt nữ thần, cô vẫn bị dọa chạy đi mất.
Tính tình của vị nữ thần đại nhân này đúng là càng ngày càng xấu. Thậm chí một lời không hợp sẽ ném người ta vào lồng zombie.
Hầu gái chạy ra ngoài, đứng trước cửa sổ, nhìn thấy bức tượng nữ thần đứng lặng yên dưới ánh trăng. Hoa trắng nhỏ xung quanh nở rộ, hương thơm lan khắp lâu đài. Cô dần bình tĩnh lại, chắp tay trước ngực, thành tâm cầu nguyện.
…
“Mày, vì sao không đến!”
Mới sáng sớm, Tô Nhuyễn Nhuyễn còn chưa rời giường đã nghe thấy tiếng hét vang trời. Cô cố mở một con mắt, nhìn thấy đứng trước mặt nhìn là một cô gái đội mũ bucket.
Cô ta điên cuồng hét lên với cô, “Buổi tối hôm nay, nếu mày thật sự không đến, tao sẽ giết mày!”
Tô Nhuyễn Nhuyễn cố gắng mở nốt con mắt kia ra, nhưng đáng tiếc cô buồn ngủ quá.
Không biết vì sao dạo này cô luôn thích ngủ lại thèm ăn.
Nếu không phải cô còn là cô gái trong trắng, Tô Nhuyễn Nhuyễn còn nghi mình mang thai rồi.
Cô gái đội mũ rời đi. Tô Nhuyễn Nhuyễn cuối cùng cũng an tâm nhắm mắt lại, đánh một giấc thật dài.
Ngủ một giấc đến tận giữa trưa, Tô Nhuyễn Nhuyễn ngáp một cái rồi ngồi dậy.
Hả? Buổi sáng có phải cô nằm mơ không nhỉ?
Không nhớ nữa.
Kệ đi, đánh chén cái đã.
Ăn xong bữa sáng, bữa trưa, bữa tối, Tô Nhuyễn Nhuyễn mới thấy Nghê Dương.
Nghê Dương, “…Cô không thể xuống giường hả?”
Má nhà cô, cô cho là đang ở cữ đó hả!
Tô Nhuyễn Nhuyễn lập tức nằm lì trên giường không động, nói giường còn người còn, giường mất người mất.
Nghê Dương tức giận, “Không cho phép nói mấy lời xúi quẩy như vậy!”
Tô Nhuyễn Nhuyễn nhanh chóng nhận sai sau đó tiếp tục nằm bò ra.
Nghê Dương:…
Nghê Dương ngồi ở mép giường, đưa tay xoa đầu Tô Nhuyễn Nhuyễn, “Cái vị ‘nữ thần đại nhân’ kia không tìm cô gây chuyện chứ?” Lúc nói đến bốn chữ “nữ thần đại nhân”, vẻ trào phúng hiện lên vô cùng rõ ràng trên mặt Nghê Dương.
Tô Nhuyễn Nhuyễn lắc đầu.
Nghê Dương có chút nghi hoặc.
Không giống phong cách của vị “nữ thần đại nhân” kia chút nào.
“Có chuyện gì thì tìm tôi, hoặc là tìm Tiêu Trệ, biết chưa?”
“Dạ.”
Tô Nhuyễn Nhuyễn lấy gối đầu ra, cố gắng để mình không biểu hiện ra như một oán phụ, “Cái đó, Lục Thời Minh đi đâu vậy?”
Vẻ mặt Nghê Dương cứng lại, sau đó cô hơi nghiêng đầu, hai mắt né tránh: “Cậu ta sẽ trở về sớm thôi… Chắc là vậy.”
Tô Nhuyễn Nhuyễn cảm thấy giữa Nghê Dương và Lục Thời Minh dường như có bí mật nhỏ mà cô không biết.
Không, tất cả mọi người đều có bí mật mà cô không biết.
Tô Nhuyễn Nhuyễn cảm thấy sống sao mà khó quá đi.
Cô lăn trên giường ba vòng, lại cảm thấy buồn ngủ rồi.
Nửa đêm, ánh trăng mờ ảo.
Tô Nhuyễn Nhuyễn gãi gãi mặt, cảm thấy muốn đi vệ sinh.
A, thật chẳng muốn rời giường chút nào.
Tô Nhuyễn Nhuyễn tỉnh tỉnh mê mê đứng dậy, bỗng nhiên nhìn thấy một cô gái đứng bên cạnh. Cô gái này đội mũ bucket, lộ ra khuôn mặt giống mình đến chín phần.
Tô Nhuyễn Nhuyễn thấp tha thấp thỏm nói: “Có, có chuyện gì sao?”
“Mày vì sao không đến!”
Cô ta nén cơn giận, âm trầm mở miệng. Tô Nhuyễn Nhuyễn như bừng tỉnh đại ngộ, thật thà nói xin lỗi và giải thích: “Tôi cứ cho là tôi nằm mơ. Cô nhìn cô á, cũng chẳng để lại cho tôi lời nhắn gì cả.”
Cô gái đội mũ:…
Cô ta bỗng cười lạnh lùng, “Mày đừng có tưởng rằng Lục Thời Minh hắn ta thật sự thích mày, hắn ta chỉ coi mày là thế thân mà thôi. Mày biết không? Hắn ta có một người bạn gái. Không phải tao, cũng chẳng phải mày.”
Tô Nhuyễn Nhuyễn tỏ vẻ không quan trọng, “Ai mà không có mấy cô bạn gái cũ chứ.” Cô còn chẳng phải FA từ trong bụng mẹ… Khoan đã, cô sao lại là FA từ trong bụng mẹ? Không phải cô mất trí nhớ sao?
Nghe thấy Tô Nhuyễn Nhuyễn chẳng quan tâm, cô gái kia bỗng đưa tay, kéo cánh tay cô, muốn kéo cô từ trên giường xuống.
Kéo một cái, không nhúc nhích, kéo cái nữa, vẫn không nhúc nhích…
Tô Nhuyễn Nhuyễn ngoan ngoãn tự đứng dậy, ngượng ngùng đỏ mặt, “Tôi có hơi nặng.”
Dạo này đúng là ăn hơi nhiều thật.
Cô gái đội mũ:…Cô thẹn thùng cái quỷ gì!
Cô ta bỗng kéo Tô Nhuyễn Nhuyễn đến bên cửa sổ, dưới ánh trăng, hai gương mặt gần như y hệt nhau hiện ra.
Cô ta nói: “Mày cảm thấy mày thật sự hiểu rõ hắn ta sao?”
Tô Nhuyễn Nhuyễn bấm ngón tay tính toán, cô với hắn quen nhau không lâu đã nhanh chóng yêu đương.
Quả nhiên không được coi là hiểu rất rõ.
Cô gái kia dương dương đắc ý nói ra bí mật của mình với Lục Thời Minh, “Tao biết, hắn ta có không gian, hắn ta có linh tuyền. Trên thế giới này, chỉ có mình tao biết thôi. Tao là người đặc biệt nhất của hắn.”
Trong mắt cô ta bừng lên nhiệt ý.
“Tô Nhuyễn Nhuyễn” vĩnh viễn nhớ kỹ ngày đó. Cô tỉnh lại bên trong linh tuyền, nhìn thấy gương mặt quen thuộc của người đàn ông kia. Ký ức của “Tô Nhuyễn Nhuyễn” dừng lại vào thời điểm cô ta đẩy Lục Thời Minh vào đám zombie và những năm tháng đen tối khi tự cô ta vào khu sinh tồn rồi bị người ta coi như đồ chơi. Sau này, cô ta bị chơi đùa đến chết. “Tô Nhuyễn Nhuyễn” cho rằng mình đã lên thiên đường, gặp lại Lục Thời Minh, cho nên vừa nhìn thấy khuôn mặt hắn, cô ta lập tức bật khóc.
“Thời Minh, Thời Minh, em xin lỗi, em không phải cố ý đâu. Em chỉ là, em chỉ là quá sợ hãi…”
Người đàn ông kia nhìn khuôn mặt của cô ta, sắc mặt dần lạnh lùng. Hắn gọi cô ta, “Tô Nhuyễn Nhuyễn?”
“Tô Nhuyễn Nhuyễn” kinh ngạc ngước mắt, nhìn về phía người đàn ông trước mặt. Sau đó cô ta nhìn thấy khuôn mặt người đàn ông kia lạnh lùng như băng tuyết ngày đông, nét mừng rõ trong đôi mắt kia như hồ nước bị đóng băng, mặc cho bạn dùng hết sức lực cũng không thể làm nó tan chảy.
“Tô Nhuyễn Nhuyễn” nhìn thấy sau lưng hắn, vốn là cảnh chim hót hoa nở, bỗng cuồng phong càn quét, ánh sáng rực rỡ kia, trong chớp mắt từ thiên đường rơi xuống địa ngục. Trong giây lát, hoa cỏ khô héo, vạn vật than khóc, cả trời đất nhuốm chung một màu, giống như chốn địa ngục. Ngọn lửa bừng bừng từ trong rừng rậm lan ra, đôi mắt hắn như cũng đang bị đốt cháy.
Cô ta bị ném ra ngoài.
Sau này, “Tô Nhuyễn Nhuyễn” mới biết, cô ta trùng sinh rồi. Cuộc đời cô ta được viết lại lần nữa, cô ta không biết vì sao mình lại biến thành nữ thần của tận thế.
Nữ thần, một từ miêu tả thật tốt đẹp biết bao.
So với những nỗi khổ mà cô ta phải chịu trong khu sinh tồn kia, cô ta có thể nhịn tất cả. Cô ta tuyệt đối không cho phép, tuyệt đối không để bất kỳ kẻ nào phá hủy thế giới của cô ta!
Cô ta mới là nữ thần của thế giới này!
Cả người “Tô Nhuyễn Nhuyễn” run run, thoát khỏi ký ức kia. Cô ta vô thức nắm chặt tay, biểu cảm dữ tợn.
Vẻ mặt Tô Nhuyễn Nhuyễn hoang mang.
Linh tuyền? Không gian? Đó là thứ gì?
Cô dè dặt hỏi, “Cái đó có thể ăn sao? Ăn ngon không? Có phải là ngọt giống Nông Phu Sơn Tuyền* sao?”
(* hãng nước khoáng bên Trung, tương tự Lavie hay Aquafina bên mình)
Tô Nhuyễn Nhuyễn lầm bầm, không biết cô có thể tìm Lục Thời Minh xin một chút không.
Chờ chút đã, không đúng, đây là lúc nghĩ đến ăn uống sao?
Tô Nhuyễn Nhuyễn bỗng nghiêm túc hẳn lên. Cô ưỡn ngực, nhìn cô gái đội mũ trước mặt.
Cô gái này có bí mật nhỏ với Lục Thời Minh.
Cô cực kỳ không vui.
Nhìn thấy biểu cảm của Tô Nhuyễn Nhuyễn, cô ta nở nụ cười khoe khoang, “Mày có phải là muốn biết lời của tao là thật hay giả đúng không? Nào, tao đưa mày đi tìm Lục Thời Minh.”
Nhìn thấy vẻ mặt của cô ta, Tô Nhuyễn Nhuyễn dùng vẻ mặt “Cô cho rằng tôi là đồ ngốc đó hả?”để thể hiện sự coi thường của mình.
Cô cho là tôi sẽ tin cô hả?
Cô ta thấy Tô Nhuyễn Nhuyễn không động, trong lòng càng lúc càng cảm thấy nguy hiểm. Trong cô ta như có một giọng nói đang thét gào, giống như ma chú.
Nhất định phải giết ả, nhất định phải giết ả!
Cô ta xông về phía cô. Tô Nhuyễn Nhuyễn vô thức vung tay lên, cô gái vốn khuôn mặt đang giận dữ bỗng hét toáng lên. Tô Nhuyễn Nhuyễn hé một con mắt ra, nhìn thấy cô gái kia ngồi xổm xuống đất, tay ôm lấy đầu. Cô vừa cúi đầu xuống là có thể nhìn thấy trên đầu cô gái kia từng mảng lớn… hói?
Tô Nhuyễn Nhuyễn, “Oa, cô bị hói à.”
Cô gái kia không còn mũ che đầu đã bật khóc.
Tô Nhuyễn Nhuyễn đang muốn an ủi cô ta, không ngờ cô ta bỗng che đầu mình đứng dậy, sau mắt hiện vẻ âm tàn, nói: “Đi chết đi! Mày đi chết đi!”
“Tô Nhuyễn Nhuyễn” nổi giận, đẩy Tô Nhuyễn Nhuyễn xuống.
Cửa sổ lâu đài nhỏ hẹp. Tô Nhuyễn Nhuyễn mặc váy ngủ trắng như tuyết, rơi khỏi cửa sổ. Gió thổi bay váy lên, phác họa dáng người yểu điệu của cô. Ánh trăng như sương, bốn phía tỏa ra mùi hương ngọt ngào của loài hoa trắng.
Tô Nhuyễn Nhuyễn nhắm mắt lại, rơi xuống nhanh chóng khiến cho cô có cảm giác không gian trống rỗng. Cô thậm chí ngay cả hét cũng không hét nổi. Bỗng nhiên, những bông hoa trắng vốn nằm yên trong vườn hoa từ dưới đất mọc lên. Chúng lượn vòng, hòa lẫn với ánh trăng, đến gần Tô Nhuyễn Nhuyễn như có ý thức. Trên không trung những bông hoa trắng rợp trời, trắng như ngọc.
Những bông hoa trắng bay lượn trên bầu trời bao bọc lấy cô. Tô Nhuyễn Nhuyễn cảm thấy cơ thể mình như được thứ gì đỡ lấy. Cô mở to mắt, tiếng gió rít gào át đi tiếng thở dốc của cô. Ngửi thấy hương thơm ngọt ngào kia, Tô Nhuyễn Nhuyễn cảm thấy trong đầu như nổ tung, dường như có thứ gì đang cuộn trào mãnh liệt mà ra. Một đôi tay xuyên qua biển hoa trắng, ôm chặt lấy cô, kéo vào trong ngực. Tô Nhuyễn Nhuyễn an toàn tiếp đất.
Cô mềm nhũn nằm trong ngực Lục Thời Minh, ngửa đầu, nhìn thấy người đàn ông kia bởi vì vội vàng mà rơi mất mặt nạ.
Đêm nay ánh trăng sáng tỏ, Tô Nhuyễn Nhuyễn nhìn thấy rất rõ ràng. Vết bỏng trên mặt hắn càng kinh khủng hơn so với lần đầu cô nhìn thấy. Đôi mắt đỏ ngầu kia, rõ rành nóng rực như vậy, nhưng sao lại bi thương thế kia. Bên trong, một ngọn lửa hừng hực cháy, như muốn thiêu đốt tất cả, xuyên qua da thịt hắn, ăn mòn thân thể hắn, làm mục rữa linh hồn hắn.
Trong lâu đài, “Tô Nhuyễn Nhuyễn” đứng cạnh cửa sổ, nhìn thấy cảnh tượng bên dưới, khiếp sợ đến nỗi không thốt lên lời.
Hoa trắng… Đó là dị năng sao?
Trong vườn hoa, Tô Nhuyễn Nhuyễn đưa tay, níu tay áo Lục Thời Minh đứng dậy. Những đóa hoa trắng trên người cô rơi xuống đất, giống như có sinh mệnh, ngay lập tức cắm rễ. Chúng vây quanh người cô, vừa quyến luyến vừa dịu dàng.
Tô Nhuyễn Nhuyễn ngửa đầu, ánh mắt xuyên qua người đàn ông kia, nhìn bức tượng nữ thần xinh đẹp. Ánh trăng không biết từ lúc nào đã bị mây đen che khuất. Tô Nhuyễn Nhuyễn nhìn bức tượng, ngẩn người suy nghĩ, nhẹ nhàng nói: “Anh xem bức tượng nữ thần kia, thức ra cô ấy chỉ là một con người, không phải thần.”
Hắn khẽ giật mình, bàn tay đặt bên hông Tô Nhuyễn Nhuyễn bỗng nắm chặt.
“Tô Nhuyễn Nhuyễn? Sao cô lại ở đây?” Cách đó không xa vang lên tiếng Nghê Dương.
Tuy thân là người lãnh đạo cấp cao nhất nhưng Nghê Dương vẫn sẽ cũng các dị năng giả bình thường khác luân phiên đi tuần tra.
Tô Nhuyễn Nhuyễn quay đầu, nhìn Nghê Dương đang chạy về phía mình, cười nói: “Tôi muốn nhìn xem dưới váy cô ấy mặc cái gì.”
Nghê Dương, “Ngu ngốc! Về ngủ đi.”
“Dạ.”
Tô Nhuyễn Nhuyễn nắm tay Lục Thời Minh đi lên phía trước. Cô cúi đầu, buồn bực không lên tiếng, váy ngủ trắng mỏng manh trên người dán vào da thịt, bị gió thổi qua, lạnh run người.
Tô Nhuyễn Nhuyễn chạy nhanh hơn, chạy càng lúc càng nhanh. Đột nhiên, cô dừng lại, quay đầu, nhìn Lục Thời Minh vẫn luôn ở phía sau mình. Cô nhìn hắn, nước mắt tuôn rơi giống như đang cố kìm nén điều gì.
“Mặt của anh sao lại biến thành như vậy, không phải anh có linh tuyền sao?”
———————————————————
“Xuân đương tới nghĩa là xuân đương qua
Xuân còn non nghĩa là xuân sẽ già”
Giờ mới thấy thấm thía câu thơ này, giờ này tuần sau là đang đi học rùi các bạn :((