Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 39: Chân Long Pháo tại dưa leo tr.
Trần Thất đi một vòng, dùng hỏa nha luyện hóa hết thi thể trong Tuân Gia Trang xong lúc này mới dẫn Lục Hạo Chi cùng hơn một trăm thi binh đã hàng phục hắn đi gặp Lý Mị Mị và Tuân Ngọc Tảo.
Tuân Ngọc Tảo được Lý Mị Mị khuyên bảo đã ngừng khóc, nhưng vẫn bi thương như cũ.
Nhìn gia viên ngày xưa, nàng khổ sở không thể nói nên lời.
Hai nàng nhìn thấy Trần Thất dẫn theo rất nhiều “người” trở về, đều có chút giật mình.
Trần Thất chỉ nói đơn giản một chút về lai lịch của Lục Hạo Chi và những thi binh này.
Lý Mị Mị trong lòng cũng lấy làm lạ, thầm nghĩ: “Thằng nhóc này đúng là rất may mắn, đầu tiên là nhặt được cô gái như Tuân Ngọc Tảo, nay lại nhặt được thi binh của Vương Trường Sinh mới luyện, không chừng ngày sau còn có thể nhặt được chút gì.”
Tuân Ngọc Tảo bi thương cũng không có tâm trạng chú ý những việc khác.
Nhưng Trần Thất đã trở lại cũng làm cho nàng yên tâm hơn rất nhiều, chủ động tiến lên bên cạnh Trần Thất, kéo tay Trần Thất tựa hồ chỉ có như vậy mới có thể an tâm.
Trần Thất cũng không nói gì an ủi tiểu hồ ly này, hắn chỉ thoáng trầm ngâm, liền nói
– Thái Hồ Bát Yêu cùng Vương Trường Sinh những đại địch này tạm thời sẽ không trở về Chú Ân Sơn.
Chúng ta cứ ở tạm nơi này.
Lục nhị ca, cũng phiền huynh cùng những huynh đệ này hỗ trợ tìm kiếm trong đống phế tích xem có gỗ, ngói nào còn có thể sử dụng để sửa lại phòng ở, dùng để ở.
Lục Hạo Chi đáp lời một tiếng sau liền ra lệnh khiến cho những thi binh dưới tay đi các phòng ốc phế tích tìm kiếm những thứ còn dùng được.
Những thi binh này thể chất đặc biệt, sức lực so với khi còn sống lớn gấp mấy lần, làm không biết mệt.
Đến chiều, cũng đã tu bổ hoàn hảo một gian phòng của Tuân Gia Trang, mọi người có thể vào ở.
Trần Thất cũng không quan tâm việc này, sớm đã tìm một chỗ không người, luyện tập cách bay lượn.
Trang sách vàng có ghi lại Hỏa Nha Trận kia, sau khi xuất hiện hình Kim Ô khiếu huyệt xong Trần Thất dựa theo đó tu luyện liền có thể biến thân thành hỏa nha.
Nhưng hắn dù sao cũng là con người, tuy rằng có thể biến thành hỏa nha lại không biết cách sử dụng thân hình này mà bổ nhào không dậy nổi.
Lúc ấy Huyết Văn Tử đã đuổi đến, Trần Thất cũng không rảnh rỗi luyện tập, bây giờ có thời gian nên cố gắng.
Trong lòng Trần Thất cũng muốn nếu có thể bay, hắn sẽ có rất nhiều đường sống.
Cho dù gặp kẻ địch nào không đối phó được liền giương cánh bay, ai có thể làm gì được hắn? Cho nên hắn rất nghiêm túc luyện tập biến hóa hỏa nha thân.
Cho dù chim chóc trời sinh có cánh cũng phải luyện tập một hồi mới có thể bay.
Trần Thất vốn là loài người tư tưởng làm người thâm căn cố đế, muốn thao túng thân thể hỏa nha cực kỳ khó khăn.
Hắn luyện tập bốn năm canh giờ ở chỗ không người, cuối cùng miễn cưỡng có thể giống như con gà trống, có thể bay lên ngọn cây, muốn bay cao hơn nữa, hai lần vỗ cánh đều không bay được.
Trần Thất thấy sắc trời dần dần ảm đạm, thu lại biến hóa của hỏa nha thân, trong lòng nghĩ: “Xem ra luyện tập bay thật đúng là không phải một ngày, ngày mai ta luyện tập tiếp thôi, nhưng ta dành hết thời gian để để luyện tập bay lượn nào có thời gian tu luyện Thái thượng Cảm Ứng và Hỏa Nha Trận?”
Trần Thất suy nghĩ thật lâu sau, bỗng nhiên nảy sinh độc ác thầm nói: “Đều nghe nói chim non không chịu rời ổ, chim to đều mạnh mẽ ép nó đẩy xuống, đối diện với sống chết tự nhiên nó sẽ học được cách bay lượn.
Giờ hắn có đại địch như Thái Hồ Bát Yêu, lần sau gặp gỡ chỉ cần một tên mạnh hơn hơn Huyết Văn Tử sẽ không tránh khỏi cái chết.
Hai bên đều không tránh khỏi, sợ chết làm gì? Phải mạo hiểm một hồi”
Trần Thất xuất thân sơn tặc, kinh doanh không tiền vốn, thường xuyên đối diện với sự sống và cái chết, tính tình luôn dũng mãnh, không sợ hãi mạo hiểm phiêu lưu cái gì.
Nghĩ đến đây Trần Thất ngay cả ngày hôm sau cũng không chờ được, cũng không để ý trời tối, đến một ngọn núi thẳng đứng cách Tuân Gia Trang Trang không xa lắm.
Trần Thất trèo một mạch lên đỉ.nh núi, đứng nhìn xuống.
Đỉnh núi này cũng không quá cao, chỉ hơn trăm trượng, nhưng không cần nói người sống nhảy xuống khó sống sót, mà một khối gang rơi xuống cũng sẽ bị bẹp.
Trần Thất hít sâu một hơi, hét lớn một tiếng:
– Nếu như trời xanh phù hộ, Trần Thất ta nhảy từ đây xuống liền học được bay lượn.
Nếu trời xanh không phù hộ, ngã chết thì ngã chết thôi.
Dù sao ta cũng chỉ là thằng nhóc không cha không mẹ, không có người thương, chết cũng không có ai khóc nửa giọt lệ.
Nói vài câu xong Trần Thất tung người nhảy xuống, hỏa nha chân khí vận chuyển quanh thân, đi thông bảy mươi hai hỏa khiếu ngay lập tức hóa thành một con hỏa nha, cả người bốc lửa phừng phừng, hai cánh mở ra, vỗ mạnh.
Trần Thất đang ở giữa không trung, tiếng gió gào thét bên tai, hai cánh dùng sức nhưng lại cảm thấy cơ thể mình quá nặng nề, hắn liều mạng vỗ hai cánh, lại vẫn không vững được, ngã thẳng xuống dưới.
Mặc dù Trần Thất dùng rất nhiều sức lực, hai cánh cũng vỗ kiệt sức cũng không có gì thay đổi.
Lúc này bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện mà mình đã coi nhẹ.
“Cơ thể ta vì sao nặng như vậy? Theo lý thuyết hai cánh của ta vỗ tạo lực ngay cả những hòn đá bằng nắm tay cũng bị thổi tung, lực đạo cũng đã đủ…”
Trần Thất dù sao không có sư phụ chỉ điểm, nếu không tuyệt đối sẽ không để cho hắn mạo hiểm như vậy.
Tuy rằng hắn đã thông thạo bảy mươi hai hỏa khiếu, có thể biến hóa thành hỏa nha, nhưng thân hình vẫn là thân hình con người, huyết nhục là thật, gân cốt là thật, rất nặng.
Chim có thể bay lượn, chín phần, ngoài việc có đôi cánh thì cơ thể nhẹ nhàng cũng là điểm mấu chốt.
Xương chim đều rỗng, cho nên mới có thể giương cánh bay lượn.
Hỏa Nha Trận tâm pháp là phải đả thông ba trăm sáu mươi lăm khiếu huyệt, xương cốt cũng trống rỗng mới có thể chân chính bay lượn.
Hiện giờ hắn đả thông bảy mươi hai chỗ hỏa khiếu, chẳng qua chỉ có thể biến thân hỏa nha thôi, nhiều nhất như con gà, bay lên ngọn cây nóc nhà, không thể bay cao.
Trần Thất tuy rằng mơ hồ phát hiện điểm này nhưng cũng không tính là hiểu được điểm mấu chốt trong đó.
Hắn thấy mình càng lúc càng gần mặt đất, chính mình tất nhiên sẽ bị tan xương nát thịt, trong lòng trở nên trầm tĩnh, bỗng nhiên giải trừ hỏa nha, vận Chân Long Kình hộ thân, đồng thời gọi hai con hỏa nha kia ra.
Thái Thượng Hóa Long Quyết đã đả thông chín mươi khiếu huyệt, so với luyện hóa hỏa nha chân khí hơi tốn.
Nhưng Trần Thất gọi hai con hỏa nha ra, chân khí mất đi hai nguồn lớn.
Hỏa nha chân khí yếu hơn Chân Long Kình rất nhiều.
Trần Thất nháy mắt đã đưa ra một phán đoán tốt nhất, dùng Chân Long Kình hộ thân, gọi hai con hỏa nha ra nắm hai vai mình.
Hai con hỏa nha này của Trần Thất, một con là Điểu Tiên Phong dưới tay Tần Thông một con khác là Ưng Cửu Tiêu của Thái Hồ Bát Yêu.
Đều là đại yêu quái biến hóa thành người, mặc cho ai xách một con trâu cũng không nói chơi.
Chỉ là lực trầm xuống của Trần Thất quá lớn, tới gần mặt đất phát hiện không đúng, triệu hồi hai con hỏa nha cũng chỉ giảm bớt một chút lực rơi xuống khó tránh kết thịt nát xương tan.
Càng đứng trước sống chết, Trần Thất lại càng bình tĩnh.
Mặc dù hắn cũng không có cách gì nhưng không cam lòng nhận mệnh như vậy.
“Tuy ta chỉ là tên tiểu tặc, nhưng cũng được cho là một hồi kỳ ngộ, nữ nhân từng xem thường ta, đấu được với kẻ địch mạnh hơn ta gấp mười lần.
Cho dù chết cũng không phí cuộc đời này.
Nhưng cho dù không chết không được thì chết cũng không thể từ bỏ, ta cũng phải giãy dụa đến cùng.
Thái Thượng Hóa Long Quyết bạo tẩu cho ta.”
Trần Thất sử dụng hết tâm huyết và sức lực của cả đời tung ra, không giữ lại gì cả.
Thúc giục Thái Thượng Hóa Long Quyết mạnh gấp mười lần bình thường, một đường không biết phá tan bao nhiêu khiếu huyệt.
Sau đó từ từ nâng đôi cánh lên, Trần Thất muốn dùng Thái Thượng Hóa Long Quyết mạnh mẽ ầm vang cả mặt đất, hi vọng có thể liều chết giãy dụa.
Thái Thượng Hóa Long Quyết sau khi liên tục phá hơn mười khiếu huyệt bỗng nhiên sinh ra một biến hóa kỳ dị.
Ngay lúc Trần Thất liều mạng vận dụng Chân Long Kình, đánh về phía mặt đất.
Đột nhiên khiếu huyết được đả thông trong cơ thể đồng thời chấn động, sau đó một cỗ Chân Long Kình từ đan điền một đường lao qua một trăm lẻ tám khiếu huyệt.
Sau đó từ lòng bàn tay của Trần Thất mãnh liệt dâng lên, hóa thành một con rồng màu vàng nhạt hung hăng xông xuống mặt đất, làm Trần Thất chấn động bắn ngược lên mấy trượng, hai con hỏa nha trên vai hắn cùng nhau vỗ cánh, cuối cùng chống lại được xung lực từ trên cao hơn trăm trượng mà ngã xuống, kéo Trần Thất từ quỷ môn quan trở lại.
Sau khi Trần Thất đánh ra một cái này toàn thân cũng hư thoát, hắn để mặc hỏa nha kéo hắn bay về phía Tuân Gia Trang.
Tinh thần của Trần Thất đắm chìm vào đan điền, nhìn thấy trên trang sách vàng có ghi lại Thái Thượng Hóa Long Quyết kia lại xuất hiện một đoạn bài thần chú, bài thần chú này tên là Chân Long Pháo.
Chân Long Pháo cũng là một đoạn bài thần chú tu hành.
Hơn nữa, sau khi đả thông một trăm lẻ tám khiếu huyệt xong có thể học tập loại pháp thuật này.
Loại pháp thuật này cũng rất đơn giản, đó là vận Chân Long Kình, giống như võ lâm nhân sĩ bình thường dùng Không Chưởng Kình, Bách Bộ Thần Quyền, chỉ là uy lực bá đạo hơn gấp mười lần.
Trần Thất xem xong tâm pháp vận chuyển Chân Long Pháo, thì thào lẩm bẩm: “Ta không thể tự học bay lượn, lại đứng trước sống chết đả thông hơn mười khiếu huyệt, đã luyện thành Chân Long Pháo, coi như mất cái này được cái khác.
Chẳng qua Hỏa Nha Trận vẫn cần tập luyện nhiều hơn, có thể bay lượn trên trời, sẽ có rất nhiều chỗ tốt.
Tuy rằng hai con hỏa nha cũng có thể mang theo ta bay lượn, nhưng tính linh hoạt kém, cho dù người bình thường cũng có thể dùng cung tên bắn rơi ta.”
Trong lòng Trần Thất rối tung rối rối mù, mặc dù hắn mơ hồ đã nhận ra nguyên nhân mình không thể bay, nhưng dù sao có thể xác định nguyên nhân.
Hắn quyết định cố gắng tu luyện Hỏa Nha Trận, tạm thời không luyện tập bay lượn, ngược lại đi con đường chính đạo.
Lúc Trần Thất trở lại Tuân Gia Trang, Lục Hạo Chi, Lý Mị Mị, Tuân Ngọc Tảo đều ở đã trong căn phòng lớn vừa tu bổ xong chờ hắn.
Trần Thất thấy bọn họ chuẩn bị đồ ăn xong, cũng không khỏi đắc ý, trong lòng thầm nghĩ: “Tuy thành viên tổ chức này hơi suy yếu, nhưng Trần đại đương gia ta cuối cùng cũng có một đám thuộc hạ, so với lúc ở Thiên Mã Sơn tuy ta cũng có thuộc hạ nhưng thuộc hạ lại có không có thanh niên trai tráng khỏe mạnh, chỉ có hai người đàn bà già cả không thể làm việc, hiện giờ đã tốt hơn nhiều lần rồi.”
Trần Thất lớn lên ở đại trại ở trên Thiên Mã Sơn, giấc mộng đơn giản chỉ là làm kẻ cầm đầu trong đám sơn tặc, có mấy trăm thuộc hạ có thể sai khiến, lúc nào dưới núi cũng có dê béo qua.
Tuy hiện giờ sau khi hắn tu luyện pháp thuật, giấc mộng đã thay đổi nhưng bản chất chưa thay đổi.
Đột nhiên có cảm giác tiền hô hậu ủng, Trần Thất cảm thấy rất thích..