Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 4: 4: Dị Chủng tại dưa leo tr.
Nhưng thế giới của người trưởng thành ấy mà, dù trong lòng hận không thể một phát bóp chết đối phương cho xong chuyện, ngoài mặt vẫn phải so với kẻ địch càng ưu nhã khéo léo hơn.
Đoạn Trù quay lại chủ tinh mà chức vị vẫn chưa được xác định, cho nên mọi người đều gọi hắn một tiếng Đoạn tiên sinh, đối với việc này Đoạn Trù chẳng nóng nảy, cũng không cảm thấy bị vũ nhục, quân biên phòng và dị chủng đánh không ngừng, từ khi người Nội Các triệu hồi hắn, thì bên mất mặt đã chẳng phải hắn nữa.
Mấy người cầm ly champagne anh tới tôi đi, trong đó bộ trưởng Bộ Nội vụ chắc hẳn đã được kẻ nào đó cho phép, liên tục đem đề tài vòng về chủ đề phục hồi bia đá.
” Đoạn tiên sinh được công nhận là thiên tài quân sự, chạy tới Miller Star phục hồi văn vật thật đúng là có chút đại tài tiểu dụng.”
Đoạn Trù ánh mắt sắc bén, ” Không hề, bia kỷ niệm là vật bảo tồn ký ức xây dựng lịch sử, là liên kết giữa người sống và người chết, là nhịp cầu của quá khứ và hiện tại, văn minh nhân loại huy hoàng mà lộng lẫy, có thể phục hồi những ký vật lưu trữ tình cảm này là vinh hạnh của tôi.”
Chữ chữ như châu như ngọc, hiên ngang lẫm liệt!
Bộ trưởng Nội vụ: “…..”
” Hay! ” Tô Việt Nhiên nghẹn cười dẫn đầu vỗ tay khen hay, tức khắc đại sảnh ngập trong một mảnh rộn ràng như sấm.
Một vị bộ trưởng tư pháp khác ngoài cười trong không cười:” Trí tuệ của Đoạn tiên sinh đám người bình thường như chúng ta quả thực khó với tới.”
Đám người các ngươi đương nhiên không đạt đến trình độ này, Hứa Liêm ở bên ngoài ” quan chiến” thầm nghĩ vậy.
” Lệnh đệ* còn ở bên ngoài chủ tinh, căn cứ vào điều lệ tương quan đến dân cư trú mới ban hành, Đoạn tiên sinh cần nhanh chóng xác định chức vụ mới có thể nhận được lệnh phê duyệt.
“.
Đối phương bình bình đạm đạm ném ra một câu như thế.
*cách gọi em trai người khác lịch sự.
Ánh mắt Hứa Liêm hung ác, đây là muốn dùng Đoạn Trạch để uy hiếp Đoạn Trù, chức vụ gì đến cuối cùng vẫn do Nội Các định đoạt, bọn họ đang ép Đoạn Trù phải nghe lời.
Rất nhiều người đều biết, Đoạn Trạch là một con ma ốm, mẹ Đoạn sinh xong liền buông tay rời nhân gian, đứa bé này mắc chứng suyễn tương đối nghiêm trọng, không khí bên ngoài chủ tinh không tốt lắm, bụi nhiều, kéo dài thêm một ngày là thêm một phần gánh nặng khó tưởng tượng lên tim phổi đứa nhỏ.
” Không vội.” So với đám người từng bước ép sát, Đoạn Trù vẫn thanh thản nhất: ” Đứa nhỏ thích náo loạn ầm ĩ, khó có được cơ hội nhìn thấy sao trời trong ngân hà, để nó đợi ở trạm trung chuyển cũng không có việc gì.”
Camo White vẫn luôn bàng thính giật mình lộ vẻ kinh ngạc, Đoạn Trù thật sự không thèm để ý ư?
Đoạn Trù có để ý hay không bọn họ nhìn không ra, hắn là người duy nhất ở đây không có quân hàm, lại chẳng ai dám coi khinh nam nhân này, kiêng kị và ngưỡng mộ đã thành thói quen, mặc cho cục diện có cỡ nào bị động, hắn vẫn có thể tìm được một đường lật ngược nắm giữ thế chủ động.
Đoạn Trù nghiêng người cùng người khác trò chuyện, Tô Việt Nhiên liền xuất hiện trong tầm nhìn Hứa Liêm.
Mấy năm nay ở chủ tinh Hứa Liêm gặp qua Tô Việt Nhiên ba lần, trong đó một lần gần đây nhất bọn họ cũng chỉ gật đầu chào nhau, một chữ cũng không nói qua.
Hứa Liêm không muốn thừa nhận trong lòng mình có chút mất cân bằng bởi vì Đoạn Trù đặc biệt đối đãi, nên y nhìn người này không vừa mắt…….!Nghĩ lại thì cũng không có gì sai, Tô Việt Nhiên điều kiện thực tốt, một thân tây trang cắt may vừa người tôn lên dáng ngọc thụ lâm phong, mười phần xứng đôi với Đoạn Trù.
Đầu lưỡi của Hứa Liêm có chút chua xót, sau đó liền thấy Đoạn Trù nghiêng người chặn Tô Việt Nhiên, ánh mắt tinh chuẩn đối diện y, lạnh lẽo mà nghiêm túc.
Trong họng Hứa Liêm bắt đầu đau, y chỉ nhìn xem Tô Việt Nhiên một cái, đâu muốn thương tổn hắn.
” Cậu ta nhìn cậu làm cái gì?” Đoạn Trù hơi hơi ghé mắt nhỏ giọng hỏi.
“…….” Tô Việt Nhiên: ” Tôi làm sao mà biết được cơ chứ?”
Có người phục vụ mặc áo bành tô đẩy một chiếc xe đi tới, bên trên đặt một cái mâm, dùng nắp bạc đậy lại.
Một vị bộ trưởng nói, ” Đây là bất ngờ mà chúng tôi gửi tặng Đoạn tiên sinh, ở Miller Star là không có cơ hội ăn được đâu nhé.
“
Đoạn Trù thần sắc không đổi, hắn đoán là bánh kem gì đấy, không chừng mấy lão già Nội các còn nhân tiện viết thêm dăm ba câu kiểu như ” Đoạn Trù lăn ra khỏi Thái Dương hệ ” ấy chứ.
Nghĩ vậy hắn tràn ngập hứng thú quan sát cái mâm bạc, dưới ánh nhìn chăm chú của một đám người, phục vụ mạnh mẽ bật mở nắp khay.
Bánh kem trong tưởng tượng không có, mà là một sinh vật toàn thân đen nhánh, tựa như bản phóng to của con dơi, nó đang ăn sạch sẽ đồ ăn vốn có trong mâm, nghe được động tĩnh liền ngẩng đầu lên.
Không gian tức khắc như bị kíp nổ, thứ sinh vật này lộ ra khuôn mặt có vảy bảo hộ hai bên, phát ra tiếng gào rống thê lương.
Sóng âm mang hiệu quả làm người ta choáng váng hôn mê, nhưng cũng không kiềm được đám người trong sảnh hoảng loạn la hét ầm ĩ:
” A a a!!!”
Dị chủng?!
Hứa Liêm gạt phăng người đứng phía trước, thói quen nhiều năm qua khiến bản năng bật ra, y chỉ vào hoa viên bên ngoài la lớn: ” Rút lui! Đi chỗ đó! Khom người bảo vệ đầu chạy!”
Dị chủng loại biết bay, trong tầm mắt tồn tại một góc chết, rất khó thấy rõ đồ bên dưới, Hứa Liêm khom người tới gần, thứ này đã bay ra khỏi mâm, treo mình trên chiếc đèn lưu ly thật lớn vỗ cánh lung tung, từng tiếng bang bang không ngừng.
Chỉ thấy đám người vừa mới còn nhân mô nhân dạng ưu nhã khéo léo giờ hận không thể vắt giò lên cổ mà chạy.
Camo White được đội thân vệ xông đến bảo hộ, che chở chạy về hướng phòng bếp.
Trong nhất thời đại sảnh hỗn loạn ầm ĩ.
” Đoạn Trù! Trước rời khỏi đây đã! Hôm nay tôi không mang theo súng! Chúng ta….!” Tô Việt Nhiên bỗng im bặt, từ trong mắt Đoạn Trù hắn thấy được một thân ảnh nhảy dựng lên, hắn quay đầu lại, nhìn Hứa Liêm dùng một loại sức bật khủng bố, từ bên dưới tiếp cận dị chủng, thanh niên ngừng thở, bầu không khí hỗn loạn có tác dụng quẫy nhiễu nhất định, mà ở thời khắc y sắp đến gần, một bé gái nép ở góc tường lôi kéo sự chú ý của dị chủng, vảy bảo hộ của sinh vật này rung lên, nó đột nhiên nhắm về phía đứa bé!
Không xong!
Dị chủng loại hình bay tốc độ cực nhanh, chớp mắt đã xông tới trước mặt bé gái, nó há cái miệng nhầy nhụa, lộ ra răng nanh sắc bén, doạ đứa bé sợ điếng người, không cất nổi tiếng kêu cứu.
Tựa như một thước phim quay chậm, đầu con dị chủng bỗng nhiên lệch sang một bên, cùng với vụn gỗ bay tán loạn, toàn bộ thân thể lệch khỏi quỹ đạo bay, nó bị một chiếc ghế chuẩn xác từ phía sau ném trúng!
Hứa Liêm rơi xuống mặt đất đứng vững, thấy thần sắc lạnh như băng của Đoạn Trù.
Không cần bất luận ngôn ngữ giao lưu nào, hai người đồng thời nhào đến con dị chủng kia!
Dị chủng lắc cái đầu, cơn choáng váng tan một nửa, phạm vi tầm nhìn của nó bất đồng nhân loại, như một cái kính lúp, đồng từ ngưng tụ lại một chỗ mới có thể nhìn rõ, chỉ thấy một mạt bóng đen chớp nhoáng hiện lên, không đợi nó phản ứng, một bên cánh của nó đã bị người bắt được.
Điều này khiến dị chủng mãnh liệt phản kháng, xương cánh sắc bén của một bên còn lại xẹt qua mu bàn tay Đoạn Trù, nháy mắt vẽ ra một đường máu, Hứa Liêm nhìn đến rõ ràng, thần sắc lập tức thay đổi, độ ấm nơi đáy mắt y tan đi, ai nhìn cũng thấy không giống người thường, càng giống như Tu La mặt lạnh.
Truyện Mạt Thế
Đoạn Trù mắt trừng to, hắn nhìn Hứa Liêm không màng dị chủng giãy dụa mà nắm lấy cánh của nó, dùng sức gập ngược ra ngoài, “Crack” một tiếng, dị chủng cũng có thần kinh cảm nhận đau đớn, nháy mắt mất đi khả năng hoạt động, Hứa Liêm sờ đến vảy bảo hộ hai bên sườn mặt nó, tay không xé rách!
Toàn bộ quá trình thần sắc của y đờ đẫn, nhìn không thấy một chút nhân khí, nháy mắt khi vảy sinh vật bị lột ra, Hứa Liêm cầm lên dao ăn cạnh bàn, một phát xuyên qua não bộ trí mạng của nó.
Phụt ——
Máu bắn đầy mặt Hứa Liêm.
Dị chủng co giật hai cái liền yên tĩnh.
Đoạn Trù không để ý tới dị chủng, hắn chỉ nhìn chằm chằm Hứa Liêm, đáy mắt lần đầu tiên lộ ra sự kinh ngạc.
Edit có lời muốn nói: Đã gãy tay, dừng cuộc chơi..