Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 42 tại dưa leo tr.
Tần Duyệt Ninh thấy cô nghĩ thông thì cười rộ lên: “Đơn giản thôi, chỉ cần cho anh ấy biết cậu cũng để ý anh ấy, trong lòng cậu thì anh ấy là người chồng duy nhất, những người đàn ông khác cùng lắm chỉ là khách qua đường thôi.”
“Đàn ông dễ dỗ lắm. Tớ cảm thấy chỉ cần cậu ngoắc ngón tay là sếp Hạ tự về luôn ấy chứ.”
Tần Duyệt Ninh chọc ghẹo: “À không, nói không chừng chẳng cần dùng ngón tay luôn, cậu chỉ cần đứng tại chỗ là anh ấy tự động chạy tới rồi.”
Ngu Thanh Vãn nghĩ một lát, quyết định đến trung tâm thương mại mua một món quà cho Hạ Thành, đến tối thì chủ động gọi điện thoại hỏi xem khi nào anh về nhà.
Hôm trước cô đã ký hợp đồng bản quyền với đoàn làm phim, hôm qua Tử Như đã chuyển khoản bốn mươi phần trăm chi phí tới thẻ của cô rồi. Cũng không nhiều tiền lắm, chỉ có hơn ba mươi nghìn tệ, không mua được quà tặng đắt tiền như vòng tay anh tặng cô.
Ngu Thanh Vãn dạo một vòng trung tâm thương mại, cuối cùng bước vào cửa hàng thời trang nam cao cấp.
Cô không biết bình thường Hạ Thành mặc đồ hiệu gì, có lẽ đều đặt làm riêng. Cô sợ nếu mua áo sơ mi thì không khớp số đo, cuối cùng chọn tới chọn lui, lấy một chiếc cà vạt sọc màu xám đậm.
Không nặng nề áp lực như màu đen thuần, chắc chắn cũng sẽ rất hợp với anh.
Nhân viên cửa hàng chú ý tới nụ cười vô thức trên môi cô thì cũng cười hỏi: “Cô mua cà vạt cho bạn trai à?”
Ngu Thanh Vãn khựng lại, cười lắc đầu.
Cô nhẹ giọng đáp lời: “Không phải, tôi mua cho chồng tôi.”
Ngu Thanh Vãn chợt phát hiện mình đã dần quen với xưng hô này.
Cô là bà Hạ.
Còn Hạ Thành là chồng của cô.
Là người thân duy nhất hợp pháp trên phương diện pháp lý của cô.
Nhận thức này khiến lòng Ngu Thanh Vãn nóng lên, thứ tình cảm nào đó đầy ắp trong tim như muốn tràn ra.
Khiến cô gấp rút muốn gặp anh.
Lúc thanh toán, Ngu Thanh Vãn không dùng thẻ đen Hạ Thành cho mình mà dùng khoản phí bản quyền đầu tiên mình kiếm được thanh toán, thẻ lập tức giảm mất một nghìn tệ.
Mà đáy lòng cô lại có cảm giác thành tựu cực kỳ.
Trước kia, khi hai người ở bên nhau, Hạ Thành luôn là người chăm sóc cô, chưa bao giờ tiêu tiền của cô.
Mấy ngày nay sức khỏe của cô cũng khá hơn rồi, không choáng váng quay cuồng như trước kia, cũng có thể dựa vào bản thân kiếm được khoản tiền đầu tiên.
Tuy không đáng là bao, nhưng cô tin chắc, sau này sẽ ngày càng tốt hơn.
Anh tốt với cô, cô sẽ từ từ đáp trả lại anh.
…
Ngu Thanh Vãn chọn cà vạt xong thì đi ra ngoài, phát hiện Tần Duyệt Ninh đang đứng trong nhà hàng nội y đối diện. Không biết cô ấy nhìn thấy cái gì mà hưng phấn gọi cô tới.
“Thanh Vãn, mau qua đây!”
Ngu Thanh Vãn tưởng cô ấy xem áo ngủ, bước chậm tới: “Sao thế?”
“Mau nhìn cái này xem, đẹp không?”
Đó là một chiếc váy ngủ hai dây màu đen, dây áo là sợi hạt châu, chỗ nối với vải dệt thì dùng thủy tinh làm thành hình con bướm, lớp tơ lụa hơi mỏng ngắn đến mức khó khăn lắm mới che tới đùi.
Đẹp thì đẹp thật, nhưng mà…
Rõ ràng không phải kiểu váy ngủ mặc để ngủ đơn thuần.
Tần Duyệt Ninh huých bả vai cô, hưng phấn nói: “Không phải cậu muốn dỗ dành sếp Hạ à? Chủ động chút đi, mặc cái này chẳng phải ăn chắc luôn ư? Người ta tuyệt đối không thể nào chiến tranh lạnh với cậu được nữa…”
Nhân viên cửa hàng bên cạnh cũng đang nỗ lực đẩy mạnh tiêu thụ, nói với Ngu Thanh Vãn: “Chị ơi, da chị trắng, mặc màu đen càng tôn da, chắc chắn rất đẹp, có thể khiến bạn trai chị thần hồn điên đảo…”
Tần Duyệt Ninh nhiệt tình hỗ trợ sửa lời lại: “Không phải bạn trai, mà là chồng của cô ấy.”
Ánh mắt nhân viên cửa hàng nhìn Ngu Thanh Vãn lập tức trở nên chọc ghẹo.
“…”
Mặt Ngu Thanh Vãn nóng bừng, hơi nóng lan tràn tới vành tai, nào chịu nổi tình cảnh như thế. Cô vội vàng kéo Tần Duyệt Ninh rời đi.
Cô vất vả lắm mới kéo được Tần Duyệt Ninh ra khỏi cửa hàng nội y, chỉ lát sau Tần Duyệt Ninh đã nằng nặc nói muốn đi nhà vệ sinh.
Ngu Thanh Vãn đành phải tìm chỗ ngồi xuống chờ cô ấy.
Nào ngờ Tần Duyệt Ninh lại lén lút chuồn trở lại cửa hàng nội y kia, tìm nhân viên cửa hàng, chỉ vào váy ngủ màu đen đai trân châu kia.
“Tôi lấy cái này, nhờ cô gói cho tôi.”
Nhân viên cửa hàng tay chân lanh lẹ đưa cô đi tính tiền: “Ok người đẹp!”
Trước quầy tính tiền, Tần Duyệt Ninh suy tư một lát, lại hỏi nhân viên cửa hàng: “Đúng rồi, trong tiệm các cô còn kiểu dáng khác không? Chị em của tôi cãi nhau với chồng cô ấy, chắc cần chút giúp đỡ…”
Nhân viên cửa hàng nghe hiểu lời Tần Duyệt Ninh ám chỉ, lập tức bày ra vẻ mặt tôi hiểu rồi, sau đó thần bí lấy một hộp quà Giáng Sinh dưới quầy ra.
Nhân viên cửa hàng mở hộp quà, bày ra thứ bên trong cho Tần Duyệt Ninh xem.
“Cái này là hàng giới hạn trong ngày Giáng Sinh của cửa hàng chúng tôi, hóa đơn một ngàn tệ sẽ được tặng chuông nhỏ, còn cái này…”
Hai mắt Tần Duyệt Ninh lập tức sáng ngời.
Có lẽ vì để hợp với bầu không khí Giáng Sinh sắp tới, ngoại trừ một quả chuông nhỏ màu vàng, trong hòm còn có một sợi ruy băng nhung tơ màu đỏ.
Thấy đám công cụ hỗ trợ nhỏ xinh này, Tần Duyệt Ninh hài lòng gật đầu lia lịa, quyết đoán nói: “Vậy lấy hết, phiền cô giúp tôi ký thành chuyển phát nhanh tới địa chỉ này.”
“Ok người đẹp.”
…
Ngu Thanh Vãn tạm biệt Tần Duyệt Ninh ngoài trung tâm thương mại, cũng không gọi tài xế gia đình tới đón mà gọi xe ngoài cửa trung tâm thương mại về nhà.
Xe taxi dừng lại ngoài đường cái cách biệt thự không xa, cô cầm món quà mới mua xuống xe, còn đang nghĩ đến chuyện lát nữa về nhà sẽ chủ động gọi điện cho Hạ Thành.
Sau đó tặng cà vạt cho anh.
Nếu làm vậy còn không thể dỗ người ta…
Ngu Thanh Vãn cắn môi, trong đầu lóe lên cảnh tượng trong thang máy hôm trước.
Cảm giác môi như bị điện giật run lên vẫn còn vương vấn, khiến làn da cô hơi nóng lên.
Ngu Thanh Vãn vội lắc đầu, muốn vứt bỏ hình ảnh khiến người ta mặt đỏ tai hồng ra khỏi đầu.
Ngu Thanh Vãn gần tới cửa nhà thì chợt khựng lại.
Cô thấy cách đó không xa có một chiếc Maserati màu xám bạc bản giới hạn số lượng đậu ngay ven đường, một bóng người cao to xa lạ dựa nghiêng trên cửa xe như đang đợi người.
Người đàn ông này trẻ tuổi lại điển trai, đeo một chiếc kính râm, mặc jacket đen, khí chất quý công tử phong lưu tà tứ, cực hấp dẫn tầm mắt người khác.
Đối phương thấy Ngu Thanh Vãn đứng yên tại chỗ thì liền nâng tay gỡ kính râm xuống, để lộ đôi mắt hoa đào hẹp dài hấp dẫn người.
Người đó nhếch môi, nở nụ cười cực thân thiện.
“Lần đầu gặp mặt, chào chị dâu nha.”
Ngu Thanh Vãn nghe xưng hô này thì ngẩn ra.
Cô nhìn kỹ gương mặt đối phương, chú ý tới đôi mắt hoa đào giống hệt Hạ Thành bị che sau kính râm.
Đều là dáng hẹp dài hơi nhếch lên, chỉ là Hạ Thành quá lạnh lùng tàn ác, áp chế vẻ đẹp khiếp người của ngũ quan.
Còn người đàn ông trước mặt thì chẳng buồn che giấu vẻ phong lưu đa tình, phong thái hoàn toàn khác biệt.
Ngu Thanh Vãn như sực nhận ra điều gì đó, hai mắt cô trợn trừng, trong đầu hiện lên một suy nghĩ, lập tức cau chặt mày.
“Cậu là…”
Cô còn chưa nói xong, chỉ thấy đối phương gật đầu, nở nụ cười không rõ hàm ý.
“Lần đầu tiên gặp mặt chị dâu, đắc tội rồi.”
Sau đó, còn chưa chờ Ngu Thanh Vãn kịp ý thức được cái gì đã bị người nào đó sau lưng ập tới, che kín miệng mũi.
Mùi hương gay mũi thoáng cái tập kích, tầm mắt nhòe đi, mí mắt ngày càng nặng.
Rất nhanh sau đó, ý thức của cô hoàn toàn tan rã.
…
Thành phố Yến, trụ sở tập đoàn Hạ Thị.
Gốc rễ sản nghiệp các thế hệ nhà họ Hạ được đặt tại thành phố Yến, Hạ Thành thường xuyên cần bay tới trụ sở để giải quyết công việc.
Ngày đó vội tới thành phố Yến, anh còn chưa kịp về nhà một chuyến.
Di động lẳng lặng đặt trên bàn làm việc, không hề có chút động tĩnh gì.
Suốt ba ngày trời, còn chẳng có lấy một tin nhắn.
Cứ như cô hoàn toàn không quan tâm anh đi đâu, vì sao không về nhà.
Nghĩ tới đây, Hạ Thành phiền muộn nới lỏng cà vạt, tiếp tục phê duyệt văn kiện công ty.
Đúng lúc này, cửa phòng làm việc bị gõ vang, Sầm Duệ đẩy cửa bước vào vào.
Hạ Thành ngước mắt lên, lạnh nhạt hỏi: “Chuẩn bị đến đâu rồi?”
“Đã bố trí dọn sạch công viên trò chơi từ hôm nay rồi, bữa tối ánh nến và hoa tươi trên du thuyền cũng đã sẵn sàng, tuyệt đối sẽ không có ai quấy rầy.”
Sầm Duệ cung kính trả lời: “Nhưng sếp, bên công ty hàng không vừa gọi tới, hôm nay bọn họ kiểm soát chuyến bay đột xuất, rất có khả năng máy bay trở lại thành phố Lâm sẽ bị trì hoãn một tiếng đồng hồ.”
“Tôi biết rồi.”
Hạ Thành ngồi sau bàn làm việc, ung dung nghịch hộp nhung tơ tinh xảo trong lòng bàn tay.
Anh mở hộp ra, kim cương xanh lá phản xạ ánh nắng lấp lánh chói mắt, chiếu vào đôi mắt đen thẳm như đầm sâu của anh, khiến anh có vẻ dịu dàng hiếm thấy.
“Khoảng nửa tiếng nữa tổng giám đốc tập đoàn Phó Thị sẽ tới công ty, đã chuẩn bị sẵn sàng hợp đồng và phòng họp…”
Lúc này, di động của Sầm Duệ chợt vang lên dồn dập, cắt ngang lời anh ta chưa nói xong.
Anh ta lấy di động trong túi ra, thấy là điện thoại của Thanh Hồ Nhã Uyển gọi tới thì không dám trì hoãn, vội vàng nghe máy.
Nghe rõ bên kia nói gì, Sầm Duệ lập tức tái mặt.