Skip to main content
logo-truyenbiz.net

Chương 10: Thăm chỗ làm, thất bại!

2:43 sáng – 09/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 10: Thăm chỗ làm, thất bại! tại dưa leo tr

Mỗi ngày ăn rồi uống, không phải ngồi chơi game thì là nằm trên sô pha xem tivi, chơi điện thoại.

Làm cái gì đây nhỉ?

Cố Tử An xoa hốc mắt mỏi nhừ, tiện tay bỏ khoai tây chiên vào miệng, cứng nhắc hoạt động hàm, cắn khoai tây chiên kêu rốp rốp, nhìn tivi thả hồn.

Thấy tình tiết nữ chính tham ban trên tivi, cậu nảy ra linh cảm, có rồi! Tui đi thăm nơi làm việc của Thẩm Mặc!!

Nói làm là làm, cậu kéo tủ lạnh ra ngó, trái cây lần trước mua chất đầy.

Trời cũng giúp tui!

Tìm hộp thức ăn, bày một hàng thanh long đỏ, sau đó để một hàng chuối, một loạt quýt, rắt một vòng quả kiên lên trên trái cây đỏ đỏ vàng vàng, đặt lên mấy lát táo cắt thành hình con thỏ, cuối cùng hăm hở đổ sữa chua vào như Long vương giáng mưa.

Teng teng teng tèng! Trái cây dầm hoàn thành!!

Cố Tử An xách hộp thức ăn nhìn trái ngó phải, nhìn thế nào hài lòng thế đó, bất giác huýt một sáo du dương vì danh tác của mình.

Tâm trạng tốt đẹp như ánh nắng ban trưa ngày hạ đã chuyển mây vào khoảnh khắc Cố Tử An xuống xe taxi.

Tui đệt!

Đây là đâu?!

Nhìn cao ốc cao chót vót giống y như nhau tựa mê cung trùng điệp xung quanh, Cố Tử An – người ngay cả bản đồ trò chơi cũng xem không hiểu gào lên một tiếng bi ai.

Đầu tiên là cầm điện thoại xoay vòng tại chỗ, nhìn mũi tên màu lam tượng trưng cho phương hướng trên màn hình cũng xoay một vòng theo, Cố Tử An kiên định nhìn một giao lộ nào đó, chính là mi!

Chút chuyện cỏn con này không làm khó được tui, Cố Tử An cười gằn.

Nửa tiếng

Một tiếng

Một tiếng rưỡi trôi qua

Hai mắt Cố Tử An mơ màng, hơi thở thoi thóp, nhìn nhận hiện thực, cậu, lạc đường rồi.

Lại hỏng việc nữa, Cố Tử An ấm ức bĩu môi, bắt đầu gọi điện cầu cứu bà xã nhà mình.

“Alo, Tử An?”

“Anh Thẩm Mặc! Hức ~” Bỗng chốc, Cố Tử An có ảo giác đã hàng tỉ năm chưa nghe giọng của Thẩm Mặc, nghe thấy giọng nói dịu dàng thân thương, nhớ lại chuyện ngớ ngẩn mình làm, cậu không kìm được, trước khi đại não của chủ nhân chưa phản ứng đã bật ra một tiếng nức nở.

“Làm sao vậy?” Thẩm Mặc nhận ra giọng điệu của Cố Tử An không ổn, thôi cười, nỗi lo trèo lên khắp mặt.

“Là… là, hôm nay em muốn tìm đi thăm anh.”

“Ừm ừm.”

“Nhưng mà, em lạc đường rồi. Em, em không tìm thấy đường nữa. Bây giờ em, hức ~ nóng lắm, em, cũng rất sốt ruột, em còn làm trái cây dầm, nhưng chắc hỏng hết rồi. Em lại làm hư bột hư đường nữa! Oa ~”

Nói một hồi, cảm xúc của Cố Tử An dâng trào, một đại nam nhân đứng ở ven đường xách hộp đựng thức ăn hồng phấn không hợp với vóc người cao lớn của mình, khóc hu hu, còn vừa khóc vừa dùng bắp tay cường tráng gạt nước mắt.

“Em khoan khóc đã, anh đi tìm em, em xem xung quanh có cửa hàng nào tránh nắng được vào trước đi, một lát nữa anh sẽ đến.” Lúc Cố Tử An nhắc mình lạc đường, Thẩm Mặc lập tức vừa nắm điện thoại vừa cầm áo khoác, sải bước ra ngoài, hành động lo lắng không hề ăn khớp với giọng nói dịu dàng.

“Nhưng… nhưng xung quanh đây không có cửa hàng nào hết.” Cố Tử An nhìn quanh, thút thít nói.

“Vậy em tìm một bóng râm, gửi định vị cho anh trước đi.”

Chấm nhỏ đại diện cho Thẩm Mặc chuyển động vun vút, giống như kị sĩ đi đón tiếp quốc vương, thế như chẻ tre, khí thế mạnh mẽ.

Song, lúc sắp đến gần Cố Tử An định vị hiển thị “đã đến gần đích đến, việc điều hướng lần này kết thúc”.

Chết tiệt, Thẩm Mặc mắng trong lòng.

Đầu bên kia điện thoại Cố Tử An đã ổn định cảm xúc lắp bắp hỏi, “Anh Thẩm Mặc, lúc nào thì anh đến vậy.”

“Sắp rồi.” Thẩm Mặc hít sâu một hơi, không để Cố Tử An nhận ra sự khác lạ của mình, “Xung quanh em có thứ gì khá ấn tượng không?”

“emmm, con chim bự vừa mới bay qua đầu em tính, có tính không?”

Thẩm Mặc:…

“Con chim đó to lắm luôn, làm em nhớ tới đoạn văn hồi đó học thuộc: thân Côn to lớn, một nồi hầm không hết. Hì hì, hơi thèm ăn đồ nướng.”

* Cả đoạn văn chế lại gồm: Bắc Minh có cá, tên nó là Côn, thân Côn to lớn, một nồi hầm không hết. Hoá thành chim, tên nó là Bằng, thân Bằng to lớn, cần hai vỉ nướng, một cái nhiều đường, một cái hơi cay, thêm lon bia Tuyết, để chúng ta xông pha chân trời.

Người bình thường gặp bạn đời ngố tàu như vậy chắc chắn sẽ bỏ cậu ở tại chỗ cho nếm đòn hiểm của xã hội, nhưng sếp Thẩm của chúng ta là “người bất thường” có độ xứng đôi 99% với Cố Tử An!

*Đoạn này chơi chữ nhẹ: người bình thường [一般人], tới sếp Thẩm là [二般人] =)))))

Vậy nên lần đầu tiên nghe Tiêu Dao Du phiên bản cải biên, hoạt động nội tâm của sếp Thẩm là: hơi đáng yêu, còn cái vỉ nướng kia là cái gì, hahahaha.

Nhờ vào miêu tả tuyệt diệu của Cố Tử An (thật ra không phải) và sự lí giải chuẩn xác của Thẩm Mặc, cuối cùng hai cũng gặp nhau.

“Tinh —— giao hàng thành công!” Cố Tử An lắc hộp thức ăn trong tay.

Thẩm Mặc nhận, lấy khăn ướt ra, bắt đầu xoa mặt Cố Tử An như rửa mặt mèo.

Đến khi hai người thành công bước vào văn phòng vù vù tiếng điều hòa đã là hai tiếng sau.

Lương Tinh Vũ nghe nói hai người khốn khổ như Ngưu Lang Chức Nữ, lặng lẽ thêm một dòng vào sổ ghi chép:

Đừng bao giờ để Cố Tử An ra ngoài một mình, bằng không có thể bị động chạy cốt truyện [Tiểu kiều thê mang bầu chạy]. [Quan trọng cấp 5 sao]

Sau khi đỡ hơn một chút, Cố Tử An liền tha thiết ra hiệu Thẩm Mặc mở hộp thức ăn ra.

Thẩm Mặc mở nắp hộp, lập tức đối diện với lát táo tạo hình cự thú tiền sử.

“Này…cún con này rất đáng yêu.”

“A, đó là thỏ!” Cố Tử An được khen mắc cỡ, xấu hổ xua tay.

Lương Tinh Vũ đang định ra ngoài, tò mò ngó xem, thanh long cộng sữa chua —— món ăn tiêu chảy lưu hành trên mạng, hắn sửng sốt nhìn Cố Tử An.

Đã xác nhận bằng ánh mắt, là người có thể làm sếp Thẩm tiêu chảy.

“Con thỏ này thật đáng yêu.” Thẩm Mặc khen lại, không dừng động tác trên tay, một miếng một con thỏ.

“Anh thích là được, hì hì.”

Hai người anh một miếng em một miếng, âu yếm ăn hết trái cây dầm, sếp Thẩm tiếp tục tập trung vào công việc, Cố Tử An thì tiếp tục làm ổ trên sô pha, chơi Anipop.

“Sếp Thẩm, đã đến giờ họp.” Lương Tinh Vũ gõ cửa nhắc nhở, Thẩm Mặc gật đầu, báo với Cố Tử An rồi tới phòng hội nghị.

Lại là báo cáo công tác mỗi tuần một lần, các lãnh đạo làm mưa làm gió ở các bộ phận tựa học sinh ham chơi không học bài, thấp thỏm chờ giáo viên Ngữ văn điểm danh.

Từng người bước lên, mở PPT, giọng run như cầy sấy, báo cáo hệt như có thể run ra những đường gợn sóng, nhất thời trong phòng hội nghị ngoại trừ tiếng báo cáo, ngay cả tiếng lật giấy cũng lác đác.

“Ọc ọc ~” một tiếng bụng kêu đột nhiên xuất hiện trong phòng.

Ồ hố, dũng sĩ đích thực, dám kêu ngay trước mặt boss. Mọi người thầm nghĩ, cúi đầu rất sâu, muốn chứng minh sự vô tội của mình, nhưng mắt đảo lia lịa hòng nhắm mục tiêu thân phận của vị dũng sĩ kia.

Thẩm – anh hùng đích thực – Mặc vắt chéo chân, đè bụng lên đầu gối, nhìn quản lí bị động tác của mình dọa hú hồn, ho khẽ một tiếng, “Tiếp tục.”

Đến khi hội nghị kết thúc, Thẩm Mặc đứng dậy cái vèo, mặt không cảm xúc sải bước ra ngoài, bỏ lại một đám quản lý ngơ ngác nhìn nhau.

Quản lí A: cuộc họp hôm nay nhanh nhất.

Quản lí B: tôi cũng thấy vậy, boss cũng không đánh giá nhiều.

“Cậu biết tại sao không?” Mọi người nhanh chóng nhìn về phía Lương Tinh Vũ.

Lương Tinh Vũ: “Tôi không biết tại sao nhỉ ~” mỉm cười.

Cứ đùa, nếu như tôi nói ra, tôi còn sống được chắc! Thẳng tiến tới hành tinh mười bảy nhặt rác ngay và luôn!

_

Lời tác giả: ngày mai, quanh công ti của sếp Thẩm xuất hiện bảng chỉ dẫn hồng nhạt.

Lương Tinh Vũ đêm khuya tăng ca sắp xếp bảng chỉ dẫn đánh giá: chó cũng tìm thấy!