Skip to main content
logo-truyenbiz.net

Chương 26: 26: Phiền Muộn

3:08 sáng – 09/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 26: 26: Phiền Muộn tại dưa leo tr


Trong Ngọc Phù uyển, Liễm Thu vừa tiễn Bạch Tài nhân ra khỏi cửa, mới quay đầu lại liền thay đổi sắc mặt, “Phi, ta đã gặp qua bao nhiêu người mặt dày, nhưng không biết xấu hổ đến mức này thì đúng là lần đầu tiên gặp.

Bình thường thì chẳng thấy mặt mũi đâu, vừa thấy chút lợi ích thì chạy nhanh không ai bằng.”
Vãn Đông khuyên nàng, “Được rồi, ngươi cũng bớt nóng giận đi, trong lòng chủ tử hiểu rõ những việc này mà.”
Nhưng hết ngày này qua ngày khác, Bạch Tài nhân đều đến Ngọc Phù uyển, ngồi xuống là ngồi hơn nửa ngày, ảnh hưởng rất nhiều đến giờ nghỉ trưa của Khương Mạn.

Chẳng mấy chốc mà sự bất mãn của Vãn Đông đối với Bạch Tài nhân cũng đạt đến đỉnh điểm.
Hôm nay khi Bạch Tài nhân đến, giọng Vãn Đông bẩm báo với Khương Mạn mang theo mấy phần ghét bỏ, “Chủ tử, Bạch Tài nhân lại đến.”
Khương Mạn đối với việc Bạch Tài nhân suốt ngày đến quấy rầy cảm thấy chán ghét, nghe xong lời bẩm báo của Vãn Đông, dứt khoát nói: “Ngươi quay lại nói với Bạch Tài nhân, nói ta mấy ngày nay không biết làm sao mà chỉ muốn ngủ, bây giờ vẫn còn đang ngủ.”
“Vâng, chủ tử.” Vãn Đông nghe vậy thì cao hứng hẳn lên, vẻ mặt tươi cười đi gặp Bạch Tài nhân.

Vãn Đông vừa thấy Bạch Tài nhân liền nói: “Tài nhân đến không khéo rồi, chủ tử của chúng ta gần đây ngủ nhiều, bây giờ vừa mới ngủ được một lúc.

Dẫu sao chủ tử cũng đang mang thai, lỡ như nghỉ ngơi không tốt để ảnh hưởng tới đứa bé, trách nhiệm này chúng ta đều không gánh nổi, nô tỳ cũng không dám đánh thức chủ tử, nếu không tài nhân ngày khác lại đến?”
Bạch Tài nhân nghe thế thì vẻ mặt trở nên cứng ngắc, sau đó mới cười nói: “Nếu tỷ tỷ đang nghỉ ngơi, vậy ta sẽ ở đây chờ nàng tỉnh rồi lại bồi nàng nói chuyện.”
Liễm Thu đứng ở chỗ Bạch Tài nhân không nhìn thấy được mà trợn trắng mắt, Vãn Đông nhìn thấy thì có chút không nhịn được cười, nói với Bạch Tài nhân: “Mấy ngày nay chủ tử đã ngủ là ngủ hơn nửa ngày, nô tỳ sợ tài nhân chờ không được.”
“Dù sao ta đi về cũng không có gì để làm, ở nơi này uống chút trà của các ngươi cũng không khác gì.” Bạch Tài nhân nói.
“Nếu thế thì đành phiền Bạch Tài nhân chờ ở đây, chủ tử vừa tỉnh nô tỳ sẽ đến báo với Bạch Tài nhân.” Vãn Đông nói xong liền rời đi.
Nhưng Liễm Thu lại không rời đi, ở lại đề phòng hai người chủ tớ Bạch Tài nhân có cơ hội đem đồ có hại với Khương Mạn vào Ngọc Phù uyển.
Khương Mạn dựa vào chiếc gối sau lưng, nằm trên giường nghiêng người đọc thoại bản.


Vãn Đông ngồi một bên thêu thùa, thỉnh thoảng Khương Mạn lại nhìn đồ trong tay Vãn Đông rồi cho chút ý kiến.
Chờ Khương Mạn xem xong thoại bản trong tay mới nhận ra đã qua gần hai canh giờ.
Khương Mạn xoa cái bụng có hơi đói, hỏi Vãn Đông, “Bạch Tài nhân vẫn chưa đi sao?”
Vãn Đông lắc đầu, nàng vừa mới đi ra tiền sảnh nhìn một cái, mặc dù sắc mặt Bạch Tài nhân cùng cung nữ bên cạnh nàng có chút khó coi, nhưng họ vẫn ngồi ở tiền sảnh đợi.
Khương Mạn khen một câu, phân phó Vãn Đông, “Ta hơi đói rồi, ngươi cho Tiểu Đậu Tử đi thiện phòng xem xem có gì ăn không mang về cho ta một ít, lúc đi chớ quên mang bạc.”
“Vâng.” Vãn Đông đáp một tiếng, lại hỏi, “Nô tỳ có cần nói Tiểu Đậu Tử lúc về tránh Bạch Tài nhân không?”
Dù sao cũng đã nói với Bạch Tài nhân là chủ tử đang ngủ, nếu lúc này Tiểu Đậu Tử xách thức ăn trở lại há chẳng phải là lộ hết à.
“Không cần.” Khương Mạn nói: “Ta muốn để nàng nhìn thấy.”
“Nô tỳ rõ rồi.” Vãn Đông trả lời rồi đi tìm Tiểu Đậu Tử.
Bây giờ mặc dù không phải là thời gian dùng bữa, nhưng thiện phòng cũng chuẩn bị sẵn điểm tâm.


Thái giám quen biết Tiểu Đậu Tử vừa thấy Tiểu Đậu Tử tới liền chào hỏi, “Sao ngươi lại đến đây lúc này?”
“Không phải là chủ tử của ta đói bụng sao, ta tới đây xem xem thiện phòng có gì ăn không ấy mà.” Tiểu Đậu Tử vừa nói vừa nhét một ít bạc vụn vào tay tiểu thái giám.
Tiểu thái giám hài lòng cười một tiếng, nói: “Biết tài nhân của các ngươi có thai, thiện phòng luôn chuẩn bị đồ, ngươi chờ một lát để ta đi tìm Lý Công công.”
“Vậy thì làm phiền ngươi và Lý Công công rồi.” Tiểu Đậu Tử lại nhét một hà bao cho tiểu thái giám, “Đây là chút tâm ý của tài nhân chúng ta, để Lý Công công uống trà.”
Tiểu thái giám ước lượng hà bao trong tay, xoay người đi tìm Lý Công công.
Chỉ chốc lát sau, một chén cháo gà, một đĩa rau xào, một đĩa gà cùng một phần mứt táo củ mài được mang đến trước mặt Tiểu Đậu Tử.

Tiểu Đậu Tử nói cảm ơn, xách hộp đựng thức ăn trở về Ngọc Phù uyển.
Bạch Tài nhân ngồi ở tiền sảnh uống một bụng nước trà, đang lúc mất kiên nhẫn thì thấy Tiểu Đậu Tử xách hộp đựng thức ăn mang về đưa cho Vãn Đông thì sắc mặt có chút khó coi hỏi Liễm Thu, “Không phải nói tài nhân của các ngươi vẫn đang ngủ sao? Vậy đồ trong hộp kia là cho ai ăn?”
Liễm Thu mắt cũng không thèm chớp nói: “Tài nhân của chúng ta quả thật còn đang ngủ, nhưng ai biết được lúc tài nhân tỉnh lại có đói hay không chứ? Dù sao người mang thai rất hay buồn ngủ và thèm ăn, chúng nô tỳ cũng phải chuẩn bị trước a, không thể để chủ tử đói mà không có gì để ăn.”
Bạch Tài nhân trừng mắt nhìn Liễm Thu một hồi, nhớ tới bây giờ mình không thể đắc tội với Khương Mạn thì cố gắng kìm nén cơn giận, thu hồi tầm mắt rồi nói: “Thời gian cũng không còn sớm, ta cũng không quấy rầy tài nhân của các ngươi nữa, ngày khác chủ tử các ngươi có thời gian ta lại tới tìm bồi nàng nói chuyện.”

Liễm Thu gật đầu, “Bạch Tài nhân đi thong thả.”
Tiễn Bạch Tài nhân đi, Liễm Thu liền vào gặp Khương Mạn, miêu tả toàn bộ nét mặt của Bạch Tài nhân vừa rồi cho Khương Mạn nghe, cuối cùng có chút bất đắc dĩ nói: “Người này da mặt cũng dày quá đi, lúc đi còn nói có thời gian sẽ lại tới.”
Khương Mạn cũng không nghĩ chỉ một lần mà Bạch Tài nhân đã biết khó mà lui, nàng bình tĩnh nói: “Bất kể nàng có quay lại bao nhiêu lần, chỉ cần các ngươi tìm lý do để nàng ta không gặp được ta thì nàng muốn tới bao lần thì tới.”
Động thái của Phù Phong tạ những chủ tử khác trong cung không thể không biết, chẳng qua là sau khi Bạch Tài nhân vào Ngọc Phù uyển có chuyện gì thì các nàng không rõ lắm.
Đại Cung nữ Cẩm Tú bên người Quách Sung nghi nghe nói Bạch Tài nhân ở trong Ngọc Phù uyển cả buổi chiều thì có chút nóng nảy nói với Quách Sung nghi, “Nương nương, hay là ngày mai chúng ta cũng qua Ngọc Phù uyển thăm một chút? Tô Sung viện chỉ để cho Bạch Tài nhân đi, nào có như nương nương ngài tự mình đi để tỏ thành ý?”
Quách Sung nghi nhìn cảnh vật xào xạc bên ngoài cửa sổ, lắc đầu một cái, “Không cần.”
“Chủ tử?” Cẩm Tú có chút khó hiểu.
Quách Sung nghi nhìn thoáng qua người đã đi theo mình nhiều năm như vậy vẫn luôn trung thành và tận tâm, cuối cùng giải thích một câu, “Tô Sung viện cũng chỉ là uổng phí khí lực thôi, trước không nói là chuyện này Khương Tài nhân có làm chủ được hay không, coi như Khương Tài nhân thật sự có thể làm chủ, với tính tình không quan tâm thế sự của nàng ấy, cũng không có khả năng chọn Tô Sung viện, vả lại…” Quách Sung nghi cười cười nói: “Ta cũng thật sự không có hứng thú với đứa bé trong bụng Khương Tài nhân.”
“A?” Cẩm Tú có chút hồ đồ, nương nương các nàng nếu không có ý nghĩ muốn nuôi đứa bé trong bụng Khương Tài nhân, vậy tại sao lại chú ý đến nàng như vậy, trước còn lấy lòng Khương Tài nhân nữa.
“Ngày đó chẳng qua là ta nhìn Khương Tài nhân đột nhiên nhớ đến mình trước kia mà thôi.” Nàng vừa hy vọng Khương Tài nhân có thể luôn đứng ngoài cuộc, không nhiễm bụi trần, lại vừa muốn nhìn một chút xem lúc bị dồn đến đường cùng Khương Tài nhân có còn giữ được sơ tâm hay không, cho nên mới không nhịn được mà chú ý đến nàng nhiều hơn vài phần..