Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 23: Trên thế gian này lại có một tuyệt sắc giai nhân như vậy! tại dưa leo tr.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Tần Tê vừa trở về phủ liền đem mọi chuyện nói với trưởng công chúa, trưởng công chúa ngay lập tức phái người đi đón Cố Ly hồi phủ. Trang phục trong phủ Trưởng công chúa đều là ngự dụng* trong cung, tú nương may vá đều tay chân lanh lẹ, kỹ thuật cao siêu, nhân số cũng nhiều. Chỉ cần một ngày một đêm không chợp mắt, cứ đẩy nhanh tốc độ sẽ tạo ra một bộ trang phục.
*Ngự dụng là đồ dùng của vua, song đôi khi, nhà vua cũng ban tặng đồ ngự dụng cho các thành viên trong hoàng gia và những sủng thần.
Cố Ly liên tục cam chịu. Lúc này nàng đang mặc trang phục hoa mỹ do các vị tú nương với đôi mắt gấu mèo vì gấp rút may trang phục cho nàng, nàng nhìn thế nào cũng cảm thấy bản thân không được tự nhiên.
Lão ma ma chuyên hầu hạ trưởng công chúa đang đích thân giúp nàng chải đầu búi tóc, mặc dù trên đầu không cài nhiều trâm đeo nhiều đồ trang sức nhưng đều là báu vật quý giá nhất. Trâm nghiêng nghiêng cài vào búi tóc, tua cờ* dài vừa phải đung đưa, lúc uyển chuyển bước đi sẽ không tạo cảm giác quá rườm rà cho người sử dụng.
*Tua cờ ( 流苏): là vật trang trí bằng lông chim hoặc sợi tơ, thường dùng trong trang phục sân khấu. Ở thời Đường là trang sức rất thịnh hành.
Lão ma ma giúp Cố Ly trang điểm xong, Cố Ly xoay người, trưởng công chúa và Tần Tê, bao gồm cả các nha hoàn cung nữ trong phòng đều đồng loạt hít vào một hơi.
“Trên thế gian này lại có một tuyệt sắc giai nhân như vậy sao!” Trưởng công chúa khen ngợi.
Tần Tê cũng đến ôm lấy eo Cố Ly:
“Ta biết ngay Ly tỷ tỷ là tiên nữ trên trời, là người xinh đẹp nhất!”
“Cái này…” Cố Ly nhìn trang phục bằng lăng la* trên người, đầu đầy trang sức quý giá, thật sự không được tự nhiên: “Điện hạ, ta…”
*Tơ lụa lăng la (绫罗绸缎): một loại vải tơ lụa đặc biệt làm từ tơ con tằm ti tinh khiết. Loại tơ lụa này có màu sắc rất đẹp, mềm mại. Mặc vào rất mát.
Trưởng công chúa biết nàng muốn nói gì, cười tiếp lời: “Một cô nương xinh đẹp nên trang điểm như vậy. Ta biết ngươi mặc không quen nhưng hôm nay lại là sinh thần của Thụy Vương phi, ngươi như thế này tất nhiên sẽ đoạt đi sự nổi bật của thọ tinh.” Trưởng công chúa phất tay, ngay lập tức có cung nữ tiến tới giúp Cố Ly cởi xuống lớp trang phục cực kỳ hoa mỹ trên người, sau đó trở nên mộc mạc hơn rất nhiều.
Cố Ly há hốc miệng, có thể làm vậy sao? Quả nhiên vẫn là trò chơi của nhà quyền quý.
Trưởng công chúa nhìn, cảm thấy hài lòng, nói:
“Tuy rằng mất đi sự hoa mỹ, nhưng lại càng làm nổi bật khí chất xuất trần của ngươi. Phi Diệp Tân quả là một nơi tốt, dưỡng ra một mỹ nhân thanh tú như ngươi.”
Tần Tê nhìn trước nhìn sau, gật đầu nói: “Dù như vậy Ly tỷ tỷ vẫn xinh đẹp.” Nàng xoay người cầm lấy Thanh Y kiếm trên bàn của Cố Ly, tự mình thắt bên hông cho Cố Y, tuệ kiếm đỏ tươi rũ xuống, vừa vặn có thể làm đai lụa*.
“Tê Tê, con cũng nên trang điểm.” Trưởng công chúa nhìn thấy nữ nhi của mình chỉ để ý Cố Ly mà quên mất cả bản thân, thật sự dở khóc dở cười.
Tần Tê ngoan ngoãn thay trang phục, tóc vẫn như mọi khi vấn hai vòng. Đại Mễ Tiểu Mễ chọn cặp chuông bạc buộc lên dải lụa, cột lên hai vòng búi tóc. Tiếng chuông bạc theo chuyển động của Tần Tê phát ra âm thanh trong trẻo. Mặc dù sắp đến tuổi cập kê nhưng Tần Tê vẫn như trước đây trang điểm như tiểu cô nương, hơn nữa nàng còn có đôi mắt đen láy to tròn, cả người linh động hoạt bát.
Sau khi sắp xếp mọi thứ xong xuôi, trưởng công chúa dặn dò ba Mễ chăm sóc tốt cho hai vị chủ tử. Xe ngựa đã chuẩn bị xong đậu ở cửa, chủ tớ năm người cùng xuất phát đi Thụy Vương phủ.
Trên xe ngựa, Cố Ly, một người luôn trầm ổn bình tĩnh trấn định như núi, khi thì sờ sờ khi thì đụng đụng búi tóc. Rốt cuộc thì Giang Mễ mở miệng:
“Tiểu thư, ngài đụng nữa búi tóc sẽ rơi xuống. Đây là Hương ma ma búi cho ngài, nô tỳ không biết vấn đâu.”
Lúc này Cố Ly chỉ đành bất đắc dĩ thả tay xuống. Tần Tê đặt tay mình vào tay Cố Ly:
“Ly tỷ tỷ, tỷ không cần mất tự nhiên như vậy, hôm nay tỷ là người đẹp nhất.”
Bởi vì Cố Ly không có khái niệm gì về thân phận cho nên nàng sẽ không luống cuống. Nhưng để nàng diện bộ trang phục thế này lại khiến cho nàng vô cùng không muốn lộ diện:
“Ta không muốn đi.”
Ngay lập tức Tần Tê giữ lấy nàng:
“Tê Tê sẽ đi cùng tỷ.”
Cuối cùng, Cố Ly không thể chạy trốn như ý nguyện. Xe ngựa của Phụng An quận chúa ngừng ở cửa Thụy Vương phủ. Hai người được ba Mễ đỡ xuống xe ngựa, Cố Ly ngẩng đầu, nhận thấy ánh mắt kinh diễm của mọi người nhìn mình. Tần Tê đã quen nhìn thấy cảnh này, lôi kéo tay Cố Ly:
“Ly tỷ tỷ, chúng ta đi vào thôi.”
Yến hội được sắp xếp ở hậu viện Vương phủ. Bởi vì tiệc sinh thần của Thụy Vương phi nên không có nam nhân bên ngoài tham dự, đều là tiểu thư quan gia.
Tứ tỷ muội Cố gia đã sớm có mặt. Lúc này nhìn thấy đám đông vây quanh Cố Ly và Tần Tê ở lối vào hậu viện, họ liếc mắt nhìn nhau, xác nhận sự xem thường bên trong ánh mắt đôi bên. Chỉ có tam tiểu thư Cố gia- Cố Thiên cúi đầu, che giấu tia hâm mộ bên trong ánh mắt. Tư chất của nàng bình thường, cho dù muốn nàng ở trước mặt Cố Ly mặt mày rạng rỡ như với quận chúa thì cũng tuyệt đối không có khả năng.
Tứ tiểu thư Cố gia Cố Oánh nói:
“Đại tỷ, nếu như Ly tỷ tiếp tục lóa mắt thế này, tỷ nên lo cho danh hào đại tiểu thư Cố gia của tỷ đi, e là tỷ không muốn nhường cũng phải nhường rồi.”
Cố Nhân cười nhạt:
“Cố gia của chúng ta là dòng dõi gì, cô ta chỉ là một dã nha đầu lai lịch không rõ ràng, xem như ta nhường danh xưng đại tiểu thư cho cô ta, cô ta gánh nổi không?”
Cố Oánh vẫy vẫy khăn trong tay:
“Gánh nổi hay không muội không biết, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ hôm nay của cô ta, cũng nở mày nở mặt như tỷ muội chúng ta rồi.”
“Nở mày nở mặt?” Cố Huyên nói tiếp: “Ai mà chẳng biết ‘nở mày nở mặt’ của cô ta là do Phụng An quận chúa cho cô ta. Quận chúa còn ham chơi, bất quá chỉ là cảm thấy mới mẻ, chờ ngày nào đó chán rồi, ngươi xem cô ta sẽ ra sao. Hơn nữa nào ai ngạo mạng như cô ta? Rõ ràng là kẻ hèn kém chưa trải sự đời.”
Chưa trải sự đời sao? Cố Huyên nãy giờ luôn cúi đầu không nói lời nào lại không cho là vậy. Theo nàng thấy, thái độ của Cố Ly đối với mọi người đều như nhau, điều đó cho thấy rõ Cố Ly là người trải qua mọi thứ. Chỉ là điểm tâm tư này của nàng hoàn toàn không cần thiết nói ra chia sẻ với ba tỷ muội.
Tần Tê kéo tay Cố Ly đi vào phòng khách. Thụy Vương phi Lương Cầm Trăn mặc y phục hoa mỹ đang ngồi ở ghế chủ trong phòng khách, không ít mệnh phụ tiểu thư vây xung quanh, họ đều chọn những lời dễ nghe dành cho thọ tinh hôm nay.
Lương Cầm Trăn là cháu gái của Tề quốc công, hai năm trước mới gả vào hoàng thất, đến nay vẫn chưa ra khỏi viện. Thụy Vương Trình Kiệt là người nhã nhặn, luôn lấy lễ đối đãi với thê tử của mình. Nhân duyên hoàn mỹ này được ngự ban không biết đã gϊếŧ chết ao ước của bao nhiêu người.
Lễ vật của Phụng An quận chúa tất nhiên là giá trị xa xỉ. Một vòng tay phỉ thúy trong suốt lấp lánh. Lương Cầm Trăn chỉ nhìn thoáng qua đã biết giá trị của vòng tay này. Đây là cống phẩm ngoại bang tiến cống, trước đây nhìn thấy nàng cũng rất thích. Ban đầu muốn Thụy Vương Trình Kiệt xin hoàng thượng ban cho, đáng tiếc lại chậm hơn một bước. Chính Hứa Đế nhìn này chuỗi vòng phỉ thúy này trong suốt lánh, mượt mà đáng yêu nên cố ý chọn ra để thưởng cho Tần Tê. Toàn bộ Minh Tịch quốc ai có thể tranh đồ với Tần Tê, đừng nói nàng là con dâu, ngay cả vị công chúa Chính Hứa Đế yêu thương nhất cũng phải nhường cho Tần Tê. Vốn dĩ Lương Cầm Trăn đã hết hi vọng, không nghĩ tới hôm nay Tần tê lại chủ động dùng vòng tay này làm lễ vật cho nàng.
“Đây là cống phẩm, Phụng An có lòng rồi.” Lương Cầm Trăn cười tỏ ra nhiệt tình.
Tần Tê lanh lẹ cầm lấy vòng phỉ thúy trong tay đeo lên cổ tay Lương Cầm Trăn: “Biểu tẩu, vòng tay này chỉ có người đeo mới xinh đẹp nhất.” Giọng nàng trong trẻo mang theo vẻ ngây thơ đặc hữu của thiếu nữ. Lời này nói ra chất chứa một sự đáng tin, Lương Cầm Trăn nghe thấy càng thêm mừng rỡ.
“Cái miệng này của Phụng An thật sự là thoa mật.” Lương Cầm Trăn cưng chiều vỗ vỗ tay Tần Tê.
Tần Tê cười, xoay người kéo tay Cố Ly ở bên cạnh giới thiệu:
“Biểu tẩu, đây là Ly tỷ tỷ của ta. Trưởng nữ của hình bộ tả thị lang Cố đại nhân.”
Cố Ly vẫn cấp lễ nghĩa:
“Cố Ly tham kiến vương phi nương nương.”
Lương Cầm Trăn nhìn Cố Ly, nữ nhân trời sinh mẫn cảm, nàng có thể cảm nhận được cảm giác đe dọa. Hôm nay mặc dù trang phục và trang sức của Cố Ly không có lấn át chủ nhưng với gương mặt đó tuyệt đối sẽ chiếm hết hào quang.
“Cố tiểu thư miễn lễ. Bổn cung nhớ rõ trưởng nữ Cố gia tên là Cố Nhân.” Chuyện Cố Hạo Chi cưới linh vị Diêu Sơ Tuyết khắp kinh thành này đều biết, Lương Cầm Trăn tự nhiên cũng nghe nói. Lúc này nàng giả vờ không hiểu chính là muốn làm Cố Ly khó xử.
“Ly tỷ tỷ mới được Cố đại nhân nhận lại.” Tần Tê tâm tư đơn thuần, vẫn giải thích với Lương Cầm Trăn.
Lương Cầm Trăn gật đầu, vẻ mặt giống như đã hiểu: “Thì ra thế, vậy thì cũng nên chúc mừng Cố tiểu thư rồi.” Nàng cố ý bảo Cố Ly ngồi bên cạnh, lại lôi kéo Tần Tê hỏi han cực kỳ thân thiết.
Cố Ly cảm thấy buồn chán, nhìn phòng đầy người cũng không tiện đứng lên rời đi, vì vậy ngồi trong góc quay đầu nhìn cảnh sắc bên ngoài.
Lúc này đã sắp đến đầu hạ, trong vườn bên ngoài trăm hoa nở rộ, các tiểu thư trẻ tuổi ở trong viện ngắm hoa phẩm trà, đánh cờ ngâm thơ, đánh đàn vẽ tranh, tự đắc kỳ nhạc*. Nhìn một hồi, Cố Ly cảm thấy buồn chán. Trong hay ngoài phòng, đều chênh lệch rất lớn so với hoàn cảnh sinh trưởng từ nhỏ đến lớn của nàng, nàng không có chút hứng thú.
**Tự tìm thấy niềm vui trong đó
Lúc đang chìm trong suy nghĩ sâu xa, nàng cảm thấy có người kéo vạt áo của mình. Nàng hoàn hồn, phát hiện không biết từ khi nào Tần Tê chạy tới trước mặt của mình, cười híp mắt nói:
“Ly tỷ tỷ, cùng muội đi dạo trong viện được không?”
Cố Ly nhướng mày, đứng lên cùng Tần Tê rời khỏi phòng khách: “Nếu như Ly tỷ tỷ không thích, chúng ta đi trước nha.” vừa rồi Tần Tê nhìn thấy dáng vẻ nhàm chán của Cố Ly, nàng cũng không muốn Cố Ly ở đây chịu ấm ức.
“Không sao. Dù sao cũng đã tới, đi dạo cũng được.” Con thỏ nhỏ tri kỷ như vậy, đương nhiên Cố Ly cũng nên thay nàng suy nghĩ. Người vừa rời đi, hiển nhiên là hủy mặt mũi của Lương Cầm Trăn. Bản thân không nói nhưng dù sao con thỏ nhỏ vẫn là quận chúa của hoàng gia.
“Vậy chúng ta…” Tần Tê biết Cố Ly vì bồi chính mình nên cao hứng chỉ tay về phía gánh hát đang diễn tạp kỹ ở một góc viện, nói: “Chúng ta đi xem tạp kĩ nha.”
Hai người đến làm cho các vị tiểu thư đang xem tạp kỹ tự động nhường đường. Tần Tê dựa vào Cố Ly ở bên cạnh vừa nhìn biểu diễn trên sân khấu, vẻ mặt hiếu kỳ.
Giữa sân khấu đang biểu diễn phi đao. Một vị cô nương thanh tú mặc xiêm y lụa đủ màu sắc đứng trước tấm ván gỗ lớn, cách nàng hơn một trượng* là một nữ tử mặc hồng y, hai mắt của người này bị vải đen bịt kín, tay trái cầm năm phi đao. Sau khi xoay ba vòng thì tay phải nữ hồng y rút ra một phi đao phóng về phía nữ tử kia. Cùng với đó là tiếng thét kinh hãi của các vị tiểu thư, phi đao cắm lên tấm ván gỗ, vị trí sát bên tai nữ tử xiêm y rực rỡ. Ngay sau đó, chiếc phi đao thứ hai, thứ ba… từ trong tay hồng y nữ tử toàn bộ đều cắm lên tấm ván gỗ, nữ tử xiêm y rực rỡ không hề bị thương. Các vị tiểu thư đồng loạt vỗ tay, Tần Tê cũng theo đó ra sức vỗ tay.
*1 trượng của người Trung là 3,33m
“Ly tỷ tỷ, họ thật lợi hại!” Tần Tê mở to mắt nhìn nói.
“Đúng vậy, thật lợi hại.”
Kỹ thuật biểu diễn này đối với Cố Ly chỉ có thể dùng từ qua loa bình thường để đánh giá. Nhưng để phụ họa với Tần Tề, nàng chỉ có thể cùng vỗ tay khen thưởng. Dù sao lăn lộn cũng là vì miếng cơm manh áo, không dễ dàng.
——Hết chương 23—–