Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 3: Những học sinh “tốt” của tôi [3] tại dưa leo tr.
“Các em có chứng cứ sao?”
Bọn học sinh cậu nhìn nhìn tôi, tôi nhìn nhìn cậu, cuối cùng phát hiện bọn họ quả thật không có chứng cứ!
“Em muốn kiện cô giội nước bẩn vào chúng em.”
“Đúng vậy, hồ ly cô nuôi còn có ý định đả thương người!”
Niệm Mị ôn nhu cười: “Tôi khi nào giội nước bẩn vào các em? Các em có chứng cứ sao? Hồ ly của tôi có ý định đả thương người, vậy hồ ly tôi đâu?”
Mọi người lúc này mới chú ý tới hồ ly của Niệm Mị không biết đi nơi nào.
“Trên thùng nước có dấu vân tay của cô!” Có người chỉ ra điểm này.
“Đúng.”
Niệm Mị tươi cười thật dịu dàng, nhưng lại làm một đám người dưới đài sởn tóc gáy lên.
“Các em xác định trên cái kia có vân tay của tôi sao?””
Có người không xác định nói một câu: “Cô ta hình như là dùng chân đá thùng…”
Người trong ban cũng nhớ tới chuyện này, toàn bộ đều căm giận ngồi xuống.
Niệm Mị thấy bọn họ cuối cùng cũng ngoan, vừa lòng nhìn phòng học một vòng, vừa nhìn việc này khiến cô tươi cười lại ôn nhu thêm một phần.
“Mấy vị trí không người ngồi kia là của ai?”
Không có người trả lời, Niệm Mị cũng không ngại cười chỉ mấy bạn học đứng lên trả lời.
Cô viết chính là đề năm nhất, không thể nghi ngờ bọn họ trả lời tất cả đều là đúng!
Quả nhiên đều là thiên tài, Niệm Mị tạm thời cũng không muốn làm khó bọn họ.
Một tiết học qua đi, Niệm Mị trở lại văn phòng của mình.
Mấy bạn học ban mười tám lập tức liền ra cửa trèo tường về nhà, hoặc là đi bệnh viện.
Người bị A Li đánh mặt đã sưng lên, không sợ sẽ có người nhận ra, bị hộp trang điểm đạp vào kia cũng là thấy không rõ diện mạo.
Quần áo bị cào phá mấy cái chỉ cần cúi đầu cũng có thể bảo đảm không ai có thể nhận ra bọn họ, như vậy liền không tồn tại vấn đề mất mặt này.
Vài người thường xuyên đi vào bằng cách leo tường, vài người từ trên tường rào nhảy xuống.
“Vệ ca, Hàng ca, Hình ca!”
Mấy người toàn bộ nhìn ba người chào hỏi.
Ba người đầu tiên là nhíu mày nhìn mấy người kia một hồi lâu rồi mới nhận ra đây là bạn học của bọn họ.
Vệ Tường nhíu mày hỏi: “Các cậu đây là làm sao vậy?”
Mà Trần Hàng thì lại không cho mặt mũi nở nụ cười: “Ha ha, các cậu đừng nói với tôi các cậu đây là chơi đùa nghệ thuật quá độ, muốn đi đầu đường ăn xin bán nghệ! Ha ha ha…”
Mộc Hình không nói lời nào, chỉ là khốc khốc cắm túi tiền, nhìn mấy người chật vật.
Vài người đầu tiên là cười gượng hai tiếng mới nói: “Là giáo viên mới tới kia, cô ta còn hỏi một chút về mấy người các cậu.”
Trần Hàng cười nói: “Đi thôi, một giáo viên mà thôi có thể có bao nhiêu lợi hại, Hàng ca đi báo thù cho mấy cưng.”
Nam sinh bị A Li vả mặt gọi là Tạ Vũ Thiên, hắn chỉ chỉ vào khuôn mặt đã bị đập đến biến hình.
“Các cậu phải chú ý, ả phụ nữ kia có một con sủng vật, sẽ đánh người!”
“Đã biết, đã biết!” Trần Hàng không thèm để ý vẫy vẫy tay, lôi kéo hai người còn lại đi đến phòng học.
…
Bên kia, Niệm Mị trở lại văn phòng, một đám giáo viên toàn bộ nhìn chằm chằm cô.
Trên mặt Niệm Mị ôn nhu tươi cười vẫn luôn không có mất: “Làm sao vậy?”
Một giáo viên nữ đứng lên, dạo qua một vòng xung quanh Niệm Mị.
Chép chép miệng nói: “Quả nhiên thật sự không có việc gì, cô không bị đám bi.ến thái ban mười tám kia bắt nạt sao?”
Niệm Mị cười nói: “Bọn họ ở chung khá tốt nha! Các người không cần nghĩ bọn họ quá xấu rồi!”
Nữ lão sư kéo kéo khóe miệng nói: “Bọn họ vậy mà còn gọi là dễ ở chung? Bọn họ hoàn toàn là ác mộng của tất cả giáo viên! Chỉ có kẻ ngốc như cô mới có thể cảm thấy đám biế.n thái kia dễ ở chung.”
“Bọn họ rất dễ chơi đùa!”
Giáo viên nữ này trực tiếp há to miệng, dùng ánh mắt như thấy quái vật nhìn Niệm Mị, lắc lắc đầu.
“Xong rồi, một đứa trẻ tốt như vậy lại bị đám bi.ến thái kia làm cho tinh thần thất thường!”