Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 44: C44: Chap 44 tại dưa leo tr.
Buổi chiều, sau khi biết lịch sẽ đi bãi biển và bãi đá nhảy, Hiểu Linh mặc một chiếc váy maxi hở lưng đỏ rực và mang theo một bộ bikini cùng màu. Buổi sáng cô ngâm nước khá lâu nên không định xuống biển. Nhưng biết đâu lại có những hoạt động khác cần thay đồ nên cứ mang theo dự phòng. Từ hôm qua tới giờ mới có thời gian để mặc xinh đẹp chút. Dù sao bộ mặt của Cố gia trên truyền hình, Hiểu Linh không thể quá sơ sài được. Ban sáng 3 bộ bikini bỏng mắt rồi. Thì chiều nay để chiếc váy rực lửa này đốt cháy không khí đi thôi.
Và quả nhiên khi cô bước ra khỏi phòng, hàng loạt ánh mắt đều nhìn về phía Hiểu Linh. Làn da trắng mịn cực nổi bật với tầng tầng váy đỏ. Mái tóc dài đen óng được buông tự do phóng khoáng. Hiểu Linh còn cố ý trang điểm kẻ mắt sắc một chút. Nhìn cô ấy bây giờ thật sự không còn chút nào dáng vẻ lạnh nhạt mọi ngày, mà như một nữ yêu quyến rũ nhân loại để ăn thịt vậy. Và đám “nhân loại” kia hiện tại thật sự chỉ có thể đứng yên chờ cô đến “ăn thịt” mà thôi. Cô xuất hiện làm lu mờ tất cả nữ khách quý lúc này.
Tiên Vân nhìn Hiểu Linh ánh mắt đầy thưởng thức, chậc lưỡi trêu chọc:
– Em thật giống nữ yêu tinh vậy đó, diệt sát cả nam lẫn nữ a, Hiểu Linh. Chị là con gái mà còn phải ngây người nhìn em thì đám nam nhân ở đây chắc đứng hình hết rồi đó.
Hiểu Linh thấy Tiên Vân như vậy cũng nổi ý trêu đùa, vứt cho cô ấy một cái mị nhãn như tơ. Ngón tay ngoắc nhẹ. Ma mị mở lời:
– Mỹ nhân… yêu thích bổn tọa sao? Lại đây….. lại đây a…
Rõ ràng là Hiểu Linh trêu đùa Tiên Vân. Nhưng rơi vào tai bất kỳ nam nhân nào lúc này cũng như quyến rũ trí mạng.
Nhã Luân gật gù tán thưởng:
– Nhan sắc của em thật quá diễm lệ đó Hiểu Linh. Nếu em vào showbiz sợ là không có nhiều người so sánh được. Em có hứng thú đầu nhập AT không? Anh cực kỳ chào đón en đấy.
Thừa Minh lừ mắt, giọng cảnh cáo:
– Âu Dương Nhã Luân. Cố Thừa Minh tôi chắc chết rồi nên mới để anh ngang nhiên đào người của SP đấy.
Châu Thần Vũ gật đầu ủng hộ:
– Chính là như thế. SP còn ở đây nha….
Đoạn hắn quay sang Hiểu Linh:
– Hiểu Linh đầu quân cho SP đi. Khi đó, tôi là tiền bối của chị đấy. Hắc…hắc…
Hiểu Linh cười ngạo nghễ, nhìn Thần Vũ ánh mắt khinh bỉ:
– Tôi mà vào SP thì chỉ duy nhất một con đường là làm Boss của cậu thôi. Ở đó mà mơ tưởng, Châu Thần Vũ.
Hiểu Linh cười với Nhã Luân đáp:
– Cảm ơn lời mời của anh. Anh Nhã Luân.
Hoắc Kiến Hào ngồi sau máy quay cũng không tránh được lấy cận vài góc của Hiểu Linh. Phong thái này hoàn toàn khác biệt với tính cách bình thường của cô ấy. Hắn cần lưu lại một chút để nghiên cứu. Quả nhiên, người mà hắn nhắm tới chưa bao giờ khiến hắn thất vọng: Hàn Như Tuyết cũng thế, Cố Hiểu Linh cũng vậy.
***
Cả đoàn làm phim ra bãi biển. Tuy nhiên, bãi biển nơi này nước khá sâu, người bơi cũng không nhiều lắm, chủ yếu là chơi các trò chơi biển như moto nước, lướt dù bay hoặc lặn biển cùng ngắm cảnh, chụp ảnh sống ảo và mua đồ lưu niệm. Nhưng những trò chơi này không có trong vé du lịch, ai chơi có thể tự thuê. Có điều, Hiểu Linh cảm thấy đây có thể chính là cái bẫy tiêu tiền của chương trình. Biết đâu những vị khách, đặc biệt là khách nam sẽ thích mấy trò này mà chơi. Sau đó số tiền ấy được chương trình quy định làm gì đấy. Có điều, Hiểu Linh thật sự rất muốn một lần trải nghiệm. Ánh mắt vô thức nhìn theo những chiếc moto nước đang chạy đầy ngưỡng mộ.
Thừa Minh nhìn Hiểu Linh như vậy thì quyết định đi thuê một chiếc. Trò này hắn chơi nhiều nên có chút nhàm chán. Nhưng Hiểu Linh thích thì hắn đưa cô đi vài vòng. Vừa vặn 500.000 vnd có thể đi được 15 phút đâu. Moto vừa tới tay, Thừa Minh gọi:
– Hiểu Linh qua đây.
Hiểu Linh đang ngơ ngẩn ngắm cảnh cùng Bác Minh, không chú ý hoạt động của ông anh trai mình nên khi bị gọi có chút giật mình nhìn lại. Cô thật không biết nói gì khi thấy Thừa Minh, Nhã Luân và cả Châu Thần Vũ mỗi người thuê một cái moto. Thần Vũ khi kêu gọi Tiên Vân đi cùng nhưng bị từ chối đang định quay sang rủ Hiểu Linh thì bị một ánh mắt sắc lẹm trấn trụ.
Hiểu Linh trầm mặc. Cô quên không dặn bọn họ rồi. Nhưng xe đã thuê, không thể trả. Cô quay sang Bác Minh nghiêm túc dặn:
– Bác Minh. Nhã Luân tiêu hết tiền rồi. Số tiền kia anh giữ cho chặt, đừng tiêu thứ gì. Em nghi chương trình có trá. Sợ là sau sẽ yêu cầu chúng ta dùng số tiền này để làm việc gì đó.
Bác Minh không biết tại sao Hiểu Linh lại nghĩ nhiều như vậy. Nhưng anh vẫn gật đầu:
– Ân.. anh biết rồi. Anh sẽ không tiêu tiền.
Hiểu Linh gật đầu:
– Ân. Vậy em qua bên kia xem Thừa Minh gọi gì em.
HIểu Linh đi qua hỏi:
– Anh gọi em sao?
Thừa Minh cười:
– Lên đây, anh chở em đi vài vòng.
Hiểu Linh lúc này thì quên bẵng đi cái gọi là tiết kiệm tiền ban nãy. Ánh mắt sáng rực rỡ, vui vẻ:
– Được hả? Anh chở em được hả?
Thừa Minh cười, tự tin nói:
– Đương nhiên là được. Anh chơi trò này rất nhiều rồi. Không phải sợ. Có anh đây.
Hắn đưa tay muốn kéo Hiểu Linh lên moto thì bị hướng dẫn viên ngăn lại:
– Chờ một chút. Vị tiểu thư này phải thay đồ bơi và mặc áo phao trước khi chơi trò chơi.
Hiểu Linh gật gật đầu với hướng dẫn viên, đáp:
– Ân.. cảm ơn anh nhắc nhở.
Đoạn quay sang Thừa Minh:
– Chờ em 5 phút nha.
Cô nhanh chóng chạy đi thay đồ. Quá phấn khích với moto nước mà cũng không quan tâm đến những ánh mắt nhìn theo khi cô mặc bikini đi tới. Cô cười vui vẻ với Thừa Minh:
– Tốt. đã thay đồ xong. Áo phao lấy ở đâu vậy ạ?
Thừa Minh nhìn Hiểu Linh không chớp mắt. Đây là lần đầu tiên cô ấy ăn mặc mát mẻ như vậy. Bộ bikini nhỏ nhắn kia chỉ che được những phần nhạy cảm nhất. Bờ vai gầy nhỏ xinh. Vòng eo con kiến bé xíu tưởng chừng mạnh tay chút cũng có thể bẻ gãy. Đôi chân thuôn dài, trắng nõn. Chợt nhận ra bản thân trước mặt công chúng nhìn cô quá chăm chú như vậy rất không tốt, Thừa Minh giả bộ chậm rãi quay qua phía hướng dẫn viên:
– Phiền anh lấy cho cô ấy một bộ.
Vị hướng dẫn viên cười cười định tới mặc hộ cho Hiểu Linh như đối với các khách khác. Thừa Minh khuôn mặt có chút lạnh xuống, lấy từ tay hướng dẫn viên chiếc áo phao rồi quay sang Hiểu Linh:
– Qua đây. Anh mặc cho.
Hiểu Linh “ngoan ngoãn” tới gần cho Thừa Minh giúp mặc áo phao.. Mấy vụ nho nhỏ này cô thường chiều theo Thừa Minh. Dù sao cũng không ảnh hưởng tới hòa bình thế giới, anh em lại hòa thuận, quá đúng ý của Cố ba rồi.
Xong xuôi, cô ngồi sau xe để Thừa Minh bắt đầu. Động cơ vừa khởi động, moto liền giật một cái khiến Hiểu Linh ôm chầm lấy Thừa Minh. Chiếc moto lao vút đi cùng với tiếng hét phấn khích của cô ấy. Gió biển thổi lồng lộng bên tai. Chiếc moto chồm lên trên những đợt sóng. Những cú cua lượn tốc độ cao vô cùng phấn khích. Hiểu Linh vô thức ôm chặt lấy vòng eo Thừa Minh mỗi lần tăng tốc bất chợt. Cảm giác thật sự quá thú vị. 15 phút trôi qua nhanh như một cơn gió.
Bữa tối được ăn tại một nhà hàng có view rất đẹp. Một bữa ăn vô cùng thịnh soạn với cực nhiều hải sản cùng đồ ăn ngon. Thật sự nhiều tới mức cả 8 vị khách cũng không thể ăn hết số đồ đó.
Kết thúc bữa tiệc thiên đường, vị trợ lý cười tủm tỉm đi tới thông báo:
– Ngày mai chúng ta sẽ có chương trình đi leo núi, tham quan hang động xuyên một ngày. Xin mời các vị khách sử dụng tiền mà chương trình đã đưa sáng nay để chuẩn bị cho ba bữa ăn ngày mai. Chương trình sẽ không cung cấp bất kỳ đồ ăn nào khác ngoài dầu gạo mắm muối gia vị có sẵn trong homestay.
Nghe xong thông báo, toàn bộ hiện trường trầm mặc. Chừng vài giây sau… người bùng nổ đầu tiên là Châu Thần Vũ:
– Chương trình chơi gì kỳ cục vậy. Đưa tiền cho khách xong không nói gì. Giờ kêu phải chuẩn bị bữa ăn cho ngày mai… Nếu như chúng tôi tiêu hết rồi thì sao đây!!!!
Vị hướng dẫn cười:
– Chúng tôi có nói là vé vào cửa được mua hết. Lại chưa từng nói sẽ bao ăn uống cho các vị khách toàn bộ a…. Các vị có thể xem lại hợp đồng nếu muốn.
Toàn trường lại một lần nữa trầm mặc. Châu Thần Vũ khuôn mặt run rẩy nhìn sang Tiên Vân:
– Chị còn tiền không vậy, Tiên Vân?
Tiên Vân mặt có chút tái mét, lắp bắp:
– Chị… chị dùng hết 300.000vnd rồi.. Còn lại có 200.000.
Thần Vũ khóc thét, ngồi phịch xuống đất:
– Thôi xong rồi… xong hẳn rồi…. 200 nghìn. Sống làm sao cho hết ngày mai. Một người còn không đủ… lại còn phải leo núi. Quả này đói xỉu chắc luôn rồi.
Thừa Minh cũng tái mặt. Hắn tiêu sạch rồi. Giờ hối cũng không kịp. Nhã Luân cũng tình trạng tương tự. Cả đám nhìn nhau không biết nên làm thế nào.
Hiểu Linh thở dài. Biết ngay là chương trình có trá mà. Cô quay sang hỏi trợ lý chương trình một lần nữa:
– Số tiền này chỉ dùng lo bữa ăn ngày mai thôi đúng không? Ngày kia sẽ vẫn có đồ ăn của chương trình bình thường chứ?
Vị trợ lý xác nhận:
– Chắc chắn là như vậy. Cố tiểu thư yên tâm.
Hiểu Linh lại tiếp:
– Vậy xung quanh homestay có cửa hàng tiện lợi và chợ nhỏ không? ban sáng tôi chưa kịp nhìn.
Cô lại một lần nữa nghe được xác nhận của chương trình. Cách nhà khoảng hơn 1km có một cái chợ nhỏ mở đến 8-9h tối. Rất tốt, tối về qua homestay xem ở đó còn những gì. Nhìn dáng điệu lo lắng của mọi người, Hiểu Linh đành lên tiếng an ủi:
– Chị Tiên Vân với Thần Vũ không cần lo lắng quá. 200 nghìn thì ăn theo kiểu 200 nghìn. Không đến mức đói được đâu. Một lát về nhà, chúng ta xem còn những gì rồi đi chợ mua đồ ăn cho ngày mai. Ít nhất còn có gạo đâu. Trường hợp tệ nhất làm cơm nắm ăn cũng rất tốt.
Tiên Vân gật đầu cảm kích:
– Ân.. lát về chúng ta cùng đi chợ nhé. Cảm ơn em, Hiểu Linh.
Thần Vũ thì còn khoa trương hơn rất nhiều, hắn lết tới… Ân… thật sự là lết tới, ôm lấy chân Hiểu Linh khóc than:
– Ô… ô Hiểu Linh.. Ân cứu mạng của nàng, Thân Vũ ta xin lấy thân báo đáp….
Hiểu Linh lông mày giật giật, chẳng nể nang gì tên cà chớn này nữa, cúi xuống véo tai hắn, gằn giọng:
– Ân cứu mạng cái khỉ. Người nuôi cậu ngày mai vẫn là chị gái cậu đấy. Nếu không muốn chết đói thì sang ôm chân Tiên Vân ấy.
Thần Vũ được dịp ăn vạ, miệng la bài hãi:
– Ái.. đau.. đau.. đau… Rụng tai tôi rồi.
Hiểu Linh cũng mặc kệ. Sao con người này không đi làm diễn viên đi nhỉ. Mệt thật sự. Rồi cô quay sang Thừa Minh trêu chọc:
– Không biết sau này như thế nào. Nhưng là ngày mai đúng là em nuôi anh đó nha, Thừa Minh.
Thừa Minh cười, nhìn Hiểu Linh đầy sủng nịch:
– Anh để em nuôi anh cả đời cũng được. Cả thân thể anh đều thuộc về em hết.
Hiểu Linh kiêu ngạo phẩy tay:
– Nuôi cả đời sao được. Tốn tiền chết. Anh kiếm người khác nuôi dần đi nha.
Thừa Minh nhướn mày không buông tha:
– Không được. Hàng bán rồi không cho phép đổi trả. Em có nghĩa vụ nuôi anh cả đời.
Hiểu Linh lườm Thừa Minh một cái, đang định trả treo thì giọng Bác Minh vang lên:
– Hiểu Linh….
Hiểu Linh quay sang ngơ ngác hỏi:
– Ân??
Bác Minh mím mím môi, lưỡng lự chút rồi nói:
– Em có thể giúp anh đi chợ không? Anh không biết nên làm gì.
Hiểu Linh nghĩ nghĩ. Mấy vị thiếu gia công tử không biết đến việc đi chợ mua đồ cũng không có gì hiếm lạ. Cô gật đầu:
– Ân.. Vậy lát em đi mua luôn cho anh. Hai người có kiêng ăn thứ gì không? Đồ em mua chắc chắn sẽ đơn giản, nhưng ngộ nhỡ là đồ mọi người không ăn được lại phiền.
Bác Minh đáp:
– Anh đi cùng xách đồ cho em. Giờ anh cũng không nhớ được có không thể ăn cái gì không.Đi cùng biết đâu nhớ ra.
Ân.. một lý do hoàn mỹ để không thể bị từ chối. Khung cảnh lúc này có chút không nói nên lời. Mọi người dường như quây quanh Hiểu Linh. Chỉ có chị em họ Giang thì trầm mặc đứng ngoài, không có chỗ mà xen vào cuộc hội thoại ấy. Giang Nhã Hân bàn tay nắm chặt, ánh mắt ghen ghét nhìn lại. Cô ta có cái gì mà chiếm mọi nổi bật ở chương trình này? Ngay cả Châu Thần Vũ, Âu Dương Bác Minh đều xum xoe bên cạnh. Nhưng tại thời điểm vàng để can thiệp thì cô lại đã bỏ lỡ mất. Nên bây giờ có lên tiếng an ủi hay đưa ra cách đi chợ đúng đắn thì cũng chỉ là dệt hoa trên gấm cho sự bình tĩnh, gặp chuyện không loạn của Hiểu Linh mà thôi. Mà như vậy thì Giang Nhã Hân cô không cam tâm. Muốn cô ta lộ rõ bản tính kiêu căng, ngang ngược thì ít nhất cũng phải có cơ hội lại gần. Nhưng từ tối qua tới giờ, Cố Hiểu Linh lại bất tri bất giác không để cô tiếp cận. Đột nhiên cô ta nghĩ tới, ngày mai chẳng phải sẽ leo núi sao. Cố Hiểu Linh xưa nay kiều quý, chắc chắn sẽ không chịu cực chịu khổ được. Cơ hội của cô chẳng phải ở đây sao. Để cho Cố Hiểu Linh giả tạo nốt ngày hôm nay đi.
****
Hiểu Linh cùng Tiên Vân xem xét hết lượt đồ dự trữ trong bếp. Gia vị đầy đủ hết. Gạo còn rất nhiều, thoải mái cho tất cả ăn. Ngoài ra còn có mỳ tôm. Nên hai chị em bàn bạc sáng mai để mọi người ăn sáng mỳ tôm, mua thêm chút trứng rau thịt ăn kèm liền đủ chất. Rồi sau đó rồng rắn cả đám… Ân… thật sự là cả đám đều đi chợ. Hiểu Linh, Tiên Vân, Bác Minh cùng Nhã Hân là lý do đi chợ mua đồ. Thần Vũ, Nhã Luân cùng Nhã Phương là muốn đi xem chợ đêm. Còn Thừa Minh nhất định không chịu nói lý do. Chỉ nói: anh sẽ đi.
Hiểu Linh quyết định làm chút kimbap ăn kèm cùng kim chi. Sợ đám nam nhân đói bụng nên cũng nắm thêm vài nắm cơm nắm. Ăn kèm có xúc xích, giò lụa, cà chua, dưa chuột, trứng. Tính tóan ra cũng không tốn nhiều lắm. Tiên Vân nhìn giá cả mua cùng Hiểu Linh cũng yên tâm. Hai chị em cô 200 nghìn thì hơi có chút eo hẹp những vẫn đủ chất.
Hiểu Linh lúc này mới nhớ ra bệnh đau dạ dày của Bác Minh nên hỏi:
– Bệnh dạ dày của anh sao rồi? Bình thường anh nấu ăn không?
Bác Minh cười ngại ngùng:
– Chế độ ăn điều độ với thuốc vào cũng ổn định rồi. Anh nấu ăn rất tệ. Nên thường là thuê một đầu bếp theo giờ tới nấu ăn hoặc ăn ngoài.
Hiểu Linh cười trêu:
– Như thế là không được rồi. Nấu ăn ngon là cách lấy lòng người yêu vô cùng hiệu quả đấy.
Bác Minh im lặng chút rồi nhìn cô:
– Vậy nếu là em, em có cảm động không?
Hiểu Linh gật gù:
– Đương nhiên là có chứ. Xúc động cực kỳ ấy.
Bác Minh cười hiền:
– Tốt. Vậy thì anh đi học nấu ăn. Về nấu cho em.
Hiểu Linh nhìn trân trân Bác Minh mất mấy giây nhưng anh ấy không hề nói thêm gì nhưng vẫn mỉm cười nhìn cô đầy mềm mại. Hiểu Linh đành quay mặt đi và im lặng. Tại sao Bác Minh lại có ánh mắt, nụ cười như vậy với cô đây?