Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 9 tại dưa leo tr.
Chương 9
Diệp Ngọc Trâm vẫn cảm thấy chuyện này cực kỳ khó tin, Tô Ánh Mai – người luôn ở trên cao, luôn xa cách với mọi người vậy mà lại có chồng sắp cưới.
Mà điều khiến người ta kinh ngạc nhất chính là, người danh giá như Tô Ánh Mai thì chồng của cô lẽ ra phải là rồng phượng giữa trời đất, ngờ đâu lại là một gã nhà quê như thế này!
Sự tương phản này không khỏi khiến cho người ta kinh ngạc mãi không thôi.
Nghĩ đến đây, Diệp Ngọc Trâm vẫn luôn tò mò, thầm đánh giá Trần Gia Bảo, muốn xem xem Trần Gia Bảo có điểm gì nổi bật.
Nhưng khiến cho cô phải thất vọng rồi, vì dù có nhìn như thế nào thì ngoài khuôn mặt đẹp trai ưa nhìn ra thì khắp người Trần Gia Bảo đều là bụi bẩn.
Người như vậy mà cũng trở thành chồng chưa cưới của Tô Ánh Mai, thật khó mà tưởng tượng được.
Diệp Ngọc Trâm không nhịn được cảm thấy tức giận bất bình thay cho Tô Ánh Mai, cô ấy nghĩ chắc chắn mắt Tô Ánh Mai bị mù rồi.
“Hừ.”
Diệp Ngọc Trâm nghiêm mặt hừ một tiếng đầy lạnh lùng khiến Trần Gia Bảo không thể nào hiểu thấu được.
Chẳng mấy chốc, Trần Gia Bảo đã theo Diệp Ngọc Trâm đến văn phòng làm việc của giám đốc.
Người phụ nữ trông còn đẹp hơn trong ảnh đang ngồi làm việc tại bàn làm việc trong văn phòng.
Cô mặc một bộ đồ màu trắng, các đường nét trên gương mặt tinh xảo đẹp đẽ, làn da trắng bóc và khí chất thì cực kỳ hơn người.
Nhìn thấy Tô Ánh Mai, Trần Gia Bảo cảm thấy vô cùng hài lòng.
Cô ở ngoài đời đẹp gấp một trăm lần trong ảnh, đây chắc chắn là cô gái xinh đẹp nhất mà anh từng gặp.
Xem ra ánh mắt của ông mình không tệ, cưới cho mình được người vợ xinh đẹp tuyệt trần đến như vậy.
“Tổng giám đốc Tô, tôi dẫn anh ta tới rồi, tôi xin phép ra ngoài trước.” Diệp Ngọc Trâm nói.
“Được, làm phiền cô rồi.”
Tô Ánh Mai nở một nụ cười, làm cho trăm hoa như bị lu mờ.
Sau khi Diệp Ngọc Trâm rời đi, nụ cười trên môi Tô Ánh Mai cũng biến mất ngay lập tức, đôi mắt tuyệt đẹp đánh giá Trần Gia Bảo trong “lời đồn” một lượt, cuối cùng không giấu được vẻ thất vọng trên mặt.
Mặc dù thời gian gần đây cô chỉ đối phó qua loa với cuộc hôn nhân này, nhưng dù sao thì Trần Gia Bảo cũng là chồng chưa cưới của cô, nên cô khó tránh khỏi cảm thấy tò mò về anh.
Nhưng mà bây giờ, đúng là trăm nghe không bằng mắt thấy, cô thất vọng hoàn toàn rồi.
Phải biết rằng người theo đuổi cô nhiều không đếm xuể, có thể xếp thành một hàng dài từ thành phố Hòa Bình đến tận thủ đô, mà tất cả bọn họ đều là con nhà giàu.
Cho dù vậy, Tô Ánh Mai vẫn đối xử với họ như bình thường, không cố tỏ ra thân thiết chứ nói gì đến tên Trần Gia Bảo người đầy đất cát đang đứng trước mặt kia.
Trần Gia Bảo tiến lên trước vài bước, cười hi hi nói: “Bà xã, cuối cùng chúng ta cũng gặp nhau rồi.”
Tô Ánh Mai cau mày nói: “Đừng gọi tôi là bà xã gì đó, tôi cũng chưa nói là muốn kết hôn với anh.”
Trần Gia Bảo nói: “Hai chúng ta có hôn ước từ trước rồi, em không gả cho anh thì gả cho ai?”
Tô Ánh Mai không nói nên lời một lúc lâu, nếu không có hôn ước từ trước thì có khi Trần Gia Bảo còn không được phép bước vào phòng làm việc của cô đâu.