Skip to main content
logo-truyenbiz.net

Chương 113: Vạn hạnh trong bất hạnh

11:04 sáng – 09/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 113: Vạn hạnh trong bất hạnh tại dưa leo tr

Thú nhận hay không thú nhận?

Vừa nghe lời chất vấn này, trái tim Bích Lục đập mạnh!

Nàng tưởng rằng Thượng Quan chấp sự ít nhất sẽ nói gì đó hoặc là hỏi gì đó. Dựa vào đó, nàng lập tức có thể biết được rốt cuộc đã xảy ra sự tình gì, cũng dễ dàng ứng phó.

Nhưng ai biết, câu đầu tiên của Thượng Quan chấp sự là hỏi nàng có thú nhận hay không!

Nàng phải thú nhận điều gì?

Bọn họ đã biết điều gì sao?

Trừ bỏ sự tình trộm giấu lá trà, nàng còn phải thừa nhận điều gì nữa?

Bích Lục cúi đầu, trái tim kinh hoàng đập vào lồng ngực, nàng rất khẩn trương, lo lắng.

Nàng có nên thừa nhận điều đó?

Nàng không nhịn được trộm liếc mắt nhìn vị nam nhân cao cao tại thượng giống như một vị thần cách đó không xa. Một cái liếc mắt khiến nàng lập tức sợ hãi thu hồi tầm mắt, tim đập thiếu chút nữa đã nhảy ra khỏi lồng ngực.

Nàng không biết người nam nhân này là ai. Nhưng mà, nàng khẳng định thân phận người nam nhân này phi thường tôn quý mới có thể khiến Thiếu tướng quân cung cung kính kính hầu ở một bên.

Trà trang nhất định là đã xảy ra sự tình rất lớn, nhất định không quan hệ đến việc nàng trộm giấu lá trà đi?

“Ngươi thú nhận hay không thú nhận!” Thượng Quan chấp sự lại chất vấn lần nữa.

“Ta không biết…… cái gì ta cũng không biết!”

Bích Lục buột miệng thốt ra, miệng phản ứng còn muốn nhanh hơn cả đầu.

“Không biết? Ta thấy ngươi là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!” Thượng Quan chấp sự ra vẻ phẫn nộ, lấy roi ra và vung vào không khí, “Vút” một tiếng sắc bén.

Bích Lục hoảng sợ, theo bản năng dùng hai tay bưng kín lỗ tai, co lại và run lên bần bật, tâm trí nàng hoàn toàn trống rỗng, quên hết thảy mọi thứ!

Cho dù nàng thông minh thế nào chăng nữa, cũng chỉ là một trà nữ bình thường. Bị dọa như thế, nước mắt lập tức chảy ra, kinh hô, “Thượng Quan chấp sự, tha mạng a! Tha mạng a!”

“Bích Lục, ngươi là nữ nhân thông minh, ngươi hẳn biết đến đạo lý thẳng thắn sẽ được khoan dung, kháng cự sẽ bị nghiêm trị!” Thượng Quan chấp sự lạnh lùng nhắc nhở.

Ai biết, tiếng nói vừa dứt, Bích Lục lập tức đầu hàng.

Nàng run rẩy, môi răng đều đánh vào nhau “Ta thú nhận…… ta…… ta thú nhận, thú nhận, ta sẽ thú nhận tất cả!”

Thấy thế, ánh mắt lạnh lùng của Long Phi Dạ, rốt cuộc bắt đầu đánh giá trà nữ này.

“Nói!” Thượng Quan chấp sự khẩn trương, không nghĩ tới một bức như thế, thật đúng là bức ra tới.

“Ta chính là…… ta…… ta……”

Bích Lục với đôi môi vẫn luôn run rẩy, sau một lúc lâu đều không thể nói nên một câu hoàn chỉnh.

Mục Thanh Võ lòng nóng như lửa đốt, bước lại gần, cũng không rảnh quan tâm đến đối phương là nữ nhân, nắm lấy cổ áo của Bích Lục, tức giận, “Nói!”

“Ta…… ta trộm…… trộm lá trà của khách nhân, ta……”

Bích Lục nói đứt quãng. Nhưng còn chưa nói xong, Mục Thanh Võ cùng Thượng Quan chấp sự đều lập tức sửng sốt.

Trộm lá trà?

Mục Thanh Võ khiếp sợ buông Bích Lục ra, Bích Lục cuối cùng có thể thở một hơi bình thường, nàng bò tới dưới chân Thượng Quan chấp sự, gắt gao ôm lấy, đau khổ cầu xin.

“Thượng Quan chấp sự, ngươi tha ta đi! Cầu ngươi! Vại lá trà kia ta vẫn giấu ở trong phòng, thậm chí vẫn chưa mở niêm phong, ta sẽ trả lại cho Hàn nhị tiểu thư, ta sẽ xin lỗi nàng ấy, ngươi tha ta đi!”

Có lẽ, nếu Bích Lục bình tĩnh hơn, nàng sẽ không thú nhận.

Nhưng mà, nàng chột dạ khi đối mặt với cây roi của Thượng Quan chấp sự, nơi nào còn có thể bình tĩnh, nàng chưa từng gặp phải sự tình đáng sợ như thế, tất cả mọi suy nghĩ của nàng đều rối loạn, đầu óc trống không, chỉ có thể khai nhận.

Thượng Quan chấp sự thật tình cảm thấy rất mất mặt, không nghĩ tới một khi thẩm tra, không thẩm tra ra sự tình trên núi phía nam, mà lại thẩm tra ra điều đáng xấu hổ này!

Hắn lắc đầu, cau mày nhìn Bích Lục, không biết phải nói gì, phải chăng là do năm nay hắn quá bận rộn, bỏ bê việc quản giáo đám nô tài hay sao?

Thật là mất mặt!

“Thượng Quan chấp sự, ngươi tha ta đi…… tha ta đi, lần sau ta sẽ không dám nữa, thật sự không dám!”

“Thượng Quan chấp sự…… ngươi……”

“Câm miệng!” Thượng Quan chấp sự chán nản, thình lình rống lên một tiếng, Bích Lục sợ tới mức lập tức im bặt.

Thượng Quan chấp sự căng da đầu, sợ hãi nhìn Long Phi Dạ.

Ai ngờ, Long Phi Dạ lại rất có hứng thú, lạnh lùng hỏi, “Ngươi đã dấu lá trà của Hàn nhị tiểu thư?”

Bích Lục chỉ cảm thấy giọng nói lạnh băng, mặc dù trầm thấp nhưng tương đối dễ nghe, giống như giai điệu của tiếng đàn, có thể trêu chọc tiếng lòng người ta, nàng nghe đến nỗi mê mẩn, không ý thức được Long Phi Dạ đang hỏi nàng.

“Còn thất thần làm gì, Tần Vương điện hạ đang hỏi ngươi!” Thượng Quan chấp sự giận mắng.

Lúc này Bích Lục mới đột nhiên hoàn hồn, không thể tin nổi nhìn về phía Long Phi Dạ.

Tần Vương điện hạ?

Thiên a, hắn chính là Tần Vương điện hạ!

Trách không được, trách không được người nam nhân này lại tôn quý như vị thần bóng đêm.

Tần Vương điện hạ, vốn là nam nhân tồn tại giống như một vị thần!

Bích Lục lại một lần ngơ ngẩn, ngơ ngác mà nhìn Long Phi Dạ, sau một lúc lâu cũng chưa có câu trả lời.

Ánh mắt như vậy, khiến Long Phi Dạ bất giác nhớ tới Hàn Vân Tịch. Chỉ là, mắt của nữ nhân kia đẹp hơn nhiều!

Long Phi Dạ phiền chán đến cực điểm, sắc mặt càng ngày càng lạnh.

Mục Thanh Võ biết tính tình của hắn, vội vàng mở miệng, “Lá trà mà Hàn nhị tiểu thư muốn tặng cho Lưu Nguyệt sao?”

“Có…… Không……” Bích Lục nói năng có chút lộn xộn.

“Rốt cuộc có phải hay không!” Mục Thanh Võ cảm thấy phiền nhiễu, hắn nghĩ Tần Vương điện hạ căm ghét nữ hoa si là có đạo lý.

“Nô tỳ không rõ ràng lắm, lá trà kia là do Hàn nhị tiểu thư mang đến, thời điểm khi nàng rời đi đã quên mang theo. Trước kia, nàng đều luôn đặt ở một vị trí nhất định trước khi đưa cho Mục tiểu thư, lần này chưa đưa đã rời đi…… cũng…… cũng không biết có phải là đã quên đưa hay không.” Bích Lục vội vàng giải thích.

Vừa nghe lời này, Mục Thanh Võ liền kinh ngạc, vội vàng nói, “Đồ đâu?”

Sợ Mục Thanh Võ không tin, Bích Lục càng thêm căng thẳng, “Nô tỳ chưa từng động vào, nó ở ngay trong phòng nô tỳ.”

Mục Thanh Võ vừa mừng vừa sợ, không nghĩ tới cư nhiên thẩm tra ra một sự kiện như thế.

Phải biết rằng, hắn và Vương Phi nương nương đều đã từ bỏ tìm kiếm lá trà chứa độc, ai biết ở thời điểm mấu chốt này lại tìm ra được!

Dựa theo phỏng đoán của bọn họ, Hàn nhị tiểu thư đưa lá trà cho Lưu Nguyệt, có khả năng mang theo chất độc.

Chỉ cần kiểm tra ra độc tố trong vại lá trà kia, tất cả bí ẩn về Vạn Xà Độc sẽ dễ dàng được giải quyết.

Điều này phải nói là trong bất hạnh có vạn hạnh!

Mục Thanh Võ nhìn về phái Tần Vương điện hạ, thấy sắc mặt hắn khá hơn nhiều so với lúc trước.

Thượng Quan chấp sự lắng nghe ở một bên, tuy rằng không biết chuyện là như thế nào. Nhưng mà, hắn rất thông minh, lập tức lệnh người đi tìm vại lá trà đem tới.

Đối với Bích Lục, đã bị dọa thành ra như vậy, đã thú nhận hết về sự tình lá trà, nhất định không phải là nội gian.

Thượng Quan chấp sự không dám hỏi Tần Vương điện hạ, dùng ánh mắt nhìn Mục Thanh Võ, dò hỏi xem nên xử trí thế nào.

“Tạm thời giam giữ, chờ xét xử!” Mục Thanh Võ nghiêm túc nói, hắn nói chờ xét xử, cũng không phải là án bắt cóc, mà là một án về Vạn Xà Độc, nếu kiểm tra ra trong lá trà có độc, Bích Lục chính là nhân chứng.

Đương nhiên, ẩn ý trong lời này của hắn, Thượng Quan chấp sự cũng không biết.

Không lâu sau đó, lá trà bị Bích Lục trộm giấu đã được lục thấy, đưa lại đây.

Đó là một bình sứ trắng có hình bầu dục, cao năm tấc, không có nhãn hiệu, được niêm phong rất tốt.

Mục Thanh Võ vừa nhìn thấy dấu hiệu niêm phong trong lòng liền hiểu rõ, hắn nhớ rõ Lưu Nguyệt đã đưa cho hắn rất nhiều trà ngon, đều có loại niêm phong thế này.

Mặc dù Mục Thanh Võ gấp không chờ nổi muốn đem lá trà đi tìm độc sư kiểm tra. Nhưng mà, thấy Tần Vương điện hạ không nói lời nào, hắn chỉ có thể nhịn. Rốt cuộc, tìm Vương Phi nương nương quan trọng hơn!

Hắn tự mình tiếp nhận, kiểm tra niêm phong, sau khi xác định bên trong là lá trà, mới trao nó cho Tần Vương điện hạ.

Thượng Quan chấp sự tò mò, cho rằng Tần Vương điện hạ sẽ nói điều gì đó. Nhưng ai biết, Long Phi Dạ đã không nói bất cứ điều gì.

Hắn đặt vại lá trà một bên, tay dài thon đẹp đặt ở phía trên vại, ngón tay không cầm lấy, lười biếng mà thần bí, khiến người không thể cân nhắc.

Trầm mặc một lát, Long Phi Dạ nhìn về phía Thượng Quan chấp sự, “Tiếp tục thẩm tra.”

“Điện hạ, tất cả những người còn lại đều là người phụ trách trên núi phía nam, đều bị giam giữ với nhau. Tất cả bọn họ đều có mặt khi Vương Phi nương nương bị ám sát và bắt cóc. Có một vị trà phó dẫn đường, hai vị trà nữ, còn có 15 tên thủ vệ chuyên phụ trách bảo an khu vực núi phía nam.” Thượng Quan chấp sự đúng sự thật bẩm báo.

Long Phi Dạ cân nhắc một lát, giao vại lá trà trong tay cho Sở Tây Phong đang hầu một bên, lạnh lùng giao đãi “Mang về, cẩn thận kiểm tra.”

Dứt lời, hắn mới đứng dậy, “Nếu nhiều người như vậy, bổn vương sẽ tự mình qua đó.”

Quay trở lại để phân tích tình hình, cho dù thích khách có bản lĩnh âm thầm mai phục ở trong vườn trà, cũng phải có người mật báo, nếu không thì bọn họ làm sao biết được Hàn Vân Tịch và Mục Thanh Võ sẽ đi đến ngọn núi phía nam?

Nhất định là có nội gian, hắn không tin thẩm tra không ra!

Trong khi Long Phi Dạ bắt đầu tự mình thẩm vấn, ba đội người ngựa: trà trang Thiên Hương, Tướng quân phủ và Cô Uyển cũng không dám thả lỏng trên núi hoang quanh trà trang, nắm chặt thời gian điều tra.

Tuy nhiên, không ai trong số bọn họ có thể nghĩ đến thích khách sẽ tránh ở trong sơn động vách đá ở dưới vực sâu.

……Beta: Thái Hà.

Edit & Dịch: Emily Ton…..

Hàn Vân Tịch nằm trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi đầy đầu, trong mơ mơ màng màng cũng không biết tự lẩm bẩm nói gì, như là đang có một cơn ác mộng.

Đột nhiên, nàng hét lên một tiếng và ngồi dậy, đồng thời mở mắt ra.

Trong mộng, nàng không ngừng rơi xuống và rơi xuống vực thẳm, ngay một khắc khi nàng sắp rơi xuống mặt đất, nàng bỗng nhiên bừng tỉnh, dọa ra một thân mồ hôi lạnh.

Sau khi lấy lại bình tĩnh, lúc này Hàn Vân Tịch mới ý thức được chính mình đang ở trong một sơn động tối tăm, nàng không phải đã ngã xuống vách đá hay sao?

Không phải đã ngã chết sao? Vì sao lại ở chỗ này?

Nàng cũng không nhớ rõ mình đã hôn mê như thế nào, ký ức chỉ dừng lại ở một khắc khi ngã xuống vách đá kia.

Thói quen nghề nghiệp khiến nàng tìm kiếm túi chữa bệnh của mình trước tiên, may mắn thay, nó vẫn còn đây!

“Tỉnh!”

Đột nhiên một giọng nữ lạnh băng truyền đến, Hàn Vân Tịch cảm thấy giọng điệu có chút quen thuộc. Nhưng, nàng cũng không nghĩ nhiều, vội vàng xoay người nhìn lại.

Chỉ thấy hai nữ tử đang đứng phía sau, một người trong số bọn họ dùng mặt nạ màu đen (hắc y nữ tử) và trên cánh tay có cột băng vải, đúng là nữ thích khách đã bắt cóc nàng. Một nữ tử khác mang khăn che mặt màu xanh (thanh y nữ tử), đúng là người vừa rồi đã nói, tuy rằng không nhìn thấy rõ tướng mạo. Nhưng vẫn nhìn ra được, hắc y nữ tử còn rất trẻ tuổi, mà thanh y nữ tử không còn trẻ nữa.

Nàng đề cao cảnh giác, tức giận hỏi “Rốt cuộc các ngươi là ai? Bắt cóc ta làm gì?”

“Khí thế không hề nhỏ! Cô nãi nãi ta thậm chí còn chưa tính sổ với ngươi!” Hắc y nữ tử thở phì phì, bước tới.

Nếu không phải chủ tử đã phân phó, muốn lưu lại tính mạng Hàn Vân Tịch, nàng sớm đã giết nữ nhân này.

Tiện nhân tự cao này cư nhiên có bản lĩnh dám ra tay hạ độc với nàng, quả thực là chán sống!

“Có bản lĩnh hãy tháo khăn che mặt, để bổn Vương phi nhìn xem ngươi có dạng gì! Nếu không, bổn Vương phi thật sự không nhớ rõ đã thiếu nợ gì với ngươi!” Hàn Vân Tịch hừ lạnh.

“Ngươi còn dám tranh luận!”

Hắc y nữ tử vừa nói vừa bước đến, thình lình giơ tay lên hung hăng muốn tát, ai ngờ, Hàn Vân Tịch phất tay ra chắn, trong tay ẩn dấu châm độc, lập tức đâm vào lòng bàn tay hắc y nữ tử.

“A!” Hắc y nữ tử hét lên một tiếng, đá một chân ra, “Ngươi tiện nhân này!”

“Thức thời thì hãy thả ta ra, nếu không, ta cam đoan trong nửa canh giờ (1h), ngươi nhất định sẽ bị độc phát mà chết!”

Hàn Vân Tịch lạnh giọng, mặc dù đang ở trong tay các nàng, nàng cũng không phải có thể tùy tiện bị khi dễ!

Hắc y nữ tử liếc mắt nhìn lòng bàn tay một cái, không cho là đúng, “Kẻ dùng chút độc tầm thường, cũng dám lấy ra để rồi mất mặt xấu hổ!”

Ai ngờ, Hàn Vân Tịch lại càng không cho là đúng hơn nữa, châm chọc cười nói, “Kẻ dùng độc người tầm thường, có gì để mà kiêu căng?”

Lời này vừa ra, hắc y nữ tử và thanh y nữ tử hoàn toàn kinh ngạc, Hàn Vân Tịch cư nhiên biết “độc người”.