Skip to main content
logo-truyenbiz.net
Dưa leo tr Khác Đơn Phương Không Vô Nghĩa Chương 20: Chương 20: Em là con trai mà

Chương 20: Chương 20: Em là con trai mà

11:52 sáng – 09/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 20: Chương 20: Em là con trai mà tại dưa leo tr


“Tất cả học sinh 11B04 tập trung, chuẩn bị lên xe đi!” Cô giáo chủ nhiệm lớp dõng dạc vẫy đám học sinh đang đứng tản mát chuyện trò vào vị trí.
Việt Hương đang thong dong ngồi trông đồ, chờ Hà đi mua quà về, hoàn toàn không ngờ đến chuyện khởi hành sớm nửa tiếng, trở nên cuống quít không biết xử lý ra sao. Điện thoại hết pin, cô thì hoàn toàn không nhớ số của Minh Hà để dùng của người khác. Ngó quanh không thấy Hải Nam, cực chẳng đã Hương lại gần cô giáo, ngập ngừng bịa chuyện.
“Thưa cô, bạn Hà hơi… nhức đầu. Vừa ra ngoài mua thuốc. Mình có thể đợi thêm mười lăm, hai mươi phút được không ạ?”
Cô giáo mới ngoài ba mươi tuổi, vốn từ đầu năm đã không có thiện cảm với cặp đôi Minh Hà, Việt Hương đã học hành lẹt đẹt lại hay dính vào mấy chuyện trời ơi đất hỡi. Cô chỉ cười nhạt, thậm chí không thèm liếc nhìn Hương.
“Chứ không phải bạn Hà bây giờ đang đi chơi ở tận Bà Nà hả? Nhà trường không chấp nhận thứ học sinh vô kỷ luật như vậy. Không có lý do gì phải chờ đợi cả.”
“Cái gì?!” Hương sốc đến quên cả lễ độ, kinh hãi buột miệng. “Làm gì có chuyện đó ạ? Bạn Hà rõ ràng chỉ ra ngoài mua đồ một chút thôi. Nếu em không nhầm thì ở ngay trung tâm thương mại bên kia đường thôi. Ai nói như vậy ạ?”
“Chuyện đó cô không cần biết.” Cô giáo lạnh tanh bước lên xe.
Hải Nam nãy giờ vẫn đang tụ tập nói chuyện với mấy người ở đội bóng, là người cuối cùng chưa lên xe. Thấy Việt Hương đứng nói chuyện với cô giáo vẻ căng thẳng mới tiến lại gần. Hương đến nước này cũng chẳng buồn giấu giếm, hoang mang khai gần hết từ chuyện Hà đi mua đồ bên ngoài đến cái tin đồn Bà Nà kỳ quái kia.
Nam không để chậm trễ, lập tức rút điện thoại ra.
“A lô? Nam đây. Cậu đang ở đâu vậy?”

“Cái gì? Là thật hả?”

“Bây giờ thì quá trễ rồi.”

“Những chuyện khác tính sau đi. Bây giờ cậu ở yên đấy!”
Sau khi dừng cuộc gọi, Nam quay sang Việt Hương, vẻ mặt khá khó xử.
“Cậu lên xe cùng với lớp đi. Tớ ở lại đưa Hà về.”
“Sao? Cậu ấy chính xác là ở Bà Nà à?” Hương trố mắt.
“Đúng thế. Chuyện dài lắm, cậu cứ lên xe trước đi. À, có tiền ở đấy không?”

Trong khi Hương đang loay hoay mở ba lô, Thủy Linh đứng ở cửa xe nhìn xuống, gương mặt có chút hoang mang.
“Nam, cậu không lên à?”
“Không. Các cậu đi trước…” Như chợt nhớ ra điều gì, Nam nhìn Linh. “Hà có gọi cho cậu không?”
“Không! Không có… Cậu ấy làm gì có số của tớ.” Linh đáp như phản xạ, cố giấu vẻ căng thẳng trong giọng nói.
Nam không nói gì thêm, chỉ xốc ba lô quay sang Việt Hương.
“Nói với cô giáo hộ tớ.”
“Cậu đi đâu?” Cô công chúa tóc nâu gần như kêu lên. “Cậu sẽ bị phạt đấy!”
“Tớ không thể để Minh Hà đi một mình được. Chuyện này một phần cũng tại tớ.” Nam đáp, giọng sượng ngắt.
Thủy Linh thất vọng bỏ về chỗ ngồi, gương mặt thẫn thờ chán nản.

Cho đến lúc taxi đỗ ngay dưới chân núi Bà Nà, cô vẫn không thể tin bản thân mình lại ngớ ngẩn để một đứa trẻ con dắt mũi đi xa đến mức này.
Cô chỉ bừng tỉnh khi nhìn người tài xế không những không lấy tiền công, còn rút ví lấy tiền mua vé lên cáp treo cho hai chị em.
“Em! Em quen bác này có phải không? Sao không nhờ bác ấy đưa về luôn, lại bắt chị đi cùng?” Hà la hoảng.
“Em không quen. Đây là lần đầu tiên em gặp bác ấy. Đúng không bác?” Vẫn cái thái độ thản nhiên đến ngang ngạnh, rõ ràng không nên có ở cái lứa tuổi sáu, bảy đó.
Hà nhìn người lái xe đang gật đầu cười, tự thấy mình như bị đem ra làm trò cười, bực tức hỏi thẳng.
“Bác à, con bé này là con cái nhà ai vậy?”
“Aaaaaaaaah!” Con nhỏ trước mặt đột ngột hét toáng lên, trước khi người đàn ông kịp trả lời. “Đau bụng quá!”
Nhìn con bé ngồi thụp xuống, ngoác miệng gào lấy được rõ là… giả tạo. Nhưng Hà chẳng biết làm sao cũng đành ngồi xuống theo, một tay xoa lưng còn miệng lại dỗ dành.
“Cháu lên chơi với em. Xuống đến nơi sẽ có người trả tiền cho cháu về.” Bác tài xế đơn giản vỗ vai Hà, giúi vé lên cáp treo vào tay cô. Rồi không nói gì thêm nữa bước lên xe lái đi mất.
Đến nước này, bạn Hà của chúng ta chẳng phải ngu ngốc gì mà không lờ mờ đoán ra, con nhóc rạch giời rơi xuống kia chẳng phải trẻ lạc bơ vơ tội nghiệp gì hết, mà chắc đến chín mươi phần trăm là công chúa con đại gia nào đó xổ lồng đi chơi. Nhỏ xíu thế này, tại sao lại có lá gan như vậy?
Nhưng Hà cũng biết rằng mình chẳng thể bỏ lại con bé nơi chân núi này, mà bỏ về trung tâm được. Hơn nữa, tiền đâu mà về chứ? Lúc ngồi trên xe, Hà nhìn đồng hồ tính tiền nhảy số mà muốn toát mồ hôi. Gần ba trăm ngàn chứ có ít ỏi gì.

Thế là đã đâm lao phải theo lao. Bạn Hà ngồi cáp treo lạnh run, co người lại nhìn sang con bé bên cạnh. A, thì ra đây chính là lý do ở Đà Nẵng, giữa trưa nóng nực mà nó lại mặc áo nỉ có mũ.
Hướng mắt ra bên ngoài nhìn xa xa phía dưới là dòng suối Mơ, giữa lưng chừng mây còn thấy thác Tóc Tiên tung bọt trắng xóa…, những vạt rừng nguyên sinh, những cây phong lá đỏ… Tất cả chìm giữa mờ sương như đường lên tiên cảnh, chính xác như báo chí, truyền hình thường ca ngợi.
Trong thoáng chốc, hai người một lớn một nhỏ, đã đứng trước cổng resort Tường Văn, nhìn thoáng qua đã biết là loại resort cao cấp ngốn tiền bậc nhất của khu du lịch.
“Chị à, chúng ta vào trong khu vui chơi đi!” Con bé cầm túi bánh kẹo Hà mua lúc ở trung tâm thương mại, vừa nhai nhóp nhép, vừa hào hứng.
“Không! Chị phải về bây giờ. Em cũng về với bố mẹ đi. Mọi người chắc chắn rất lo cho em!” Hà gắt. Đến lúc này thì cô chẳng buồn giả- vờ- dịu- dàng nữa.
“Chị có tiền không mà về?” Con nhỏ ngây thơ, tròn đôi mắt nai đen láy.
À vâng.
Chẳng lẽ lại muối mặt nhờ bố mẹ con bé…
Thế rồi, cô lại nhớ đến cú điện thoại của Hải Nam. “Bây giờ cậu ở yên đấy.” Thế là thế nào cơ chứ? Đừng bảo cậu ta tính đến đây đón mình về nhé…

“Bây giờ chị đưa em về phòng bố mẹ. Rồi chị phải về thôi. Đã muộn lắm rồi. Thầy cô giáo sẽ phạt chị. Bố mẹ cũng sẽ đánh đòn em.” Hà thu hết chút kiên nhẫn cuối cùng, xoa xoa đầu con bé.
“Bố mẹ không có trong phòng đâu. Đang đi chơi ở Đà Nẵng.”
“Cái gì?!”
Như đã nói, kiên nhẫn vừa rồi là cuối cùng. Nhưng Hà vừa mở miệng tính trút cơn thịnh nộ thì con bé lại lại khóc. Khóc thật. Nước mắt lã chã. Nức nở. Vẻ mặt mếu máo lần này, hoàn toàn không giống như lúc giả vờ đau bụng.
“Xin lỗi chị… Em nói dối. Hức hức… Lúc đó bố mẹ đang mua sắm ở trung tâm thương mại. Em trốn ra ngoài. Hức… Bố mẹ suốt ngày bận, chẳng bao giờ chơi với em… Hức… Hôm nay là sinh nhật em… Hu hu…”
Thế rồi không nói tiếp được nữa, con bé khóc tu tu không ngừng nghỉ.
“Được rồi. Chị chơi với em. Chị ở lại chơi với em! Được chưa? Nên hãy nín ngay!”
Và thế là từ phi công Skiver đến ngôi nhà ma, từ xe điện đụng đến đường đua lửa, cho đến lúc ngồi trên… vòng quay tình yêu, Hà đã mệt nhoài, trong khi con quỷ nhỏ bên cạnh vẫn cầm túi bánh ăn nhóp nhép.
Cho đến lúc này, Hà mới có dịp nhìn thật kỹ con bé xa lạ, trong ánh hoàng hôn nhuộm đỏ bầu trời. Một gương mặt xinh đẹp đến như thế, đủ khiến cho người ta mềm lòng sau tất cả những lỗi lầm. Nếu sau này Hà có một đứa con như vậy, e rằng cũng sẽ làm hư nó thôi…
Bánh xe chậm chạp quay lên đến đỉnh, thu vào tầm mắt hai chị em là toàn bộ quang cảnh của khu vui chơi cũng như các khu nghỉ dưỡng nằm giữa lòng thiên nhiên tươi đẹp. Hà bắt đầu có suy nghĩ, lâu lâu để mọi chuyện đi chệch khỏi quỹ đạo một chút… Cũng đáng lắm.

Thế nên, Hà rốt cuộc chìa túi quà vẫn giữ khư khư trên tay ra trước mặt.
“Đây, tặng em. Chúc mừng sinh nhật.”
Con bé có vẻ ngạc nhiên, hỏi thật thà.
“Quà này đâu phải chị mua cho em?”
“Đúng thế, ban đầu là cho bạn chị cũng sinh nhật vào hôm nay. Nhưng gặp em, đi chơi với em coi như là đã làm quen. Đây là món quà… kỷ niệm tình bạn, có được không?” Hà nói vòng vo, trong khi lý do thật sự là, cô thương con bé vào ngày sinh nhật cũng không được gia đình quan tâm, chăm sóc…
“Cảm ơn chị!” Con bé dùng hai tay đón lấy chiếc túi. Trẻ con ở độ tuổi này, tất nhiên không biết đến chữ khách sáo. Thấy quà là trong đầu chỉ có khái niệm… bóc.
“Tiếc rằng màu này là của con trai.” Hà cười khi nhìn con bé lấy ra chiếc khăn màu lông chuột. “Nếu biết trước là tặng cho em…”
“Em là con trai mà.” Tỉnh queo.
Lần thứ n trong một buổi chiều, Hà cảm thấy như đất trời đảo lộn.
“Chị không tin hả? Em cho chị xem nhé?” Con bé, nhầm, thằng bé đứng dậy, thò tay vào khóa quần jeans.
“Thôi khỏi!” Hà rối rít. Cô ngồi xụi lơ như… hết pin, cho đến lúc chuông điện thoại vang lên.

“Đồ ngốc! Tớ gọi cho cậu nãy giờ đến mười lần rồi đấy!” Ở đầu dây bên kia, Hải Nam gần như quát lên.
“Xin lỗi! Xin lỗi!” Hà cuống quít. Suốt thời gian trong khu vui chơi, cô đã hoàn toàn không để ý. Cũng phải thôi, hết chơi liên tục mấy trò cảm giác mạnh như đường đua lửa lại hò hét ầm ĩ trong ngôi nhà ma…
“Cậu đang ở đâu vậy? Tớ hỏi thăm khắp cả khu resort mà không thấy?”
“Cậu đến đây rồi hả Nam?” Hà không tin vào tai mình.
“Cậu đang ở đâu?” Nam gắt.
Khi vòng quay của bánh xe kết thúc. Là lúc Hà thấy bóng dáng cao ráo của Nam, trong chiếc áo phông màu lục mỏng manh và quần jeans, vai khoác ba lô đứng chờ ngay bên dưới với một vẻ sốt ruột, pha lo lắng.
Cậu ta gần như giận dữ, quay nghiêng sang một bên không nhìn cô. Hà có thể thấy ánh hoàng hôn màu đỏ hắt lên trên gương mặt tuấn tú, nam tính thành những đường cong vững vàng, thẳng thắn. Mái tóc ngắn bay bay trong gió, che khuất đi phần nào đôi tai.
Cô không biết nói gì hơn, vẫn nắm lấy tay cậu bé mới quen, từ từ tiến lại gần Nam…
“Bạn trai của chị hả?”
Chẳng ai ngờ, không gian yên lặng lại được phá vỡ, đơn giản như vậy.
Hai bạn của chúng ta, khỏi phải nói gần như bị dội nước vào mặt, bằng câu hỏi “ngây thơ” đó.
“K…Không… Không phải. Bạn bình thường thôi.” Phải mất đến một phút, Hà mới lắp bắp cải chính được.

“Thế thì tốt. Anh trai của em bằng tuổi chị, chắc chắn rất thích chị.” Thằng nhóc cười tinh quái, đoạn chỉ tay về hướng khách sạn. “Anh chị đi theo em. Em bảo bố mẹ đưa tiền cho anh chị về.”
“Em nói bố mẹ em vẫn đang ở Đà Nẵng cơ mà?!” Hà đã quá quen với những cú sốc đến từ ông hoàng con này, nên chỉ nhăn nhó, thở hắt ra.
“Em đùa đấy.” Đoạn chìa tay ra phía Nam. “Anh cho em mượn điện thoại.”
Thằng nhỏ lấy di động của Nam, bấm thành thạo thực hiện cuộc gọi. Chưa đầy năm phút sau, một người phụ nữ tóc dài cực kỳ xinh đẹp, sang trọng đích thân đi bộ xuống chỗ cả bọn đang đứng.
“Con chơi chán chưa? Lên nhà ăn đi.”
Trái với suy nghĩ của Hà, mẹ cậu bé chỉ la rầy nhẹ nhàng cho có, cũng không hề tỏ ra quá mức lo lắng. Nhiều khả năng, bà ta không biết rằng con mình cách đây mấy tiếng đã lang thang tận Đà Nẵng.
Nhưng Hà đã nhầm.
“Cảm ơn các cháu, hai cháu đưa Nam Anh từ trung tâm về phải không?” Người phụ nữ liếc sang hai người Nam và Hà, lịch sự nhưng không biểu lộ chút cảm xúc.
“Chỉ bạn ấy thôi. Cháu lên đây đón bạn ấy.” Nam bối rối chỉ sang Hà.
“Mẹ à, bởi vì đi với con nên anh chị ấy sẽ bị cô giáo phạt đấy!” Nhóc con níu áo mẹ.
“Các cháu học trường nào?”
Người phụ nữ vừa ôm con, vừa thản nhiên hỏi kỹ thông tin của Nam và Hà, từ tên tuổi đến trường lớp. Nói là cứ yên tâm về đi. Sau cùng còn rút ví lấy tiền đưa cho hai người. Nhưng Nam thẳng thắn không nhận, khiến cho Hà khá ngạc nhiên.
Cho đến khi từ biệt hai mẹ con kỳ lạ này, Hà vẫn chưa hoàn hồn về tất cả những chuyện xảy ra ngày hôm nay. Suốt đời Hà chưa bao giờ gặp một thằng bé ở độ tuổi ấy mà ranh ma, nói dối không chớp mắt đến như thế, lại vừa xinh đẹp đến như vậy, khiến cho Hà ngạc nhiên vì không thể tức giận với đôi mắt đen tròn long lanh đó được. Lại còn tự tay dâng cả túi bánh kẹo lẫn quà của Nam cho nó nữa chứ… Trong khi hôm nay chưa chắc đã là sinh nhật như cu cậu tự nhận…
Về chuyện này, Hà lại nhầm. Hôm nay, chính xác là sinh nhật của Vũ Nam Anh, con trai thứ hai của chủ tịch tập đoàn kinh doanh địa ốc kiêm xuất nhập khẩu hàng hiệu Trường Giang đình đám khắp khu vực miền Nam và châu Á, cũng là cháu ruột của giám đốc Trường Thịnh.

“Nam Anh, em về rồi đấy hả, chị đợi em mãi!” Một cô gái cực kỳ xinh đẹp với mái tóc đen, dài thẳng, và đôi mắt trang điểm hơi xếch tôn lên nét sắc sảo, trong bộ váy màu tím nổi bật ôm dáng, chạy ào ra nghênh đón ông hoàng nhỏ. “Gia đình mình sẽ tổ chức sinh nhật!”
Chẳng ngờ cậu bé thẳng tay gạt cô nàng ra, cũng hoàn toàn không tỏ chút hứng thú nào với bàn tiệc xa hoa, và bánh sinh nhật bốn tầng đã được bày sẵn.
“Chị thì liên quan gì đến gia đình em?” Cậu nhếch mép cười, hỏi một câu độc ác.
“Nam Anh!” Người mẹ nạt, trong khi cô gái xinh đẹp nọ sững người. “Mẹ coi chị Ái Vân như con, nên chị ấy cũng là gia đình, là chị của con. Chị yêu quý con, cả buổi chiều cùng với mẹ chuẩn bị tiệc sinh nhật. Con không được hỗn!”
“Con chỉ có anh. Không thích có chị. Nếu có chị…” Nam Anh liếc sang Ái Vân. “… cũng không phải chị này.”
Cô gái cắn môi dưới muốn bật máu, tức muốn chết vẫn phải dịu dàng ngồi xuống, cười giả lả bên cạnh cậu nhóc.
“Em không thích chị, nhưng chị vẫn chuẩn bị sinh nhật cho em. Ngồi vào bàn đi…”
“Chị à…”Nam Anh ghé vào tai Ái Vân, thầm thì. “Anh Nam Phương… dù thế nào cũng không thích chị đâu. Đừng cố.” Đoạn quay sang mẹ mình, nhắc. “Mẹ gọi điện thông báo cho người ta luôn đi, không thì chị Hà sẽ bị phạt đấy.”