Skip to main content
logo-truyenbiz.net
Dưa leo tr Đam Mỹ Nhất Niệm Chi Tư Chương 20: 20: “không Được”

Chương 20: 20: “không Được”

12:13 chiều – 09/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 20: 20: “không Được” tại dưa leo tr


Thời gian bấm máy dự kiến là mười giờ sáng, nhưng vì chưa ngủ dậy nên tôi để Thái Thông dẫn người đi trước, còn mình sẽ đến sau.
Lúc tôi lái xe đến Thời trang Hòa Tử thì đã là một giờ chiều.

Ngay sau khi được nhân viên lễ tân dẫn tới cửa studio, tôi liền bắt gặp bóng dáng của một người phụ nữ trung niên với mái tóc dài chấm vai được nhuộm highlight trắng đang sải bước tới gần từ đằng xa, đi theo sau là một vài thuộc cấp.
“Dì Tân.” Tôi gật đầu nhẹ với đối phương.
“Tiểu Niệm, lâu rồi không gặp cháu.

Lần cuối chúng ta gặp nhau là hai năm trước nhỉ? Thời gian trôi nhanh quá.” Tân Hòa Tử cười cười vỗ vai tôi, sau đó khoác tay tôi đi vào studio.
Buổi chụp vẫn đang được tiếp tục, Thái Thông Thông khoanh tay đứng bên ngoài, mắt nhìn chằm chặp vào người mẫu nam đang đứng trước vải phông nền, vẻ mặt anh ta xen lẫn giữa biểu cảm nghiêm túc và thoải mái, dường như lúc nào thần kinh cũng giữ ở trạng thái căng thẳng.
Thấy chúng tôi đã có mặt, anh ta lập tức hạ tay xuống rồi bước về phía chúng tôi.
“Giám đốc Tang, Giám đốc Tân.” Anh ta báo cáo tiến độ cho chúng tôi, “Buổi chụp diễn ra rất suôn sẻ, có thể hoàn thành trước sáu giờ hôm nay.”
“Suôn sẻ là tốt rồi.

Cũng nhờ nhóm người mẫu của Ngải Lệ Á các cậu làm việc chuyên nghiệp, xưa nay chưa khiến tôi phải thất vọng bao giờ, hy vọng chúng ta có thể tiếp tục hợp tác trong tương lai.” Tân Hòa Tử vẫy tay ra sau, một người phụ nữ trẻ khoảng chừng hơn ba mươi tuổi chậm rãi bước ra từ phía sau bà.

Chị ta buộc tóc búi, mặc nguyên cả bộ áo váy màu đen, vẻ mặt khá bất đắc dĩ.
“Đây là nhà thiết kế thời trang nam chính của chúng ta, Hàn Nhữ, một cô gái vô cùng trẻ tuổi và xuất sắc.” Tân Hòa Tử tươi cười giới thiệu với chúng tôi.
“Chào mọi người.” Hàn Nhữ giả bộ kéo hai bên khóe môi lên rồi nhanh chóng hạ xuống.
Sau khi chào hỏi đơn giản, chị ta lại lẳng lặng tránh ra xa một mình, khoanh tay trước ngực, nhìn chằm chằm vào người mẫu nam đang thành thục tạo dáng trước ống kính.
“Đừng để ý đến cô ấy, cô ấy cứ như vậy đấy.

Cô ấy thích người mẫu đợt trước lắm, đến khi biết đổi mẫu chụp rồi thì thành ra thế này.” Tân Hòa Tử than thở giải thích, “Đang giận tôi, không liên quan gì đến bên cậu.”
Đứng xem được thêm năm, sáu phút, bà lấy lí do có cuộc họp quan trọng cần tổ chức rồi cùng Hàn Nhữ rời đi.


Trước khi đi còn dặn chúng tôi đừng về ngay sau khi buổi chụp kết thúc, bà ấy muốn mời chúng tôi đi ăn tối.
“Không cần đâu…”.

Ra chương nhanh nhất tại — trumt ruyeИ.v И —
“Vậy nhé, đừng khách sáo với dì.” Không đợi tôi từ chối, bà đã quay gót rời đi như thể mọi việc đã được quyết định xong xuôi, không cho tôi lựa chọn nào khác.
Nếu là người khác, tôi có thể rời đi luôn mà không cần để lại chút mặt mũi nào cho họ, nhưng đây lại là mẹ của Trịnh Giải Nguyên, dù thế nào bà ấy cũng thuộc hàng trưởng bối, tôi không thể để bà bị mất thể diện được.
Đệt, sao hôm nay Kỷ Thần Phong lại nghỉ chứ? Nghỉ bỏ cách qua hôm nay sang hôm khác thì đã chẳng rắc rối thế này.

Tôi từ từ thở ra một hơi, cố kìm nén cơn cáu kỉnh trong lòng.
Tôi đến chỉ để làm linh vật trấn giữ studio, nhiệm vụ theo dõi tiến độ quay chụp đã có Thái Thông Thông lo nên tôi chỉ việc ngồi trong phòng khách nằm phía góc studio đọc tạp chí và uống cà phê là được.
Phòng khách cũng là phòng make-up, toàn bộ các vách được dựng bằng kính trong suốt, nằm ngay bên trong phòng studio có diện tích lớn, trong phòng được chuẩn bị sẵn máy pha cà phê cao cấp và khay đựng đồ điểm tâm ba tầng.
Tôi lật tạp chí rồi tình cờ thấy một đoạn phỏng vấn của Lư Tuế.
Cậu ta debut vào năm 18 tuổi, catwalk trên các sàn diễn của Paris vào năm 20 tuổi, tuy năm nay chỉ mới 22 nhưng đã góp mặt trên trang bìa của một trong bốn tạp chí thời trang lớn nhất tại Mỹ, thứ hạng tăng đều đặn, qua một vài năm nữa, nói không chừng cậu ta sẽ trở thành con cưng mới của làng thời trang.
Hình như có đợt tôi nghe Hứa Tịch kể rằng tên này là người sống hai mặt, tính cách cởi mở, lạc quan chỉ là giả tạo, đối xử với nhân viên mình không vừa mắt không khác gì đối xử với “người hạ đẳng”, đến cả một cái nhìn lịch sự cũng chưa chắc đã nhận được từ cậu ta chứ đừng nói đến chuyện cậu ta sống hòa đồng.

Với lại, nghe đồn là cậu ta tìm được công ty mới rồi, đang tính đến việc hủy hợp đồng nên dạo này có vẻ không thèm để Hứa Tịch vào mắt nữa, rất khó bảo.
【Công việc vẫn thuận lợi chứ? 】
Nhìn chằm chằm vào dòng chữ “Kỷ Thần Phong” hiện lên trên màn hình, tôi không mở app mà chỉ đặt thẳng điện thoại sang một bên.
Tôi vốn định kêu hắn qua đây rồi cùng đi ăn luôn, nhưng chẳng lẽ giờ lại đưa hắn đến tham gia bữa tối với đối tác làm ăn? Hắn là ai chứ? Làm thế kỳ lắm.

Với lại Thái Thông Thông cũng có mặt ở đó, lỡ như sau này mồm mép tép nhảy với Hứa Tịch thì tính sao?
Mà kể cả Thái Thông Thông không bép xép đi chăng nữa thì việc để Kỷ Thần Phong can dự quá sâu vào cuộc sống cũng chẳng hay ho gì.

Hắn không cần biết gia đình, bạn bè, người quen của tôi có những ai, giống như con cún không bao giờ cần biết chủ nhân của nó làm gì khi đi ra ngoài.

Thôi không nhìn vào điện thoại, tôi định bụng trễ chút nữa mới báo cho Kỷ Thần Phong biết về việc bữa tối bị hủy, lật xong mấy cuốn tạp chí trên kệ, tôi phải vào toilet vài lần vì uống quá nhiều cà phê.
“Đã bảo đây không phải size của tôi rồi!”
Tôi vừa về đến phòng make-up thì đã nghe thấy tiếng quát tháo của Lư Tuế.

Nhân viên phụ trách khâu thay đổi trang phục là một trợ lý thiết kế thời trang trẻ tuổi, cậu ta tỏ ra lúng túng, không biết xoay xở ra sao với chiếc áo sơ mi đang cầm, trong khi Thái Thông Thông thì sầm mặt đứng bên cạnh, trông như muốn trùm áo lên đầu Lư Tuế, siết cho chết queo lắm rồi.
“Đúng là không phải size của cậu thật, đây là size đợt trước của Aggie, chắc tại đổi gấp quá nên bỏ sót cái này.

Nhiếp ảnh gia không chụp lưng nên bảo họ tháo đường khâu mặt sau áo ra, cậu cứ mặc áo rồi cài khuy đi, người ta sửa lại đường khâu ở đằng sau cho, không lộ đâu.”  Thái Thông Thông khuyên nhủ một cách tận tình.
“Thế sao cứ phải chụp cái này? Bảo họ đổi đi.” Lư Tuế liếc cái áo trên tay trợ lý với vẻ chán ghét, không nhúc nhích, “Không thì tôi không chụp đâu.”
Tôi lau tay rồi thong thả bước vào phòng khách.
“Chuyện gì đấy?”
Mặt Thái Thông Thông sáng bừng lên như tìm thấy cứu tinh, anh ta rảo bước đến chỗ tôi rồi rì rầm giải thích về tình huống khó xử hiện tại.
Các thương hiệu thời trang thường bắt đầu chiến dịch quay chụp cho các bộ sưu tập trước hai quý, đương nhiên, họ chưa thể cho sản xuất hàng loạt các mẫu trang phục của mình vào thời điểm đó được, chính bởi vậy mà đồ dành cho người mẫu mặc chủ yếu là những mẫu được may thủ công.

Người mẫu được Thời trang Hòa Tử chỉ định trước đây là Aggie, cậu ta không cao bằng Lư Tuế, số đo của cả hai cũng khác nhau.

Sau khi đổi người mẫu, các thợ may mẫu đã phải làm việc thêm giờ để chỉnh sửa kích cỡ trang phục cho vừa với số đo của Lư Tuế, nhưng có thể do trong quá trình làm việc đã xảy ra sơ sót nên mới dẫn tới việc một mẫu đồ trong số đó chưa được sửa lại.

Lư Tuế thấy mình không mặc được thì nhất quyết yêu cầu thay đổi tạo hình, khuyên thế nào cũng không chịu chụp tiếp.
“Ra ngoài đi.” Tôi đưa tờ khăn ướt cho Thái Thông Thông rồi cầm lấy cái áo sơ mi trên tay cậu trợ lý, đứng trước mặt Lư Tuế thay cho cậu ta.
Sau khi lần lượt rời khỏi phòng khách, hai người họ cũng không đứng bên ngoài xem mà bước tới chỗ nhiếp ảnh gia đang đứng cách đó không xa, có lẽ đi để thương lượng, xoa dịu người ta xuống.
“Giám đốc Tang…” Thái độ Lư Tuế dành cho tôi vẫn khá ngoan ngoãn, không quá hống hách, “Em không cố tình gây sự đâu, em đã hoàn thành tốt các shoot chụp trước rồi, anh ở đây anh cũng thấy mà.


Em không muốn mặc đồ không vừa người nên mới bảo họ đổi sang mẫu khác, lấy size chuẩn của em thì bộ nào em cũng mặc được.”
“Đây là mẫu thiết kế được hãng push chính, không phải cậu muốn đổi là đổi được, cậu không mặc thì sẽ gây ra phiền hà cho rất nhiều người đấy.” Tôi đưa áo cho cậu ta, khuyên giải bằng lời lẽ tử tế, “Ngoan, thay đồ đi.”
Lư Tuế cau mày, không nhận lấy cái áo trong tay tôi, nhất quyết không chịu hợp tác: “Chính họ tự gây ra rắc rối cơ mà, sao lại lôi em ra chịu tội chứ? Em cần hợp đồng của họ chắc.”
Thế sao Ngải Lệ Á lại phải chịu tội thay cho cái tính đồng bóng của mày? Người mẫu yêu cầu bên A thay đổi mẫu trang phục chủ lực, chấp nhận nổi không?
Sức kiên nhẫn ít ỏi đã hoàn toàn cạn kiệt chỉ sau hai câu nói, tôi nghiêm giọng ra lệnh cho cậu ta: “Tôi nhắc lại lần nữa, mặc đồ vào.”
Đôi khi việc tranh chấp nảy sinh khi cả hai cùng trở nên cố chấp, thái độ của tôi tệ đi, mà tính nết ngang bướng của Lư Tuế cũng nổi lên, cậu ta giật lấy cái áo sơ mi, ném thẳng xuống đất rồi quát lại vào mặt tôi, nét mặt vô cảm.
“NO!”
Trước đây tôi toàn quăng đồ vào người người ta, hoặc bị phụ nữ liệng đồ vào người, đây là lần đầu tiên trong đời có một thằng đàn ông dám ném đồ vào người tôi.
Nếu không vì cái quảng cáo chết tiệt này thì giờ tôi đã đang hẹn hò với Kỷ Thần Phong rồi, chứ chẳng phải đứng đây tranh luận cùng thằng chó đẻ này về vấn đề có mặc quần áo hay không đâu.

Kế hoạch cứ bị gián đoạn hết lần này đến lần khác, chẳng lẽ có mỗi một mệnh lệnh dễ hiểu như thế thôi mà cũng phải lặp đi lặp lại như giáo viên mẫu giáo.
Vì hiệu suất quá chậm nên chỉ trong ba giây, tôi đã quyết định ngừng ngay việc nói lý lại.
Tôi bóp chặt lấy hai má Lư Tuế một cách thô bạo rồi cúi xuống, ghé sát mặt cậu ta, nói bằng giọng nhẹ tênh, trái ngược hoàn toàn với hành động đang làm: “Mày có tin giờ tao mà ấn đầu mày vào gương thì cũng chẳng có chuyện gì xảy ra không? Trong này không lắp camera giám sát, cũng không có nhân chứng nào, tao sẽ bảo với mọi người rằng mày bất cẩn vấp ngã.

Ngoài mày ra thì chẳng ai tố cáo tao đâu.”
Lư Tuế trợn mắt không dám tin, hai má bị biến dạng vì lực trên đầu ngón tay tôi nên trông càng ngu ngốc hơn.
Bản edit này chỉ có ở wordpress của Hải Đường Lê Hoa.
Bản mặt ngờ nghệch của cậu ta khiến tôi cảm thấy buồn cười, tôi siết má cậu ta, lắc qua lắc lại, đoạn nói: “Cái mặt quan trọng nhất mà còn nát thì mày làm ăn được gì nữa? Tao không phải Hứa Tịch, có thể dì tao chịu đựng được cái từ ‘NO’ của mày, nhưng tao thì đéo.” Tôi buông mặt cậu ta ra, hất hất vạt áo cậu ta ra bằng ngón trỏ, “Giờ thì nhặt áo lên cho tao rồi ra bảo trợ lý thay đồ cho mày.

Đừng gây rắc rối, đừng ăn nói dại dột mà hãy hoàn thành công việc một cách ngoan ngoãn.

Sau ngày hôm nay, mày muốn đi chỗ đéo nào thì đi.”
Từ khóe mắt, tôi thoáng trông thấy bóng người đứng phía ngoài phòng khách được dựng vách kính, tôi không khỏi im lặng, nhìn qua đó.

Nhân viên lễ tân nhìn tôi với vẻ lúng túng, trong khi Kỷ Thần Phong đứng bên cạnh chỉ nhìn tôi với nét mặt vô cảm.

Hai người họ đứng ngoài cửa, không biết đến từ lúc nào, cũng không biết đã theo dõi được bao lâu.
Mẹ, quên gửi tin nhắn.


Nhưng giờ còn chưa năm giờ, rõ ràng chưa đến giờ hẹn mà sao hắn đã tới rồi?
Tôi hất Lư Tuế ra như bị điện giật, vừa đứng dậy chạy ra ngoài thì Kỷ Thần Phong đã quay người bỏ đi.
Xui vãi, sao lại để cậu ta bắt gặp thế này? Đã hẹn giờ chính xác rồi thì cứ ấn theo thế mà làm, đến sớm làm đéo gì.
Kỷ Thần Phong sải chân dài, bước cũng nhanh nên phải khá vất vả, tôi mới đuổi theo kịp.

Nhưng vừa chộp được tay hắn, tôi đã bị hắn hất thẳng ra một cách thô bạo.
“Xin lỗi vì đã tới không đúng lúc.” Hắn đưa cánh tay bị tôi nắm lên trước ngực, lấy tay kia chà mạnh, trông như thể muốn nhanh chóng xóa bỏ toàn bộ cảm giác do tôi để lại.
Thằng này… Đang chê tôi bẩn đấy à?
“Không phải như cậu thấy đâu.” Tôi rảo bước, đứng cản trước mặt hắn.
Kỷ Thần Phong dừng lại, vẻ mặt rất bình tĩnh, không tức giận, cũng chẳng có vẻ mích lòng do bị đùa giỡn.
“Tôi không thấy gì cả.” Thậm chí, hắn còn rất lịch sự, “Nếu cậu đang bận thì hủy bữa tối nay đi, chúng ta hẹn lần khác.”
Đến thằng ngu cũng tự giác được rằng không thể để cho hắn rời đi như vậy, “lần khác” ư, lúc ấy chắc kéo tôi vào blacklist rồi.

Hồi trước tôi toàn dùng chiêu này để bịp người ta.
Vừa khéo toilet nam nằm ngay bên cạnh, ngoài quầy lễ tân và phòng studio ra thì dưới tầng một không còn phòng ban nào khác, nhà vệ sinh không được sử dụng thường xuyên.

Tôi đẩy thẳng Kỷ Thần Phong vào nhà vệ sinh, sau đó khóa cửa lại.
“Nhìn thấy thì bảo nhìn thấy, giả vờ như không thấy làm gì? Căn bản là do cậu không tin tôi, cậu nghĩ tôi là thằng công tử ăn chơi sống tùy tiện.” Tôi ấn hắn lên cửa, hai tay đặt hai bên hông hắn.
Thì tôi là người thế đấy.

Nhưng tôi đâu thể thừa nhận điều đó với hắn?
“Đúng là trước đây tôi từng có vài cô bạn gái, nhưng với những người đàn ông khác, tôi…” Hai chữ kia nặng tựa ngàn cân, ta hít một hơi thật sâu, sau đó nghiến răng, gằn ra từng tiếng, “Không được.

Cậu cảm nhận được mà, tôi chưa từng có hành vi thân mật với đàn ông.”
16/3/2022.