Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 6 tại dưa leo tr.
Chẳng mấy chốc dã đến thứ sáu.
Sáng sớm, trong lớp học, có người lén lút ăn sáng, có người yên lặng ngồi tại chỗ học từ mới. Ai nấy đều bận rộn với việc của mình, thi thoảng vang lên tiếng nói chuyện thưa thớt.
Dần dần, mọi người đều đến đông đủ, cửa sau vang lên tiếng đẩy cửa. Cả lớp đưa mắt nhìn ra phía sau.
Đám Tống Tư, Châu Tề tươi cười hớn hở bước vào lớp học. Tràn Thuật bước vào sau cùng, hai mắt díu lại, ảnh nắng buổi som2s phủ lên người cậu ta. Cứ như thể cả ngày cậu ta chẳng có phút nào tỉnh táo và cũng chẳng có hứng thú hay quan tâm tới chuyện gì.
Cậu ta uể oải ngồi xuống, ném ba lô xuống bàn, sau đó lật ngược mũ lưỡi trai đội lên đầu, cứ thế nằm bò ra bàn ngủ.
An Tĩnh thở dài một tiếng. Trên bàn là bài tập các môn của dãy bọn họ.
Lần trước khi bầu ban cán sự lớp, cô giáo còn chọn ra tổ trưởng của từng dãy, phụntrachs thu bài tập của các bạn trong dãy, sau khi thống kê đối chiếu xong, sẽ nộp chi ban cán sự lớp.
Không biết vì sai khi tới dãy này, cô giáo chủ nhiệm nhìn một lúc rồi tùy ý chỉ tay, chọn đúng An Tĩnh.
Rõ ràng người đứng thứ hai và người đứng thứ ba đều ngồi ở dãy của họ, không chọn An Nguyệt có thể vì chị ấy là lớp trưởng bình thường đã bận lắm rồi. Không chọn Trần Thuật cũng đúng.
Thực ra An Tĩnh không thích chuyện này, từ nhỏ tới lớn, những chức vụ cán bộ lớp như tổ trưởng tổ phó nếu có thể trốn được cô đều trốn không làm. Cô không thích mang lại phiền phức cho người khác, cũng không thích tự gây phiền phức cho mình.
Nhận tháy còn mười phút nữa vào tiết học, cô quay người lại.
Trần Thuật vẫn đang biếng nhác nằm bò ra bàn. Mái tóc rối bù màu đen, thỉnh thoảng có vài sợi không chịu nghe lời chìa ra ngoài
An Tĩnh nhớ Quách Kiều từng nói, Trần Thuật không thích bị người khác làm phiền khi đang ngủ.
Cô mím môi, do dự lên tiếng:”Bạn ơi.”
Không phản ứng.
Cô lại gọi một lần nữa:”Bạn ơi?”
Cô giơ tay khẽ đẩy vai cậu ta.
Bõng nhiên An Tinhc nhận ra trên tai cậu ta là chiếc tai nghe nhạc màu đen.
Cô giơ tay, khẽ đẩy vai cậu ta.
Người nằm trước mặt vẫn chẳng hề nhúc nhích.
Đúng lúc cô muốn đẩy một lần nữa thì một bàn tay bất chợt nắm chặt lấy cổ tay cô. An Tĩnh giật mình sợ hãi, suýt hét lên.
Cậu trai đang nằm bò ra bàn từ từ ngẩng đầu, lông mày khẽ cau lại, hai mắt khẽ nhếch lên, trong đôi mắt đen láy sâu thẳm mang theo vẻ khó chịu và bực mình rõ rệt.
Tay cậu ta rất khỏe, khớp xương rõ ràng, ngón tay thuôn dài khẽ nắm nhẹ một cái là có thể nắm trọn cổ tay mảnh mai mềm mại của An Tĩnh.
Trần Thuật tỉnh giấc vì bị làm phiền, vốn định nổi quạu nhưng gặp khuôn mặt trắng trẻo của An Tĩnh, những lời định nói vội nuốt xuống.
Chậm rãi bỏ một bên tai nghe ra, cau mày,”Sao vậy?”
An Tĩnh mím chặt môi, mắt nhìn xuống tay.
Trần Thuật đưa mắt nhìn theo, cậu vẫn đang nắm cổ tay của người ta.
Hứa Gia Nghiệp ngồi không chán quá, ngó nghiêng thăm dò tình hình, khuỷu tay huých vào người Tống Tư ngồi cạnh.
Tống Tư đang hộc tốc chép bài tập”Làm gì thế? Đừng có làm phiền tôi.”
Hứa Gia Nghiệp:”Này người anh em, có chuyện rồi.”
Tống Tư:”Có chuyện cái đầu ông ấy, giờ không có chuyện gì quan trọng hơn bài tập của tôi hết, hiểu chưa.”
Hứa Gia Nghiệp:”Mau nhìn kìa, lần này thực sự có chuyện rồi, A Thuật nắm tay của người ta không buông!”
“Hả, A Thuật đang làm gì vậy?”
Trần Thuật chậm rãi buông tay, đôi mắt đen láy và sâu thẳm tiếp tục nhìn cô chằm chằm, ánh mắt lộ vẻ thăm dò.
An Tĩnh cúi xuống xoa xoa cổ tay, giọng nói dịu dàng:”Nộp bài tập.”
Trần Thuật liếc nhìn cổ tay cô, cau mày.
Sao lại yếu ớt vậy? Cậu đâu có mạnh tay lắm. Lòng bàn tay vẫn còn vương lại cảm giác lúc nãy.
Cậu không nhúc nhích, ánh mắt vẫn dừng ở đó.
Một hồi sau mới chậm rãi quay người, rút mấy quyển vở bài tập của mình bên cạnh Tống Tư, đưa cho cô.
An Tĩnh cầm tập vở, sau đó đứng dậy, đi qua cậu, tới trước mặt Tống Tư.
“Bạn ơi, nộp bài tập.”
“Ồ, chờ chút.” Tống Tư bừng tỉnh, lúc ấy mới phát hiện Trần Thuật lấy vở bài tập của mình rồi, liền lãi nhãi:”A Thuật ông lấy vở đi làm gì, tôi vẫn chưa chép xong bài tập tiếng Anh.”
“Sao ông chép chậm vậy, tôi chép xong từ lâu rồi.” Hứa Gia Nghiệp đưa vở của mình cho cậu ta rồi nói:”Này, ông nhớ thay tên đi đấy đừng, chép giống hết.”
Tống Tư nộp các bài tập khác cho An Tĩnh rồi xin xỏ:”Bài tập tiếng Anh chờ thêm chút nữa nhé, mình sẽ nộp ngay đây, năm phút nữa.”
An Tĩnh gật đầu quay về chỗ của mình. Cô sắp xếp vở bài tập ngay ngắn trên bàn, đếm một lượt thật kĩ, phá hiện chỉ còn thiếu hai cuốn bài tập tiếng Anh.
Sau đó, An Tĩnh mở sách Ngữ văn ra, học thuộc bài thơ cổ mà hôm nay cần phải chép.
An Nguyệt bị cô giáo chủ nhiệm gọi đi, lúc ấy mới quay trở về lớp học. Cô tìm An Tĩnh nói:”Cô Lý nói phải trang trí bảng đen xong trước thứ sáu tuần sau, em bàn bạc với Kỷ Nguyên một chút nhé.”
An Tĩnh gật đầu.
Kỷ Nguyên là bạn cùng phụ tracgs trang trí bảng với cô lần này, bạn ấy viết, An Tĩnh vẽ.
An Tĩnh tiếp tục lẩm nhẩm học thuộc bài thơ cổ. Bỗng nhiên ghế cô rung lên. Cô cúi đầu, phát hiện người ngồi phía sau dơ đôi chân dài của mình lên, mũi chân móc vào ghế của cô.
Cô quay người lại.
Trần Thuật đưa hai tờ phiếu bài tập cho cô., lạnh lùng nói:”Bài tập.”
An Tĩnh cầm lấy một góc của phiếu bài tập, giật lấy, nhưng không được. Trần Thuật không chịu buông tay. An Tĩnh nhìn về phía cậu ta, hai người nhìn nhau như thế vài giây.
Đến khi An Tĩnh cau mày, Trần Thuật mới cụp mắt xuống trước, bật cười một tiếng, chầm chậm buông tay ra.
An Tĩnh quay người lại, chần chừ một hồi. Cô mím chặt môi. Sau đó, cô ôm đống bài tập, đứng dậy giao cho ban cán sự các môn.
Đến giờ tan học, học sinh trong lớp lần lượt tan học hết. Phía cuối lớp học kê một chiếc bàn để rất nhiều loại phấn đủ màu.
An Tĩnh xác định được đại khái vị trí cần vẽ trang trí trên bảng. Cô dã bàn bạc qua với Kỷ Nguyên rằng mình sẽ vẽ trước, xong xuôi bạn ấy sẽ tìm khoảng trống để viết.
Lúc này Trần Thuật đã xuống tầng hai, đi được nửa đường cậu chợt nhận ra cậu để quên điện thoại ở lớp.
Cậu vào lớp qua cửa trước, đèn chỉ sáng nửa cuối lớp. Một bạn nữ gầy nhỏ mảnh mai đang đứng trên ghế nhìn lên tấm bảng.
Trần Thuật vừa nhìn bóng dáng ấy liền nhận ra là ai.
Mía tóc dài ngang vai buộc lỏng sau đầu, đen nhánh mềm mượt. Một tay cô cầm điện thoại. Cổ tay trắng muốt thanh mảnh đối lập hoàn toàn với bảng đen to và rộng.
Không biết ma xui quỷ khiến gì mà Trần Thuật cứ đứng lặng trông theo một lúc rất lâu.
“Đang vẽ gì vậy?”
Giọng nói trầm ấm êm tai bất ngờ vang lên trong phòng học rộng và trống trải.
An Tĩnh không đề phòng nên giật mình, cô chống tay lên bảng, suýt không đứng vững. Cô quay đầu lại.
Trần Thuật nghiêng người tựa vào cánh cửa, đứng trong bóng tối, hai tay đút túi quần, uể oải nhìn cô, chiéc mũ lưỡi trai màu đen che hết khuôn mặt cậu ta, khiến cô khó lòng nhìn rõ mặt.
Cậu ta hỏi lại lần nữa:”Đang vẽ cái gì vậy?”
“Luffy.” Trong phòng học trống trải, giọng nói trở nên rất rõ ràng.
Trần Thuật gật đầu,”Vì sao lại vẽ cậu ta?”
“Bởi vì cậu ấy…”
An Tĩnh nói rất chậm, giọng nói nhỏ nhẹ.
Trần Thuật hiếm khi có đủ kiên nhẫn chờ đợi như thế này.
“Dũng cảm, tự do, theo đuổi ước mơ.”
Trần Thuật gật đầu, ra hiệu cho cô tiếp tục vẽ.
An Tĩnh quay người, bình tâm lại, tiếp tục cầm phấn phác họa nhân vật như không có ai ở bên cạnh. Vẽ được một lúc, cô bắt đầu thấy không tập trung, người đứng dằng sau chần hừ mãi không chịu đi, cũng không phát ra tiếng động nào. Cô có thể cảm thấy ánh mắt ở phía sau đang khóa chặt lấy mình.
Ngoài cửa sổ, mới rồi vẫn còn rự rỡ ánh hoàng hôn, giờ đây đã mưa phùn giăng kín. Thời tiết mùa hè, bảo mưa là mưa, chẳng hề biết nể mặt.
Không biết bao nhiêu lâu đã trôi qua, lúc này Trần Thuật mới bình thản nhấc đôi chân dài của cậu ta, đi tới chỗ ngồi, cúi đầu lấy điện thoại trong ngăn bàn. Cậu ta mở ra xem một lúc. Có mấy cuộc gọi nhỡ, đều là của Tống Tư. Trần Thuật không bận tâm, khóa màn hình.
Lúc ấy,khoảng cách giữa cậu ta và An Tĩnh gần hơn, gần đến mức cậu ta có thể dễ dàng nhìn thấy vùng da trắng muốt trên cái cổ mảnh mai của cô chẳng khác nào ngọc quý chưa từng được gọt giũa.
Câu ta đưa mắt nhìn sang chỗ khác như chưa có chuyện gì xảy ra. Với chiều cao của Trần Thuật có thể dễ dàng nhìn thấy bức hình trên điện thoại của cô, một lúc sau, cậu ta thản nhiên nói:”Cậu vẽ sai rồi.”
Lúc ấy An Tĩnh đã vẽ xong Luffy, đang vẽ sang Nami. Cô đang phác họa cơ thể của Nami, đột nhiên sau lưng vang lên một câu nói.
Cô quay đầu, nhận ra cậu ta đã đứng ngay sau lưng cô từ lúc nào không hay, dáng người cao lớn, cô đứng trên ghế nhưng chỉ cao hơn cậu ta một chút.
An Tĩnh hết liếc nhìn điện thoại với vẻ nghi ngờ, lại nhìn hình Nami trên bảng. Cô khẽ nói:”Đâu có sai.”
Trần Thuật nhếch mép, đi tới bên cạnh cô.
Khoảng cách khi ấy rất gần, hai người kề vai, gần tới mức cô có thể ngửi thấy mùi bạc hà thanh mát dịu nhẹ trên người cậu ta.
Cô không thoải mái dịch ra xa, bước hai bước ra phía ngoài. Nào ngờ trọng tâm đều dòn vào một bên, chiếc ghế dưới chân không chóng đỡ được bất chợt vênh lên một góc.
An Tinh lảo đảo, suýt ngã.
“Cẳn thận.”
Giọng nói trầm ấm vang lên, kèm theo đó là một bàn tay đặt lên eo An Tĩnh, đỡ người cô rồi buông ra, tùi ý đút vào túi quần.
“Chỗ này, vẽ sai rồi.” Trần Thuật tỏ ra nghiêm túc, ngón tay với các khớp rõ ràng chỉ lên bảng.
An Tĩnh lấy lại bình tĩnh, hướng mắt nhìn theo, tiếng “cảm ơn” chưa kịp thốt ra đã vội nuốt vào.
Trần Thuật chỉ vào ngực Nami.
An Tĩnh nhìn Trần Thuật với khuôn mặt vô cảm.
Người này rõ ràng đến đây gây chuyện, cô chắc chắn như vậy.
Trần Thuật nghiêng đầu, thản nhiên nói:”Cậu vẽ hơi nhỏ thì phải.”
An Tĩnh không bận tâm tới cậu ta, tiếp tục vẽ những bộ phận còn lại, lạnh lùng nói:”Mình không thấy nhỏ.”
Trần Thuật nhún vai.
Điện thoại trong túi quần Trần Thuật rung liên hồi. Cậu ta rút máy ra. Lại là Tống Tư. Trần Thuật nhấn nút từ chối. Cuối cùng nhìn cô gái đang dồn hết tâm trí vào tấm bảng, lúc định bước chân ra khỏi lớp, cậu ta vô tình nhìn thấy cơn mưa bên ngoài, cau mày nói:”Cậu có mang ô không?”
An Tĩnh mím chặt, môi đảo mắt. Một lúc sau, cô ngẩng đầu, nhìn ra cửa sổ, bên ngoài mưa nhỏ nhưng mau.
Cô gác tất cả mọi cảm xúc trong lòng, cụp mắt xuống. Đôi lông mi dày và cong vút khẽ run run, An Tĩnh thấp giọng nói:”Không.”
Từ đầu đến cuối, An Tĩnh đều quay lưng về phía Trần Thuật.
Trần Thuật lấy lưỡi đá khóe miệng, bực tức “chậc” một tiếng. Đột nhiên cậu ta bỏ chiếc mũ lưỡi trai trên đầu xuống rồi đội thẳng lên đầu cô và rời khỏi lớp không nói tiếng nào.
An Tĩnh chỉ kịp thấy bóng dáng cao gầy của cậu ta mà thôi.