Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 3: Chương 3 tại dưa leo tr.
“Đúng là người lười ỉa đái nhiều, tao cảnh cáo mày, ra ngoài đi nhà vệ sinh công cộng phải cẩn thận, bị hàng xóm phát hiện làm tao mất mặt, tao đánh chết mày!”
Lý Xuân Lan không đáp lại, trực tiếp bước nhanh về phòng chồng cô ở hiện tại, rồi đóng sầm cửa lại, để lại Phan Quế Vân không hiểu chuyện gì.
Thời đại này hầu như nhà nào cũng có ống nhổ.
Nhưng nhà họ Khánh này khi xưa nhờ mối quan hệ của Khánh Vân Diên với ánh trăng sáng kia khi chưa bị đưa xuống nông thôn, nên không chỉ diện tích lớn mà còn có cả nhà vệ sinh.
Vì vậy trong nhà không có thứ gọi là ống nhổ.
Cô đảo mắt quanh phòng một lượt, cuối cùng chọn một cái chậu rửa mặt cũ kỹ trong số các vật chứa lớn nhỏ, rồi vội vàng giải quyết nhu cầu sinh lý.
Sau khi hoàn toàn giải phóng cơn buồn tiểu suýt bị mất kiểm soát, cô lập tức không kìm được òa khóc vì ủy khuất và nhục nhã.
Kiếp trước, những trải nghiệm đau đớn và ngượng ngùng như thế này nhiều vô kể.
Cô nhớ có lần vào một ngày tuyết rơi dày, sau khi ăn phải thứ gì đó khiến bụng đau, cô phải chạy đến nhà vệ sinh công cộng trong tư thế vặn vẹo, bị một đứa trẻ nhìn thấy.
Chẳng bao lâu sau, tất cả trẻ con trong khu nhà đều bắt chước tư thế vặn vẹo đó để chế giễu cô mỗi khi gặp mặt.
Vì chuyện này mà cả nhà chồng còn mắng chửi cô là đồ mất mặt.
Dù đã qua bao nhiêu năm, cô tưởng mình đã quên đi, nhưng giờ nhớ lại vẫn như mới xảy ra hôm qua.
Lý Xuân Lan cố gắng kiềm chế tiếng nấc, kiên quyết lau khô nước mắt, sau đó giống như đưa ra quyết định quan trọng, cô bê cái chậu đã dùng xong ra khỏi phòng.
Ở phòng khách, hôm nay Phan Quế Vân bị cãi lại nên rất khó chịu, vốn định tìm Lý Xuân Lan gây sự để lấy lại thể diện, cho nên vừa thấy cô ra liền lao tới.
Nhưng chưa kịp mở miệng mắng thì đã thấy Lý Xuân Lan trực tiếp hất cái chậu rửa mặt về phía bà ta.
Trong tích tắc, hơn nửa chất lỏng màu vàng đã bắn lên người Phan Quế Vân.
Phan Quế Vân lập tức nhận ra đây là chất lỏng gì, bà ta sụp đổ, toàn thân run rẩy, không kìm được buồn nôn.
“Lý Xuân Lan, đồ tiện nhân, mày dám làm vậy với tao?!”
Lý Xuân Lan lạnh lùng đáp:
“Chê tôi là người nông thôn không đủ tư cách dùng nhà vệ sinh sang trọng của nhà bà? Chê tôi bẩn! Được! Tôi sẽ cho bà thấy cái gì gọi là bẩn!”
“Từ nay về sau, mỗi lần đi vệ sinh, dù đại tiện hay tiểu tiện, tôi sẽ đổ vào nhà bà một lần như đổ vào hố xí.
Dù sao tôi cũng chẳng sợ bẩn!”