Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 10: Xuống Núi Dạy Học tại dưa leo tr.
Phía dưới có người cười trộm. Chu Vượng Mộc vỗ vỗ cái bàn: “Không được gọi bậy, vừa rồi lão tử nói ngươi không nghe sao? A Trà?”
Người thiếu niên tên Trâu Trà này bĩu môi gật gật đầu, ánh mắt sáng ngời của cậu nhìn về phía Mục Sở Bạch, nói: “Ta có thể kêu huynh Mục đại ca được không?”
Mục Sở Bạch cảm thấy thập phần xấu hổ, nhưng giọng nói của Trâu Trà rất dễ nghe, nếu hai người bọn họ hiện tại không phải gặp nhau trong sơn trại, y cảm thấy thiếu niên trước mắt này rất có tương lai, cũng bởi vì có Trâu Trà, tâm tình của y trở nên bình thường hơn rất nhiều, gật gật đầu, nói: “Có thể.”
Đây là lần đầu tiên bọn họ nghe thấy Mục Sở Bạch nói chuyện, mọi người sôi nổi nhìn chằm chằm. Người đàn ông lên tiếng hỏi Chu Vượng Mộc đầu tiên miệng không nói lên lời, không khỏi cảm thán nói: “Cái quái gì vậy. Thật sự là…. thật sự là một nam nhân?”
Mục Sở Bạch trong lòng là có chuẩn bị ít nhiều cho loại tình huống hiện tại này, may mắn thay, y vốn là Tam công tử của Mục gia, từ nhỏ đến lớn đều nhìn thấy quen rồi loại cảnh tượng lớn này, cho nên y thực sự không hề sợ hãi trước đám sơn tặc này.
Ôn Lương đối với biểu hiện vừa rồi của Mục Sở Bạch vô cùng hài lòng, đợi cho Chu Vượng Mộc mang theo đám huynh đệ đến trên quảng trường đi luyện tập, hắn đi đến bên người Mục Sở Bạch, hướng y cười cười, nói: “Không hổ là Mục gia công tử…… Bọn ta đều là những người thô lỗ ở nơi sơn dã không thể nói chuyện tế nhị được. Nếu vừa rồi có đắc tội, thỉnh Mục công tử thứ lỗi.”
Mục Sở Bạch lắc lắc đầu: “Ta thật ra cảm thấy huynh đệ các ngươi rất dễ nói chuyện, bọn họ cùng đại ca các ngươi cảm tình rất thâm hậu.”
Ôn Lương phe phẩy cây quạt: “Mục công tử, từ nay về sau ngươi xưng hô với lão đại bọn ta, có thể trực tiếp kêu hắn là đại ca, bất quá lại thêm một ‘ca’, thì coi hắn là anh trai của ngươi.”
Nghe xong câu này, Mục Sở Bạch xấu hổ mà nở nụ cười,
“Ừm…… Ta sẽ tận tâm hơn, liền theo các ngươi cùng nhau gọi hắn là đại ca đi. Về cái thân phận này, ta…… ta vẫn cần một chút thời gian mới có thể tiếp thu.”
“Ầu, cái kia cũng không ngại, chẳng qua vì có thể để cho người khác càng tin phục hơn, thời gian này ngươi phải chịu ủy khuất một chút cùng đại ca ta ngủ cùng phòng.”
Thấy Mục Sở Bạch sắc mặt đều thay đổi, Ôn Lương vội vàng bồi thêm một câu:”Tóm lại Ôn Lương ta có thể cam đoan với ngươi, đại ca không phải đoạn tụ, ngươi yên tâm. Còn nữa…… nhà ta ở bên cạnh nhà đại ca, vạn nhất có chuyện gì, ngươi hô to một tiếng, ta nhất định trở qua cứu ngươi.”
Nhìn ý cười trên mặt Ôn Lương, Mục Sở Bạch xụ mặt, lời này thực giống nói với nữ nhân, còn sẽ bị lão đại sơn trại của bọn họ thượng sao? Mục Sở Bạch lắc đầu: “Nếu Ôn công tử nói như vậy, ta đương nhiên là tin ngươi.”
Ôn Lương thoạt nhìn thực vừa lòng, nói: “Được rồi, được rồi.”
Mục Sở Bạch nhìn quanh bốn phía, ước chừng cũng liền biết y cùng Ôn Lương là rảnh rỗi nhất ở đây, nên hỏi: “Không biết ta ở sơn trại này có thể làm chút chuyện gì không?”
“Ồ, ngươi theo ta lại đây.” Ôn Lương bừng tỉnh một chút, mang theo Mục Sở Bạch xuyên qua quảng trường. Lúc này trên quảng trường, Chu Vượng Mộc đứng ở vị trí phía trước trên đài gỗ, nhìn các huynh đệ phía dưới biểu diễn các loại võ công, hắn hoảng hốt khi thấy Mục Sở Bạch, lại chỉ dám liếc mắt nhìn y một cái rồi quay đi không dám nhìn nữa.
Mà những người khác cũng làm bộ không nhìn thấy, tiếp tục nghiêm túc mà luyện võ. Nghe Ôn Lương nói, mỗi người trong số bọn họ đều có các loại vũ khí khác nhau, duy chỉ có Trọng Tôn Cô Lâm cùng Mâu Nguyên là có trường kiếm. Mục Sở Bạch hỏi hai người là ai, Ôn Lương chỉ chỉ vào người đàn ông đứng ở giữa đài buộc tóc đuôi ngựa, lông mày hình kiếm, giữa gò má có một vết sẹo, nói rằng người đó là Mâu Nguyên. Về phần Trọng Tôn Cô Lâm, hắn tựa hồ không kiên nhẫn mà đi đến người đàn ông quan sát ở bên quảng trường, vỗ vỗ bờ vai của y, quay đầu lại nhìn Mục Sở Bạch nói: “Hắn chính là Trọng Tôn Cô Lâm.”
Mục Sở Bạch nhìn thóang qua, nhận ra hắn chính là nam nhân mặc y phục xanh đen đứng ở bên cạnh Ôn Lương, vì thế đối hắn gật gật đầu, nói: “Xin chào.”
Trọng Tôn Cô Lâm bị hai người bọn họ làm cho có chút bối rối, liên tục truy vấn Ôn Lương có chuyện gì. Ôn Lương chỉ nói Mục Sở Bạch muốn làm quen một chút hắn mà thôi. Nếu không nói chuyện gì khác thì cứ lướt qua. Mục Sở Bạch có chút ngượng ngùng, liền hướng hắn chắp tay rồi đi theo Ôn Lương đi đến đầu bên kia của quảng trường. Duy chỉ có Trọng Tôn Cô Lâm bị làm cho có chút không thể hiểu được.
Quảng trường phía bên kia có một cái cửa phụ, nhìn thấy một người xách giỏ tre chuẩn bị xuống núi, hắn vừa thấy ôn lương lại đây, liền lập tức chắp tay thi lễ, nói: “Quân sư? Là tìm ta có việc sao?”
Ôn lương híp mắt cười cười: “Quế ca, thật may khi ngươi chưa xuống núi, ngươi có thể mang theo Mục công tử cùng đi hay không?”
Vị nam tử là là Quế Hồng ngẩng đầu nhìn Mục Sở Bạch, có chút bừng tỉnh, nói: “Ta nhớ ngươi là một tú tài.”
Mục Sở Bạch chắp tay: “Đúng vậy.”
“Thật đúng lúc, cùng ta cùng nhau xuống núi đi.”
“Ách…… Xuống núi? Đi nơi nào?”
Quế Hồng lại vác giỏ tre lên lưng, nói: ” Đi dạy học lũ trẻ ở thôn dưới chân núi.”