Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 4: Quán bar tại dưa leo tr.
Lăng Thiếu Phong mở cửa đi vào, thản nhiên ngồi gác chân lên bàn làm việc, mỉm cười tà mị.
” Cô minh tinh mùi vị thế nào? Khụ khụ, tối nay chú có muốn đi tiếp? “
” Thừa thãi, đi! “
Lăng Thiếu Phong mỉm cười xảo quỵt, lắc lư chiếc ghê:” Tới quán bar mới mở, nghe thiên hạ bảo gái… rất xinh. ” Chính dáng vẻ phong lưu này đã gϊếŧ chết bao cô gái.
Diệp Tử Hàn rút điếu thuốc hút một hơi, tâm tư rối loạn. Trương Tiểu Nặc, xem ra cô thật sự rất ngoan ngoãn làm vị trí thiếu phu nhân, ngay cả việc chồng cô qua đêm cũng không hỏi han một lời.
Tốt, tiếp tục phát huy!
” Công ty chú phá sản sao? Ngồi đây làm gì? “
Lăng Thiếu Phong cầm lấy chiếc sổ trên bàn không chần chừ quăng vào mặt anh:” Bổn thiếu gia vừa mới ký một hợp đồng lớn, tính sơ sơ mấy chục vạn,cố ý chạy qua đây tìm chú. “
” Hợp đồng? “
Lăng Thiếu Phong gật đầu, vừa lướt chiếc điện thoại vừa liếc mắt nhìn anh:” Hợp đồng bên công ty Vạn Thọ, kế hoách xây một khu vui chơi. “
Diệp Tử Hàn tắt điếu thuốc, nhếch miệng. Tên tiểu tử này có thể ký được hợp đồng với công ty Vạn Thọ? Khả năng làm việc có tiến bộ.
” Đi, chú trả tiền. “
Lăng Thiếu Phong khoát vai Diệp Tử Hàn, mỉm cười chào hỏi các cô nhân viên khiến ai cũng ngại ngùng.
Trương Tiểu Nặc nhàm chán ngồi ngáp lên ngáp xuống, trưa tới giờ không có khách a!
” Tiểu Nặc Nặc, chúng ta dọn sớm đi chơi đi. “
Đôi mắt phát sáng, Đường Noãn dọn bàn ghế, mỉm cười hí hửng. Trương Tiểu Nặc bất đắc nhĩ lắc đầu, rút cuộc ai là bà chủ đây?
Không có khách lại vui mừng?
Hoàng đế không gấp thái giám lại gấp, là có thật.
Tiếng nhạc ồn ào vang lên liên tục, trên sân khấu có mấy cô gái thân hình bốc lửa nhảy tưng bừng khiến những người đàn ông dưới đây đều la thét chói tay.
” Cậu dẫn tớ qua đây làm gì? “
Đường Noãn cốc lên đầu cô:” Đây là quán bar mới mở, đương nhiên phải qua xem thử. “
Nhưng có điều rất lạ a, mỗi bàn đều không thấy các cô phục vụ, Đường Noãn liền quắc một anh chàng vô thăm hỏi.
” Hôm nay có hai nhân vật hô mưa hô gió đến, gọi hết các cô gái vào. “
Trương Tiểu Nặc mỉm cười khinh bỉ:” Hai người? Chơi hết sao? “
Đường đại tiểu thư phì cười, bản tính con gái nổi lên:” Anh biết là ai không? “
Người quản lý ấp a ấp úng:” Đây là quyền riêng tư, tôi không thể tiết lộ. “
Hừ! Cơ mà quán bar này cũng khá biết làm ăn đấy. Ít nhất qua đây ăn vụng thần không biết, quỷ không hay.
” Tiểu Nặc Nặc, chúng ta cạn! “
Trương Tiểu Nặc cạn hết chai rượu, nghe nói rượu có thể khiến con người vơi đi sự đau khổ.
Nhưng, tại sao đối với cô, nó lại không có tác dụng…?
Cô uống một chai đến một chai, người say nhưng trái tim không say.
Nó vẫn đang rỉ máu.
” Đừng uống nữa! Tớ kêu cậu tới đây không phải uống rượu giải sầu. Nếu cậu không yêu hắn, không hạnh phúc thì li dị. Nặc Nặc, một hôn nhân không tình yêu, mãi mãi cũng không hạnh phúc. “
Trương Tiểu Nặc trầm mặc không lên tiếng, hạnh phúc đối với cô, là một chuyện rất xa vời.
Không thể có cũng không muốn có.
Đường Noãn mỉm cười chua xót, ôm lấy vai để cô dựa vào người mình.
” Cậu còn có tớ, tại sao phải là người ấy…? “
Hai người không nói một lời, im lặng tựa vào nhau. Trái tim họ đã có nhiều vết chai, dù vết chai có mờ đi nhưng vẫn để lại một vết xẹo.
Tiếng nhạc ồn ào cùng những ánh đèn chiếc sáng làm cho không khí trở nên sôi nổi, khiến cho con người trở nên điên cuồng. Không ai quan tâm tới hai cô gái đang ngồi trong góc khuất, Đường Noãn nhìn cô bạn đang uống ly rượu này đến ly rượu khác.
Say, có lẽ là cách tốt nhất khiến cậu bớt đau khổ.
” Đêm nay trăng cô đơn vàng võ lạnh
Ta nghe lòng mình còn lạnh hơn trăng
Uống say xưa cạn chén rượu nồng
Để lòng này chết lặng như trăng. ”
Đau khổ nhất là khi yêu ai đó, thương ai đó mà không thể nói ra, không thể bước cùng ta đi hết cuối quãng đường.
Trương Tiểu Nặc mỉm cười cay đắng, càng muốn say lại càng tỉnh, thật đúng.
” Đường Noãn, cạn! “
Diệp Tử Hàn chán ghét liếc nhìn những người phụ nữ bên cạnh:” Lăng Thiếu Phong, đi! “
” Không hứng thú à? ” Anh vừa nói vừa rút mấy vạn bỏ trên bàn. Vừa bước ra, đôi mắt sắc bén ấy nheo lại nhìn hai người phụ nữ đang uống rượu, anh kinh ngạc mở to mắt kéo lại Diệp Tử Hàn, chỉ về hướng Trương Tiểu Nặc.
” Trương Tiểu Nặc, vợ chú?! “