Skip to main content
logo-truyenbiz.net
Dưa leo tr Ngôn Tình Từ Bi Thành Chương 67: Ngoại Truyện 1: Châu Á Trạch

Chương 67: Ngoại Truyện 1: Châu Á Trạch

2:41 sáng – 10/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 67: Ngoại Truyện 1: Châu Á Trạch tại dưa leo tr

Lại một lần nữa nghe đến tên “Trần Bắc Nghiêu”, Châu Á Trạch nhíu chặt đôi lông mày.

Là lão đại hàng đầu ở đại học Hongkong, người có biệt danh “anh Tiểu Châu” danh tiếng lẫy lừng ở khu vực Vượng Giác, Châu Á Trạch chưa từng bị kẻ khác tạt một gáo nước lạnh như vậy. Hơn nữa, đối phương còn là bạch diện thư sinh đến từ đại lục, anh ta không cho đối phương biết thế nào là lễ độ thì quá có lỗi với mười tám đời tổ tông nhà anh ta.

Thế là Châu Á Trạch sa sầm mặt, cất giọng phẫn nộ với hơn mười đàn em đứng xung quanh: “Thằng đó chơi Angel rồi?”

Lần đầu tiên Châu Á Trạch nghe tên Trần Bắc Nghiêu là từ miệng Angel. Lúc đó Angel vênh mặt nói cho anh ta biết, cô không thể nhận lời tỏ tình của anh ta là do cô đã yêu một nam sinh năm thứ nhất mới nhập học, tên Trần Bắc Nghiêu.

“Không…hắn từ chối cô ấy rồi ạ.” Một đàn em trả lời.

Châu Á Trạch càng nổi điên, một thằng vô danh tiểu tốt dám từ chối cô gái trong lòng anh ta? Nên biết Angel là hoa khôi của trường, con lai mang dòng máu mấy quốc gia, còn là sinh viên xuất sắc của khoa tài chính. Bây giờ, người tình trong mộng của anh ta không chỉ trao trái tim cho kẻ khác, còn bị kẻ đó từ chối thẳng thừng trước mặt bao người. Đây không phải là hành động tạt gáo nước lạnh vào mặt anh ta hay sao?

“Ngày mai giải quyết nó.” Châu Á Trạch ngồi xuống gốc cây lớn, tay xoay tròn con dao nhỏ, anh ta nở nụ cười lười nhác: “Vua hổ không ra oai, nó tưởng tao là Hello Kitty chắc.”

Ngày hôm sau, mặt trời mọc ở đằng đông rồi lặn về hướng tây. Đối với sinh viên đại học Hongkong, đây là một ngày bận rộn như bao ngày khác.

Còn đối với Châu Á Trạch, ngày hôm đó dài dằng dặc. Bởi vì cho đến bảy giờ tối, anh ta bị treo trên nóc phòng đọc sách cổ văn suốt mấy tiếng đồng hồ.

Anh ta hoa mắt chóng mặt, chân tay tê buốt. Phòng đọc sách cổ văn nằm ở góc khuất nhất của thư viện, cả buổi cũng không thấy một bóng người qua lại.

Đến tám giờ tối, toàn thân Châu Á Trạch cứng đờ, vô cùng khó chịu. Đúc lúc đầu óc quay cuồng, anh ta nghe thấy tiếng bước chân đều đều từ xa đến gần. Anh ta mở mắt, liền nhìn thấy một nam sinh mặc áo sơ mi trắng quầy tây đen, tay cầm quyển sách từ từ đi tới.

Cách Châu Á Trạch khoảng một mét, cậu nam sinh đứng lại, ngẩng lên nhìn anh ta.

Tim Châu Á Trạch đập mạnh. Lẽ nào…có khi nào…đây chính là Trần Bắc Nghiêu?

“Mày là Trần Bắc Nghiêu? Có sáng ý thật đấy! Đây là lần đầu tiên tao bị treo trên phòng đọc sách cổ văn.” Châu Á Trạch dường như quên mất anh ta mới là người động đến Trần Bắc Nghiêu trước, anh ta cười nói: “Người anh em, không đánh không quen, thả tao xuống đi. Thật ra tao rất thích đồng bào đại lục, vừa chăm chỉ vừa thông minh.”

Thế nhưng Trần Bắc Nghiêu không lên tiếng, chỉ lạnh lùng nhìn anh ta như một pho tượng sống. Sau đó, Trần Bắc Nghiêu bình thản ngồi xuống bàn đọc sách.

Châu Á Trạch không khỏi nhìn Trần Bắc Nghiêu bằng con mắt khác, tên này không biết là ngốc nghếch hay ngông cuồng? Hắn không biết thân phận của anh ta hay sao? Dám ngang nhiên bắt trói anh ta? Từ trước đến nay toàn là anh ta hành hạ nhục mạ người khác, đây là lần đầu tiên anh ta đụng phải nhân vật lợi hại như vậy.

Hôm nay Châu Á Trạch đã quá khinh địch, anh ta cử năm đàn em đi bắt Trần Bắc Nghiêu. Anh ta cho rằng vụ này quá đơn giản nên tiếp tục chơi bài ở quán bar. Một lát sau, anh ta nhận được điện thoại của một đàn em, nói đã bắt được người, bảo anh ta đích thân đến xem.

Châu Á Trạch liền đến thư viện. Ai ngờ anh ta bị đập một gậy, lúc tỉnh lại đã bị treo ở đây.

Bây giờ Châu Á Trạch mới biết, tên Trần Bắc Nghiêu này không những rất đẹp trai, hắn không chỉ là tâm điểm chú ý của đám nữ sinh trong trường mà còn là người thâm hiểm tàn nhẫn.

Thời buổi này, có chuyện chưa ra tay đánh nhau đã bắt trói đối phương, còn treo ngược ở phòng sách cổ? Châu Á Trạch là ngôi sao mới nổi trong giới hắc đạo, chưa động thủ đã thua tan tác, nếu tin này đồn ra bên ngoài anh ta còn mặt mũi nào gặp người đời.

“Người anh em, tôi sai rồi, nếu anh làm tôi tàn phế, Châu gia sẽ không tha cho anh đâu. Mau thả tôi xuống đi!” Châu Á Trạch lên tiếng.

Đến lúc này Trần Bắc Nghiêu mới ngẩng đầu nhìn anh ta: “Thả cậu xuống cũng được, nhưng sau này đừng làm phiền tôi. Tôi không có hứng thú với mấy trò đánh nhau, cũng không có hứng thú với Angel.”

Ngữ khí của Trần Bắc Nghiêu vô cùng lạnh lẽo, Châu Á Trạch cảm thấy người này quá ngông cuồng, anh ta nghĩ thầm: “Bà nó, người phụ nữ tao theo đuổi mãi chẳng được, mày lại không có hứng thú. Lẽ nào tao còn cần đôi giày rách của mày?”

Bề ngoài, Châu Á Trạch tỏ ra nể phục Trần Bắc Nghiêu, anh ta gật đầu. Trần Bắc Nghiêu tiến lại gần, rút một con dao nhỏ. Đây chính là con dao rất sắc Châu Á Trạch luôn mang theo người, là món quà bố anh ta đem từ Thụy Sĩ về tặng anh ta năm mười lăm tuổi. Trần Bắc Nghiêu chỉ hai ba nhát cắt đứt sợi dây thừng treo người anh ta.

Châu Á Trạch hít một hơi sâu, cuộn người túm đầu dây trói hai chân và bắt đầu tháo sợi dây thừng. Đến khi anh ta ngẩng đầu, phòng đọc sách trống không, Trần Bắc Nghiêu đã hoàn toàn mất dạng.

Châu Á Trạch bị tổn thất nặng nề nhưng không dám kể với bất cứ ai, anh ta chỉ nói anh ta không sao. Tuy nhiên anh ta không nuốt trôi nỗi nhục, liền lén về nhà đánh cắp một khẩu súng.

Là một gia tộc hắc đạo nên nhà Châu Á Trạch có không ít súng, anh ta cũng là cao thủ sử dụng súng. Thế nhưng bố anh ta nói, trước khi anh ta bắt đầu sự nghiệp của gia tộc, anh ta không được mang súng bên mình. Vì vậy anh ta chỉ còn cách ăn trộm.

Nếu anh ta tha cho Trần Bắc Nghiêu, anh ta không phải là Châu Á Trạch.

Châu Á Trạch theo dõi Trần Bắc Nghiêu ba ngày, cuối cùng cũng nắm được quy luật sinh hoạt của người này. Quy luật vô cùng đơn điệu, chỉ ba địa điểm duy nhất là ký túc xá, giảng đường và thư viện. Trần Bắc Nghiêu giống một con mọt sách khắc khổ, hoàn toàn khác người thâm hiểm giảo hoạt từng bắt cóc anh ta. Trong quá trình theo dõi, Châu Á Trạch còn nhìn thấy Angel đưa một hộp đồ ăn cho Trần Bắc Nghiêu trong một vườn cây không có người.

Trần Bắc Nghiêu nhận hộp đồ ăn rồi ném thẳng vào thùng rác ở bên cạnh. Angel ôm mặt chạy mất, Trần Bắc Nghiêu tiếp tục cúi xuống đọc sách như không có chuyện gì xảy ra.

Chứng kiến cảnh này, Châu Á Trạch vừa ghen tức vừa phẫn nộ. Angel là cô gái vừa xinh đẹp vừa thuần khiết, gia thế lại rất tốt. Người như cô không thằng đàn ông nào có thể kháng cự. Vậy mà Trần Bắc Nghiêu chẳng thèm nhìn cô một lần. Châu Á Trạch chỉ có thể kết luận, tên này là quái thai.

Nghĩ đến đây, Châu Á Trạch lập tức rút súng. Anh ta núp sau bụi cây, lặng lẽ nhằm thẳng vào Trần Bắc Nghiêu.

Anh ta chỉ định phế bỏ một cánh tay Trần Bắc Nghiêu. Tên này tuy đáng ghét nhưng có vẻ hợp khẩu vị anh ta, dù sao bản thân anh ta cũng là kẻ đáng ghét.

Châu Á Trạch nhắm một mắt, từ từ nhằm thẳng…

Trần Bắc Nghiêu đột nhiên buông quyển sách, đưa mắt về phía Châu Á Trạch như xẹt điện.

Châu Á Trạch cảm thấy như bị trúng tà. Mặc dù mới mười chín tuổi nhưng anh ta từng dính đến hai vụ giết người. Anh ta luôn cho rằng chẳng có phong ba bão táp nào chưa từng trải qua. Vậy mà bây giờ đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của tên thư sinh mặt trắng kia, tay anh ta đột nhiên run lên, viên bạn bắn trúng bãi đất trước mặt Trần Bắc Nghiêu.

Mười phút sau, Châu Á Trạch lại bị bắt trói.

Lần này, anh ta bị treo ngược trên cành cây. Anh phẫn nộ nhìn xuống, Trần Bắc Nghiêu đang ngồi dưới gốc cây đọc sách. Châu Á Trạch cảm thấy anh ta xúi quẩy không thể tả. Bởi vì muốn đòi lại món nợ lần trước, anh ta đem theo một sợi dây thừng, định bắn Trần Bắc Nghiêu rồi bắt trói người này để xả mối hận.

Không ngờ sợi dây thừng lại dùng cho chính anh ta.

“Mẹ kiếp, mày bị bệnh phải không?” Châu Á Trạch không còn giả bộ khuất phục, anh ta tức giận hét lớn: “Sao mày cứ thích treo người khác thế?”

Ngón tay Trần Bắc Nghiêu trượt trên báng khẩu súng của anh ta, ngữ khí rất bình thản: “Là mày thích.”

Châu Á Trạch tức hộc máu mắt, trong lúc còn chưa biết làm thế nào để thoát nạn, anh ta đột nhiên phát hiện, động tác sử dụng súng của Trần Bắc Nghiêu vô cùng thành thạo. Anh ta hơi sợ hãi, nhưng nụ cười trên môi càng không kiêng nể: “Được lắm, có giỏi thì giết tao đi.”

Đúng lúc này, trong vườn cây xuất hiện tiếng bước chân tạp loạn.

“Ở đằng kia kìa!” Một người vui mừng thốt lên.

Trần Bắc Nghiêu liếc qua Châu Á Trạch, cầm khẩu súng lùi ra sau thân cây lớn ở gần đó, trong giây lát đã không thấy bóng dáng anh. Châu Á Trạch đột nhiên có cảm giác bất an khi nghe thấy tiếng bước chân mỗi lúc một gần. Sau đó, bảy tám người đàn ông mặc comple đen xuất hiện trong tầm mắt anh ta.

“Châu thiếu?” Một người đàn ông lên tiếng, giọng đầy nghi hoặc.

Châu Á Trạch không biết đám người này, nhưng bộ dạng của bọn họ, rõ ràng không phải là người lương thiện. Anh ta cười hì hì: “Châu thiếu là ai?”

“Mày là Châu Á Trạch phải không?” Một người hỏi.

Châu Á Trạch lắc đầu: “Tôi họ Trần, tên Trần Bắc Nghiêu.”

Mấy người đàn ông nhìn nhau, một tên mặt mũi dữ tợn nói: “Tôi xem ảnh rồi, thằng này đúng là thằng con hoang của Châu gia, đối tượng chúng ta cần thủ tiêu chính là nó, không sai đâu. Tôi đi theo nó hai ngày nay, vừa rồi thấy nó vào khu vườn này. Không biết ai trói nó lên cây, khiến chúng ta tiết kiệm biết bao công sức, anh em động thủ thôi.”

Nghe ngữ khí của hắn, Châu Á Trạch lạnh buốt sống lưng.

“Ai cử các anh tới đây? Biết thân phận của của tôi còn định động thủ?” Châu Á Trạch trừng mắt với đám người ở bên dưới, nhưng anh ta đang bị treo ngược, dù có hầm hè thế nào cũng chỉ giống một con chó hoang.

Quả nhiên, đám đàn ông không hề bận tâm đến lời nói của Châu Á Trạch. Một người rút một con dao găm rất sắc tiến lại gần anh ta, bộ dạng như định cắt đứt cổ họng của anh ta. Hai người đàn ông khác cầm một cái bao tải cỡ lớn, có thể chứa đựng xác người.

Mặc dù lâm vào tình huống nguy hiểm nhưng Châu Á Trạch không tỏ ra sợ hãi, anh ta bật cười ha hả, làm mấy người đàn ông khựng lại. Sau đó Châu Á Trạch lên tiếng: “Này, anh bạn đang trốn ở đằng sau gốc cây, anh định thấy chết không cứu sao?” Châu Á Trạch vốn không phải người tử tế, chỉ cần một cơ hội sống sót của bản thân, anh ta chẳng hề bận tâm đến việc liên lụy người vô tội.

Châu Á Trạch vừa dứt lời, hai người đàn ông ở bên dưới lập tức rút súng, lặng lẽ tiến về về gốc cây cổ thụ ở gần đó.

Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Con hoang thì sao?”

Một bóng người nhanh như tia chớp xuất hiện trước mặt hai người đàn ông, tung nắm đấm đốn ngã bọn chúng. Sau đó, anh hành động nhanh không thể tin nổi, giơ súng bắn một phát cắt đứt sợi dây thừng treo người Châu Á Trạch. Châu Á Trạch rơi trúng một kẻ ở dưới, làm hắn loạng choạng. Anh ta lập tức đứng dậy, cướp súng trong tay tên đó và bắn trúng đùi hắn.

Trong khi Châu Á Trạch hoàn thành một loạt động tác, Trần Bắc Nghiêu cũng nổ súng, anh bắn trúng tay cầm súng của ba người đàn ông, làm chúng buộc phải thả súng xuống đất.

Trần Bắc Nghiêu và Châu Á Trạch vừa nổ súng vừa động thủ giải quyết tám người đàn ông. Vài phút sau, bọn chúng chịu thua bỏ đi hết. Nhưng Châu Á Trạch cũng bị trúng đạn ở đùi, còn Trần Bắc Nghiêu bị chém một nhát dao vào lưng.

Hai người ngồi tựa vào thân cây, một lúc lâu cũng không thể động đậy. Mười mấy phút sau, Trần Bắc Nghiêu đứng dậy trước, quay người đi ra khỏi rừng cây.

“Anh định bỏ đi như vậy sao?” Châu Á Trạch hỏi với theo.

Trần Bắc Nghiêu đứng lại, quay đầu nhìn anh ta. Ánh mắt anh như muốn hỏi: Cậu còn muốn thế nào nữa?

Đến mùa thu, Châu Á Trạch thôi học ở đại học Hongkong. Một nguyên nhân do anh ta thường xuyên trốn học, nhà trường không còn cách nào khác. Nguyên nhân quan trọng hơn là do công việc làm ăn của gia tộc đang ở lúc dầu sôi lửa bỏng, anh ta không muốn lãng phí thời gian.

Hung thủ ám sát anh ta lần trước đã bị bố anh ta xử lý. Hóa ra đó là người của băng Thanh Hồng, đối thủ của bố anh ta. Bởi vì băng Thanh Hồng xảy ra mâu thuẫn với bố Châu Á Trạch trong việc làm ăn nên chúng định thủ tiêu con trai nhỏ của ông. Đại khái đối phương cảm thấy Châu Á Trạch là cậu con trai không quan trọng nhất của Châu gia, giết anh ta vừa có tác dụng dằn mặt bố anh ta, vừa không đến mức cạn tàu ráo máng. Châu Á Trạch ngược lại cảm thấy vụ đó cũng không đến nỗi thua thiệt, bởi vì anh ta nhờ sự kiện này có thêm người anh em tâm đầu ý hợp Trần Bắc Nghiêu.

Vào ngày Tết Trung thu, Châu Á Trạch không dự tiệc đoàn viên ở nhà mà lái xe đến đại học Hongkong, tới ký túc xá nam tìm Trần Bắc Nghiêu. Không ngờ Trần Bắc Nghiêu đang một mình uống bia.

Cùng là đàn ông giống nhau, nhưng Châu Á Trạch cũng phải thừa nhận Trần Bắc Nghiêu ngồi một mình dưới ánh trăng đẹp trai không thể tả. Nghĩ đến chuyện quen biết anh một năm nay nhưng chưa từng thấy anh đi lại với cô gái nào, Châu Á Trạch không nhịn được liền giật chai bia từ tay anh: “Đi theo em.”

Châu Á Trạch đưa Trần Bắc Nghiêu tới một quán bar, đây là nơi hai người thường xuyên lui tới. Chỉ là bên cạnh Châu Á Trạch thay hết cô này đến cô khác, Trần Bắc Nghiêu vẫn chỉ ngồi một mình. Nhiều người thấy lạ còn hỏi Châu Á Trạch có phải Trần Bắc Nghiêu là gay? Tối nay, Châu Á Trạch không định bỏ qua Trần Bắc Nghiêu, anh ta quyết tâm giúp Trần Bắc Nghiêu biết thế nào là mùi đời. Tất nhiên, từ trước đến nay anh ta không bao giờ cho rằng Trần Bắc Nghiêu có vấn đề về giới tính.

Châu Á Trạch không gọi cô gái nào uống rượu cùng. Trong phòng riêng, anh ta bày hai hộp bánh trung thu, một chai rượu vang và ít đồ ăn nhẹ. Anh ta và Trần Bắc Nghiêu không ngừng cụm ly. Đến khi Trần Bắc Nghiêu có vẻ hơi say, Châu Á Trạch liền đưa một cốc trà hoa quả cho anh: “Đừng để khát quá, uống thứ này giải rượu đi.” Trần Bắc Nghiêu đương nhiên không đề phòng, một hơi uống cạn.

Châu Á Trạch cười híp mắt chờ đợi. Một lúc sau, Trần Bắc Nghiêu cảm thấy điều bất thường, cau mày hỏi: “Cậu thêm thứ gì vậy?”

“Hàng mới của nhà em, đảm bảo cực đã.”

Trần Bắc Nghiêu liếc qua anh ta, tựa vào người thành ghế sofa và nhắm mắt.

Châu Á Trạch cũng uống một cốc trà, anh ta nhanh chóng cảm thấy đầu óc chếnh choáng, toàn thân vô cùng khoan khoái. Anh ta mở mắt, ánh đèn vàng trong phòng ấm áp dịu dàng, anh ta đột nhiên nhìn thấy vô số mỹ nữ vây quanh anh ta. Châu Á Trạch biết thuốc đã phát huy tác dụng, anh ta liền bấm nút gọi người phục vụ.

Chưa đầy một phút sau có hai cô gái xinh đẹp đi vào. Châu Á Trạch không phải lần đầu tiên dùng chất gây ảo giác, anh ta ôm một cô gái, để cô ta ngồi lên đùi mình rồi lập tức thò tay vào trong áo cô gái sờ soạng.

Cô gái không hề tỏ ra lạ lẫm, ôm cổ Châu Á Trạch hôn lấy hôn để. Châu Á Trạch đứng dậy ôm cô gái đi ra ngoài, anh ta quay đầu nói với Trần Bắc Nghiêu: “Em đã đặt phòng rồi, bảo con bé đó đưa anh đi.”

Đúng lúc này, Trần Bắc Nghiêu đột nhiên mở mắt. Gương mặt anh đỏ ửng, ánh mắt mơ mơ màng màng. Cô gái ở bên cạnh trước đó tựa vào vai anh, thấy anh mở mắt liền áp sát vào môi anh.

Châu Á Trạch lập tức đứng lại xem trò vui. Chất gây ảo giác không phải là thuốc kích thích, chỉ khiến con người thêm hưng phấn. Anh ta là tay lão luyện, cố gắng cũng có thể nhịn được. Riêng Trần Bắc Nghiêu lần đầu dùng loại thuốc này, anh làm sao có thể kháng cự?

Ai ngờ Trần Bắc Nghiêu rõ ràng thở gấp gáp, mặt đỏ bừng bừng, khóe miệng mỉm cười nhưng vẫn có thể quay đi tránh nụ hôn của cô gái trong giây lát.

Cô gái kinh ngạc, ôm cổ Trần Bắc Nghiêu cố tình hôn anh. Trần Bắc Nghiêu vung tay, tát trúng mặt cô gái. Cô gái ôm mặt đứng dậy, dậm chân bình bịch: “Châu thiếu, bạn anh đánh người!”. Sau đó cô ta bỏ ra ngoài.

Châu Á Trạch chỉ biết ngây người nhìn. Anh ta không nhịn được lại đi về chỗ ngồi: “Anh làm gì vậy? Lẽ nào anh không muốn?”

Trần Bắc Nghiêu nhắm mắt ngồi im. Nụ cười trên miệng anh ngày càng rộng hơn, đến Châu Á Trạch cũng cảm thấy gương mặt anh đẹp một cách lạ thường.

“Mùi vị không đúng.” Trần Bắc Nghiêu mỉm cười với Châu Á Trạch: “Thiện Thiện không phải mùi đó. Cô ấy không dùng nước hoa, nhưng rất thơm.”

Đây là lần đầu tiên Châu Á Trạch nghe đến tên Mộ Thiện.

Kể từ lần đó, Trần Bắc Nghiêu tự nhiên nghiện dùng chất gây ảo giác. Mỗi tuần, Châu Á Trạch đưa anh đến quán bar một lần. Mấy lần đầu, Châu Á Trạch cũng dùng thuốc rồi đi tìm gái giải quyết nhu cầu. Sau đó Châu Á Trạch không nỡ lòng để anh ngồi đó một mình.

Trần Bắc Nghiêu do tác dụng của thuốc chìm trong ảo giác, nhưng anh rất tiết chế bản thân, điều này khiến Châu Á Trạch cảm thấy kỳ lạ. Châu Á Trạch không thể hiểu nổi, người như Trần Bắc Nghiêu sao có thể tồn tại tình cảm mãnh liệt như vậy?

Có một lần Châu Á Trạch không nhịn được, mở miệng hỏi: “Con bé Mộ Thiện là yêu nữ? Em không tin cô ta đẹp hơn Angel?”

Trần Bắc Nghiêu trả lời: “Những phụ nữ đó đều không sánh bằng một sợi tóc của cô ấy.”

Tất nhiên Châu Á Trạch không tin lời Trần Bắc Nghiêu. Nhưng anh ta nghĩ thầm, có cơ hội phải xem cô gái khiến Trần Bắc Nghiêu hồn bay phách lạc là người thế nào.