Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 108: Hung sát án tại nha môn tại dưa leo tr.
Các cẩm y vệ đồng loạt rút yêu đao đánh xoạt ra, ngăn lối của những người chuẩn bị nhào vào. Tiểu Hắc cẩu nhe cả hai hàm răng nhọn hoắc ra ngoài uy hiếp. Những tùy tùng ấy dù gì cũng không dám chính diện xung đột với cẩm y vệ, hơn nữa vị cẩm y vị trước mặt lại đứng ở hàng bách hộ lục phẩm, nên cho dù có cấp cho chúng thêm sáu bảy lá gan, chúng cũng không dám động thủ, trong khi đó Vương đồng tri chẳng bị gì.
Dương Thu Trì kéo Vương đồng tri vào phía sau bình phong. Vương đồng tri tái xanh mặt mày, ấp a ấp úng hỏi: “Ngươi… ngươi muốn… ngươi muốn làm gì vậy chứ hả?”
Dương Thu Trì đưa tay vào lòng lấy ra một vật, mỉm cười thần bí: “Ta có thứ bảo bối này cho ngươi coi mở chút mở mắt được không chứ hả?” Nói xong xòe tay ra, đưa tới trước mặt Vương đồng tri.
Vương đồng tri nghi hoặc nhìn, thấy đó là một tấm thẻ bài bằng ngà voi, đọc xong mấy chữ khắc trên đó, thân người y chợt run, lập tức đưa sát mặt lại gần nhìn cho rõ.
Dương Thu Trì vỗ tấm thẻ đó lên lòng bàn tay của Vương đồng tri: “Cầm lấy nhìn cho rõ!”
Vương đồng tri bắt đầu run lập cập, vừa rồi tuy chưa nhìn rõ, nhưng y đã hiểu đại khái cái đó là thứ gì, giờ vô cùng cẩn thận cầm lấy nhìn kỹ, thấy trên thẻ bài ghi: “Cẩm y vệ chỉ huy sứ đặc sứ Dương Thu Trì” vừa hoảng sợ quỳ xuống vừa lật mặt sau nhìn, thấy trên đó lại ghi: “Chấp sự nhất thể tuân lệnh, nếu gặp người kháng lệnh, tiền trảm hậu tấu.”
“Đồng tri đại nhân, nhìn rõ chưa hả?” Dương Thu Trì cười hỏi, “Ta đang cùng Ngưu bách hộ đại nhân điều tra án Kiến Văn đế ở đây, đồng tri đại nhân đột nhiên đại giá quang lâm, chẳng hiểu đồng tri đại nhân đang định ẩn man điều gì hay sao mà không thích huynh đệ chúng ta quản đến chuyện của đương sự trong Kiến Văn đế dư đảng?”
Vương đồng tri sợ đến nổi hai tay cứng đờ: “Ty chức….. Ty chức….Ty chức….” Nói liền luôn ba chữ ti chức, thế mà không nói hết được ý nghĩa gì.
Yến Vương chu lệ phát động chiến dịch “Tĩnh Nạn”, lật đổ Kiến Văn đế, trở thành Minh Thành tổ rồi, liền vì củng cố địa vị của bản thân mà tiến hành sự đả kích tàn khốc và vô tình, những người có dính dáng đến Kiến Văn đế bị đem chém cửu tộc nhiều không biết bao nhiêu mà kể. Thủ đoạn đối đãi của Minh Thành tổ đối với các thủ hạ thân tín của Kiến Văn đế từng là điểm nổi danh trong lịch sử. Điều này dĩ nhiên Vương đồng tri biết rõ. Nếu như bản thân y được coi là có dính dáng đến Kiến Văn đế, chỉ sợ chẳng phải một mình y thôi, mà cả tổ tông tám đồi đều bị cuốn vào vòng liên lụy.
Chu Lệ khi đánh chiếm vào được Nam Kinh, thì hoàng cung đã trở thành biển lửa. Sau khi tìm được mấy xác chết bị thiêu không còn ra hình dạng, Chu Lệ chẳng hề tin là Kiến Văn đã bị thiêu chết, nhất mực ráo riết truy tầm Kiến Văn đế, phái những người thuộc hàng Hộ khoa đô cấp sự trung (chức quan thời Minh) như Hồ Huỳnh cùng những người khác bí mật tìm kiếm nơi hạ lạc của Kiến Văn đế trên toàn quốc. Từ đó đến nay đã qua mấy năm rồi thế mà không có kết quả gì, khiến Minh Thành tổ vô cùng thất vọng.
Dương Thu Trì sở dĩ được hoàng thượng Minh Thành tổ đích thân hạ mật chỉ bổ nhiệm làm cẩm y vệ chỉ huy sứ đặc sứ, chính là vì Dương Thu Trì liên tục bắt được những nhân vật trong yếu trong Kiến Văn dư đảng, Minh Thành tổ Chu Lệ vô cùng mừng rỡ, hi vọng Dương Thu Trì có thể cuối cùng bắt được Kiến Văn, nên mới cấp cho hắn đặc quyền tiền trảm hậu tấu cực lớn, chuyên bài trừ mọi nhũng nhiễu, để có thể hoàn thành nhiệm vụ diệt cái đại hoạn tâm phúc.
Công văn về việc Hoàng thượng phái cẩm y vệ chỉ huy sứ đặc sứ đã phát đến toàn bộ cẩm y vệ và quan viên trên toàn quốc. Vừa rồi trên thẻ ngà voi này đã chỉ rõ, vị thiếu niên này chính là cẩm y vệ chỉ huy sứ đặc sứ, và công văn đã nói rất rõ, bất kỳ ai kháng lại mệnh lệnh của vị chỉ huy sứ này, đều có thể bị tiền trảm hậu tấu.
Vương đồng tri hiểu rõ, đừng nói gì cái chức đồng tri nho nhỏ của y, vương công đại thần so với y còn lớn hơn nhiều, thế mà đã không biết có bao nhiêu người bị chết dưới tay cẩm y vệ chỉ cần có chút dính líu đến Kiến Văn, nên không trách y run như cầy sấy rồi đem quẳng xuống ao.
Dương Thu Trì cười nói: “Đồng tri đại nhân còn có điều gì không rõ nữa không?”
Vương đồng tri mềm nhũn hai đầu gối, bị Dương Thu Trì kéo dậy: “Đại nhân, đứng thẳng lên, nên nhớ, thân phận của ta tuyệt đối không được để lộ ra ngoài, nếu không… hừ hừ…”
Vương đồng tri gật đầu như gà con mổ thóc, run giọng thưa: “Ty chức hiểu rõ, ty chức đáng chết, không biết đặc sứ đại nhân đang tra án, ty chức đáng chết!”
Dương Thu Trì cười nói: “Được rồi, chúng ta ra ngoài đi.”
Dương Thu Trì khoác vai Vương đồng tri, cùng bước ra khỏi bình phong.
Vương đồng tri bước đến trước mặt cậu em vợ của mình, tát cho một cái thật mạnh, đánh đến nổi cậu em vợ này té phịch xuống đất. Vương đồng tri rống lên: “Cái đồ con rùa con đen đúa, những vị đại gia đây đều là hảo bằng hữu của bổn phủ, đang uống rượu mua vui, ngươi không biết chiêu đãi tốt cho bằng hữu của lão tử, còn muốn kiếm chuyện thị phi, còn không biết bò lại đây khấu đầu bồi tội với các vị đại gia?”
Tên em vợ thấy Vương đồng tri sau khi từ bình phong bước ra đã biến thành một người khác, biết những người này quả nhiên dù là thần tiên đánh rắm cũng hơn hẳn người thường, liên sợ đến nổi mặt mày tái xám, quỳ mọp bò tới, liên tục dập đầu xin tội.
Vương đồng tri lại bước đến trước tú bà, đá mạnh một cái vào mông đít mập phì của mụ: “Mụ nội ngươi còn không biết tìm mấy cô nương xinh đẹp đến đấm bóp hầu hạ các vị đại gia, dọn mấy món ngon nhất lên đây. Nếu mà làm chậm công việc của các vị đại gia đây, lão tử đem mớ thịt béo trên người ngươi cho chó gặm!”
Mụ tú bà đó sợ hãi rối rít đáp ứng, chạy ra ngoài phân phó đầu bếp dọn lên rượu thịt mới lên, lại bảo đổi các vị cô nương khác tới, lần này tuy không thể kể là tuyệt đại giai lệ, nhưng cũng được coi là thanh xuân mỹ lệ, vũ mỵ động lòng, trự tiếp khiến Tống tri huyện vui đến nổi không tách ra được. Nhưng mà dù sao thì con gái Tống Vân Nhi của lão cũng ở cạnh bên đó, nên lão vội vã tìm cách phân phó Tống Vân Nhi ra ngoài cùng một chỗ với Tống Tình.
Tống Vân Nhi cũng những những chỗ thế này con gái không nên đến, lại thấy cha và Dương Thu Trì không có gì, bèn yên tâm bỏ đi.
Tiệc rượu đã bày xong, Vương đồng tri tới tấp kính rượu Dương Thu Trì, còn mời gọi: “Dương huynh đệ, tri phủ đại nhân có chuyện làm ở ngoài, nếu không ta nhất định đến thỉnh Dương huynh đệ uống vài chung.” Lời này khiến Tống tri huyện cùng mọi người nghe mà trợn mắt há mồm.
Vị Vương đồng tri này ngay cả cẩm y vệ Ngưu Bách hộ mà cũng không chịu lép, sao tự nhiên từ trong bình phong bước ra lại đối với Dương thu trì kính nễ muôn phần, vỗ đít ngựa kêu bôm bốp như vậy, khiến cho tri phủ đại nhân cùng mọi người đều ớn lạnh xương sống.
Dương Thu Trì phất tay: “Không cần, chúng tôi làm xong chuyện rồi đi ngay.” Nói xong quay sang tú bà ngoắc tay lại bảo, “Ngươi cũng ngồi xuống đây, chờ một chút ta còn có chuyện bàn với ngươi.” Tú bà vội vã đáp ứng, mặt mày nhăn nhó ghé mông ngồi xuống.
Trong tiệc, Dương Thu Trì chỉ Xuân Nha bảo: “Đồng tri đại nhân, ta chấm cô nương này rồi, ta muốn chuộc thân cho nàng ta. Ngài ra giá đi!”
Vương đồng tri lắc đầu quầy quậy như trống bỏi: “Dương huynh đệ quá lời rồi, lão hủ làm sao dám thu tiền của ngài, ngài làm vậy chẳng phải là làm ta tổn thọ hay sao?” Nói xong quay sang bảo cậu em vợ: “Ngươi còn không mau đem văn khế bán thân của cô nương này ra!”
Cậu em rễ khom người luôn miệng đáp ứng, phóng ra ngoài như một làn khói, chẳng mấy chốc sau đã đem khế ước bán thân của Xuân Nha cô nương đến. Vương đồng tri cầm lấy dâng văn khế bằng hai tay lên cho Dương Thu Trì.
Dương Thu Trì tiếp lấy nhìn qua một lượt, sau đó đưa tới trước mặt Xuân Nha: “Cô xem coi có phải đây là khế ước bán thân của cô không?”
Xuân Nha cùng Long Tử Tử đều nhìn nhận thật kỹ, sau đó gật đầu.
“Như vậy thì tốt.” Dương Thu Trì cười nói, sau đó xé nát văn khế, “Được rồi, Xuân Nha cô nương, chờ một chút cô đi cùng chúng ta, về nhà rồi hai người sẽ thành thân.”
Long Tử Tư cùng Xuân Nha đứng lên thi lễ cảm tạ Dương Thu Trì, riêng Xuân Nha còn quỳ xuống dập đầu mấy cái, khiến Dương Thu Trì phải vội vã đỡ dậy.
Dương Thu Trì lo cho chuyện phá án, bèn nói với Vương đồng trì: “Ta có chuyện muốn hỏi lão áp, không biết có tiện hay không?”
“Tiện chứ, gì nhiên là tiện rồi!” Vương đồng tri luôn miệng đáp, nhưng nụ cười rất miễn cưỡng, có chút khoa trương nghiêm mặt nói với tú bà: “Chờ một chút các vị đại gia đây hỏi gì, ngươi phải thật thà hồi đáp, nghe chưa?”
Tú bà vội vã gật đầu đáp ứng, ngẫm nghĩ một hồi, nhỏ giọng hỏi: “Lão gia, nếu họ hỏi đến Kim….”
“Không cần biết các vị đại gia đây hỏi gì, ngươi phải thành thật hồi đáp cho ta, không được dối câu nào. Nếu không lão tử lột da ngươi!”
Tú Bà vội vã đáp ứng.
Vương đồng tri quay sang Dương Thu Trì cười ha ha nói: “Dương huynh đệ, vậy ngài bận rồi, lão hủ đi trước đây, có chuyện gì cứ nói với ta một tiếng, lão hủ ở tại nha môn tri phủ chờ.” Nói xong đứng dậy thi lễ quay gót ra khỏi cửa, đóng cửa lại rồi dẫn bọn nha dịch li khai.
Dương Thu Trì liếc nhìn tú bà, cười lạnh: “Ngươi vừa rồi sao lại sợ chúng ta hỏi đến chuyện của Kim Khả Oánh cô nương quá vậy? Ngay cả Ninh Quốc phủ đồng tri cũng dùng đến.”
Tú bà toát mồ hôi lạnh: “Tôi…. tôi….”
“Khả Oánh cô nương không về quê thăm nhà, mà là bị thất tung, đúng không?”
Tú bà gạt mồ hôi trên đầu, gật đầu cũng không được, lắc đầu cũng không xong.
“Vừa rồi những lời Đồng tri đại nhân nói dường như là ‘thoại trung hữu thoại’ (trong lời nói còn có ngầm ý khác) ha? Thế là thế nào? Lão sợ ngươi nói cái gì đó, đúng không?”
“Cái đó…. Cái đó…” Tú bà tiếp tục ấp a ấp úng.
Khi Vương đồng tri còn chưa đến, Dương Thu Trì đã đem án mạng này thuật lại đại khái cho Ngưu Bách hộ nghe. Ngưu bách hộ thấy tú bà không chịu hồi đáp, rống lên: “Cái con heo nái mập này nửa ngày không nói được câu nào, giấu diếm hung phạm, nhất định là cùng một bọn. Người đâu, trước hết đánh ả một hồi cho lão tử, sau đó áp giải vào đại lao!” Cẩm y vệ đồng thanh đáp ứng, bước lên định động thủ.
Tú bà gào lên như heo bị chọc tiết: “Tôi nói! Tôi nói! Vương đồng tri có một đệ đệ tên là Vương Phúc Thuận, làm nghề buôn tơ lụa, có rất nhiều tiền. Y rất thích Khả Oánh cô nương, muốn chuộc thân cho nàng nạp làm tiểu thiếp. Khả Oánh cô nương không chịu, Vương chưởng quỹ cảm thấy thật mất mặt, liền đến đánh Khả Oánh cô nương ngay tại Túy Oanh lâu.”
“Sau đó Vương chưởng quỹ tìm Kim Khả Oánh cô nương mấy lần, nhưng Khả Oánh ngay cả mặt cũng không thèm gặp, nên Vương chưởng quỹ rất tức giận, nhiều lần nói với người khác là sẽ giết nàng ta. Sau đó không lâu, Khả Oánh cô nương liền thất tung, vị Vương chưởng quỹ đó cũng không biết đi đâu. Sau đó, đồng tri đại nhân dặn dò chúng tôi, nếu có người đến hỏi chuyện của Khả Oánh cô nương, phải lập tức báo cáo ngay. Do đó, vừa rồi….”
Tên cẩu quan này, quả nhiên là có lão đứng sau lưng che đậy! Dương Thu Trì thầm nghĩ, nói không chừng dưới sự ngầm ưng thuận của Vương đồng tri, Vương Phúc Thuận bức hôn không thành, thẹn quá hóa giận, phái người ngầm theo sau, nhân Khả Oánh cô nương đến chỗ hoang vắng đi vệ sinh sát hại luôn. Dương Thu Trì hỏi: “Ngươi biết tên Vương chưởng quỹ này đi đâu không?
“Tôi thật không biết, các bị đại gia, tôi không hề nói dối, đã hai năm nay tôi không gặp y rồi.”
Đệ đệ của Vương đồng tri cũng thất tung sau khi Kim Khả Oánh cô nương mất tích, rất có khả năng là sợ tội bỏ trốn. Lão Vương đồng tri lại dặn dò không cho người điều tra chuyện Kim Khả Oánh mất tích, như vậy có thể thấy, có khả năng là Vương đồng tri chỉ thị, hoặc bao che cho chuyện này. Dương Thu Trì hơi hối hận vừa rồi đã đồng ý cho Vương đồng tri rời khỏi đây. Hiện giờ có thể lão đang bỏ trốn rồi, cần phải nhanh chóng đến nha môn tri phủ tìm lão.
Kim sư gia cho tú bà ký vào tờ lấy khẩu cung. Tú bà hoảng sợ nói: “Các vị đại gia, các ngài ngàn vạn lần đừng nói là tôi nói, nếu không Vương đại nhân sẽ không tha cho tôi đâu, như vậy là tôi chết chắc rồi.”
Dương Thu Trì vỗ vào cái mặt mập của mụ bảo: “Ngươi mập như vậy, cắt vài chục cân thịt vừa đủ giảm cân. Hắc hắc hắc.” Nói xong quay sang Tống tri huyện cùng mọi người nói: “Chúng ta đi thôi, đến tri phủ nha môn tìm vị Vương đồng tri đó.”
Dương Thu Trì cùng mọi người đến tri phủ nha môn của Ninh Quốc phủ, nhờ gác cổng vào thông báo rằng có mấy vị đại gia ở Túy Oanh lâu đến tìm. Tên gác cổng chạy vào trong thông báo, mãi một lúc sau chẳng thấy ra, Dương Thu Trì cùng mọi người đang cảm thấy kỳ quái, chợt nghe bên trong nha môn la hét loạn cả lên, liền kinh ngạc vô cùng. Ngưu bách hộ nói: “Chúng ta tiến vào!”
Mọi người tiến vào nha môn, chộp cổ một tên chạy việc đang hoảng hoảng hốt hốt hỏi: “Trong nha môn có chuyện gì thế?”
Tên chạy việc kia vừa nhìn thấy trang phục của Ngưu bách hộ cùng mọi người, liền biết đó là cẩm y vệ, liền khom lưng đáp: “Vương đồng tri người, người chết rồi!”
A? Dương Thu Trì cùng mọi người cả kinh, vừa rồi còn ở Túy Oanh lâu, mới đây sao đã chết rồi? Ý niệm đầu tiên hiệnlên trong đầu mọi người là: sát nhân diệt khẩu!
Ngưu bách hộ hỏi: “Ở chỗ nào? Mau đưa chúng ta tới!”
Tên giúp việc ấy dẫn Dương Thu Trì cùng mọi người đi qua vài đình viện, vừa đi vừa thét: “Đừng loạn, mọi người đừng loạn! Các vị đại gia cẩm y vệ đã đến rồi.” Vài người mặc quan bào nghe vậy chạy lại cung kính thi lễ, những người này phần lớn đều biết Ngưu bách hộ, vốn là những vị thông phán (quan hành chính, quan tòa), chất quan (quan sảnh chuyên đòi bị cáo tới xét hỏi), kinh lịch (một chức quan mang hàm tổng bát phẩm, có nhiệm vụ coi việc đăng ký ghi chép các hình án quan trọng), tri sự, cùng các loại tiểu quan khác. Trưởng quan của bọn họ hiện giờ bị giết trong nha môn, không biết làm như thế nào, bối rối giống như ruồi bị cắt mất đầu vậy.
Ngưu bách hộ vừa hỏi đã biết, vừa rồi một vị Thôi quan đến trình cho Vương đồng tri một công văn, vừa vào cửa đã phát hiện trên mặt đất có nhiều máu, thò đầu vào nhìn đã thấy Vương đồng tri năm thẳng dưới đất, quanh người toàn máu, liền sợ hãi thét lớn lên, mọi người cùng vây lại. Một vị thông phán ráng lấy hết can đảm vào xem xét, phát hiện Vương đồng tri đã chết rồi, mọi người lập tức loạn cào cào, không biết làm sao cho phải. Chính lúc đó, Ngưu bách hộ cùng mọi người vừa đến.
Dương Thu Trì hỏi: “Còn có người nào tiến vào nữa không?”
“Không có, tôi vừa phát hiện đã cho người thủ ở cửa.” Thông phán trả lời. Y không biết Dương Thu Trì, nhưng thấy gã cùng đi với Ngưu bách hộ, hơn nữa còn có phần thân mật, có khả năng là người của cẩm y vệ, nên cung cung kính kính trả lời. Nói xong mấy lời ấy, vị thông phán này lấy ra một cái khăn tay lau mồ hôi trán, khẩn trương đến nổi mặt tái hẳn đi.
Điều này cũng không lạ, một vị phó bí thư thị ủy kiêm phó thị trưởng bị giết chết ngay phòng làm việc, hỏi sao không khiến người kinh?!
Dương Thu Trì nói với Ngưu bách hộ: “Bách hộ đại nhân, mọi người chờ ở ngoài, tôi tiến vào khám tra.” Ngưu bách hộ gật đầu. Vị thông phán ấy thấy Ngưu bách hộ đồng ý rồi, không dám nhiều chuyện. Tống Vân Nhi vốn cũng muốn vào, nhưng đây không phải là Quảng Đức huyện, mà là địa giới của người ta, nên không dám tùy ý chạy loạn.
Dương Thu Trì dẫn theo Tiểu Hắc cẩu tiến vào phòng. Vừa bước vào, gã đã ngửi được mùi máu nồng nặc. Phòng này lớn phi thường, tại một cái án đài dài trải vải điều nhăn nhúm, Vương đồng tri nằm bất động trong vũng máu. Trước ngực và sau lưng quan bào đều có dấu máu, hiện đầy lỗ lớn, có ít nhất mười cái, vẫn còn có máu tươi chảy ra từ những lỗ này.
Hung thủ quả là hung tàn, đâm một lúc nhiều nhát đao như vậy. Tử tế tra xét mặt đất, hắn thấy mấy vết chân dính máu, bên cạnh còn có một cái khăn bị vo tròn, trên khăn còn dính máu được lau ra. Dưới án đài dài và hẹp còn có một thanh đao nhỏ, trên đao có huyết.!”