Bạn đang đọc truyện online miễn phí Quyển 2 – Chương 132: Bất chợt gặp lại Tiểu Tam (P1) tại dưa leo tr.
– Chị còn suy nghĩ gì nữa! Sao không nhanh ra tay đi? Truyện Cực Phẩm Vú Em
Lúc này, hắc y nhân trong tay Cao Lôi Hoa kêu dồn dập:
– Chẳng lẽ chị muốn lãng phí cơ hội này sao?
Thân ảnh phía sau Cao Lôi Hoa hơi run rẩy, cuối cùng nàng cũng nhắm đôi mắt lại, con dao găm trong tay đâm mạnh xuống.
– Đạo sư Diệp Diễm.
Cao Lôi Hoa cũng không có né con dao găm đang đâm sau lưng, chợt khẽ gọi một tiếng.
Con dao găm kia lại ngừng lại một lần nữa. Vào thời điểm Cao Lôi Hoa gọi tên nàng, cả người nàng run bắn lên, tay không thể nào đâm xuống nữa. Truyện Cực Phẩm Vú Em
Cao Lôi Hoa khẽ thở dài. Trong mắt hắn hiện lên một chút tiếc nuối, một chút vui sướng. Tiếc nuối bởi vì hắn không thể ngờ tới Diệp Diễm sẽ đến giết hắn, mặc dù hắn cũng đã đoán ra Diệp Diễm có quan hệ với tổ chức kia. Còn vui mừng là vì Diệp Diễm đã dừng lại, không đâm xuống nữa. Truyện Cực Phẩm Vú Em
Nói thật ra thì Cao Lôi Hoa cũng rất có thiện cảm với đạo sư Diệp Diễm này. Cũng không phải là tình cảm nam nữ, mà là tình cảm tốt đẹp giữa bạn bè với nhau thôi. Chủ yếu là do lần đầu Cao Lôi Hoa đưa Saga cùng Nguyệt Nhị đi đến học viện Ma Võ Thánh Peter thì thấy nàng quan tâm đến Nguyệt Nhị, một loại quan tâm xuất phát từ nội tâm. Chính từ lúc ấy Cao Lôi Hoa đã coi nàng như là bằng hữu đầu tiên của hắn ở thế giới này.
– Chị! Sao chị còn chưa động thủ, còn chờ cái gì vậy?
Sát thủ trong tay Cao Lôi Hoa nóng này kêu lên, hắc y nhân này chính là em gái của Diệp Diễm – Diệp Đổng cũng chính sát thủ đã ra tay với hắn ở trong Vong Linh cốc. Do lần trước nàng không hoàn thành nhiệm vụ giết chết Cao Lôi Hoa nên tổ chức rất không hài lòng, vốn định lôi kéo Diệp Diễm đi cùng để cùng hoàn thành nhiệm vụ lần này. Không nghĩ tới đến lúc quan trọng nhất thì Diệp Diễm lại chùn tay. Truyện Cực Phẩm Vú Em
Nghe Diệp Đổng nói, cả người Diệp Diễm run lên. Keng! Một tiếng, thanh dao găm trong tay nàng rơi xuống mặt đất, sau đó nàng nhắm hai mắt lại, vẫn không nhúc nhích.
Diệp Đổng nghiến chặt răng, căm giận nhìn Diệp Diễm:
– Chị, em đã nhìn lầm chị rồi! Chị là đồ vô dụng!
Diệp Đổng chửi một cách độc địa:
– Thời khắc mấu chốt vẫn nên dựa vào chính mình!
Vừa mắng, Diệp Đổng vung con dao găm lên nhằm thẳng đầu Cao Lôi Hoa. Trên mũi dao màu đen lấp lánh sắc xanh. Hiển nhiên là đã tẩm kịch độc.
– Hừ!
Cao Lôi Hoa lạnh lùng nhìn Diệp Đổng, rồi siết chặt cổ họng cô nàng thêm. Một tia lôi điện từ lòng bàn tay Cao Lôi Hoa chợt lóe lên rồi nhanh chóng ẩn vào trong cơ thể Diệp Đổng.
– Khụ khụ!
Diệp Đổng ho khan kịch liệt, cảm giác điện giật làm cả người nàng lê tê phê như mới chích ma túy, đến nỗi con dao găm đang đâm tới Cao Lôi Hoa cũng không đủ sức cầm mà rơi xuống.
– Hừ!
Cao Lôi Hoa lại hừ lạnh một tiếng, cánh tay đang bóp chặt cổ Diệp Đồng vung lên, cả thân thể của nàng bị quăng mạnh vào tường.
– Diệp Đổng!
Diệp Diễm nhìn thấy Diệp Đổng bị ném đi thì kêu lên sợ hãi.
Diệp Đồng cắn chặt răng, gắng gượng đứng dậy. Rồi nàng trừng mắt nhìn Diệp Diễm hừ lạnh nói:
– Không cần ngươi giả nhân giả nghĩa. Ta ghê tởm cái mặt ngươi. Ta nói cho ngươi biết, không có ngươi, ta vẫn có thể hoàn thành được nhiệm vụ này!
Diệp Diễm cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Diệp Đổng.
– Hỡi Hỏa thần, xin lấy danh nghĩa của Diệp Đổng ta cầu xin ngài. Bạo liệt hỏa diễm!
Hai tay Diệp Đổng nhẹ nhàng làm vài dấu tay kết ấn, ma pháp cao cấp hỏa hệ bậc sáu ‘Bạo liệt hỏa diễm’ trong chớp mắt bùng lên trên tay nàng, bắn về phía Cao Lôi Hoa.
Cao Lôi Hoa xoay người, tay phải không nhanh không chậm chìa ra chắn lấy chùm ‘Bạo liệt hỏa diễm’ này.
Bùng! Một tiếng, ‘Bạo liệt hỏa diễm’chạm vào tay Cao Lôi Hoa liền nổ to. Nhưng mặc dù là ma pháp bậc cao cũng không thể gây ra một chút tổn thương nào cho Cao Lôi Hoa. ‘Bạo liệt hỏa diễm’ sau khi nổ tung nhưng lại không hề có uy lực tương ứng. Cao Lôi Hoa không khỏi nhíu mày thất vọng.
Lúc này, Diệp Đổng ở bên cạnh nhìn thấy Cao Lôi Hoa đưa tay đỡ lấy chùm ‘Bạo liệt hỏa diễm’ thì nở nụ cười đắc ý. Nàng biết ‘Bạo liệt hỏa diễm’ này hoàn toàn không thể gây tổn thương đến Cao Lôi Hoa, hơn nữa mục đích của nàng cũng không phải dùng để tấn công. Cái nàng muốn không phải là làm Cao Lôi Hoa bị thương. Mà là – chạy trốn.
Trong nháy mắt, khói do ‘Bạo liệt hỏa diễm’ sinh ra phủ kín con ngõ nhỏ, mù mịt đến nỗi dù có xòe bàn tay cũng không nhìn thấy được năm ngón.
– Ha ha! Chuyện giữa chúng ta sẽ tính toán sau nhé Cao Lôi Hoa! Còn bà chị nữa, tôi sẽ đem chuyện này báo cáo lên tổ chức. Ngươi hãy đợi sự trừng phạt của tổ chức đi!
Thanh âm Diệp Đổng vang lên trong không trung. Lợi dụng màn khói mù này, cô nàng vội vàng thi triển ‘Phù không thuật’ chạy trối chết như Tào Tháo đuổi.
Trong màn khói mù mịt, ánh mắt Cao Lôi Hoa lóe lên lôi quang màu vàng tía. Chỉ với khói mù này mà cũng đòi ngăn cản tầm mắt của hắn sao?! Thân là bậc tám như hắn mà còn bị khói mù này ngăn cản thì đúng là chuyện khôi hài.
Diệt cỏ phải diệt tận gốc! Giết một mình Diệp Đổng mà cái tổ chức này còn tồn tại thì sẽ còn sản sinh ra vô số Diệp Đổng khác. Cao Lôi Hoa không muốn tốn nhiều thời gian với tổ chức này. Cao Lôi Hoa vốn là người sợ phiền toái. Nếu đã nhổ cỏ thì cứ tìm gốc mà bứng lên.
Vừa rồi lúc siết cổ Diệp Đổng, Cao Lôi Hoa đã thả chút ít lôi thần lực vào trong cơ thể của cô ta. Tuy rằng tia thần lực này cũng không đa chức năng giống như ‘ma pháp tham trắc khí’ (máy dò tìm ma pháp) trong kế hoạch chế tạo của Cao Lôi Hoa. Nhưng chỉ cần ngày nào trong cơ thể của Diệp Đổng còn tồn tại lôi thần lực này thì ngày đó Cao Lôi Hoa còn có thể thi triển thần niệm tìm kiếm được chỗ cư trú của Diệp Đổng một cách dễ dàng. Truyện Cực Phẩm Vú Em
Mà chỉ cần nắm được tung tích của Diệp Đồng, thì cái tổ chức kia cũng nằm gọn trong tầm mắt của Cao Lôi Hoa rồi. Và cuối cùng, điều mà Cao Lôi Hoa sẽ làm là tiêu diệt cái tổ chức đem lại vô số phiền phức cho hắn!
Khói mù tản đi, con ngõ nhỏ lại khôi phục trạng thái yên tĩnh vốn có. Nhưng mà phía sau Cao Lôi Hoa còn có một người. Diệp Diễm đang cúi đầu, vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
– Đạo sư Diệp Diễm.
Cao Lôi Hoa nhẹ nhàng kéo tấm khăn đen che mặt Diệp Diễm xuống, khuôn mặt xinh đẹp ẩn sau tấm khăn của Diệp Diễm lại hiện ra trước mặt Cao Lôi Hoa.
– Xin lỗi…
Diệp Diễm khẽ thốt lên.
– Ôi!
Cao Lôi Hoa nhìn Diệp Diễm khẽ thở dài:
– Đạo sư Diệp Diễm à, cô bảo tôi phải làm gì với cô đây?
Diệp Diễm không nói gì, vừa rồi nàng cũng không lựa chọn chạy trốn, cũng không có ẩn nấp. Chỉ đứng ngơ ngác tại chỗ. Hiện giờ, bất luận Cao Lôi Hoa muốn ‘xử’ nàng như thế nào, nàng đều nhận hết.
– Cô đi đi!
Cao Lôi Hoa lắc đầu cười khổ nói:
– Tôi không thể động thủ với người đã từng đối xử tốt tới mấy đứa con của tôi, cô đối xử tốt với Nguyệt Nhị, tôi đều ghi nhớ trong lòng mình. Lần này, xem như là trả lại ân tình của cô ngày đó đi. Lần sau gặp nhau, tôi hy vọng có thể được nhìn thấy một đạo sư Diệp Diễm ở trước cửa học viện chứ không phải một sát thủ như bây giờ.
Ánh mắt Diệp Diễm hiện lên sự phức tạp:
– Anh thả tôi đi sao?
Cao Lôi Hoa nhẹ giọng nói:
– Không hiểu sao, đạo sư Diệp Diễm? Nếu vừa rồi, cô không do dự đâm nhát dao đó xuống. Thì hiện giờ cô đã là nguời chết rồi.
Cao Lôi Hoa bước về phía nhà Tĩnh Tâm:
– Chính cô đã giữ lại cho mình một mạng đó.
Diệp Diễm thẫn thờ đứng tại chỗ, nhìn Cao Lôi Hoa đi xa dần. Chợt, nàng ngẩng đầu lên kêu to:
– Tiên sinh Cao Lôi Hoa, nhắc anh một câu. Đại vương tử không phải là người tốt đâu. Anh cần phải đề phòng đó. Truyện Cực Phẩm Vú Em
– Điều này tôi biết.
Cao Lôi Hoa phất phất tay. Chỉnh sửa lại đống vật phẩm trong tay rồi đi về nhà Tĩnh Tâm.
– Còn nữa!
Diệp Diễm nói lớn:
– Lần sau gặp lại tiên sinh Cao Lôi Hoa, hy vọng tôi không phải là tôi bây giờ…
Cao Lôi Hoa mang theo một túi đồ chậm rãi từ trong ngõ đi ra. Vốn tâm tình đang không thoải mái lại gặp Diệp Diễm với Diệp Đổng làm cho có hắn lại càng bực bội hơn.
Mà như lời Diệp Diễm nói thì dường như chuyện này là do thằng ôn thái tử làm. Lại là tên đáng ghét này. Lập tức Cao Lôi Hoa nghĩ tới chuyện xấu xa mà thái tử Ifa đã làm với Tĩnh Tâm khi mới trở về từ Vong Linh cốc.
Nếu hắn không nghe lời cảnh cáo của mình thì cũng đừng trách mình. Cao Lôi Hoa cười gằn lạnh lùng.
– Có cần phải hạ bệ tên thái tử Ifa này không nhỉ?
Cao Lôi Hoa thì thầm tự hỏi. Nhị hoàng tử hình như cũng có ý muốn với vương vị thì phải. Nếu mình ở sau đẩy đưa thêm vài câu chắc cũng không có vấn đề gì.
Đi được một lúc, vô tình đi tới chỗ rẽ sang ngõ khác. Cao Lôi Hoa cười cười, tay xách túi đồ đi vào chỗ quẹo.
Đúng lúc Cao Lôi Hoa bước ra, một bóng người chạy vội đâm sầm vào Cao Lôi Hoa.
– Ôi không!
Người nọ không nghĩ tới tại con ngõ nhỏ này có người đang đi ra, nhưng không kịp dừng chân lại được nên chỉ biết kêu lên một tiếng thảm thương.
Mắt thấy người nọ chuẩn bị đâm vào người mình. Cao Lôi Hoa lắc lắc đầu, đồng thời nhanh chóng bước sang bên trái người kia, khó khăn lắm mới tránh được.
Người nọ thấy không xảy ra va chạm như dự kiến thì thở phào nhẹ nhõm. Sau đó vội vàng quay lại nói lời cảm ơn Cao Lôi Hoa:
– Xin lỗi, vừa rồi tôi chạy ẩu quá. Ủa, là anh?
– Hử?
Cao Lôi Hoa thấy người đó nói thì cũng quay đầu lại nhìn.
– Ha ha, đúng là anh rồi, đại ca Cao Lôi Hoa.
Người nọ sau khi thấy Cao Lôi Hoa thì hết sức vui vẻ:
– Dạo này Cao đại ca khỏe không vậy?
– Ờ ờ…?
Cao Lôi Hoa cẩn thận nhìn ngắm người trước mặt này, quần áo thì kín mít, đầu thì lại đội mũ, trên mặt thì bị che bởi một chiếc khăn quàng cổ, cả người chỉ hở duy nhất có đôi mắt.
– Ha ha, đại ca không nhận ra em sao?
Người nọ cười vui nói:
– Em là Tiểu Tam nè, đại ca Cao Lôi Hoa, ở trong Vong Linh cốc anh đã cứu em mấy lần đó.
– Ặc!
Trong yết hầu Cao Lôi Hoa phát ra tiếng rên rỉ:
– Tiểu Tam sao? Sao ngươi lại cải trang thành bộ dạng này thế?
– Hic, có người truy đuổi em Cao đại ca à.
Ánh mắt Tiểu Tam đảo như rang lạc. Sau đó trốn sau lưng Cao Lôi Hoa nói:
– Trước hết đại ca đừng hỏi em mấy vụ này! Có người đang truy đuổi em, giúp em nghĩ biện pháp với!
– Truy đuổi ngươi!
Cao Lôi Hoa thò đầu ra ngõ nhìn. Thấy Tiểu Tam áp sát người mình, Cao Lôi Hoa cười xấu xa. Hắn sớm đã biết Tiểu Tam là con gái. Chỉ là giả bộ không biết thôi, nhưng lúc này Tiểu Tam đứng gần như thế, có phần làm hắn khó xử.
Nhưng mà chuyện tiếp theo xảy ra thì Cao Lôi Hoa không thể không cho Tiểu Tam dựa vào người. Cách đó không xa, một đội chiến sĩ võ trang hạng nặng đang chạy đến chỗ này.
– Làm sao bây giờ, Cao đại ca?
Tiểu Tam khẩn trương hỏi.
– Có rồi!
Cao Lôi Hoa khẽ hô, rồi lấy từ trong nhẫn không gian ra một vật…
– Người anh em có nhìn thấy một người cao, gầy, như vầy không?
Chỉ một lát sau, một đội kiếm sĩ đi tới trước mặt Cao Lôi Hoa, một tên có vẻ là đội trưởng bước tới hỏi.
Cao Lôi Hoa dựa lưng vào ngõ, sau đó chỉ đại một phương hướng.
– Cảm ơn, người anh em!
Tên kiếm sĩ kia nói một tiếng rồi xoay người dẫn cả đội chạy theo phương hướng Cao Lôi Hoa chỉ.
– Được rồi, người đi xa rồi, ngươi đi ra đi.
Cao Lôi Hoa mỉm cười, nói vọng ra đằng sau.
– Hì hì! Thật sự cảm ơn Cao đại ca.
Tiểu Tam từ tấm áo choàng sau lưng Cao Lôi Hoa chui ra.
Cao Lôi Hoa cất chiếc áo choàng vào trong nhẫn không gian, cái áo choàng này là Tĩnh Tâm đưa cho hắn dùng che thân lúc mới gặp. Nhưng sau lại bị Cao Lôi Hoa ‘sưu tầm’. Cũng may chiến sĩ mặc áo choàng ở thế giới này là chuyện bình thường.
Do đó ban nãy trong tình thế cấp bách, Cao Lôi Hoa mới lôi ra cái áo choàng này để Tiểu Tam trốn ra phía sau.
– Hì hì, em biết Cao đại ca là tốt nhất mà!
Tiểu Tam từ phía sau chui ra, cười hì hì với Cao Lôi Hoa nói:
– Cao đại ca à, không nghĩ tới lại gặp anh ở đây! Anh là người ở nơi này sao?
– Ừ, coi như vậy đi.
Cao Lôi Hoa chép miệng cười khổ.
Tiểu Tam nói tiếp:
– Đúng rồi, Cao đại ca! Em gặp chút chuyện, đại ca nhất định phải giúp em đó! Anh mà không giúp em chết mất!
– Hả? Chết à? Có dóc không đó?
Cao Lôi Hoa nhíu mày, hắn không biết đại mỹ nữ Tiểu Tam này muốn làm gì đây.
– Việc này nói ra dài lắm Cao đại ca, hãy tìm một chỗ nào đó rồi chúng ta nói chuyện đi.
Tiểu Tam nắm chặt tay Cao Lôi Hoa, lúc này nàng còn chưa biết Cao Lôi Hoa đã biết thân phận nữ nhi của nàng:
– Việc này em cũng không biết nên nói với ai cả, vốn muốn tới nơi này tìm đến cha để nói, nhưng bây giờ gặp đại ca ở đây, nên nói với anh trước đã. Để anh thử nghĩ biện pháp dùm em xem.
– Đi đâu chứ?
Cao Lôi Hoa nhún vai hỏi.
– Em biết một chỗ rất tốt ở Quang Minh đế đô, anh đi theo em.
Tiểu Tam hưng phấn lôi cánh tay Cao Lôi Hoa, sau đó chạy vào ngõ nhỏ phía bên cạnh….