Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 22 tại dưa leo tr.
Edit : Kentu
Cho đến tận khi Diệp Sơ 16 tuổi, thì đây là lần đầu tiên kì tích Giảm Cân xảy ra. Tuy rằng cô gầy đi không nhiều lắm nhưng những nơi cần giảm thì lại giảm đi không ít : Eo nhỏ hơn này, chân nhìn cũng thon hơn, đặc biệt là khuôn mặt mũm mĩm trông giống như trẻ con giờ cũng gọn lại, cằm nhọn ra,đôi mắt to hơn.Ngoài ra thì làn da của cô vốn đã mịn màng sẵn. Có thể mơ hồ cảm nhận được ẩn giấu trong cô nhiều năm là một mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành
Cô vốn chẳng hề để ý đến những thay đổi này, nhưng là có người lại để ý muốn chết đi ấy.Không cần phải nói cũng biết, người này chắc chắn là Vệ Bắc.
Cô gái trong lòng cậu giờ lại trở nên xinh đẹp hơn, đáng lẽ ra cậu phải vui mừng mới đúng.Thế nhưng nhìn thấy cô càng ngày càng trở nên xinh đẹp đáng yêu hơn,thì Vệ Bắc chợt nhận thấy một mối nguy hiểm đang dân dần hình thành.
Những bạn nam trong lớp trước đây hay chê cười cô luôn tìm cách gần gũi cô. Mỗi lần Diệp Sơ thu bài tập, kiểu gì cũng có mấy cậu bạn í ới, bên trái gọi một câu lớp trưởng,bên phải lại léo nhéo một câu lớp trưởng .Đã thế bọn họ còn thỉnh thoảng mượn cớ thảo luận bài tập để tiếp cận Diệp Sơ.Khiến xung quanh đồn thổi những chuyện vô cùng mập mờ
Cái gì? Bạn hỏi Vệ Bắc làm thế nào mà biết được chuyện trong lớp Diệp Sơ chứ gì?
Chẳng phải đây là nhờ công lao to lớn của hai người đó sao?
Người thứ nhất chính là bà Tần Dao- mẹ của Vệ Bắc, trong khoảng thời gian bà tìm kiếm quan hệ để đi cửa sau, nói đến khô cả miệng cuối cùng cũng chuyển được cậu con trai vào ban tự nhiên.Tuy rằng Vệ Bắc và Diệp Sơ không được học chung lớp nhưng ít ra hai người cũng học cùng một tầng, lúc rảnh rỗi cậu lại thường đứng ở cửa lớp của cô, chuyện gì cậu mà chẳng biết.
Còn một người nữa, chắc đến chết mọi người cũng chẳng đoán ra.Đó chính là Lâm Mậu Mậu.
Lâm Mậu Mậu sao có thể phát triển quan hệ với Vệ Bắc chứ? Chuyện này phải nói lại từ đầu.
Mới đầu Lâm Mậu Mậu cũng không có ấn tượng tốt với Vệ Bắc, thậm chí cô còn nhiều lần nói xấu Vệ Bắc trước mặt Diệp Sơ.Nhưng mà tục ngữ có câu : Không có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích lâu dài.
Lâm Mậu Mậu tuy không thích nhìn thấy Vệ Bắc hống hách.Nhưng cô càng không thể nhìn bạn nam mình thích lại đi thích cô gái khác.Khi nhìn thấy Diệp Sơ càng ngày càng được yêu mến, ánh mắt Triệu Anh Tuấn nhìn cô ấy mỗi lúc lại thêm si mê, đến nỗi mà cậu ta sắp chảy cả nước miếng luôn rồi.Lâm Mậu Mậu làm sao có thể không biết Triệu Anh Tuấn thích Diệp Sơ chứ?
Mặc dù cô là một cô gái rất có nghĩa khí nhưng cô tuyệt đối nhường người mình thích cho kẻ khác, thế nên cô đành phải làm một việc trái với lương tâm: Sống chết cô cũng phải tác hợp cho Vệ Bắc và Diệp Sơ.
Sau khi đưa ra quyết định này, đầu tiên Lâm Mậu Mậu đã bày tỏ thành ý với Vệ Bắc. Cụ thể là cô luôn luôn theo dõi hành động của Diệp Sơ,rồi lập tức báo cáo lại cho Vệ Bắc.Hơn nữa cô còn chủ động thay cậu bày ra kế sách để giúp cậu thu hút sự chú ý của Diệp Sơ ở mức tối đa.
Chẳng hạn như thế này:
“Lớp trưởng, lát nữa tan học cậu có rảnh không?” Vừa hết tiết, Lâm Mậu Mậu đột nhiên đứng dậy khỏi chỗ ngồi hỏi Diệp Sơ.
“Có, sao vậy?”
“KFC mới ra một món ăn có hình Doraemon, lát nữa đi mua cùng tớ đi?”
“Nhưng mà mẹ tớ bảo phải về nhà sớm.”
“Chắc chẳng sao đâu? Hôm nay là thứ sáu, chúng ta cũng tan học sớm mà, hơn nữa chỗ đó cũng không xa, cậu đi cùng tớ nhé!” Lâm Mậu Mậu phát huy hết khả năng đeo bám người.
Diệp Sơ không biết nên làm thế nào nên cô đành gật đầu.
“Tốt quá, vậy sau khi tan học cậu chờ tớ ở cửa chờ KFC nhé, không được trễ hẹn nhé!”
Diệp Sơ muốn nói: không phải chúng ta cùng lớp sao? Sao lại phải chờ nhau ở cửa chứ? Nhưng vừa định nói thì Lâm Mậu Mậu đã nhanh như chớp chạy ra khỏi phòng học nên cô cũng chẳng nói nữa.
Đến lúc tan học, Diệp Sơ thu dọn sách vở xong, định gọi Lâm Mậu Mậu đi cùng nhưng khi nhìn sang đã thấy không thấy người đâu. Cô hơi 囧 , thầm nghĩ cô bạn này thật kì quái, chẳng lẽ cô ấy đã quên lời hẹn rồi sao.
Tuy nghĩ như vậy nhưng Diệp Sơ dù sao cũng vẫn là một học sinh biết giữ lời hứa,quán KFC cách trường học không xa, nếu Lâm Mậu Mậu bảo đứng ở cửa chờ thì đến đó một lúc cũng không sao. Vì vậy Diệp Sơ đeo cặp sách lên, đi tới quán KFC.
Đứng ở chỗ đó, Diệp Sơ nhìn người đến người đi mà vẫn không nhìn thấy bóng dáng Lâm Mậu Mậu đâu.
Diệp Sơ cảm thấy hơi 囧, chẳng lẽ cô ấy quên thật à? Kệ vậy, hay là mình về nhà thôi. Cô suy nghĩ xong, quay người đi về nhưng vừa mới quay đầu lại đã bị người phía sau chặn lại.
“Cậu?” Diệp Sơ hơi sững sờ, không ngờ lại gặp Vệ Bắc ở chỗ này.
“Tôi thì sao?” Vệ Bắc thản nhiên bĩu môi một cái.
“Không sao cả….” Diệp Sơ lắc đầu một cái: “Tớ đang đợi Mậu Mậu, nhưng hình như cô ấy quên hẹn nên tớ đang chuẩn bị về nhà.” Cô nói xong liền vòng qua người cậu để đi.
Cô vừa mới nhấc chân, đã bị người ở sau lưng kéo cánh tay lại: “Này, Diệp Siêu Nặng, cậu đói bụng hả?”
Hả? Diệp Sơ không hiểu cậu đang nói gì, lắc đầu: “Không đói.”
“Chắc chắn là cậu đang đói bụng!” Vệ Bắc khẳng định nói.
“…..” Diệp Sơ giậm chân nói: “Tớ thật sự không đói.”
Vệ Bắc bị vẻ mặt vô tội của cô làm cho bực mình,cậu không tìm được cớ nào đành nói: “Cậu không đói nhưng mà tôi đói, đi ăn chút gì với tôi đi.” Cậu nói xong, im lặng kéo Diệp Sơ vào trong quán KFC.
Diệp Sơ không hiểu chuyện gì, cô chưa kịp lấy lại tinh thần đã bị kéo vào bên trong.Cô đứng ở phía sau Vệ Bắc trong nhóm đang xếp hàng một lúc, giống như hiểu ra cái gì liền đưa tay chọc chọc vào tay Vệ Bắc: “Này.’
“Sao vậy.” Vệ Bắc tức giận hỏi.
“Không phải cậu theo Mậu Mậu đến đây chứ?” Cô nói thẳng suy đoán của mình ra.
Vẻ mặt Vệ Bắc cứng đờ: “Mèo mèo chó chó cái gì? Ai thèm đi theo cái đứa con gái giống đàn ông kia chứ. Nói nhanh, cậu ăn cái gì?”
Ở trong góc nào đó, Lâm Mậu Mậu kéo thấp mũ xuống, cô chưa kịp nuốt ngụm coca trong miệng xuống, suýt chút nữa thì phun ra ngoài: Tên Vệ Bắc khốn kiếp này, tôi phải đem cậu đi phẫu thuật chuyển giới tính mới được!
Diệp Sơ cau mày,cô suy nghĩ một chút nói: “Tùy cậu.”
“Cái gì là gọi là tùy hả? Nói nhanh!”
“…. Vậy coca là được rồi.”
“Chỉ uống coca làm sao mà đủ?”
“Thêm một phần khoai tây chiên nữa.”
“Biết rồi.” Vệ Bắc quay đầu, tươi cười nói với nhân viên phục vụ: “Cho một phần ăn gia đình, à đúng rồi, thêm một phần khoai tây chiên.”
Khóe miệng Diệp Sơ giật một cái, không nói gì.
Một phần ăn gia đình rất nhanh được mang lên, ngoài ra còn có một con búp bê Doraemon được tặng kèm theo chương trình khuyến mãi của cửa hàng.
Vệ Bắc nhíu mày nhìn con búp bê kia: “Xấu thế, đây là con gì vậy?”
“Đây là Doraemon.” Nhân viên phục vụ bó tay.
“Cái này xấu quá.” Vệ Bắc chỉ về phía đằng trước: “Tôi muốn cái kia.”
Nhân viên phục vụ đáng thương ngẩng đầu lên, nhìn lên trên tủ trưng bày treo một con heo vô cùng xấu xí, khóe miệng bắt đầu giật giật: “Cái này là của phần ăn khác.”
“Vậy lấy thêm một phần ăn kia.”
“…. Đây là cái cuối cùng, nên cậu không được chọn nữa đâu đấy.”Nhân viên phục vụ vội nói.
“Biết rồi, sao nói nhiều thế?”
Cuối cùng, trước ánh mắt kì quái của mọi người, trên bàn ăn của hai người được để thêm một khay một phần ăn dành cho hai người nữa, ngoài ra còn có một con heo xấu xí.
“Trẻ con bây giờ ăn uống thật là…” Bà lão bên cạnh than vãn nói một câu bị Vệ Bắc trừng mắt hung hãn nhìn.
Diệp Sơ 囧 nghiêm mặt ngồi xuống, hơi khó chịu nói: “Thật ra thì hai chúng ta không ăn hết nhiều như vậy đâu….”
Vệ Bắc không trả lời cô, ngược lại còn cầm con heo trên bàn kia lẩm bẩm: “Cậu xem con heo này có giống cậu không?” Nói xong cậu còn chọc vào mũi con heo.
Giống….. Giống cái đầu cậu ấy.Cho dù Diệp Sơ có thể nhịn nhưng giờ phút này không thể nhịn thêm được nữa.
Cô chép miệng vài cái, bắt đầu uống coca.Cô vừa uống vừa cắn ống hút.
Ở bên kia, Vệ Bắc còn đang chọc chọc cái mũi con heo, vừa chọc vừa nói: “Chúng mình đặt tên cho nó đi, gọi là Siêu Nặng có được không?”
Diệp Sơ thấy mình sắp khóc đến nơi, có chết cô cũng không chịu nói chuyện.
“Gọi là Siêu Nặng đi?”Vệ Bắc vẫn nói tiếp.
“A Bảo…..” Cuối cùng Diệp Sơ cũng lên tiếng.
“Cái gì?”
“Gọi là A Bảo chứ cái gì nữa.”Diệp Sơ nghĩ dù sao gọi như vậy còn tốt hơn là Siêu Nặng.
“Được.” Vệ Bắc gật đầu một cái, lại chọc vào mũi con heo: “Vậy tên mày sẽ là Siêu Nặng nhé, có nghe thấy không?”
Diệp Sơ: “….”
Bữa ăn này đúng là quái lạ, từ đầu tới cuối Diệp Sơ chỉ uống một cốc coca,và ăn nửa phần khoai tây chiên. Tất cả còn lại đều do một mình Vệ Bắc giải quyết nốt, nhưng dù sao một mình cậu cũng không thể ăn hết nhiều như vậy.Kết quả là lãng phí rất nhiều.
Lâm Mậu Mậu bóp cổ tay đứng ở trong góc, không ăn hết thì đừng có mà đổ đi,, để cho mình ăn có phải tốt hơn không!
Phía bên này, Vệ Bắc còn khuyên Diệp Sơ: “Cậu ăn đi, sao lại không ăn thế?”
“Không muốn ăn…..” Có thể là do gần nhất đều ăn ít nên cô không thể ăn nhiều được nữa.
“Không muốn cái gì? Không ăn thì làm sao mà lớn được? Cậu nhìn cậu đi,thịt đâu rồi….” Vệ Bắc nói xong, không khách khí đưa tay ra bóp cánh tay của Diệp Sơ.
Lúc ấy đang là mùa hè nên cô mặc áo ngắn tay, cánh tay bị cậu cầm khiến Diệp Sơ cảm thấy không được tự nhiên lắm: “Cậu làm gì vậy, buông ra!”
“Không buông.” Cậu nhóc vừa nói xong lại giơ tay ấn ấn vào hông của cô: “Nhìn xem, ở đây cũng không có thịt….”
Mẹ kiếp, sao mình lại không nghĩ ra có thể ăn đậu hũ của Anh Tuấn theo cách như này nhỉ ? Lâm Mậu Mậu tiếp tục bóp cổ tay.
Đúng lúc Diệp Sơ đang bị Vệ Bắc làm phiền, thì điện thoại di động của Vệ Bắc đổ chuông.
Tuy Vệ Đông Hải dạy dỗ con rất nghiêm khắc nhưng dù sao ông cũng rất thương cậu con trai.Cho nên khi Vệ Bắc vừa vào trung học ông đã mua điện thoại di động cho cậu để thuận tiện liên lạc.
Vệ Bắc miễn cưỡng rút tay đang để trên eo của Diệp Sơ ra, để nghe điện thoại.
Là Lưu Hàn gọi tới: “A Bắc, không phải bảo tối đánh bida sao? Cậu ở đâu?”
Vệ Bắc liếc nhìn Diệp Sơ: “Hôm nay không được, có tí việc.”
“Này người anh em, sao không đi nữa chứ?Không phải chúng ta đã hẹn trước rồi sao, tôi còn định giơi thiệu cho cậu vài người bạn đấy, nếu cậu không đến tức là không nể mặt tôi rồi.”
Đã nói đến mức này, Vệ Bắc dù sao cũng là một người trọng nghĩa khí: “Được, ở chỗ nào, tí nữa tôi đến.”
Vệ Bắc vội vàng cúp điện thoại, ngẩng đầu nhìn Diệp Sơ nói: “Tôi có chút việc, tôi đưa cậu về trước.”
“Không cần.” Diệp Sơ lắc đầu: “Tớ tự về được rồi.”
“Không phải nói nhiều, tôi đã nói đưa cậu về thì tôi sẽ đưa cậu về.”Cậu luôn ngang ngược, hoàn toàn không để người ta lựa chọn.
Diệp Sơ đành chịu, cuối cùng vẫn phải cùng cậu đi về.
Lúc hai người đi ra, Lâm Mậu Mậu ở trong góc gào thét: Đóng gói, hai người quên đóng gói hả!!!!