Skip to main content
logo-truyenbiz.net

Chương 7

5:37 sáng – 10/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 7 tại dưa leo tr

Lôi dĩnh bảo hắn đưa nàng đến một quán ăn nàng thường xuyên đến, nơi đó mặc dù chỉ là một quán ăn nhỏ, nhưng rất sặc sẽ,hơn nữa dì bán hàng lại rất nhiệt tình.

“Dĩnh nhi, đến đây.” Mới vừa vào cửa , Trương Tổ Cầm đã nhiệt tình hướng tới Lôi Dĩnh cười nói

“Ừ, dì, cho con hai phần thức ăn trước.” Lôi dĩnh cười đáp lại nói, bởi vì lúc này còn sớm, nên khách đến quán ăn cũng chỉ có hai người bọn họ.

Trương Đại Mẫu nghe nàng nói như thế, mới chú ý tới Cung Thần Hào cao lớn đẹp trai, đang đi phía sau Lôi Dĩnh,tức thì hai mắt híp lại, “Dĩnh nhi khi nào lại quen với bạn trai xinh đẹp như vậy a!”

“Ách ~~ hắn không phải bạn trai con ~~~” lôi dĩnh hạ giọng xuống, bọn họ hôm nay mới lần đầu tiên gặp mặt, ngay cả bằng hữu bình thường cũng ko phải

Cung thần hạo hiển nhiên đối với câu trả lời vừa rồi của nàng phản bác lại ko vừa, hắn cong cong khóe miệng, “Tôi là vị hôn phu của nàng.”

Lôi dĩnh quay đầu kinh ngạc nhìn hắn, hắn như thế nào nói như vậy a? ?

“A ~~vậy các con tìm chỗ ngồi, hôm nay dì sẽ mời khách.”Trương Đại Mẫu nhiệt tình nói, Lôi Dĩnh là một cô gái rất được nhiều người thích, nhìn người đàn ông kia, hẳn là rất có tiền , hắn nhìn Lôi Dĩnh, ánh mắt cũng vạn phần sủng ái, vốn dì còn muốn giới thiệu lôi dĩnh cho thằng cháu, xem ra ko được rồi.

“Vậy cám ơn dì .” Cung thần hạo cười nói, lôi kéo lôi dĩnh ngồi xuống một chỗ, để bọn họ có cơ hội nói chuyện với nhau.

Sửng sốt vài giây, lôi dĩnh hỏi: “Anh có biết cha tôi muốn gặp anh ko?”

Cung thần hạo ko nói, ánh mắt quét cái quán ăn nhỏ rộng ba mươi mấy mét, nói chung nơi này cũng rất sạch sẽ, đây là lần đầu tiên hắn bước vào một quán ăn nhỏ như vậy,

“Anh có biết cha tôi muốn gặp anh ko?” Nàng lại hỏi một lần nữa

“Tôi biết.” Cung thần hạo nâng ly nước lọc lên uống một ngụm.

“Vậy sao anh ko gặp anh ấy?”

“Tôi bề bộn nhiều việc, hơn nữa đã xếp ông ta vào lịch trình ngày mai, ngày mai tôi sẽ gặp” Cung thần hạo đạm mạc nói.”Nhưng mà trước khi đi gặp hắn tôi muốn gặp người sẽ cùng mình kết hôn một chút.”

Lôi dĩnh rũ mắt xuống, “Gặp tôi cũng quan trọng sao?” Nàng cho tới nay đều bị người khinh khi, ko coi trọng, nàng còn có cái gì đáng gặp sao? Cho dù nàng ko muốn bị gả, cũng ko thể thỏa hiệp! !

“Tùy tình hình.”

Khó hiểu nâng liền liếc mắt nhìn hắn một cái.”Là như thế nào?”

“Nếu như em thấy nó quan trọng thì câu trả lời là quan trọng, không quan trọng thì câu trả lời là ko quan trọng.”

Nàng nháy mắt mấy cái,suy nghĩ hàm ý trong lời nói của hắn.

“Nếu như tôi ko muốn gả cho anh?” Nàng hỏi thử.

“Đây là quyết định cuối cùng của em sao?” Cung thần hạo hỏi lại.

Nàng muốn nói “ừ”,nhưng lại nghĩ đến ba . . . . . .

“Tôi nói là nếu.”

“Như vậy câu trả lời của tôi là, chờ em quyết định, tôi sẽ trả lời cho em.”

Lôi dĩnh híp mắt nhìn hắn, cung thần hạo cũng nhàn tản dựa vào lưng ghế dựa nhìn lại nàng, thật lâu sau, nàng mới hít vào một hơi dài.

“Anh tại sao lại đáp ứng việc hôn sự này?” Rất kỳ quái, lấy điều kiện của hắn, tin tưởng có rất nhiều mỹ nử gia thế hùng hậu có thể lựa chọn, mà nàng, cùng lắm chỉ được coi là giai nhân thanh tú,hắn tại sao lại chấp nhận cưới nàng?

Cung thần hạo nhún nhún vai, “Cứ coi như là vì nhu cầu đi!”

Vì nhu cầu?

“Cha tôi cần tiền của anh, vậy anh cần gì? Có cái gì khiến tiền của anh ko thể mua được,mà phải dâng tặng hôn nhân củ mình?”

“Dự án đầu tư lần nay của ba em, không thể phủ nhận là nếu thành công sẽ thu được nguồn lợi rất khổng lồ, chỉ tiếc, lấy quy mô của Lôi thị, miếng bánh này quá lớn, miễn cưỡng nuốt vào, chỉ có thể bị nghẹn chết, nếu có tập đoàn Cung thị ném vào một nguồn tài chính khổng lồ, thì mọi chuyện sẽ khác. Đương nhiên, tập đoàn Cung thị cũng ko phải tổ chức từ thiện, nếu ko thu được lợi ích, chắc chắn sẽ ko làm, đầu tư phải có thù lao phần trăm, ở trên bản hiệp ước đã ghi rõ rành mạch.Còn chuyện hôn sự này cùng với việc buôn bán kia ko lien hệ, thuần túy là bởi vì tôi cần kết hôn, như thế mà thôi.”

“Chỉ vì anh cần kết hôn?”Đơn giản như vậy nhưng tương lai của nàng sẽ bị mất! Còn hạnh phúc của nàng nữa! !

“Cũng chỉ đơn giản như thế, thế nào? Chẳng lẽ em vì cuộc hôn nhân này có cái ảo tưởng ko thực tế ?” Cung thần hạo thấy nàng thay đổi sắc mặt, nghĩ muốn đả kích đùa cợt nàng một chút

Thái độ đùa cợt của hắn làm cho nàng có điểm tức giận, hắn dựa vào cái gì đối với nàng trào phúng, dựa vào cái gì mà nghĩ nàng sẽ yêu cái người như hắn?!

Chê cười! Nàng làm sao có thể đối với cái loại Hoa Hoa công tủ này có ảo tưởng a? !

“Anh yên tâm, tôi đối với anh ko có bất kì khát vọng cùng ảo tưởng nào.”

Cung thần hạo híp mắt lại một chút, nhìn nàng một lúc, sau đó ko cao hứng nói: “Vậy thì tốt!”

Lôi dĩnh dương dương tự đắc lông mày,Ko hiểu tại sao hắn mất hứng. . . . . . Hắn ko phải là mất hứng đi?

Nhún nhún vai,càng nói càng sai, nàng cảm thấy im miệng là tốt nhất.

“Đây đây……..đến rồi đây.” Trương Tố Cầm bưng khay đi đến chỗ hai người, đem đồ ở trong khay bày lên mặt bàn

Hai chén cháo thịt nạc,bốn giò cháo quẩy , bốn bánh bao.

“Dì, khiến dì mời khách thật ngại quá.” Lôi dĩnh nói, dì đối với nàng giống như một người mẹ thứ hai, nàng cũng rất kính trọng dì

“Không sao, dì còn một vài việc phải làm, vậy còn cùng bạn trai soái ca của con ăn thật ngon đi,dì đi trước.” Trương Tố Cầm cười nói xong, liền xoay người rời đi.

“Em bình thường vẫn thường đến đây ăn?” Nhìn bát cháo đầy trước mặt, Cung Thần Hạo hỏi

“Đúng, có khi ăn cháo, có khi ăn mì…….Anh ăn nhanh đi !Nguội ăn sẽ ko ngon.”

Nhìn lôi dĩnh chu cái miệng nhỏ nhắn, thổi cháo, tay phải nhẹ nhàng mà vẩy, rồi bỏ cái thìa vào miệng, tay trái cầm lấy một miếng bánh ăn, động tác hành văn một mạch lưu loát, không làm ra vẻ,nàng cùng với nữ nhân hắn kết giao từ trước thật khác biệt.

Cảm giác bị hắn nhìn chăm chú, làm cho lôi dĩnh ăn rất không tự tại,nàng giương mắt, “Anh xem tôi xong rồi sao? Nhanh ăn đi!”

Cung thần hạo thấy nàng ăn có chút ngon, nên ko cảm thấy khó ăn nữa,nên mới cẩn thận bắt đầu ăn, hương vị cũng không tệ lắm.

“Có phải ăn ngon lắm ko, a ~~tài nghệ của dì rất tốt, danh tiếng cũng rất tốt, hôm nay do chúng ta đến sớm, nên vẫn chưa có khách.” Lôi dĩnh vừa ăn vừa nói

Cung thần hạo không có tiếp lời, lúc ăn cơm hắn không thích nói chuyện