Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 32: Quà tặng Valentine tại dưa leo tr.
Lễ Valentine năm nay nhằm ngày mùng một đầu năm, ngày 30 Triệu Nhiễm Nhiễm lên ban suốt cả đêm. Triệu lão gia đau lòng cho con gái, nửa đêm lái xe tới đưa sủi cảo cho cô. Triệu Nhiễm Nhiễm ăn sủi cảo, trong lòng có chút xấu hổ.
“Ngày mai mấy giờ tan việc, ba tới đón con đến nhà bà.”
“Không cần đâu ba, hôm nay có thể gọi xe được, con tự qua được rồi.”
Triệu lão gia suy nghĩ một lát, “Vậy bảo Tiểu Lược đến đây đi, mấy ngày nay không biết thế nào, tính khí nóng nảy quá.”
Triệu Nhiễm Nhiễm vội vàng khoát tay, “Không cần em ấy đến, hay là ba tới đi, con sợ em ấy.”
Triệu lão gia cười, dáng vẻ của ba người trong nhà này gần như giống nhau như đúc, chỉ là phong cách khác nhau, Triệu lão gia mạnh mẽ, Triệu Trí Lược vô lại, Triệu Nhiễm Nhiễm thì có sự dí dỏm ngọt ngào của một cô gái, nếu tách ra nhìn riêng, không ai cảm thấy giống lắm, nhưng nếu như đứng chung đồng thời lộ ra nụ cười, vậy thì không thể không khiến người ta cảm thán máy di truyền thật mạnh mẽ.
Triệu Nhiễm Nhiễm thấy tâm tình Triệu lão gia không tệ, nên muốn xuống tay từ chỗ ông trước, thử thăm dò hỏi, “Ba, mẹ muốn giới thiệu đối tượng cho con, ba có thể khuyên nhủ mẹ hay không.”
“Con không muốn?”
Triệu Nhiễm Nhiễm gật đầu, “Con không muốn, thật lòng không muốn.”
Triệu lão gia ngừng một lát, có chút sáng tỏ, “Còn nhớ Giang Tiềm?”
Triệu Nhiễm Nhiễm suy nghĩ một lát, không có phủ nhận.
“Vậy cậu ta thì sao?” Triệu lão gia hỏi, “Hai đứa có liên lạc?”
Triệu Nhiễm Nhiễm theo bản năng ngậm miệng, suy nghĩ có nên nói thật hay không.
Mặc dù Triệu lão gia mặt lạnh, nhưng lại rất tỉ mỉ với hai đứa con, lập tức cũng biết mình đã đoán đúng, “Sao ba nghe nói cậu ta có đối tượng khác? Chuyện này là sao? Có gây ra chuyện gì hay không?”
Triệu Nhiễm Nhiễm liền vội vàng lắc đầu, giải thích, “Anh ấy nói vì giận dỗi với con, chúng con. . . . . trước khi hòa hảo đã kết thúc rồi.”
Triệu lão gia hơi kinh ngạc, lại lập tức không để lại dấu vết gật đầu, “Chuyện này phải xử lý tốt. Ba vẫn là câu nói kia, con người Giang Tiềm không tệ, cũng rất để bụng đến con, mấy chuyện giữa các con ba đã nghe mẹ con nói rồi, không phải phạm vào sai lầm gì lớn, ai không nóng nảy, với lại con cũng có chỗ không đúng, giận dỗi với người ta trong điện thoại, làm lính không có tự do, điểm này ba hiểu rõ nhất, nếu muốn ở bên nhau thì phải thông cảm cho nhau.”
Triệu Nhiễm Nhiễm rất cảm động, cuối cùng có một người đứng ở cạnh mình, “Ba, mẹ và em trai. . . .”
“Bên mẹ con không có gì lớn, mấu chốt là em con, nó không phải nhằm vào Giang Tiềm, mà là con kết hôn với ai nó đều không hài lòng, nó không nỡ gả con đi ra ngoài, ba sẽ tìm thời gian khuyên nó.” Triệu lão gia ngừng một lát lại hỏi, “Vì sao con giận dỗi với Giang Tiềm ở trong điện thoại? Cả mẹ con cũng không nói.”
Triệu Nhiễm Nhiễm biết chuyện những tấm hình kia tuyệt đối không thể nói, vội vàng lắc đầu, “Là con tùy hứng, không phải chuyện gì lớn.”
Triệu lão gia là một người đàn ông, có thể nghĩ đến chuyện này mà hỏi đã là khó được. “Vậy thì tốt, về sau không thể như vậy nữa, mặc dù Giang Tiềm có lúc làm việc kích động, nhưng vẫn là người tốt.” Nói xong thu thập hộp cơm, “Ba đi, ngày mai tới đón con, bên phía mẹ con để ba lo, về phần xem mắt, có lẽ cũng chỉ để con biết thêm vài người, nếu tâm ý con kiên định, thì để ý người khác làm gì.”
Triệu Nhiễm Nhiễm cảm thấy Triệu lão gia nói rất đúng, tấm lòng cô dành cho Giang Tiềm sẽ tuyệt không thay đổi, những người khác quản họ khỉ gió là ba đầu hay sáu tay, theo ý cô thì họ chỉ là quái thú.
Buổi sáng Giang Tiềm gọi điện thoại tới dây dưa một lúc lâu, bảo cô nhất định phải mở quà Valentine ra. Triệu Nhiễm Nhiễm đưa Triệu lão gia đi, rồi lấy hộp quà ra, tháo giấy gói ra từ từ, rồi mở cái hộp nhỏ ra, trong nháy mắt đồ vật bên trong nhanh chóng làm lóa mắt cô.
Triệu Nhiễm Nhiễm vui vẻ, còn tưởng rằng là thứ gì mà thần bí như vậy, thì ra là một cành hoa hồng làm từ thủy tinh. Tầng tầng lớp lớp cánh hoa màu đỏ, được làm cực kỳ tinh tế, cả hoa văn cũng có thể thấy rõ. Vật phẩm tinh chế từ thủy tinh này tuy thông thường, nhưng Triệu Nhiễm Nhiễm vẫn vui mừng không ngậm miệng được, cầm điện thoại bấm số gọi điện thoại cho Giang Tiềm. Điện thoại được nhận rồi thì lại ngượng ngùng, chậm chạp không mở miệng.
“Nhiễm Nhiễm?”
“Ừ, mở quà tặng ra rồi.” Triệu Nhiễm Nhiễm mím môi cười.
“Có thích hay không?” âm thanh của Giang Tiềm có chút mềm mại, lộ ra một ít hài lòng.
“Thích.” Cô cười ngọt ngào, “Nhưng Valentine không phải đều tặng hoa thật sao?”
“Hoa thật sẽ héo.” Giang Tiềm nói từng chữ từng câu giống đọc bản thảo, “Tình yêu của anh dành cho em vĩnh viễn sẽ không héo tàn, cho nên hoa thật không đủ để biểu đạt lòng của anh.”
Lời này khiến Triệu Nhiễm Nhiễm rất cảm động, anh luôn luôn làm nhiều hơn nói, dường như không có lời ngon tiếng ngọt, nhưng sự nhiệt tình biểu hiện ra lại làm cho người ta không có biện pháp hoài nghi tình yêu của anh. Cho nên một câu nói rõ ràng rất lãng mạn, nhưng Giang Tiềm nói ra thì lập tức vô cùng khôi hài.
“Thủy tinh dễ bể, sao anh không mua một cành bằng sắt? Thật giàu tình yêu.”
Giang Tiềm tức giận bất bình, “Anh muốn, nhưng làm gì có bán loại bằng sắt, Nhiễm Nhiễm em chờ anh để dành đủ tiền, về sau mua loại bằng vàng cho em.”
Triệu Nhiễm Nhiễm cười đến nghẹn, lắc đầu liên tục, “Em không muốn, em không phải là tên phá của, những thứ đó đều không giàu tình yêu, anh tốt với em là được.”
Giang Tiềm mừng rỡ, “Em đừng lo, anh sẽ tốt với em cả đời.”
Sau khi Giang Tiềm cúp điện thoại, liền ôm quyền với Đặng Vĩnh Đào. Lại nói, sau lưng mỗi người ngốc đều có một quân sự quạt mo yên lặng lại gian trá ra ý kiến cùi bắp, Đặng Vĩnh Đào là một người lãng mạn và thâm trầm, trên con đường theo đuổi vợ này mặc dù không có phát huy ra tiềm lực của mình, nhưng giúp đỡ Giang Tiềm thì không chút quá sức, nghĩ kế, viết bản thảo, một mình ôm lấy mọi việc, hiệu quả thì vừa rồi cũng đã nhìn ra, cũng thực không tồi.
“Con gái luôn thích lãng mạn, đặc biệt là bạn gái cậu, về sau cậu cũng học chút, đừng có khô khan quá.”
Giang Tiềm lại gần, “Sao anh biết cô ấy thích lãng mạn?”
“Nhìn ra được mà, đơn giản lại không biết tính kế, vợ của cậu thật dễ dụ dỗ, cũng chỉ có tên ngốc như cậu mới làm mất người ta một lần.”
Giang Tiềm bội phục không gì sánh kịp, trong lòng quyết định bái sư, “Gì chứ, về sau dạy tôi thêm mấy chiêu, tôi bảo đảm không nói với vợ anh.”
Đặng Vĩnh Đào nắm một quyển sách lên ném qua.
. . . . . . . . . . . .
Hành động lãng mạn của Giang Tiềm rốt cuộc vẫn làm Triệu Nhiễm Nhiễm hơi cảm động, mấy ngày nay cô đang suy nghĩ xem có nên không để ý Triệu Trí Lược mà tới quân khu một chuyến. Lúc thương lượng với Giang Tiềm thì bị anh quả quyết bỏ đi ý tưởng, anh nói rất nhanh sẽ được ở bên nhau, trước mắt không thể kích động. Triệu Nhiễm Nhiễm cảm thấy anh nói rất đúng, nhưng tâm tình nhớ nhung một người quả thật rất khó nhịn.
Đảo mắt liền tới mùng sáu, nghỉ ở nhà ngây ngô cũng không có gì thú vị, Triệu Nhiễm Nhiễm thu thập xong đi siêu thị mua rất nhiều quà vặt mình thích, nghĩ tới Giang Tiềm cũng nhất định sẽ thích. Lần trước đến quân khu cô đã nghĩ, nếu lần sau đi thăm anh nhất định không thể tay không, trước mắt mặc dù kế hoạch có biến, nhưng khó mà nói chắc được ngày nào đó Triệu Trí Lược sẽ hiểu ra, cô cũng có thể chuẩn bị trước, không cần luống cuống tay chân.
Về đến nhà, mở ra laptop, bắt đầu viết nhật ký vào đó.
Ngày 19 tháng 2 năm 2010, mùng sáu tết
Thời tiết: tuyết rơi như lông ngỗng
Tâm trạng: buồn bực
Sự kiện: không thể gặp mặt
【Rốt cuộc vẫn phải thất hẹn rồi, đối mặt em trai ra đời chung với tôi, thì đây là kết quả chắc chắn.
Tôi thấy tình yêu tốt đẹp vô cùng, lại không kịp suy nghĩ nhiều những về trở ngại, cho rằng ở chung chính là lấy được, cho là mọi người toàn thế giới nên hoan hô với chúng tôi, nào ngờ, bạn có thể tha thứ, nhưng người yêu thương bạn chưa chắc có thể, giống như em trai sinh đôi của tôi, người rất ghét làm tôi thấy khó chịu, cho nên vì tôi dễ dàng tha thứ, nên nó giận tôi luôn. Tôi hiểu nó, nếu có một ngày cô gái nào khiến nó đau lòng như thế, tôi cũng sẽ phản ứng như vậy, cho nên không trách.
Tôi tham lam muốn có cả tình yêu và tình thân, hy vọng cả hai có thể đồng hành, điều này với tôi mà nói là cần thiết, vì em trai có chút uất ức, tôi nhớ tới liền cười, nhưng nó là người cùng chung hoạn noạn với tôi, làm sao bỏ được?
Nghĩ như vậy, thì Trương Lam thật kỳ quái, ah, một cô gái kiểu cách như thế sao lại yêu cậu ta? Thật ra thì đây cũng không phải tình cờ, đều là vận mạng đứng ở đám mây chỉ tay đếm ngược, nó nói: 3, 2, 1 ở chung, vì vậy chúng tôi liền đụng phải, nên tôi mới ở bên anh.
Năm nay tuyết tới chậm chạp, một khi tới lại dồn hết sức nổi lớn, tôi đang nghĩ có phải anh cũng giống tôi, ngồi ở bên cửa sổ đếm từng bông tuyết.
Tôi là người hồ đồ, thường thường sẽ quên một số người và việc, nhưng lần đầu tiên gặp mặt lại có thể nhớ rõ ràng. Nay tôi có thể buồn cười nhớ lại, lúc ấy hơi thất vọng, dung mạo bình thản như nước lọc, thường xuyên cười vô lại, bây giờ nhớ lại giống như ánh mặt trời ấm áp xuyên thấu qua lá cây răng cưa, giống như mùa xuân tới trước thời gian, thật là chói mắt.
Nghĩ tới sự khẩn trương lần đầu tiên nắm tay anh, sự ham muốn khi lần đầu tiên hôn môi anh, chân thật không thể thay thế, liền hiểu, người bên cạnh, không phải là anh thì không thể. Người đàn ông như anh, không để ý tất nhiên khiến người ta không cách nào thấy; nhưng nhớ đến thì khắp nơi đều là anh, tuyệt không thể bỏ chạy từ trên tinh thần!】
Viết xong rồi khép lại nhật ký, đã đến lúc xế chiều, tuyết rơi bầu trời xám mù mịt, làm cho tâm trạng người ta cũng đè nén không ra sáng. Triệu Nhiễm Nhiễm suy tư ngày mai tìm cớ gì tránh đi ra ngoài. Tâm trạng của Trương Lam cũng không tốt, Dương Chấn Chấn náo loạn đòi muốn dẫn cô cùng đến phía nam phát triển, trong nhà lại không cho, gần đây vẫn bởi vì chuyện này mà cương.
Cô suy nghĩ một chút quả thật nhàm chán, liền gọi điện cho Dương Chấn Chấn.
Dương Chấn Chấn giống như mới vừa tỉnh ngủ, một chữ ‘alo’ nói bảy, tám lần cũng không có thứ tự, Triệu Nhiễm Nhiễm biết anh muốn nói gì, nhưng nghe chưa xong đã cắt đứt, “Em gái tôi đâu?”
“Chị. . . . . Chị họ.” Âm thanh vẫn lắp ba lắp bắp, “Trương Lam hôm qua. . . . Ngày hôm qua làm ca đêm, còn. . . . Còn ngủ, chị chị. . . . . Tìm cô ấy?”
“Tôi không tìm nó, tôi tìm cậu, cậu sao thế, không thể không đến phía nam sao, nhà bên này còn chưa đủ cho cậu giày vò à?”
“Chị . . . . Chị không. . . . . không phải. . . . . người trong nghề. Tôi học. . . . . . Học chất thuốc, làm công việc. . . . Bán thuốc men mới. . . . . . Mới có thể kiếm nhiều tiền, cả ngày canh giữ ở. . . . Bệnh viện nhỏ thì. . . . thì sao có tương lai. . . . được. . . . .”
“Cậu nói lắp ba lắp bắp không rõ ràng lắm, ai có kiên nhẫn nghe cậu rao bán.”
Bên kia dừng một lát, Dương Chấn Chấn liền kêu sợ hãi, “Oh. . . . oh, chuyện này quên. . . . . . Quên.”
“Cậu đừng chạy xa như vậy, nhà cậu căn bản không thể đồng ý, tôi cũng không thể để Trương Lam đi xa.”
Dương Chấn Chấn do dự một lát, “Tôi. . . . Tôi muốn thử một chút, Trương. . . . Lam cũng không. . . . Không có đặc biệt phản đối, nếu không. . . . Đã sớm. . . . Nhắc nhở tôi.”
“Tôi thấy cậu nên suy nghĩ kỹ hơn, con trai cà lăm của cục trưởng cục vệ sinh chạy đến phía nam bán thuốc cho người ta, nhà cậu nghèo à? Cậu bảo cha cậu để mặt mũi ở đâu?”
Bên kia điện thoại cười thần bí, “Chuyện này. . . . Chị không. . . . . . Biết, tôi muốn đi ra ngoài là vì. . . . . Một. . . . Một nguyên. . . . . . Nguyên nhân là, họ. . . . Bọn họ cứ. . . . cứ cằn nhằn nhà. . . . nhà do. . . . Trương Lam đứng tên, nguyên. . . . . . Nguyên nhân thứ hai chính là hù dọa. . . . . . Dọa bọn họ.”
Triệu Nhiễm Nhiễm nhất thời sùng bái, đây là thành thật sao, còn tính toán hơn thiệt vì vợ và cha mẹ!
Cô vô cùng chân thành nói, “Người anh em, tôi phải kiểm điểm lại vì coi thường cậu mà, cậu có thể làm ra chuyện như vậy, điều này nói rõ tương lai Trương Lam không cần sợ hãi mẹ chồng nàng dâu sẽ mâu thuẫn, cậu vĩnh viễn đứng ở bên Trương Lam phải không?”
“Cần phải. . . . . . Phải mà, tôi. . . . . . Mẹ tôi không. . . . .Không nói. . . . lý, Trương Lam cũng dữ dội. . . . Dữ dội, chỉ có thể do tôi ở giữa. . . . xoay vần. . . . sử dụng. . . . Trí khônx.”
“Cậu là khôn vặt.”
“Trí. . . . Trí khôn. Chị đừng. . . . đừng. . . . nói bậy, anh lính. . . . ngốc nhà chị. . . . tương lai. . . . . . Cũng như vậy.”
“Nói ai là anh lính ngốc hả, cậu là đồ cà lăm.”
“Bao. . . . Bao che? Tôi. . . . thích. . . . thích tính cách này của. . . . chị em nhà chị.”
Triệu Nhiễm Nhiễm cúp điện thoại liền không nhịn được cười, tâm trạng tốt hơn, thuận tay gọi điện cho Giang Tiềm, nhưng thật lâu không ai nhận. Gần sang năm mới, người này đi đâu chứ? Đợi đến lần thứ tư mới có người nghe, nhưng âm thanh rất chững chạc, cũng không phải Giang Tiềm.
“A lô, đây là điện thoại của Giang Tiềm phải không?”
“Đúng vậy.” Người bên kia đện thoại nói, “Em là em dâu à, tôi là Đặng Vĩnh Đào, chỉ đạo viên của liên tám, còn nhớ rõ không?”
“A, nhớ.” Triệu Nhiễm Nhiễm nhỏ giọng hỏi, “Vậy Giang Tiềm đâu?”
“Cậu ta. . . .” Bên kia hình như cố ý ngừng một lát, làm người ta hồi hộp, Triệu Nhiễm Nhiễm vội vã hỏi, “Anh ấy ở đâu?”
“Cậu ta. . . . Ở phòng y tế.”
“Cái gì? Anh ấy thế nào?”
“Có vết thương cũ, lúc trước vẫn chịu đựng, mấy ngày nay thật sự nhịn không được phải đến phòng y tế chỗ châm cứu, không có nói với em là vì sợ em lo lắng.”
Nhớ tới mấy cái sẹo lớn nhỏ trên người anh, lòng của Triệu Nhiễm Nhiễm không thể bình tĩnh, âm thanh nghẹn ngào truyền ra rõ ràng, Đặng Vĩnh Đào sợ hãi liền khuyên, “Em đừng khóc nha, cậu ta mạnh như trâu, không chết được.”
Âm thanh nức nở của Triệu Nhiễm Nhiễm càng lớn.
Anh nóng nảy, “Ai nha tôi nói sai, tôi nói cậu ấy thật không có chuyện, thân thể tốt lắm, tôi lừa em chơi đấy.”
“Ừ, tôi biết rồi, hẹn gặp lại.”
Đặng Vĩnh Đào để điện thoại xuống tim đập thình thịch, thật là hơi quá, phản ứng lớn ghê. Lúc này Giang Tiềm huýt sáo lảo đảo từ cửa đi tới, nào có nửa phần bệnh hoạn. “Làm gì đấy?”
Đặng Vĩnh Đào nuốt nước miếng, “Nhiễm Nhiễm nhà cậu thật sự yêu thương cậu.”
Giang Tiềm không hiểu, “Đó là đương nhiên, làm sao anh biết?”
Đặng Vĩnh Đào lại nuốt nước miếng một cái, “Tôi hình như nghiêm trọng lừa dối cô ấy.”