Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 229: Nàng muốn giết chết tất cả mọi người tại dưa leo tr.
Khi đang an táng Công Tôn Ký Minh, Nhiếp Chiếu và Đệ Ngũ Phù Dẫn đều nhận được thư từ Giang Nguyệt.
Lượng lớn thuốc nổ mà Hoắc Đình Vân đã tích trữ năm xưa hiện đang được Quảng Bình sử dụng.
Suy nghĩ kỹ lại, những thứ này rất có khả năng được chôn giấu tại chiến trường, gần doanh trại quân đội hoặc tại các đèo núi.
Giang Nguyệt đang dẫn người đi rà soát các địa điểm này, nhưng đến nay vẫn chưa có kết quả.
“Tối nay hãy đưa người phân tán ra các thị trấn lân cận, để trinh sát ở lại theo dõi, cố gắng tránh thương vong.”
Nhiếp Chiếu vừa nói xong, mồ hôi lạnh lập tức chảy xuống trán A Tứ, nếu thực sự có thuốc nổ, thì vị trí hiện tại của họ rất có khả năng sẽ bị ảnh hưởng.
Hắn vội vàng triển khai mệnh lệnh.
Nếu triều đình thực sự muốn tiêu diệt phản quân, cho dù Quảng Bình có điên loạn đến đâu, cũng không dám đặt thuốc nổ trong các thị trấn. Ngay cả trong các cuộc chiến tranh giữa hai nước, việc thảm sát dân thường sẽ bị ghi lại trong sử sách và trở thành nỗi ô nhục vạn đời, huống hồ dùng biện pháp tàn bạo như vậy để sát hại dân chúng trong nước.
Mùa mưa của Cang Nam đã qua, gió thu thổi nhẹ, xen lẫn mưa phùn, mang theo chút se lạnh khó nhận biết, từ từ nhuộm vàng màu xanh bạt ngàn của núi rừng. Hệ thống sông ngòi vẫn còn lưu giữ dư âm của mùa mưa, như dòng m.á.u cuộn chảy trong huyết quản của một thanh niên, mạnh mẽ và sôi nổi.
Chiếc nón lá của Đệ Ngũ Phù Dẫn đã được sử dụng từ tháng Tư đến giữa tháng Chín, chỉ mới phơi nắng dưới hiên hai ngày, giờ lại phải đội lên lần nữa.
“Chủ công, thân thể của ngài quý giá ngàn vàng, tuyệt đối không thể tự mình mạo hiểm!”
“Chủ công, xin ngài hãy suy nghĩ kỹ! Tiểu nhân nguyện thay ngài đi.”
“Chủ công, người quân tử không đứng dưới tường đổ!”
Vừa bước ra được hai bước, môn khách và quan viên đã vội vàng quỳ xuống đất, cầu xin hắn quay trở về.
Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB “Xoăn dịch truyện” để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage “Xoăn dịch truyện” và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.
Mưa phùn rơi nhẹ trên má Đệ Ngũ Phù Dẫn, rồi tụ lại thành những dòng nhỏ chảy xuống. Hắn rút thanh kiếm đeo bên hông ra, giọng nói vẫn dịu dàng như mọi khi, trong trẻo mà ấm áp, tựa như tiếng ngọc vỡ trên núi Côn Sơn: “Các tiên sinh, từ khi bắt đầu dựng nghiệp, chúng ta đã trải qua bao gian nan nguy hiểm, Đệ Ngũ Phù Dẫn này chưa từng lùi bước dù chỉ nửa phần. Làm quân vương phải đi đầu thiên hạ, vì thiên hạ mà tiến bước, vì thần dân mà sẵn sàng c.h.ế.t trăm lần không hối tiếc. Mong các vị hãy nhường đường.”
Môn khách và quan viên nghe vậy, đều bật khóc, dập đầu lạy, mở đường cho hắn đi.
Đệ Ngũ Phù Dẫn khẽ nhếch môi cười, cảm thấy những người này vẫn ngu ngốc như thường. Đây là cơ nghiệp của hắn, là giang sơn của hắn, không đi thì ai đi? Nếu đập nước thực sự bị nổ tung, tất cả sẽ chết.