Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 240 tại dưa leo tr.
Người đào đất tạo ra một bản đồ từ mười hai địa điểm và đường đi, tương ứng với các chòm sao.
Họ trông có vẻ như đang tập trung vào đô đốc phủ, nhưng thực chất, việc mở rộng ra ngoài mới là điều quan trọng.
Vân Đông không giống các khu vực khác, nơi này nhiều núi non, địa hình phức tạp, không giống như Trung Đô hay Tĩnh Bắc với đồng bằng mênh mông, vì vậy dân cư tập trung thành những khu nhỏ, nằm rải rác. Dưới chân núi là những khối đá cứng, không thích hợp để trồng trọt, người dân ở đây chủ yếu sống bằng nghề buôn bán, và phần lớn thuốc nổ cũng không thể chôn dưới đất do địa hình.
Ở những quận huyện nhỏ đó, hầu hết nam giới đã nhập ngũ và ra trận, chỉ còn lại người già, phụ nữ và trẻ em. Họ không tìm thấy dấu vết của thuốc nổ ở những nơi này, có lẽ Quảng Bình vẫn còn chút lòng nhân đạo.
Châu Tán thực ra là nơi cuối cùng họ dọn dẹp thuốc nổ. Quản gia là tay sai của Quảng Bình, và hắn ta đã theo dõi họ ngay từ đầu, thực ra chỉ là để làm sạch tàn dư.
Quản gia biết mình bị phát hiện, cười khẩy: “Các ngươi có thể cứu được những người ở đây, nhưng liệu các ngươi có thể cứu được tất cả mọi người không? Lễ tế long trọng này chắc chắn sẽ dùng vô số m.á.u và mạng sống làm vật tế.”
Hắn còn chưa kịp cười khùng khục, thì Tiểu Oa đã dìm đầu hắn xuống nước: “Ta sẽ dìm c.h.ế.t ngươi trước đã. Miệng toàn nói c.h.ế.t chóc, tại sao cả nhà ngươi không c.h.ế.t đi cho rồi?”
Ở phía đông thành, trước khi vụ nổ xảy ra, Giang Nguyệt đã lăn ra ngoài vài vòng, bảo vệ đầu mình, chỉ có cánh tay bị đá vụn b.ắ.n trúng gây thương tích, nhưng không nghiêm trọng.
Nàng xé một mảnh vải để cầm máu, Giang Kỳ tiến tới trải bản đồ ra, thở phào nhẹ nhõm: “Gần xong rồi. Thật là ác độc, không biết những thứ này đã được chuẩn bị bao lâu, suýt nữa thì họ đã đào rỗng hết lòng đất để chôn thuốc nổ. Có một số tuyến đường suýt giao nhau.”
Giang Nguyệt cũng lạnh sống lưng, đổ mồ hôi hột: “Và đây mới chỉ là Vân Đông thôi. Ở đây có rất nhiều quận huyện mà Quảng Bình đã bỏ qua, gần như còn đến hàng tấn thuốc nổ. Chỉ riêng diêm tiêu ở đây đã đủ dùng cho cả nước trong hai năm. Kế hoạch của nàng ta, e rằng phải truy ngược lại ít nhất là mười năm trước,”
Nàng thở hổn hển, đá một hòn đá trước mặt: “Làm sao mà nàng ta có thể có đủ sức lực để âm mưu đến mười mấy năm, và trong suốt mười mấy năm đó chỉ nghĩ đến việc g.i.ế.c hết mọi người? Nàng ta chắc chắn có vấn đề về tâm thần.”
Giang Nguyệt nghỉ ngơi một lúc, rồi dựa vào cánh tay của Giang Kỳ để đứng dậy. Không biết từ khi nào, trong tay nàng đã nắm chặt một mảng cỏ, dưới ánh trăng, nàng nhìn thấy trên lòng bàn tay mình có một bông hoa nhỏ màu vàng nhạt, bị nàng nắm chặt đến nỗi nở không nổi.
Kênh nước ở đô đốc phủ đã được thông, dẫn thẳng đến đường hầm ngầm. Giang Nguyệt nhìn những dòng nước chảy vào, cuối cùng mới thực sự thở phào nhẹ nhõm, ngồi phịch xuống đất.
Châu Tán yên tĩnh, ngoại trừ tiếng nổ bất ngờ giữa đêm khiến nửa thành tỉnh giấc, bàn tán vài ngày rồi lại im lặng, như thể sự việc chưa bao giờ xảy ra. Cuộc sống vẫn tiếp diễn bình yên, chỉ khác là họ đang chờ xem liệu vị chủ quân của họ có thể khải hoàn trở về hay không.
Không ai biết rằng một cuộc khủng hoảng gần như bị lật ngược dưới ánh mặt trời đã được giải quyết khó khăn, may mắn là không phải trả cái giá quá đắt.
Thiệu Tĩnh Noãn thoa thuốc cho Giang Nguyệt, thổi nhẹ vào vết thương của nàng: “May mà không sâu, chắc sẽ không để lại sẹo đâu.” Nhìn Giang Nguyệt đã thức trắng nhiều ngày, đôi mắt đỏ ngầu, khuôn mặt gầy gò, xám xịt, lưng hơi còng xuống vì mệt mỏi, nàng không kìm được mà thở dài: “Ngươi ở lại đây nghỉ ngơi một thời gian rồi hẵng đi.”
Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB “Xoăn dịch truyện” để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage “Xoăn dịch truyện” và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.
“Ta không ngủ được, rời khỏi nhà là ta không ngủ được.”
Thiệu Tĩnh Noãn không hiểu, nhưng rồi nàng dịu dàng cười: “Đây chẳng phải là nơi ngươi lớn lên sao, là nhà của ngươi mà. Về đến quê hương, sao lại không ngủ được chứ?”