Skip to main content
logo-truyenbiz.net

Chương 104: 104: Mảnh Vỡ Ký Ức 10

12:43 chiều – 10/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 104: 104: Mảnh Vỡ Ký Ức 10 tại dưa leo tr


Bên ngoài khung cảnh, Phó Kỳ Đường cảm thấy vừa xa lạ vừa thân quen với nụ cười dịu dàng của Cung Tử Quận.

Anh nhớ ra khoảng thời gian qua, trong lúc ngẫu nhiên quay đầu lại hoặc lơ đãng nhìn chung quanh, anh luôn có thể bắt gặp Cung Tử Quận đang ngắm nhìn mình, giống như trút hết tất cả tâm tư tình cảm, xuyên qua dòng thời gian dài dằng dặc ngắm nhìn một hình bóng khác.

Bởi vậy mới đầu Phó Kỳ Đường còn cho rằng mình là thế thân của người nào đó, thậm chí hoài nghi người kia chính là mình của một thế giới song song khác.

Nhưng đến hiện tại anh mới biết được, căn bản không có thế giới song song nào cả, cũng chưa bao giờ tồn tại một Phó Kỳ Đường thứ hai.

Thân phận ngôi sao của anh ở thế giới kia là giả, chỉ có một mình anh là thật.

Anh đã từng chết đi, giờ lại được sinh ra một lần nữa.

Trong chiếc lồng thời gian ngột ngạt, Cung Tử Quận đã dùng linh hồn chịu đau thương muôn đời mà nhìn anh như thế, cho dù đêm tối cô đơn và ban ngày nồng cháy.

Hắn khiêm tốn và thành khẩn, mong chờ một ngày đoàn tụ không biết khi nào sẽ đến.
“Đồ ngốc.”
Phó Kỳ Đường cảm thấy trong ngực mình tràn ngập một loại cảm xúc nào đó nặng như vàng thỏi, lại nhẹ tựa lông hồng.
Trong mảnh ký ức, màn hình máy tính của phòng điều khiển lóe ra ánh sáng đỏ chói mắt.

Ngay sau đó, bốn chiếc màn hình trong toa xe số 0 vụt tắt cùng một lúc, đoàn tàu phát ra một âm thanh thật dài, giống như tiếng còi kêu rên, tuyên cáo nó chính thức tiến vào thời kỳ tạm ngừng để sửa chữa.
Phó Kỳ Đường trông thấy Cung Tử Quận trở về toa tàu.

Trong đó đã biến thành hình ảnh anh vô cùng quen thuộc: hầm gara mà mình và hắn đã sống chung mấy tháng ở phó bản Bữa tiệc của vị Thần.

Cung Tử Quận ngồi xuống bên giường, không mở đèn, tựa như một pho tượng không có sự sống trong bóng đêm.
Anh nhìn thấy Cung Tử Quận cô đơn dùng bữa, nghỉ ngơi, luyện tập các loại kỹ năng, lặng lẽ tiến vào từng một phó bản và trở về với một cơ thể đầy rẫy thương tích.
Phó bản đầu tiên Cung Tử Quận hoàn thành một mình tên là Bóng ma trong tay áo.

Đó là một phó bản thời cổ đại rất hiếm gặp.

Cuối triều đại, vương triều sắp sụp đổ lại còn gặp phải thiên tai, nơi nơi đều xảy ra chiến loạn.

Xác chết của các binh sĩ thối rữa trên chiến trường, xác chết của dân thường la liệt khắp đường phố, vô số người chết oan hóa thành ác quỷ, gào khóc ngày đêm.
Cung Tử Quận xuống xe trước một ngôi chùa đổ nát.

Trước ngôi chùa là những hàng cây khô đã bị lột sạch vỏ, có một con chó hoang bị mù một mắt đang nằm trên một bộ xương trắng dưới gốc cây.


Những con ngỗng thiên nga màu xám bay ngang bầu trời, kêu lên những tiếng ảm đạm, thê lương.
Khung cảnh này khiến Cung Tử Quận nhớ tới một câu thơ mà Phó Kỳ Đường từng dạy cho hắn.
“Chim đừng kêu nữa, kể từ hôm nay, ta cũng là kẻ lang thang.”
Hắn miễn cưỡng mỉm cười, cảm thấy từng chữ như đang bốc cháy.
Ở cuối phó bản đó, các vị Thần, Phật từ bi trên đài cao kia đã bị quỷ nhập.

Chúng tóm lấy những con chiên đến chùa cầu phúc, xé xác họ bằng tám cánh tay và ăn tươi, nuốt sống họ.

Chúng gặm được một cánh tay của Cung Tử Quận, nuốt luôn cả khẩu súng mà hắn đang cầm trong tay.

Đây là món đạo cụ đầu tiên Cung Tử Quận làm mất sau khi Phó Kỳ Đường chết.
Sau đó, hắn lại trải qua rất nhiều phó bản, thị trấn toàn là quỷ ăn thịt, thôn xóm người quỷ chung sống, nhà ma âm dương lẫn lộn.
Phó Kỳ Đường trông thấy hắn từ lóng ngóng trở nên thành thạo, càng ngày càng tài giỏi.

Chỉ có điều là ánh sáng trong mắt hắn giảm đi, ngày càng trở nên hung hãn, lần nào ra tay cũng là sát chiêu.

Tuyến phòng thủ tâm lý của hắn đang dần thoái lui, những khủng hoảng kéo dài và những thử thách sinh tử liên tiếp đang mài giũa hắn thành một vũ khí giết người.

Nhân tính của hắn bị mài mòn, khó có thể cảm nhận được vui, buồn, yêu, hận của một người bình thường.

Hắn sắp mất khống chế rồi, nhưng lại chẳng một ai quan tâm.

Không ai biết hắn đang trải qua những gì, đến cả những dòng bình luận có thể nhắc nhở hắn, tương tác với hắn cũng không hề có.
Để giảm thiểu rủi ro, số 26 đã từ bỏ livestream mà chuyển thành hình thức ghi hình, dựng thành phim và bán cho những khách hàng uy tín và có thể trả nhiều tiền.

Cái giá phải trả cho việc đóng kênh livestream là dù số 26 có là người bảo trì tàu thì cũng không thể theo Cung Tử Quận vào trong phó bản.

Vì vậy, mỗi hành trình đi tới đi lui trên bờ vực sinh tử đều là màn trình diễn của một mình Cung Tử Quận.
Cung Tử Quận cũng nhận thức được những thay đổi của bản thân.

Hắn không muốn bản thân còn chưa chờ được đến ngày Phó Kỳ Đường trở về mà đã hoàn toàn đánh mất nhân tính và trở thành một cỗ máy giết chóc vô cảm.

Hắn sợ rằng cuối cùng mình sẽ mất đi khả năng yêu.
Chính vì như thế, mỗi lần trở lại tàu, hắn đều sẽ chạy đi tìm số 26 để tán dóc.
“Hôm nay bánh ngọt ngon đấy.”
[Thế à? Tiếc là tôi chẳng được thử.]
“Cậu thích ăn bánh ngọt à?”
[Nói thật là đúng vậy.


Nhưng mà tôi ghét kem tươi.

Tôi hy vọng kem tươi sẽ có ý thức rời bỏ ngành bánh ngọt.]
“Xem ra mấy người cũng có sở thích ăn uống thú vị đấy.

Chứng tỏ hình thức sống của mấy người thiên về vật chất hơn là năng lượng.”
[Anh đang thử tôi đấy à…?]
“Đừng để bụng mà.

Tôi nghĩ bừa vậy thôi.”
Số 26 quyết định không nói chuyện với anh nữa, nhưng một lúc sau lại không nhịn được tò mò hỏi:
[Sao hôm nay anh lại ăn bánh ngọt vậy? Còn ăn hai miếng một lúc lận.

Trước có thấy động vào bao giờ đâu?]
“Hôm nay là 15 tháng 11, giờ này chắc em ấy cũng đang mừng sinh nhật.

Chúc em ấy sinh nhật vui vẻ.” Cung Tử Quận mỉm cười, lộ ra chút vẻ cô đơn.
Số 26 nghe xong thì im lặng, rồi lại nói:
[Chắc anh cũng muốn biết thế giới của anh ấy phát triển tới bước nào rồi.]
Trong mắt Cung Tử Quận hiện lên một chút khát khao, chần chừ hỏi: “Này cũng tiết lộ được à?”
Hắn nhớ số 26 đã từng nói, trước khi một thế giới phó bản “trưởng thành”, tốt nhất là người tạo ra nó và người biết chuyện không nên thảo luận tùy ý, vì điều này rất có thể sẽ kéo theo một số quan hệ nhân quả vô hình và phá vỡ sự phát triển bình thường của thế giới mới.

Nghiêm trọng hơn là nó còn khiến Luật tối cao để ý và phát hiện ra hành vi “phạm pháp” của bọn họ.
[Được.

Xem chút thông tin thôi, rủi ro không lớn.]
Yết hầu của hắn lăn lên, trượt xuống.

Hắn vô thức cảm thấy khát nước, giống như một người đang cầu mưa sau đợt hạn hán kéo dài.
[Anh ấy mười lăm tuổi rồi.]
Số 26 gửi đi một câu ngắn gọn.
Cơn mưa phùn cuối cùng cũng rơi xuống, mảnh đất khô cằn đã được làm ẩm và có được sức sống dồi dào một lần nữa.

Năm sau có lẽ sẽ có một đóa hoa nở rộ ở nơi đây.

“Tôi chưa thấy em ấy lúc Mười Lăm trông thế nào.

Muốn được nhìn quá.” Cung Tử Quận nói.
Sau đó, Cung Tử Quận tiếp tục vượt qua một vài phó bản.

Hắn thực sự đã trở thành một người vô cùng tài giỏi, tiếp cận và vượt qua cấp độ ban đầu của Phó Kỳ Đường.

Càng ngày, hắn càng ít khi bị thương, tất cả quái vật và ác quỷ đều hóa thành chú thích về những trải nghiệm của hắn, ngòi bút đặt xuống, chẳng còn đáng nhắc lại.
Nhưng vẫn không tránh khỏi ngoại lệ.

Phó Kỳ Đường trơ mắt nhìn Cung Tử Quận bị “lật xe” thảm hại ở một phó bản chốn sân trường.

Độ khó của phó bản này là cấp trung, dễ xa so với những nguy hiểm Cung Tử Quận từng trải qua, nhưng quy tắc lại vô cùng kỳ lạ.

Nó yêu cầu người chơi tồn tại trong vòng bảy ngày và phải bảo vệ được toàn bộ giáo viên cùng với học sinh trong trường.

Bảy ngày sau, số lượng NPC bị giết không được quá hai phần ba.
Mỗi ngày, boss phó bản sẽ xuất hiện khắp trường một cách ngẫu nhiên, chơi trò hỏi đáp với mọi người.

Một người, một quỷ thay phiên hỏi, đáp, ai trả lời sai sẽ bị tấn công.

Mà người chơi chỉ có thể gặp được boss thật, có được cơ hội giết nó trong trường hợp trả lời đúng hoặc boss trả lời sai.
Dữ liệu tri thức của Cung Tử Quận không nhiều, phần lớn đều học từ Phó Kỳ Đường sau khi lên tàu.

Trong khi Phó Kỳ Đường lại chỉ tốt nghiệp trường bình thường nên kiến thức dạy lại cũng có hạn, đa phần nội dung dạy đều bị ảnh hưởng bởi sở thích của anh, dẫn đến Cung Tử Quận khá giỏi mấy môn xã hội chứ mấy môn tự nhiên như Toán, Lý, Hóa, Sinh thì cơ bản là năng lực chỉ đạt mức trung bình của học sinh tốt nghiệp cấp 3.
Sau hai lần thử thách, con boss đã mau chóng nắm được điểm yếu của Cung Tử Quận.

Nó vận dụng năng lực của bản thân để tìm ra một đống sách giáo khoa giảng dạy và nghiên cứu cao cấp về các môn khoa học tự nhiên, sau khi liếm gáy sách, nó đã ghi nhớ và nắm vững tất cả nội dung rồi đưa ra những vấn đề mà Cung Tử Quận không tài nào trả lời được.
Đáp sai nhận phạt, cơ thể Cung Tử Quận yếu dần sau mỗi hiệp do bị chém từng nhát như lăng trì hành hình.
Hắn nhớ về một hôm nào đó, Phó Kỳ Đường ngồi vắt chân trước bàn ném cho hắn bài tập đã được phê sửa xong, nói: “Tri thức là sức mạnh! Cung Tử Quận à…!Phải học tập chăm chỉ vào.

Anh nhìn thành tích của mình đi, nỗ lực thêm chút đi được không hả?”
Lúc đó Phó Kỳ Đường cười rất đẹp trai, ánh mắt bất đắc dĩ lại tràn đầy bao dung, nhưng ngày đó đã qua thật lâu rồi.
Cung Tử Quận nhịn đau, dần dần dụ con boss vào một nghịch lý.

Cho đến khi con boss đưa ra một câu hỏi không hề có lời giải, rơi vào tình trạng hỗn loạn hoàn toàn, Cung Tử Quận mới nắm lấy cơ hội và giết chết nó.
Đến khi Cung Tử Quận gian nan bò được về tàu, hắn đã chỉ còn lại một chút hơi tàn cuối cùng và một nửa cơ thể.

Hai chân hắn từ vùng bụng trở xuống đã bị chém đứt lìa, nội tạng trộn lẫn máu nóng chảy dọc đường đi.

Đó là nỗi kinh hoàng và đau đớn không thể tưởng tượng được.

Thêm một giây nữa thôi là hắn sẽ chết.


Nhưng may mà hắn đã không chết.

Dù có hèn mọn như con chó chỉ biết xin ăn, như con gián sống trong cống nước, hắn vẫn sẽ sống sót.

Hắn có lý do để bản thân tuyệt đối không được chết.
Ánh sáng trị liệu màu trắng bao phủ Cung Tử Quận đến hơn mười phút đồng hồ.

Xong xuôi, số 26 mới nói:
[Anh suýt thì chết rồi đấy.]
Cung Tử Quận nằm dưới đất, cảm nhận cơ thể vừa mới được sinh ra của mình.

Như trút được gánh nặng đồng thời lại tràn đầy mệt mỏi, hắn miễn cưỡng nở nụ cười: “Nhưng cũng chỉ là suýt.”
[Ổn không?]
Một lúc lâu sau, Cung Tử Quận mới yếu ớt đáp: “Ừ.

Yên tâm đi, tôi vẫn chịu đựng được.”
Tuy gặp nạn không chết nhưng cơ thể lẫn tinh thần bị tra tấn khiến hắn không thể nào tỉnh táo được nữa, thậm chí hắn còn chẳng có sức để bò về toa tàu.

Mí mắt hắn díu lại, ý thức của hắn như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
[Tôi vốn không định nói, nhưng xem ra anh thực sự đang rất cần một tin tốt.]
[Con bướm của anh sắp chui ra khỏi kén rồi.]
“Gì cơ?” Hai mắt Cung Tử Quận mở to.
[Lúc trước quên nói với anh, để đảm bảo không bị mất liên lạc với thế giới mới, tôi đã cấy một bộ số liệu vào trong đó.

Nó dựa vào mối liên hệ rất yếu với Phó Kỳ Đường trong tương lai để có được năng lượng có thể hỗ trợ các hoạt động hiện tại, theo cách nói của anh thì là cho vay.]
[Chức năng duy nhất của nó là gửi tín hiệu cho tôi khi thế giới mới đủ “trưởng thành” để được đưa vào cơ sở dữ liệu của hệ thống.]
[Tôi vừa nhận được vào hai tiếng trước.]
Điều này có nghĩa là “Kén mộng” cuối cùng cũng đã đi hết chặng đường đầu tiên, phát triển một bộ quy tắc thế giới có thể vận hành ổn định.

Câu chuyện mà Cung Tử Quận dệt nên đã bắt đầu, và nam chính Phó Kỳ Đường cuối cùng cũng được lên sóng.
Chẳng mấy chốc, anh sẽ phát hiện ra sự khác thường quanh mình.

Chẳng mấy chốc, anh sẽ phát hiện ra sự tồn tại của bản thân có vấn đề.

Chẳng mấy chốc, anh sẽ bước đến một ga tàu cao tốc bình thường như bao cái khác.

Chẳng mấy chốc, anh sẽ…!Quay trở lại.
[Vì số liệu này có liên hệ với Phó Kỳ Đường, cho nên nó cũng bị cốt truyện dẫn dắt và sẽ tới đây vào một ngày nào đó trong tương lai.]
[Nó sẽ không đến sớm hơn Phó Kỳ Đường lắm đâu nên anh có thể coi đó là một tín hiệu.]
[Nếu anh muốn biết thì…!Tôi đặt tên nó là Tạ Nhất Minh.]
Cung Tử Quận im lặng một lúc lâu, sau đó mới khẽ gật đầu nói: “Cảm ơn.”
Giọng nói của hắn có chút nghẹn ngào.