Skip to main content
logo-truyenbiz.net

Chương 507: Chương 515

5:44 chiều – 10/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 507: Chương 515 tại dưa leo tr

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


2024 0308


Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày – VietWriter
*********************************
Lần này Lê Hàn thực sự nổi hết da gà toàn thân, sởn cả tóc gáy.
Bởi vì từng câu của Doanh Tử Khâm là chuyện thực sự đã xảy ra với cô 1ấy.
Vì thế cô ấy mới cảm thấy sợ hãi.
Lê Hàn ho khan: “Em… em Doanh, ban… ban ngày ban mặt, em nói những chuyện này đáng0 sợ lắm”
Doanh Tử Khâm đẩy nước qua, an ủi: “Đừng sợ”
Lê Hàn uống một ngụm nước, lúc này, cả người mới ấm lên đôi chút: “Có 1điều, quả thực đã có người từng nói với
tôi những điều em vừa nói.”
Doanh Tử Khâm hơi híp mắt lại: “Hửm?”
“À, đúng, tháng tr2ưởng tôi suýt nữa bị vật từ trên cao đập trúng” Lê Hàn ngẫm nghĩ, “Hôm đó tôi đến chợ cây
cảnh thú cảnh để mua hoa.

Tôi cũng sợ hết hồn, thầ6m nghĩ may mà mình may mắn”
“Kết quả sau đó, có một thầy bói kéo tôi lại, nói rằng tầm cuối năm tôi gặp hạn đổ máu, lôi kéo mãi, dù 9sao là
muốn lừa tiền tôi, cơ mà cũng biết lừa thật.”
Doanh Tử Khâm hơi trầm mặc một lúc: “Thầy bói mà chị nói có phải là một cô gái chưa đến 20 tuổi không?”
“Đúng vậy, đúng vậy.” Lê Hàn gật đầu, “Em gái đẩy đúng là không may, gặp phải tôi, tôi thi hùng biện ba năm,
chưa có ai tiếp thị hàng hóa cho tôi thành công bao giờ?
Doanh Tử Khâm ấn ấn đầu, mặt mũi lạnh tanh lấy điện thoại ra, tìm Đệ Ngũ Nguyệt.
[Ngày 12 tháng trước, cô đi lừa đảo ở chợ cây cảnh đúng không?]
[Đệ Ngũ Nguyệt]: ??! Em không lừa ai cả, những gì em nói đều là sự thật.
[Đệ Ngũ Nguyệt]: Cô ấy thực sự có hạn đổ máu, lại còn rất lớn nữa, là kiểu chắc chắn mất mạng ấy.
[Doanh Tử Khâm” Chị ấy cho rằng em là kẻ lừa đảo.
[Đệ Ngũ Nguyệt]: …
[Đệ Ngũ Nguyệt]: Đi lừa người khác quen rồi, biết bói thật thì lại bị coi là kẻ lừa đảo, không thay đổi được thì làm
thế nào giờ [Khóc lớn.
Doanh Tử Khâm trầm mặc.
Cô ngẫm nghĩ một lúc, đồ đệ Đệ Ngũ Thiếu Huyền của cô năm ấy tuy rất biết kiếm tiền nhưng cũng là một đứa
nhóc rất chính trực.
Sao đến đời Đệ Ngũ Nguyệt lại thành ra thế này?
[Đệ Ngũ Nguyệt]: Chị ơi, hay là thế này đi.

Ra ngoài em hóa trang thành một cụ già, đeo râu giá, ra vẻ trưởng thành
một chút, chị thấy có được không?”
[Đệ Ngũ Nguyệt]: Dù sao cái nghề bói toán này không phải càng già càng lợi hại ư? Chắc chắn sẽ có người tin em.
[Doanh Tử Khâm]: Hết thuốc chữa rồi, từ bỏ đi.
[Đệ Ngũ Nguyệt]: …[Tủi thân]
“Đàn em Doanh, chuyện này.” Lê Hàn hơi xoắn xuýt một chút, “Em nghiêm túc sao?”
Tuy cô ấy cũng biết, bến bờ của khoa học chính là huyền học.
Nhưng là một sinh viên, ngày ngày đọc “Những nguyên lý cơ bản của chủ nghĩa Mác” và “Khái luận hệ thống lý
luận tư tưởng Mao Trạch Đông” với “Xã hội chủ nghĩa mang bản sắc Trung Quốc”, Lê Hàn quả thực không tin
những thứ này.
Nhưng Doanh Tử Khâm nói quả đúng.
Hôm nay là lần đầu tiên họ gặp nhau.
“Nghiêm túc” Doanh Tử Khâm gật đầu, “Không phải chị xui xẻo đầu, chị bị người khác mượn vận đấy”
Lê Hàn hơi sững người: “Mượn vận?”
“Nói một cách đơn giản là vận may của chị bị người khác mượn mất rồi” Doanh Tử Khâm nhắm mắt, lạnh nhạt nói,
“Nói như vậy cũng không đúng lắm, ban đầu chỉ là mượn, sau đó thì cướp luôn.”
“Vì thế chị thường xuyên gặp tai nạn, càng về sau số lần sẽ càng thường xuyên hơn.”
“Sở dĩ chị có thể tránh được là vì vận may của chị vẫn chưa bị cướp sạch, cũng là vì thực lực của chị đủ mạnh.”
Thứ như mượn vận mạng không phải là chính đạo mà thể gia bói toán tôn sùng, nhưng quả thực có không ít thầy
bói biết dùng.
Mượn vận hơi giống đổi mệnh cách nhưng không độc như thuật đổi mệnh cách.
Đổi vận chia làm ba loại.
Mượn vận người khác, mượn vận bản thân và mượn vận trời.
Loại cuối cùng không có mấy thầy bói làm được, dù có làm được thì họ cũng không dám.
Còn mượn vận của bản thân chính là mượn trước vận may trong tương lai của bản thân.

Nhưng mượn vận của
người khác, bản thân mình được lợi còn người khác sẽ gặp tai ương.
“Vận may của tôi?” Lê Hàn cau mày, “Em nói vậy, đột nhiên tôi cũng cảm thấy tôi không được may mắn cho lắm
Trong phút chốc, có vài chuyện đột nhiên sáng tỏ.
Từ sau lần xảy ra tai nạn giao thông, cô ấy liên tục gặp xui xẻo.
Lúc thi tốt nghiệp trung học phổ thông quốc gia, trình độ của cô ấy thất thường, thấp hơn bình thường 30 điểm, chỉ
đủ qua điểm sàn của Đại học Đế Đô.
Đương nhiên, điểm này không đủ để đỗ khoa máy tính, cô ấy bị xếp vào khoa ngoại ngữ.
Sau khi học hết năm nhất, Lê Hàn với thành tích đứng đầu khoa mới được chuyển vào khoa máy tính.
Sau này còn có một lần, cô và sinh viên khoa khác cạnh tranh một suất đi nước ngoài, kết quả hôm ấy, cô đột nhiên
lên cơn sốt.
“Ừm, nếu vận may của chị không bị mượn, chị sẽ được 720 điểm thi tốt nghiệp” Doanh Tử Khâm lấy bài Tarot ra,
“Không cần sau này phải chuyển khoa”
Nói rồi cô xếp bài ngay ngắn: “Chị chọn một lá đi.”
“Một lá?” Lê Hàn cũng từng xem bài Tarot trên mạng, biết được bình thường đều là chọn ba lá.
Ba lá này lần lượt là quá khứ, hiện tại và tương lai.
“Ừm” Doanh Tử Khâm lạnh nhạt nói, “Một lá là đủ rồi.”
Lê Hàn gật đầu, bắt đầu chọn bài.
Lúc cô ấy đang định chọn lá bài kia, lòng bàn tay bị chạm một cái.
Lê Hàn hơi sững người.
Lá bài này cứ như là tự động hút vào lòng bàn tay cô ấy vậy.
Cuối cùng, cô ấy cảm thấy có thể là do tĩnh điện.
Lê Hàn lật lại nhìn.
Trên bài viết Judgemen (XX).
Phán xét, số 20, bộ ẩn chính Major Arcana, bài xuôi.
Đại diện cho sống lại.
Doanh Tử Khâm nhận lấy lá bài, nhìn một lát rồi đưa lại cho Lê Hàn: “Cất cẩn thận, luôn mang bên người, đừng để
nó rơi mất”
Lê Hàn nghi ngờ: “Như vậy liền có thể ngăn cản chuyện tôi bị mượn vận?”
“Chỉ là bảo vệ tạm thời mà thôi, cần phải tìm thời điểm đặc biệt để giải quyết triệt để.

Mấy hôm nay không phù
hợp.” Doanh Tử Khâm nâng mắt, “Có điều muốn mượn vận thì bắt buộc phải biết sinh thần bát tự của chị”
Lòng Lê Hàn đột nhiên trầm xuống.
Cô ấy cất kỹ lá bài Tarot, đặt bên mình, vẻ mặt trịnh trọng: “Đàn em Doanh, nếu em có việc gì thì cứ nói với tôi, tôi
sẽ giúp đỡ”
“Có” Doanh Tử Khâm cũng không giấu giếm gì, “Tôi có một dự án thí nghiệm, cần chị Lê giúp đỡ”
Dự án tàu mẹ vũ trụ khá là thiếu người, không chỉ cần thiên tài khoa vật lý mà khoa máy tính cũng quan trọng như
vậy.
Những dự án này quả thật là một trận chiến trường kỳ.
“Được, tôi đã học xong chương trình rồi” Lê Hàn không nghĩ ngợi gì mà đồng ý ngay, “Lúc nào cũng có thể”
Đàn em thần tiên như vậy, sao có thể không giúp?
Doanh Tử Khâm gật nhẹ: “Vậy tôi đi trước đây”
Lê Hàn vẫy vẫy tay, lúc này mới phát hiện ra cả người ướt đẫm mồ hôi lạnh, dưới đáy mắt có ý lạnh.
Không có mấy người biết được sinh thần bát tự của cô ấy.
Lê Hàn lau mồ hôi, nghĩ đến nhiệm vụ quan trọng mà thầy Tiết Quốc Hoa giao cho mình.
“Xin lỗi giáo sư Tiết, em xin lỗi sự bồi dưỡng của thầy”
Nhận được tin nhắn, Tiết Quốc Hoa hơi khó hiểu.
“Sao vậy? Tiểu Hàn, có phải tài chính xảy ra vấn đề không? Đừng lo, cần bao nhiêu, thầy gửi cho em”
Khoa máy tính là khoa trọng điểm của Đại học Đế Đô, là ngành học hàng đầu thế giới, phương diện tài nguyên
không kém hơn khoa vật lý.
Lê Hàn châm chước một chút mới trả lời.
“Em không cướp người thành công mà bản thân đã bị cướp rồi [Già nua]”
“???”
Lê Hàn cảm thấy áy náy, coi như không thấy ba dấu hỏi chấm của Tiết Quốc Hoa, âm thầm tắt điện thoại.
Sau đó cô ấy mới nhớ ra dường như bản thân quên hỏi Doanh Tử Khâm là dự án thí nghiệm gì rồi.
Nhưng Lê Hàn nghĩ chắc hẳn chỉ là mấy dự án thí nghiệm mới của Đại học Đế Đô thôi.
Dự án thí nghiệm lớn của các giáo sư hàng đầu trên thế giới, đừng nói là Lê Hàn, dù có là mấy giáo sư của Đại học
Đế Đô cũng không dám nghĩ.
***
Lễ quốc khánh mùng 1 tháng 10, có không ít sinh viên năm nhất về nhà.
Nhan An Hòa không ở lại trường.

Sau khi chia công việc còn lại cho những thành viên khác trong hội sinh viên
xong, cô ta đi gặp Ninh Vũ Trạch.
Bởi vì thành viên trong đội dự bị của đội Nhất Tự đều đang chuẩn bị cho đợt huấn luyện quân sự sắp tới dành cho
tân sinh viên, vì thế họ cũng được nghỉ lễ quốc khánh.
Nhan An Hòa rất bất ngờ: “Anh phải huấn luyện quân sự cho tân sinh viên khóa này?”
“Ừm” Ninh Vũ Trạch còn đang nghĩ đến buổi huấn luyện hôm ấy, có hơi lơ đễnh, “Anh là tiểu đoàn trưởng, phụ
trách mười đại đội”
Nhan An Hòa biết thói quen huấn luyện quân sự của Đại học Đế đô là được phân chia theo cấp bậc của quân đội.
Một đại đội có 60 người, một tiểu đoàn có 10 đại đội.
Tổng cộng có tám tiểu đoàn, tám tiểu đoàn lập thành một trung đoàn.
Số sinh viên năm nhất của khóa này cũng tầm 4800 người.
Từ trước đến nay, Nhan An Hòa không có hứng thú với huấn luyện quân sự, nhưng lần này cô ta động tâm rồi:
“Các anh lấy được danh sách sinh viên chưa? Phân chia thể nào vậy?”
“Lấy được rồi” Ninh Vũ Trạch không nghĩ ngợi nhiều, đưa cho cô ta.
Nhan An Hoa trực tiếp dùng chức năng tìm kiếp, tìm thấy tên của Doanh Tử Khâm ở khoa sinh học.
Thì ra là khoa sinh học, cô ta còn tưởng một thủ khoa đầu vào được điểm tuyệt đối như Doanh Tử Khâm sẽ đến
Tam đại viện chứ.
Cũng chỉ đến thế mà thôi.
Nhan An Hòa lại nhìn tên đại đội trưởng của đại đội Doanh Tử Khâm.
Là một thành viên trong đội của Ninh Trạch Vũ,cô ta quen người này,và lại quan hệ với anh ta còn không tệ nữa.
Ninh Vũ Trạch là tiểu đoàn trưởng nhưng không phụ trách huấn luyện cá nhân.
Nhan An Hòa tìm thấy tên người này trong danh bạ WeChat,gửi một tin nhắn qua.
“Giúp tôi chăm sóc một nữ sinh,chăm sóc đấy,cái gì nặng nhọc nhất củ để cô ta làm,lúc huấn luyện thì đừng coi cô ta là người.”