Skip to main content
logo-truyenbiz.net

Chương 114: Chương 114

6:17 chiều – 10/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 114: Chương 114 tại dưa leo tr

Edit + beta: Iris

Hiệu suất làm việc của cảnh sát ở trấn H đặc biệt nhanh, khoảng gần 10 phút sau khi gọi cảnh sát, cảnh sát đã có mặt tại hiện trường, nhưng người nhanh hơn cảnh sát luôn luôn là những phóng viên không biết nhận được tin tức từ đâu.

Nhóm người này còn biết chia thành hai nhóm, một nhóm chặn ở trường quay đòi phỏng vấn, một nhóm khác thì chạy theo xe cứu thương đến bệnh viện, chuyện trước tiên hiện giờ là phải biết được người được cứu có còn sống hay không.

“Đạo diễn Chu, xin hỏi đoàn phim xảy ra sự cố nổ mạnh đến tột cùng là do người làm hay ngoài ý muốn?”

“Đào tổng nhất quyết báo cảnh sát, xin hỏi là ngài hoài nghi có người ác ý trả thù đoàn phim đúng không?”

“Trương Mộng Sính tiên sinh, nghe nói lúc sự cố nổ mạnh xảy ra, diễn viên đóng thế đang giúp ngài tập luyện kỹ năng di chuyển đặc biệt, nếu là bình thường thì người bị thương là ngài rồi, xin hỏi sự cố nổ mạnh lần này là nhắm vào ngài sao?”

“Xin hỏi……”

“Mọi người im lặng trước đi.” Đạo diễn Chu Hồng căng da đầu nói, ra hiệu mọi người im lặng: “Nguyên nhân sự cố đang được điều tra, cụ thể là chuyện ngoài ý muốn hay do người làm đều phải chờ cảnh sát tra ra kết quả, đến lúc đó đoàn phim sẽ mở cuộc họp triệu tập phóng viên giải thích với mọi người. Bây giờ xin mọi người hãy rời khỏi phim trường, đừng làm ảnh hưởng cảnh sát phá án.”

Chu Hồng và các nhân viên công tác cuối cùng cũng thuyết phục được các phóng viên rời khỏi đoàn phim, nơi xảy ra sự cố đã được cảnh sát phong tỏa, sau khi chuyên gia phá án nổ khám nghiệm hiện trường đã đưa ra phán đoán rằng sự cố lần này là do người làm —— có người động tay động chân khi bố trí bom nên các điểm nổ mới bị nổ trước giờ.

Nếu đã xác định được nguyên nhân sự cố, chuyện còn lại sẽ dễ làm hơn nhiều, bởi vì Đào Mộ chọn báo cảnh sát trước nên tất cả nhân viên tổ pháo nổ vẫn còn ở lại trường quay chưa rời đi, lúc này đều bị cảnh sát yêu cầu đi theo phối hợp điều tra.

Vào đêm hôm đó đã tra ra kết quả, có một nhân viên tổ pháo nổ bị người khác xúi giục gây rắc rối trong lúc quay phim, nhưng hắn thú nhận rằng hắn không có ý làm người khác bị thương, chỉ là muốn dọa đoàn phim mà thôi. Là do Chu Hồng tự tiện thay đổi kế hoạch quay phim, vốn là cảnh buổi chiều lại đổi thành cảnh buổi sáng nên mới có người bị thương.

Tuy nhiên khi cảnh sát kêu hắn khai ra người đứng sau màn, hắn lại không nói ra được, chỉ biết đối phương có cái đầu trọc, người không cao lắm, trông khá khỏe mạnh và có khẩu âm Tấn Tây.

Tấn Tây? Ông chủ than đá nhà đầu tư trước của đoàn phim không phải là Tấn Tây đó sao? Hầu như trong tiềm thức, mọi người đều nghĩ đến hai việc đó. Nhưng vì không có chứng cứ xác thực nên cảnh sát cũng chỉ có thể tìm ông chủ Hoàng để hỏi chuyện như thường lệ, ông chủ Hoàng đương nhiên không có khả năng thừa nhận vụ nổ trên trường quay có liên quan đến hắn, thậm chí còn vui mừng khi người gặp họa: “… Cái tên họ Đào kia bình thường càn rỡ như vậy, chắc chắn đã đắc tội không ít người, tôi thấy nhất định là có người ngứa mắt nó nên cố ý làm ra chuyện này để dọa nó, kết quả thật sự xảy ra chuyện, diễn viên bị thương kia cũng xui xẻo ghê, người đứng sau màn không dám làm gì Đào Mộ, đương nhiên phải ra tay với đám tép riu trong đoàn phim, theo tôi thấy, chuyện này còn chưa kết thúc đâu. Những diễn viên khác trong đoàn phim, nếu là người thông minh thì tranh thủ lúc còn sớm rời đi đi, coi chừng đến mạng để kiếm tiền cũng không còn.”

Viên cảnh sát ghi lời khai đương nhiên có thể nhìn ra ông chủ Hoàng đang vui sướng khi người gặp họa, cố ý châm ngòi, nhưng bọn họ không thể ngăn người khác nói chuyện được, cuối cùng chỉ có thể ôm một đống khẩu cung vô nghĩa rời đi. Còn về người đàn ông đầu trọc không cao có khẩu âm Tấn Tây mà nhân viên tổ pháo nổ nói đã biến mất không thấy tăm hơi từ lâu. Cảnh sát trấn H không có đủ lực lượng để truy lùng người đàn ông đầu trọc, chỉ có thể ghi lại chi tiết đặc điểm ngoại hình của người bị hiềm nghi dựa theo lời nhân viên tổ pháo nổ miêu tả rồi từ từ truy tìm. Về việc phán định người chịu trách nhiệm vụ nổ mạnh lần này, người chịu trách nhiệm toàn bộ tất nhiên là nhân viên tổ pháo nổ kia rồi.

Vụ án đã tiến triển đến đây, về cơ bản sự thật cũng được đưa ra ánh sáng, nhưng đừng nói là Đào Mộ, cho dù là người đến thăm ban như Long Thiên Áo và Lạc Hi cũng bị làm cho choáng váng, không nuốt nổi cục tức này. Không biết hai người họ đã lấy được đặc điểm ngoại hình của tên tội phạm từ đâu, trực tiếp treo giải thưởng trên mạng.

Động tĩnh lớn như vậy đương nhiên không thể ngăn các phóng viên ngoài trường quay, các phóng viên giải trí luôn sẵn sàng đưa tên lớn đã đạt đến đỉnh điểm của teamwork, tin tức hoặc tin đồn có liên quan đến vụ nổ ngay lập tức trở thành tiêu đề trên các tờ báo và tuần san lớn. Khi tin tức cuối cùng được lan truyền, thậm chí có một số tờ báo lá cải còn bịa ra tin “Đào Mộ bị người khác ác ý trả thù, bị vụ nổ làm cho bị thương ở đoàn phim, hiện đang nằm trong bệnh viện không rõ sống chết” để lừa doanh số, thật sự khiến người ta tức sôi máu.

Bên kia, người bên cạnh ông chủ Hoàng biết được hai đại cổ đông trong Hạ Tinh Giải Trí và Long Đằng Giải Trí treo giải thưởng trên mạng Phi Tấn cũng có hơi hoảng loạn.


“Ông chủ, bọn họ làm lớn chuyện ở trên mạng, có khi nào có người…”

“Mày sợ cái gì?” Ông chủ Hoàng không cho là đúng: “Đến cả bức ảnh còn không có, chỉ dựa vào những đặc điểm truyền miệng này, có quỷ mới biết bọn họ tìm ai. Mày kêu Cường Tử cẩn thận tránh xa những thứ này, nếu không được thì ngồi thuyền đến Đông Nam Á chơi vài ngày, chờ chuyện lắng xuống rồi quay lại.”

Nói tới đây, ông chủ Hoàng cau chặt mày, nhịn không được mắng: “… Mẹ nó, có chút việc nhỏ như vậy cũng làm không xong, suýt nữa ra mạng người luôn rồi.”

Hắn cũng không ngờ nhân viên tổ pháo nổ lại làm việc hấp tấp như vậy, ông chủ Hoàng không nhịn chuyện được bị một thằng nhóc mồm mép bẩn thỉu như Đào Mộ đá khỏi đoàn phim, nên vẫn luôn chú ý đến động tĩnh của đoàn phim 《 Huyết nhục trường thành 》. Sau đó hắn nghe thấy ông chủ Vương căn bản không đầu tư vào đoàn phim, mà Đào Mộ lại kéo tới một người trẻ tuổi chỉ lớn hơn cậu có mấy tuổi, nghe nói là làm bên tài chính, hình như là họ Lý hay họ Lê gì đó.

Nhưng bất kể là làm tài chính hay làm internet, trong mắt người làm công nghiệp như ông chủ Hoàng, danh từ đó tương đương với việc không có bối cảnh, bởi vì ở Hoa Hạ, người có bối cảnh chân chính đều làm thực nghiệp hoặc địa ốc. Bởi vì có tư duy như vậy nên ông chủ Hoàng không thèm điều tra bối cảnh xuất thân của Lệ Khiếu Hằng —— dù sao nếu là một ông chủ lớn thực sự giàu có, sẽ không vì đầu tư 500 vạn mà Tết nhất đã tự mình chạy đến thị trấn nhỏ như trấn H, thậm chí còn bày ra vẻ mặt khảo sát dự án. Áng chừng người này cũng như Đào Mộ thôi, may mắn kiếm được chút tiền ở thị trường tài chính nên mới chạy đến đây cướp đồ của hắn.

Còn về ông chủ Vương từng nói những lời cay nghiệt với hắn qua điện thoại, ông chủ Hoàng nghĩ cũng không thèm nghĩ —— đến cả 500 vạn cũng không chịu đầu tư, nói không chừng ông chủ Vương cũng chỉ là nể mặt Đào Mộ, nói ngoài miệng mà thôi.

Chính vì những phán đoán chủ quan như vậy, ông chủ Hoàng trực tiếp kết luận Đào Mộ không hề có bối cảnh gì, nếu đã không có bối cảnh chỗ dựa, tất nhiên là có oán báo oán có thù báo thù. Vì cố kỵ thể hiện của ông chủ Vương, nên ông chủ Hoàn không dám làm gì quá phận, chỉ đơn giản thu mua một nhân viên tổ pháo nổ, để lúc hắn bố trí pháo nổ tạo ra sự cố dọa mấy người trong đoàn phim, sau đó hắn nhân cơ hội tung tin đồn, tốt nhất là dọa chạy hết đám diễn viên trong đoàn phim, để xem xem thằng khốn đó quay như thế nào.

Nhưng ông chủ Hoàng lại không ngờ tới, nhân viên tổ pháo nổ mà hắn thu mua lại vô dụng như vậy, không những không làm xong chuyện còn suýt nữa xảy ra án mạng —— nếu đổi lại là người làm trong nhà hắn, cái loại ngu xuẩn không có đầu óc này đã bị hắn ném đi đào than đá.

“Bây giờ chúng ta nên làm gì đây?” Ông chủ Hoàng hỏi người thân cận của mình, tên nhân viên tổ pháo nổ thọc ra cái sọt lớn như vậy, bọn họ phải tiếp tục làm gì nữa?

“Nói nhảm hả, tao đã bộc bạch là tao không hợp với thằng họ Đào, tất cả mọi người đều biết tao và thằng họ Đào không liên quan gì đến nhau, nhưng nếu sau đó không có hành động gì, chẳng phải càng khiến bọn nó nghi ngờ tao sao?” Lý luận của ông chủ Hoàng cũng rất thần kỳ, hắn cảm thấy nếu đã làm chuyện xấu thì nên làm công khai, như vậy thì người khác sẽ không liên hệ chuyện xấu hắn làm với chuyện xấu trước đó với nhau, chỉ đều cho rằng hắn đang bỏ đá xuống giếng, tận dụng hết mọi thứ để trả thù Đào Mộ và đoàn phim 《 Huyết nhục trường thành 》.

Với lại ông chủ Hoàng cho rằng mình đã dọn dẹp sạch sẽ, đám người kia dù có hoài nghi cũng sẽ không tra ra được chứng cứ gì.

Ông chủ Hoàng đã làm loại chuyện này rất nhiều lần, trước giờ chưa từng xảy ra sai sót, lần này hắn cũng không thèm để ý, vui vẻ chuẩn bị xem vở kịch tên khốn kia sứt đầu mẻ trán vì nhân viên đoàn phim bãi công không diễn nữa.

Mẹ nó, đáng đời, ai biểu thằng khốn đó mắt mù, vì một con đ ĩ mà đối chọi với hắn!

Đào Mộ đương nhiên không biết ông chủ Hoàng đang dương dương tự đắc, cậu đang thời thời khắc khắc quan sát cảnh sát điều tra chân tướng sự cố, thuê người chăm sóc diễn viên đóng thế vô tình bị thương trong vụ nổ, còn phải duy trì việc quay phim bình thường của đoàn phim ——

Một ngày sau vụ nổ, các diễn viên đóng thế và diễn viên quần chúng ồn ào bãi công, khăng khăng vụ nổ là do có người cố ý trả thù, bọn họ không dám làm việc, sợ gặp phải kết cục giống diễn viên kia.

“Đào tổng, không phải là chúng tôi cố ý gây chuyện, ngài cũng phải thông cảm cho chúng tôi chứ. Bây giờ cảnh sát đã đưa ra kết luận rồi, nguyên nhân vụ nổ là do có người làm, mặc dù những nhân viên tổ pháo nổ đã được cảnh sát mời đi hỏi chuyện, nhưng ai dám bảo đảm người muốn trả thù đoàn phim chỉ thu mua có một người, lỡ như hắn còn thu mua tổ đạo cụ hoặc những nhân viên công tác khác thì sao? Nếu đoàn phim liên tục xảy ra chuyện, cũng rất xui xẻo đúng không?”


“Đúng vậy! Đào tổng, ngài đừng có gấp, đợi tra rõ hết mọi chuyện lại đóng tiếp cũng không muộn.”

“Đánh rắm!” Chu Hồng vốn đang sứt đầu mẻ trán vì vụ nổ, nghe vậy thì nóng nảy: “Con mẹ nó chờ tra rõ mọi chuyện? Cậu muốn tra rõ thế nào? Một cái sạp lớn như vậy, đình công một ngày là tổn thất mười mấy vạn, cậu lấy đâu ra tiền hả?”

Mọi người tức khắc im lặng.

“Dù sao chúng tôi không làm.” Sau khi im lặng một lúc lâu, có người ngượng ngùng nói: “Kiếm không được bao nhiêu tiền còn phải mạo hiểm tính mạng, đạo diễn Chu nói đúng, sạp đoàn phim lớn như vậy, quả thật không chi trả nổi, nhưng mạng nhỏ của chúng tôi quan trọng hơn.”

“Tôi trả thêm gấp đôi.” Đào Mộ hơi trầm ngâm, nói: “Thù lao đóng phim của mọi người trả thêm gấp đôi, sự cố lần này quả thực do người làm, sau này chúng ta sẽ càng chú ý an toàn khi quay, nếu thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đoàn phim sẽ chịu trách nhiệm phí chữa bệnh và phí an dưỡng của mọi người. Nhưng tôi bảo đảm, sau này tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa, hi vọng mọi người có thể cùng vượt qua cửa ải khó khăn này với đoàn phim.”

Có người tức khắc lung lay nhìn nhau, nhưng bọn họ đã nhận tiền của ông chủ Hoàng, không dám làm chuyện khác —— thủ đoạn của ông chủ Hoàng ác hơn nhiều so với Đào tổng bình dị gần gũi này.

“Vậy mấy người muốn điều kiện thế nào?” Đào Mộ thân là diễn viên, đương nhiên rất biết cách nhìn mặt đoán ý, cậu nhìn dáng vẻ bày trò của mấy diễn viên quần chúng dẫn đầu, lập tức biết có người quấy rối ở sau lưng, mặt không đổi sắc thử lên tiếng.

“Đào tổng, đây không phải là vấn đề tiền bạc.” Cái gọi là lợi dục huân tâm, có ông chủ Hoàng đứng sau lưng xúi giục, hơn nữa ở đoàn phim, biểu hiện thường ngày của Đào Mộ quá bình dị gần gũi dễ nói chuyện, đám người này thế mà lại muốn nhân lúc cháy nhà hôi của, công phu sư tử ngoạm: “Nếu ngài tăng thù lao đóng phim của chúng tôi lên gấp mười lần, chúng tôi sẽ mạo hiểm sinh mạng hoàn thành cảnh quay này cho ngài bằng bất cứ giá nào.”

Vừa dứt lời, lập tức có người ồn ào hùa theo.

“Đúng vậy, tăng gấp mười lần!”

“Không tăng gấp mười lần thì không làm!”

“Đúng vậy, mọi người dùng mạng để đóng phim, cần phải tăng tiền lương gấp mười lần.”

“Mấy người là đang nhân lúc cháy nhà hôi của!” Chu Hồng tức đến run cả người, các nhân viên quan trọng khác của đoàn phim cũng vô cùng bất mãn, cả đám vây lại muốn phân rõ phải trái.

“Thế nào? Những người như mấy người một tập là có thể nhận được thù lao mấy vạn đồng, những diễn viên quần chúng như chúng tôi một ngày 50 đồng, diễn viên đóng thế đặc biệt một ngày cũng chỉ có 200 đồng. Bây giờ đoàn phim xảy ra chuyện, người gặp nguy hiểm là chúng tôi, chẳng lẽ chúng tôi không thể đòi tăng lương sao?”

“Đúng vậy, tăng tiền hoặc là bãi công.”


“Phải rồi, chẳng phải ngài sợ một ngày không quay phim sẽ tổn thất mười mấy vạn sao? Vậy bây giờ các ngài muốn một ngày tổn thất mười mấy vạn hay là muốn tăng tiền lương cho chúng tôi!”

“Suy nghĩ nhanh lên! Lát nữa không phải chỉ là gấp 10 lần thôi đâu.”

“Gấp 15 lần… 20 lần…”

Có người cố tình châm lửa, cộng thêm tiếng la ó của một đám diễn viên quần chúng có IQ thấp chỉ biết tham gia xem náo nhiệt, một đám người đòi nâng giá, không lâu sau thì thù lao đóng phim đã cao hơn cả diễn viên chủ chốt.

Thực sự coi Đào Mộ là người ăn chay.

“Mấy người sao có thể như vậy chứ? Đào Mộ đối xử tệ với mấy người à? Đoàn phim đối xử tệ với mấy người à? Lệ tổng đến thăm ban đưa cơm hộp, diễn viên quần chúng mấy người cũng có phần. Lúc trước còn nói đoàn phim có đãi ngộ tốt, bây giờ trở mặt không nhận người nữa à?” Sinh viên Kinh Ảnh chưa từng trải qua loại chuyện này, thấy cảnh tượng này thì tức đến muốn khóc, tất cả đều đứng lên bảo vệ Đào Mộ.

Ngặt nỗi đám diễn viên quần chúng này là được người khác sai xử đến gây chuyện, căn bản không quan tâm người khác nói gì.

“Cẩu ca, gọi điện cho luật sư Chu.” Đào Mộ mặt không cảm xúc ra lệnh: “Để luật sư Chu đưa đơn kiện.”

Cậu nhìn đám diễn viên quần chúng đang kêu gào trước mặt, bình tĩnh nói: “Không riêng gì diễn viên quần chúng, cả diễn viên đóng thế đặc biệt và diễn viên đóng thế đều đã ký hợp đồng trước khi tiến tổ, một là thực hiện theo hợp đồng, hai là bồi thường tiền vi phạm hợp đồng, mấy người tự chọn đi.”

Đào Mộ trước giờ là người ăn mềm không ăn cứng, dám bỏ đá xuống giếng cháy nhà hôi của ở chỗ cậu, vậy phải xem những người này có khả năng tăng giá hay không.

“Yêu cầu đạo diễn casting ghi nhớ số lượng người, nhớ kỹ họ tên những ai ồn ào muốn rời đoàn phim, sau này chỉ cần là phim điện ảnh truyền hình mà web Phi Tấn đầu tư, đều sẽ không tuyển những người này làm diễn viên quần chúng.”

Long Thiên Áo đang đứng xem bên cạnh lập tức nói: “Cho tôi cái danh sách với, sau này dự án đầu tư của Hạ Tinh Giải Trí cũng không cần những người này.”

Lạc đại tiểu thư nói trễ hơn một bước, chỉ có thể phụ họa theo Long Thiên Áo.

Ba người vừa dứt lời, đám người nói giúp diễn viên quần chúng tức khắc bùng nổ.

“Đây là bắt nạt người khác đúng không?”

“Có còn nói đạo lý hay không.”

“Mẹ nó, biết ngay đám người này không đem chúng ta là con người mà. Mọi người cùng lên, đánh bọn họ ——”

Lời còn chưa dứt, người đang nói chuyện đột nhiên hét thảm một tiếng, bị Cẩu Nhật Tân một chân đá bay xa 3m.

“Con mẹ nó im lặng hết cho ông!” Cẩu Nhật Tân đã hơn nửa năm chưa về trấn H, nhưng hắn vẫn có chút uy tín trong lòng một số diễn viên quần chúng cũ ở trấn H.


Đặc biệt là sau khi Cẩu Nhật Tân nói xong, bên ngoài phim trường đột nhiên trở nên ồn ào, hóa ra là Đại La dẫn đám anh em võ phụ đến giúp Cẩu Nhật Tân, có đến khoảng trăm diễn viên quần chúng đi đến.

“Cẩu ca, Mộ ca, chúng em không đến trễ chứ?” Đại La vội vàng chạy đến trước mặt mọi người, cười hì hì nói: “Em vừa nhận được điện thoại của Cẩu ca là liên hệ với mọi người ngay, có thể tìm được bao nhiêu diễn viên quần chúng thì đều đưa đến đây, có cả diễn viên đóng thế đặc biệt, tổng cộng 132 người, có vài anh em hôm nay đang ở đoàn phim khác nên không đến được, nếu không đủ thì ngày mai kêu bọn họ đến.”

Dù sao diễn viên quần chúng cũng là trả tiền theo ngày, trong tình huống bình thường, mọi người sẽ ở cùng đoàn phim cho đến khi đóng máy, nhưng nếu đụng tới tình huống đặc thù, lâm thời bỏ chạy cũng không sao. Hơn nữa đoàn phim cũng sẽ không quan tâm, vì diễn viên quần chúng giống như đạo cụ vậy, không ai thèm để ý đến việc bọn họ lui tới.

“Tạm thời đủ dùng, cảm ơn mọi người.” Đào Mộ đi đến trước mặt mọi người, không nói nhiều lời vô nghĩa: “Cảm ơn mọi người đã đồng ý đến đây hỗ trợ, không nói nhiều nữa, chỉ cần hôm nay ai ở lại đây, thù lao đóng phim sẽ tăng gấp đôi ấn theo giá thị trường, lát nữa mọi người đi báo tên đi, sau này nếu web Phi Tấn và cả Hạ Tinh Giải Trí, Long Đằng Giải Trí có đóng phim, muốn tìm diễn viên quần chúng và diễn viên mời riêng sẽ ưu tiên suy xét đến mọi người.”

Đào Mộ nói xong, cúi người thật sâu với nhóm diễn viên quần chúng và vai võ phụ mà Đại La mang đến.

Sau khi đứng thẳng lại, cậu không thèm nhìn đám diễn viên quần chúng gây sự vừa rồi, trực tiếp nói với Cẩu Nhật Tân: “Làm bọn họ cút khỏi đây cho tôi!”

Đào Mộ — người từ trước đến nay bị gánh nặng thần tượng nghiêm trọng — tức đến nỗi nói lời th ô tục, mọi người vừa thấy kinh ngạc vừa thấy hả dạ.

Sinh viên Kinh Ảnh trẻ trung năng động cũng như lão bánh quẩy* Chiến Bân đều có thể nhận ra đám diễn viên quần chúng này được người khác sai xử cố ý tới đây gây rắc rối, mục đích chắc là muốn ngăn đoàn phim quay phim. Đoàn phim 《 Huyết nhục trường thành 》 chỉ mới khởi động máy có vài ngày, có thể có thâm cừu đại hận với ai cho được? Mọi người không cần nghĩ cũng biết.

*Lão bánh quẩy: kẻ già đời, tay lão luyện, giàu kinh nghiệm, thường chỉ những kẻ xảo quyệt, láu cá, gian xảo, cáo già…

Một mặt bất ngờ trước hành vi trơ trẽn của ông chủ than đá, mặt khác lại lo lắng cho đoàn phim. Nhưng không ngờ Đào Mộ tuổi còn nhỏ lại có năng lực như vậy, còn có Cẩu Nhật Tân im thinh thành thành thật thật đi theo bên cạnh Đào Mộ lại có thể im hơi lặng tiếng kéo tới hơn trăm người, hơn nữa còn có cả diễn viên quần chúng và diễn viên đóng thế đặc biệt… Quả thuật còn có năng lực hơn các đạo diễn casting nữa.

Đào Mộ muốn giết gà dọa khỉ, trực tiếp kêu Cẩu Nhật Tân và nhân viên đoàn phim đá toàn bộ diễn viên quần chúng gây sự nhiều nhất ra ngoài, còn lại những diễn viên hùa theo phong trào thì hai mặt nhìn nhau, có người không chịu nổi cảnh mất mặt nên tự rời đi, có người thì lo lắng cho tương lai ngậm ngùi ở lại.

Đào Mộ không nói gì, tuy cậu muốn giết gà dọa khỉ, nhưng cũng không thể đá hết tất cả mọi người ra ngoài được, để tránh cho đám người này có chung kẻ địch, đến lúc đó càng rắc rối hơn, cứ để cho nội bộ bọn họ từ từ tan rã đi. Chẳng qua vì để dạy cho đám diễn viên quần chúng và diễn viên đóng thế đặc biệt hùa theo phong trào này một bài học, Đào Mộ kêu đoàn phim không cần tăng gấp đôi thù lao đóng phim cho những diễn viên quần chúng này.

Còn về những diễn viên quần chúng vừa rồi không có châm ngòi, vẫn thành thành thật thật ngồi một bên, vui vẻ phát hiện bọn họ cũng được tăng thù lao.

Trái táo ngọt bỗng rớt phịch xuống sau khi bị đánh vài đòn nặng nề, đoàn phim vốn đang hỗn loạn đã an ổn trở lại, có người thì vô cùng vui mừng, có người thì biết vậy chẳng làm, nhưng đều không liên quan gì đến Đào Mộ.

Đào Mộ quay về gọi điện cho cha của Vương Dã, cậu nhớ cha của Vương Dã từng nói mỏ than nhỏ của ông chủ Hoàng có khả năng chưa làm thủ tục, cậu muốn hỏi thăm một chút về lưu trình cử báo, kết quả lại nghe chú Vương nói Lệ Khiếu Hằng đã nhờ chú cử báo rồi. Nghe nói Lệ Khiếu Hằng lấy thân phận con trai trưởng của Lệ gia đích thân trao đổi với bên Tấn Tây.

Có lẽ lần này con chồn không chạy thoát rồi.

°°°°°°°°°°

Lời editor: xong 2 chương sau là ông chủ than đá lãnh cơm hộp rồi.

Đăng: 27/9/2023