Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 26: Ngoại truyện nhật ký trưởng thành của bé yêu Trân Trân tại dưa leo tr.
Là một bé gái, hộ sĩ đỡ đẻ nói là bé gái xinh đẹp nhất mà cô từng gặp.
Tên của bé là Lương Ngộ Hành và Phương Miên cùng đặt, được ba mẹ Lương đồng ý, tên em là Lương Diệp Trân, tên ở nhà là Trân Trân.
Khác với các em bé khác, khi sinh ra Trân Trân không tròn vo mà nho nhỏ, người hồng hào. Sau đó em mở to mắt, ánh mắt rất giống Phương Miên, đôi mắt đen láy luôn làm cho người ta cảm thấy sau khi lớn lên em sẽ là thục nữ dịu dàng.
Em bé mới sinh không nhìn ra trông giống ai, sau khi ra viện không khóc cũng không quấy, nằm trên nôi được lắc lư, chán thì giơ tay nhỏ lên cho vào miệng mút ngón tay, môi mềm mại hồng nhạt phát ra tiếng chùn chụt, phát hiện ba đứng bên trên nhìn mình thì ánh mắt sẽ cong như vầng trăng.
“Cô công chúa nhỏ ngoan quá.” Mẹ Trương khen.
Chỉ có lúc đói bụng khó chịu em mới kêu hai tiếng, nghe giọng đã biết là em bé nhỏ, có người giúp việc ôm em lên cho uống sữa sẽ không khóc nữa, em khép hàng mi lại, yên tâm bú sữa.
Em bé được uống sữa mẹ một lần khi sinh ra. Đến khi sinh em bé ngực Phương Miên vẫn duy trì độ cong nhỏ, sữa chảy ra làm ngực cậu căng đau, còn không đủ cho em bé bú một lần. Lần đầu tiên bú sữa em bé không có răng nanh mà mút làm Phương Miên đau cũng không mút được gì, em chưa kịp mở miệng khóc đã bị người ôm sang một bên. Lương Ngộ Hành ôm người kêu đau chảy nước mắt, dỗ, “Không bú, cho con uống sữa bột đi.” (Bản edit chỉ được đăng tải trên W.a.t.t.p.a.d yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Bên này người giúp việc cho Trân Trân uống sữa bột, Lương Ngộ Hành đón lấy ôm, nhìn cằm đã bắt đầu rõ hình, ôm bé đến trước mặt Phương Miên nói, “Anh thấy con giống em nhiều hơn, rất đẹp.” Cũng không biết là khen vợ hay là khen con.
Nhưng cảm giác chỉ có thể nói là cảm giác, mấy chục ngày sau đến tiệc đầy tháng, nhiều người đến thăm em bé đều nói giống Lương Ngộ Hành.
“Thật không? Tôi thấy giống Miên Miên lắm.” Người khác nói giống Lương Ngộ Hành, hắn phản bác, ngắm lại con, mắt tròn vo không thể giống mẹ hơn, lúc thở dường như cũng là học theo Phương Miên. Mẹ Lương không nhìn nổi, đưa ảnh chụp của Lương Ngộ Hành lúc đầy tháng cho hắn xem, “Con xem đi, đừng chỉ nhìn mắt, là con hồi bé phiên bản nữ đấy.”
Trời ạ! Nhìn lại mới phát hiện đúng là như vậy.
Lương Tư Nghiên ở bên cạnh nói, “Lạ thật, Trân Trân giống anh, tính cách lại giống anh dâu, em khó tưởng tượng nổi sau này bé sẽ thế nào.”
Lúc em bé một tuổi, người lớn tổ chức chọn đồ vật đoán tương lai. Bé yêu Trân Trân mặc váy công chúa hồng nhạt, bởi vì người tròn vo nên em đứng trên thảm trông rất ngốc, chớp mắt một cái trông giống như là muốn khóc, bởi vì ba đang ôm mẹ, không ôm em.
“Con sâu lông” dùng tay chân bò trên thảm, trong tiếng cổ vũ của ông bà và mẹ, lên tinh thần, rốt cuộc bò đến chỗ cái gì đó sáng lấp lánh, vươn tay cầm lấy cái nhẫn kim cương to bằng trứng chim bồ câu.
“Ồ, giống như mẹ nghĩ, Trân Trân nhà ta sau này sẽ là cô gái giàu có xinh đẹp, hạnh phúc trong lòng bàn tay.” Mẹ Lương cảm thán.
Ai ngờ bé yêu Trân Trân lại cầm lấy cái bánh mì muốn quay lại, hai tay đều cầm đồ không bò được, em đặt mông ngồi xuống đất nhìn nhẫn kim cương nhìn bánh mì, cân nhắc mãi, xoay tay lại vứt bỏ bánh mì, hồng hộc bò đến chỗ ba mẹ, nhét cái nhẫn kim cương to đùng vào tay Phương Miên, miệng bì bõm thốt lên mấy từ không rõ ràng, “Mẹ, mẹ.”
“Bé ngoan.” Lương Ngộ Hành xoay người bé Trân Trân lên, cục cơm nắm ngồi trong lòng ba, mắt nhìn chằm chằm nhẫn kim cương trong tay mẹ mà cười. Phương Miên đưa nhẫn cho em, Trân Trân mở to hai mắt dùng mấy ngón tay ngắn ngủn cầm chặt nhẫn, miệng bập bẹ nói, vươn cánh tay. (Bản edit chỉ được đăng tải trên W.a.t.t.p.a.d yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
“Con nặng quá, mẹ mệt không ôm được, ba ôm không tốt sao?” Lương Ngộ Hành ôm chặt nhóc con, Trân Trân không với được mẹ không thể nhịn được nữa há to miệng khóc lên, nước mắt chừng hạt đậu chảy dài.
Lương Ngộ Hành vừa lau nước mắt cho em, vừa nói với Phương Miên, “Nước mắt rơi là không ngừng chảy, giống em.”
Còn có người khác ở đây, Phương Miên hơi đỏ mặt lên, muốn ôm Trân Trân. Nhóc con túm được tay mẹ, đặt nhẫn vào tay Phương Miên.
“Mẹ, mẹ, mẹ…”
Nhẫn lại trở về tay Phương Miên, bé yêu Trân Trân mới ngưng nước mắt. Em nằm trong lòng ba, trên gò má còn vương nước mắt, lại bắt đầu nhìn nhẫn cười.
Hóa ra đồ tốt đều phải cho mẹ.
28.4.2024. Kết thúc rồi nha! Tạm biệt Miên Miên, Lương Ngộ Hành và em bé Trân Trân. Một bộ H dày, edit hơi mỏi cổ vì lâu rồi tui không edit H:>> Hẹn gặp lại mọi người ở các bộ sau!