Skip to main content
logo-truyenbiz.net

Chương 74

7:56 chiều – 10/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 74 tại dưa leo tr

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


2024 0308


Dùng cái này đối phó với Uông Thịnh lại chẳng được quá đi chứ.

Hai người bồ bịch lâu thế rồi, Thi Hạ Dương chẳng biết cái gì là “chưa từng yêu”.

Uông Thịnh nhanh chóng lột quần cậu, đè người xuống sô pha.

“Nghĩ gì đấy?”.

Hắn cúi người cắn một phát lên bờ mông núng nính.

Chưa để Thi Hạ Dương đáp lời, ngón tay Uông Thịnh đã khiêu khích sợi dây mảnh dẻ giữa kẽ mông kia.

Thi Hạ Dương bị trêu đến độ rên hừ một tiếng, quay đầu lại nói: “Cậu đừng có nghịch hỏng của tôi”.

Uông Thịnh khẽ cười, móc sợi dây kia: “Hỏng thì mua đền cho cậu”.

Thi Hạ Dương tựa đầu vào ghế nhìn hắn, cắn môi, rên lên: “Chồng ơi, anh vào nhé?”.

Uông Thịnh nhìn kĩ là thấy cậu đã tự mở rộng, vừa hồng vừa ướt, chỉ chờ hắn tới.

“Cậu không thể nghĩ cái gì có ích hơn mỗi ngày được à?”.

Uông Thịnh vừa nói vừa móc “cây đuốc” đã bị châm lửa từ lâu ra, quy đầu đặt ngay lối vào, không lùi không tiến mà cứ thế cọ cọ.

Mớ ren trên cái quần chữ T cọ vào dương v*t hắn, lớp vải ram ráp khiến hắn thở dốc.

Thi Hạ Dương vểnh mông đợi Uông Thịnh cắm vào, nhưng tên này như cố tình bắt nạt cậu mà cứ gãi không đúng chỗ ngứa.

“Đừng đùa nữa”.

Thi Hạ Dương cau mày quay lại nhưng bị người ta chặn miệng, thằng em cũng bị túm lấy.

Uông Thịnh xoa mạnh dương v*t Thi Hạ Dương cách lớp quần lót đen, xoa đến khi người trong lòng vặn vẹo rên rỉ.

Thi thoảng Uông Thịnh nghĩ, có phải tên nhãi này ngủ với mình sướng nên mới dần có tình cảm hay không – nhưng thôi nghĩ nhiều mà làm gì, dù cái tình cảm ấy được sinh ra bằng cách nào cũng thế, có là được, hắn không yêu cầu sâu xa.

“Ướt nhẹp thế?”.

Uông Thịnh cắn tai cậu.

“Hôm nào cũng rõ là dâm”.

Thi Hạ Dương lười cãi, cậu phát hiện Uông Thịnh cực kì thích nói mình dâm, thực ra nghiêm túc mà nghĩ thì cậu thấy hắn dâm hơn mình nhiều.

Chẳng qua Uông Thịnh dâm ngầm, không ai biết.

“Dâm cho anh xem mà”.

Thi Hạ Dương nịnh nọt để đỡ bị tra tấn, cho hắn nhanh nhanh thọc vào.

“Anh lại bảo không thích đi!”.

Uông Thịnh cười: “Ừ, thích”.

Hắn đột nhiên đẩy hông, quy đầu cắm vào bên trong.

Cửa sau bị căng ra, Thi Hạ Dương khẽ hừ một tiếng.

Hơi đau, nhưng nhiều hơn cả là cơn sướng quen thuộc.

Cậu thích cảm giác bị Uông Thịnh tiến vào, bị lấp đầy từng chút một, như thể người kia đang chôn mình thật sâu trên mảnh đất là cậu.

Cửa sau Thi Hạ Dương cứ mút mát mời gọi như chỉ muốn nhanh nhanh nuốt trọn cây hàng của Uông Thịnh, rồi kẹp chặt lấy nó, không cho hắn có cơ hội chạy trốn.

Phía sau bị đâm vào, phía trước bị xoa nắn, khoái cảm từ hai phía khiến Thi Hạ Dương đê mê.

“Chồng ơi…!Anh nhanh lên nào…”.

Cậu lắc mông, thổi vào tai Uông Thịnh.

“Làm xong em còn muốn học nữa cơ”.

Uông Thịnh bật cười.

Hắn buông sợi dây phía sau ra.

Nó đập ngược lại, đánh vào mông Thi Hạ Dương, không đau nhưng vẫn kích thích đến độ cậu rên lên một tiếng.

“Đừng học”.

Uông Thịnh đâm vào rồi lại rút ra, nhưng vẫn chưa chịu buông thằng em đang bị quần lót ren bọc kín kia.

“Cũng đừng thi đại học nữa”.

“Hở?”.

Thi Hạ Dương sung sướng nằm oặt ra đó hưởng thụ.

“Sau này tôi kiếm tiền nuôi cả nhà, em cứ mặc quần chữ T đợi tôi chịch mỗi ngày là được”.

Uông Thịnh đột nhiên thúc vào chỗ sâu nhất, khiến Thi Hạ Dương lại rên một tràng.

“Vợ ơi, em thấy thế nào?”.

Hắn vừa hỏi vừa tăng tốc, lần nào cũng thúc vào chỗ sâu nhất, như muốn thúc cả linh hồn bé nhỏ của Thi Hạ Dương ra ngoài cơ thể.

Thi Hạ Dương làm gì còn đầu óc mà nghĩ nữa, chỉ muốn bắn thôi, nhưng thằng em còn bị Uông Thịnh bắt giữ kia kìa.

Cậu ườn người rên ư ư a a, quay đầu lại mới thấy Uông Thịnh chỉ cởi mỗi nửa cái quần để thả quả chuối kia ra ngoài, còn đâu vẫn chỉnh tề sạch sẽ.

Mặt người dạ thú.

Lòng Thi Hạ Dương lập tức nảy ra từ này.

Cậu chợt thấy giả thiết này cũng khá là kích thích, Uông Thịnh hợp với kiểu nhân vật này mà.

“Không được!”.

Thi Hạ Dương đột nhiên trở tay đẩy hắn ra.

“Tôi là người đã có gia đình! Anh không thể làm thế được!”.

Uông Thịnh ngẩn ra, trong mắt toàn dấu chấm hỏi.

Thi Hạ Dương: “…!Xem AV bao giờ chưa? Có nghe nói về cosplay chưa?”.

Cậu trở mình, rúc vào một góc sô pha: “Anh mà qua đây là tôi tố cáo anh tội cưỡng hiếp đấy”.

Uông Thịnh nhìn cậu, không nhịn được cười, tuốt cây hàng đang ướt nhèm nhẹp toàn gel bôi trơn của mình: “Được, thế thì tôi đi”..