Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 172: Quái vật 1-3 tại dưa leo tr.
Lâm Dị nhìn xem gầm giường, gầm giường không cao, nhưng nhét một người vào trong cũng không phải là không thể.
Bởi vì góc độ, cậu không thể trực tiếp nhìn thấy người dưới gầm giường, cậu lùi lại một chút, lúc này mới nhìn thấy một góc quần áo.
Gầm giường quả nhiên có người.
Lâm Dị không có ý định gọi quản gia 3012 vào. Cậu không nghĩ quản gia 3012 sẽ thực sự vì 100 vàng mà bảo vệ cậu.
Hiện tại là tình huống như thế nào, Lâm Dị vẫn chưa rõ, nhưng trực giác không tốt lắm.
Người mà cậu nhìn thấy trong “tranh” có thân hình gầy gò khom lưng, nếu người này là người duy nhất trong phòng, Lâm Dị vẫn có đủ tự tin để chống cự, nhưng nếu thêm quản gia 3012, một chọi hai, vậy thì sẽ không tốt lắm, dù sao quản gia cũng là NPC mà.
NPC sẽ bảo vệ người tham gia? Chưa nghe bao giờ.
Lâm Dị chậm rãi di chuyển, tìm kiếm vũ khí trong phòng có thể dùng để chống cự.
Cậu nhìn thấy một chiếc bình hoa, cầm nó trong tay, sau đó bày ra tư thế phòng thủ, quát người dưới gầm giường: “Ra ngoài, tôi phát hiện ra anh rồi!”
Người không thể lúc nào cũng ở dưới gầm giường được, sẽ phải ra ngoài, chi bằng lúc bản thân cậu có phòng bị thì kêu người ta ra luôn đi.
Cậu muốn xem xem rốt cuộc là tình huống thế nào, cho dù đêm nay có ngỏm, cũng có thể để lại lời nhắc nhở cho Tần Châu.
Nghĩ như vậy, giọng nói Lâm Dị trở nên hung dữ:
“Ra ngoài!”
Giọng nói cậu dữ tợn, cuối cùng cũng có tiếng sột soạt đáp lại từ dưới gầm giường vốn luôn duy trì im lặng nãy giờ.
Lâm Dị ôm bình hoa, cảnh giác nhìn chằm chằm gầm giường.
Trong tiếng xào xạc, cái người gầy gò nhưng rắn chắc chậm rãi bò ra khỏi gầm giường, sau khi tìm thấy Lâm Dị đang cầm chiếc bình, y đột nhiên lao tới cửa sổ, muốn trốn thoát.
Lâm Dị sửng sốt một chút, sau đó ném bình hoa lên giường, bắt người này lại.
Phản ứng đầu tiên của người này là bỏ chạy chứ không phải giết cậu, đại khái có nghĩa là người này không thể uy hiếp tính mạng của Lâm Dị.
Tốc độ của cậu nhanh hơn người này, cậu buông bình hoa xuống liền nhào tới, bắt được cổ chân của người này, dùng sức kéo mạnh người này từ cửa sổ ngược trở về.
Sau đó Lâm Dị ngồi lên người này, quá gầy, gầy đến mức biến đổi cả diện mạo.
Lâm Dị một tay dễ dàng khống chế bàn tay đang vùng vẫy của người kia.
“A, đau đau đau! Đau đau đau!”
Người kia hét lên thảm thiết, dường như nghĩ đến điều gì đó, nhanh chóng kìm nén tiếng kêu đau đớn, mặt ủ mày ê nhìn Lâm Dị.
Lâm Dị cho rằng bản thân dùng lực không nhiều, sau khi buông tay ra, cậu cũng không dám ngồi lên người người kia nữa, sợ bản thân đè bẹp người ta thành mảnh nhỏ.
Cậu đứng dậy đi đến bên cửa sổ, rướn người tìm hai cánh cửa sổ mở ra ở bên ngoài, khóa cửa sổ lại không cho người này trốn thoát.
Sau đó cậu quay người trừng mắt nhìn người này: “Anh muốn làm gì!”
Cửa sổ không phải tranh, người này đứng trên cửa sổ nhìn chằm chằm vào cậu, thừa dịp cậu ngủ mà lẻn vào, rồi lại không hề tấn công cậu, nhìn thế nào cũng thấy kỳ quái.
Người này vẫn nằm trên mặt đất, thở hổn hển sau cuộc giằng co vừa rồi, nhưng ánh mắt lại dán chặt vào Lâm Dị.
Lâm Dị cầm lấy bình hoa trên giường uy hiếp: “Anh mà không nói, tôi đập chết anh.”
Người nọ vẫn như cũ, không hé răng, Lâm Dị giơ chiếc bình lên, muốn đập người này.
“Tôi tới đây chỉ là muốn tìm chỗ ngủ ứng phó qua đêm thôi… Cậu tính đập thiệt hả!” Người nọ rốt cuộc cũng sợ hãi, nhanh chóng bò dậy từ dưới mặt đất: “Đừng, đừng, đừng, người tham gia không thể giết người tham gia, cậu không biết à? Tên nhóc nhà cậu không lẽ là lần đầu tiến vào thế giới Quy Tắc hay gì?”
Lâm Dị sửng sốt, cậu vốn chỉ muốn hù dọa người này, cũng sẽ không thực sự động thủ.
Bởi vì người tham gia không thể tấn công NPC.
Lâm Dị coi người này là NPC, nhưng diễn biến hiện tại đã vượt quá sự suy đoán của Lâm Dị.
Lâm Dị rất chắc chắn người này không có trong danh sách thả người, hơn nữa toàn bộ Đại học Kỹ thuật Phi tự nhiên cũng không có người nào như vậy. Cũng không phải sinh viên của trường Đại học Kỹ thuật Phi tự nhiên, bởi vì tuổi tác không phù hợp, tóc của người này đã xuất hiện tóc bạc. Trong trường Đại học Kỹ thuật Phi tự nhiên không có nhiều người lớn tuổi lắm, bọn họ đều đã tốt nghiệp và sẽ không tiến vào thế giới Quy Tắc nữa, cho nên người này không có khả năng là công nhân viên chức của trường Đại học Kỹ thuật Phi tự nhiên.
Lâm Dị trầm giọng hỏi: “Anh thực sự là người tham gia à? Sao tôi chưa từng thấy anh?”
Cậu không cần phải che giấu danh tính mình là người tham gia. Nếu người trước mặt cậu là NPC do quái vật tạo ra, y sẽ không biết thân phận của Lâm Dị là người tham gia.
Nhìn thấy Lâm Dị nghi hoặc, người nọ nói: “Cậu là sinh viên trường Đại học Kỹ thuật Phi tự nhiên.”
Lâm Dị vẫn nghi hoặc nhìn y.
“Tôi đã nói rồi mà, cậu vẫn không tin tôi là người tham gia à?” Người nọ suy nghĩ một chút rồi nói: “Biết Lý Nghiêu không? Biết Chu Kiến Quốc không?… Quên đi, bọn họ chắc không còn nữa rồi, biết Đào Lương không? Tôn Hải thì sao?
Những cái tên này khiến ánh mắt nghi ngờ của Lâm Dị trở nên nghiêm túc.
Cậu thực sự biết hai người trong những cái tên này.
Đào Lương, giảng viên của trường.
Tôn Hải, người mà Lâm Dị còn quen thuộc hơn, cũng là giảng viên của trường. Giảng viên dạy môn sinh học của cậu, cũng là bạn cùng phòng của Lâm Quyến.
Riêng hai cái tên này thôi đã khiến Lâm Dị gần như tin rằng người trước mặt thực sự là người tham gia.
Quái vật 1-3 dù mạnh đến đâu thì vẫn là quái vật trong Nội Quy Trường. Đương nhiên, tất nhiên là quen thuộc với trường Đại học Kỹ thuật Phi tự nhiên, nhưng trong trường có nhiều người như vậy, quái vật không có khả năng biết hết từng người được.
Người này lại hỏi một cái tên khác: “Cậu biết Lục Tiến không?”
“Chủ tịch Hội Sinh Viên trước đây của mấy cậu, cái người đưa ra giả thuyết 0-1 ấy. Nếu cậu không biết thì có biết Trương Dẫn Viễn không? Trương Dẫn Viễn chắc cũng là chủ tịch hội sinh viên nhỉ? Trước khi Lục Tiến bước vào thế giới Quy Tắc 1-3, cậu ta hết lòng đề cử người này thành chủ tịch Hội Sinh Viên. Để tôi nghĩ xem còn ai nữa…”
Lâm Dị đặt bình hoa xuống, không còn hung hăng nữa, khôi phục lại bộ dáng ngoan ngoãn ban đầu, hỏi mấy lần: “Tiền bối, rốt cuộc là chuyện gì vậy ạ? Trước đây anh cũng là người tham gia sao ạ? Vẫn luôn sống sót đến hiện tại ạ? Anh thì sao? Anh là ai?”
Người nọ đưa tay ra.
Lâm Dị nhìn bàn tay y duỗi ra: “Là ý gì?”
Y nói: “Cậu hỏi bốn câu. Mỗi câu thu của cậu 5 vàng, tổng cộng là 20 vàng. Đưa tiền trước rồi trả lời.”
Lâm Dị mím môi: “Em không có tiền.”
Người này không tin: “Cậu có thể trả 100 vàng cho căn phòng mà không có tiền trả nổi 20 vàng? Cậu vẫn không tin tôi đúng không. Thôi thì cậu đặt cọc trước 10 vàng cũng được, tôi trả lời mấy vấn đề của cậu xong, cậu đưa nốt tôi 10 vàng còn lại.”
Lâm Dị đáp: “Tiền bối, em thực sự không có tiền.”
Cậu suy nghĩ một lúc rồi nói: “Viết giấy nợ trước được không ạ?”
Người nọ nhìn chằm chằm vào Lâm Dị, như thể Lâm Dị vừa mới kể một câu chuyện cười hài hước: “Giấy nợ? Cậu nhóc, cậu đang đùa tôi đấy à? Giấy nợ là cái thứ vô dụng nhất ở cái Bất Dạ Thành này… Cậu đừng có vì không muốn đưa mà ở đây nói đùa kiểu này với tôi nha, cậu biết những câu hỏi này có thể giúp cậu giải quyết được bao nhiêu rắc rối không? Tôi chỉ tính phí cho cậu 20 vàng thôi đấy!”
Nếu người này thật sự có thể giải đáp nghi vấn của cậu thì giá 20 vàng thực sự rất hợp lý.
Lâm Dị suy nghĩ một chút rồi nói: “Tiền bối, anh có thể đợi em trong phòng được không? Em đi thối tiền lẻ đã.”
Đôi mắt người nọ sáng lên: “Muốn bao lâu?”
Lâm Dị: “Lát nữa, anh ấy ở phòng bên cạnh, em qua nói cho anh ấy biết tình hình.”
Người nọ nói: “Được rồi, nhanh lên, tôi còn có việc phải làm, cho cậu mười phút.”
Lâm Dị gật đầu: “Vâng.”
Trong phòng đã chuẩn bị sẵn nước uống, Lâm Dị đưa cho y.
Cậu nhanh chóng mở cửa chạy ra ngoài tìm Tần Châu ở phòng 3011 bên cạnh.
Thế những, bên ngoài phòng 3011 bên cạnh lại là đèn đỏ, quản gia phòng 3011 cũng không đứng ở cửa phòng.
Lâm Dị ngẩn người. Đèn đỏ có nghĩa, Tần Châu không ở trong phòng.
Tần Châu đi đâu?
Lâm Dị chưa từ bỏ ý định mà gõ cửa, nhưng không có người trả lời.
Quản gia phòng 3012 nói: “Quý khách đang tìm khách ở phòng 3011 à? Hai giờ trước anh ấy đi ra ngoài cùng với quản gia rồi.”