Skip to main content
logo-truyenbiz.net

Chương 179: Quái vật 1-3

10:18 chiều – 10/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 179: Quái vật 1-3 tại dưa leo tr

Nhìn thấy Tần Châu đi ra khỏi phòng giao dịch bên phải, Lâm Dị vội vàng tiến lên.

Biết Lâm Dị lo lắng, hai người bọn họ đi đến một góc liền dừng lại, Tần Châu kể lại chuyện xảy ra trong phòng giao dịch bên phải: “Có được giọng nói của “Nhân Ngư tiểu thư” là mười triệu vàng.”

Nghe được con số này, giọng nói Lâm Dị thốt ra như không có âm thanh.

Cậu biết muốn để “Nhân Ngư tiểu thư” ngừng ngâm xướng sẽ không dễ dàng, nhưng cậu không ngờ lại khó đến vậy.

Mười triệu vàng? Cả người cậu mới cầm cố được có 2.000 vàng, với tiền đề là giá cả không đổi, cần 5.000 cậu mới có thể hoàn thành giao dịch được.

Trong khi Lâm Dị đang loay hoay với chính mình, Tần Châu lấy một cái túi gấm ra.

Túi gấm này không phải là túi Lâm Dị lúc cầm đồ đổi được. Cậu sửng sốt một chút: “Đàn anh, cái này là… đổi được sao ạ?”

Tần Châu nói: “1.000 vàng, năm phút.”

Sắc mặt hắn nghiêm túc: “Hơn nữa phải để “Nhân Ngư tiểu thư” uống xong mới có hiệu lực.”

Bên trong là một lọ thuốc có độc tính hiệu quả trong thời gian hạn định.

Tuy rằng tình huống này cũng không tốt hơn là bao, nhưng ít ra Tần Châu vẫn có cơ hội chuộc lại thân xác đã đi cầm đồ của cậu.

Lâm Dị thở phào nhẹ nhõm, nói: “Đàn anh, em đi tìm “Nhân Ngư tiểu thư”.”

Tần Châu nhìn chằm chằm Lâm Dị, một lúc sau mới nói: “Nhóc thiên tài, lượng sức mà làm.”

Thế giới Quy Tắc 1-3 không có ban ngày, tồn tại rất nhiều quy tắc tử vong. “Nhân Ngư tiểu thư” hẳn là một NPC quan trọng trong thế giới Quy Tắc 1-3. Chỉ riêng hiệu quả của việc cô ngâm xướng cũng đã đủ để thấy được tầm quan trọng của cô. Nếu là NPC thì sẽ có quy tắc tử vong, hành vi Lâm Dị đem thuốc độc cho “Nhân Ngư tiểu thư” uống tương đương với việc tay không đi trên dây xiếc.

Nhưng nếu không làm vậy, thân thể cầm đồ của Lâm Dị sẽ không thể chuộc lại được, cậu nhất định sẽ chết.

Tần Châu không có cách để hắn đi cho “Nhân Ngư tiểu thư” uống lọ thuốc độc, bọn họ chỉ có năm phút, cho dù hắn thành công có thể bắt “Nhân Ngư tiểu thư” uống thuốc một cách thuận lợi, hắn cũng không có đủ thời gian quay lại để đánh bạc.

Chỉ có Lâm Dị đi, cho hắn tranh thủ thời gian đủ năm phút, hắn mới có cơ hội thắng lớn hơn nữa.

Lâm Dị gật đầu: “Vâng.”

Hai người đi xuống một tầng, đến tầng sáu của Bất Dạ Thành.

Lần trước Lâm Dị xếp hàng bên ngoài Nhân Ngư Thính để tìm Tần Châu, cậu đã cố gắng thử bịt tai nhưng hiệu quả không lớn, tư duy của cậu vẫn bị tiếng ngâm xướng của nhân ngư mà trở nên chậm chạp.

Muốn cho “Nhân Ngư tiểu thư” ngừng hát không phải là một việc dễ dàng, Lâm Dị phải duy trì đầu óc tỉnh táo, cho nên không thể ở lại nơi này quá lâu.

“Đàn anh, đợi em.”

Vội vàng cáo biệt tạm thời với Tần Châu, Lâm Dị đi tới cửa khác của Nhân Ngư Thính.

Cửa Tần Châu xếp hàng là lối vào, cửa còn lại là lối ra.

Những người sống sót và chiến thắng trong mỗi vòng ở Nhân Ngư Thính có thể rời đi bằng lối ra, bởi vì không có nhiều người lắm nên chỉ có hai nhân viên bảo vệ trực ở cửa này.

Lâm Dị đi tới cửa, nói với bảo vệ: “Tôi để quên đồ bên trong.”

Nói xong, không đợi bảo vệ lên tiếng, cậu đưa cho mỗi bảo vệ 100 vàng.

Rất nhiều nơi ở Bất Dạ Thành thu phí, Lâm Dị cho rằng “có tiền có thể sai khiến được cả ma quỷ” ở đây sẽ có tác dụng.

Quả nhiên, hai bảo vệ đặt tiền xuống, hỏi Lâm Dị: “Quý khách mất gì?”

Lâm Dị đáp: “Là một chiếc túi gấm trống rỗng thôi, cơ mà tôi khá thích màu trên chiếc túi gấm đó, nó là màu may mắn của tôi.”

Bảo vệ hỏi: “Quý khách có nhớ mình để nó ở đâu không?”

Lâm Dị buồn bực nói: “Tôi không nhớ rõ ấy, tôi tự vào tìm cũng được, tiện tay chơi vài ván.”

Rất ít người biết lối ra của Nhân Ngư Thính, điều này chứng tỏ Lâm Dị quả thực là một dân cờ bạc của Nhân Ngư Thính, hơn nữa còn thắng ở một ván nào đó rồi.

Với cả, Lâm Dị rất hào phóng, vừa ra tay là đưa cho mỗi người 100 vàng, không thể nào trên người cậu lại không có tiền được, có lẽ là lười xếp hàng ở bên ngoài với kiểm vàng, bảo vệ liền cho Lâm Dị đi.

“Cảm ơn.” Lâm Dị cảm ơn hai bảo vệ: “Nếu vận may không tồi, nhất định sẽ còn cảm tạ mấy anh.”

Hai bảo vệ không khách sáo nói: “Vậy xin chúc quý khách chơi vui vẻ, đại hoạch toàn thắng”.

Lâm Dị bước nhanh vào Nhân Ngư Thính. Cậu không nghe thấy tiếng nhân ngư ngâm xướng, có vẻ một vòng đánh bạc đã kết thúc, Nhân Ngư Thính đang được dọn dẹp. Bởi vì không có dân đánh bạc, “Nhân Ngư tiểu thư” cũng không cần phải ngâm xướng.

“Nhân Ngư tiểu thư” không phải lúc nào cũng ở sau tấm rèm hạt, lúc Lâm Dị rời khỏi Nhân Ngư Thính, cậu không nhìn thấy “Nhân Ngư tiểu thư” đằng sau tấm rèm hạt, cậu nghĩ “Nhân Ngư tiểu thư” cũng cần phải nghỉ ngơi.

Ít nhất là cũng phải uống chén nước để làm ẩm cổ họng hay gì đó.

Trong khi Nhân Ngư Thính đang được dọn dẹp, Lâm Dị đi tới khu vực nghỉ ngơi, mua một ly nước trái cây.

Khu vực nghỉ ngơi được chuẩn bị sẵn cho người chiến thắng trong một vòng, Lâm Dị quan sát thì thấy khu vực nghỉ ngơi có nhiều hơn một người, cũng tức là người sống sót ở vòng đánh bạc cuối cùng không chỉ dừng lại ở một người.

Mỗi một vòng kéo dài một giờ, khi hết thời gian, “Nhân Ngư tiểu thư” sẽ ngừng ngâm xướng, chỉ cần chưa thua hết tiền thì vẫn có thể sống sót được.

Có điều nhìn dáng vẻ, bọn họ đang chuẩn bị tham gia vào vòng đánh bạc tiếp theo.

Lâm Dị nhìn thấy Lục Tiến, y đang cúi đầu đếm số tiền còn lại, lấy một miếng vàng cắn vào miệng, sau đó không khỏi lau nước miếng.

May mà cậu đang ở đây, nếu không, đổi lại là Tần Châu nhìn thấy Lục Tiến hành động như vậy sẽ lên cơn đau tim mất.

Quả thực, Lục Tiến đã trộm hơn 10.000 vàng của Tần Châu, cũng không dễ dàng thua sạch được.

Rời mắt, Lâm Dị không lãng phí thêm thời gian nữa, cậu cầm cốc nước, tìm một góc, rắc thuốc độc có được từ phòng giao dịch bên phải vào nước trái cây.

Sau đó, cậu đi tìm “Nhân Ngư tiểu thư” ở khu vực nghỉ ngơi.

Lâm Dị đứng ở ngoài một căn phòng, xuyên qua cánh cửa, cậu có thể cảm nhận được gió biển từ khe cửa thổi ra.

Cánh cửa không được đóng hẳn, qua khe cửa, Lâm Dị nhìn thấy “Nhân Ngư tiểu thư”.

Mái tóc xõa ra sau lưng tựa như rong biển, “Nhân Ngư tiểu thư” lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, không phát hiện Lâm Dị đi vào trong phòng.

Cô nhìn lâu đài ngoài cửa sổ, vẻ mặt đau thương nặng nề.

“Xin chào.” Lâm Dị mở miệng lần thứ ba nhưng “Nhân Ngư tiểu thư” vẫn chưa quay đầu lại.

Lâm Dị không thể không đưa tay ra, cẩn thận chọt vào người cô.

“Nhân Ngư tiểu thư” lúc này mới quay lại, nhìn thấy Lâm Dị thì sững sờ, sau đó cô nhìn cốc nước trong tay Lâm Dị.

Lâm Dị thực ra cũng không biết phải làm gì để “Nhân Ngư tiểu thư” uống ly nước trái cây này, nếu không có cách nào tốt hơn, cậu bèn dùng biện pháp đơn giản nhất vậy.

“Cô hát lâu như vậy rồi.” Lâm Dị hỏi cô: “Cô có khát không? Muốn uống nước không?”

“Nhân Ngư tiểu thư” quả thực rất xinh đẹp, ngay cả Lâm Dị cũng cảm thấy cô đẹp đến nỗi không gì sánh được, thậm chí cậu còn cảm thấy cô có chút quen mắt. Nhưng trong trí nhớ Lâm Dị, cậu chưa từng gặp cô bao giờ, Lâm Dị kết luận lại, đây có lẽ là phản ứng bình thường của đàn ông khi gặp phụ nữ đẹp, bởi vì nhiều đàn ông sẽ hỏi phụ nữ xinh đẹp là: “Người đẹp, có phải chúng ta từng gặp nhau ở đâu rồi đúng không?”

Có điều giới tính của “Nhân Ngư tiểu thư” vẫn là một chuyện cần phải bàn luận thêm. Cô không mặc bất kỳ thứ gì ở phần trên cơ thể, nhưng phần thân dưới của cô được quấn bằng một tấm vải mỏng. Đánh giá từ hình dáng của tấm vải thì đó không phải đuôi mà là một đôi chân.

Xét riêng phần thân trên, cô không có đặc điểm hình thể của phụ nữ.

“Nhân Ngư tiểu thư” nhìn cậu, Lâm Dị đưa ly nước tới: “Nước cam đó, ngọt lắm.”

Lâm Dị không biết “Nhân Ngư tiểu thư” có nhận lấy ly nước trái cây mà cậu đưa hay không, cậu chỉ có thể làm ra vẻ mặt chân thành nhất, cậu thực sự chân thành muốn “Nhân Ngư tiểu thư” uống hết ly nước trái cây này.

“Nhân Ngư tiểu thư” nhận lấy ly nước Lâm Dị đưa cho, cô mỉm cười với Lâm Dị, nhấp một ngụm nhỏ.

Lâm Dị chậm rãi đi tới bên cửa, cậu nghe thấy Nhân Ngư Thính truyền đến tiếng ồn ào náo động, một vòng đánh bạc mới sắp bắt đầu! Hơn nữa, có tiếng bước chân đi về phía căn phòng này, hẳn là NPC từ Nhân Ngư Thính tới mời “Nhân Ngư tiểu thư”.

Lâm Dị không thể ở trong phòng này được nữa, cậu xoay người chạy ra ngoài.

Phía sau “choang”một tiếng, ly nước bị quăng xuống vỡ tan trên mặt đất. Lâm Dị cảm giác được những mảnh thủy tinh va vào sau đầu cậu.

Dùng sức lớn như vậy để đập chiếc ly, chắc hẳn “Nhân Ngư tiểu thư” đã phát hiện trong nước có vấn đề.

“A a a a a a a a——”

“A a a a a a a a——”

Tiếng ngâm xướng chói tai đột ngột xuất hiện, giống như trả thù cho sự phản bội của Lâm Dị. Da đầu Lâm Dị tê dại một lúc, bước chân theo da đầu tê dại mà dừng lại.

Trước khi tư duy cậu hoàn toàn đình trệ, chất độc đã phát tác!

Bên kia, Tần Châu bước vào Nhân Ngư Thính liền nghe được tiếng ngâm xướng với sức mạnh có uy lực gần như nâng được cả một mái nhà, dời non lấp biển mà ập tới.

Ý thức của hắn dại ra vài phút, đợi đến khi tỉnh lại, hắn đã đặt số vàng trong tay lên bàn đánh bạc.

Bên tai là tiếng các con bạc hò hét khàn giọng: “Lớn! Lớn! Lớn!”

“Nhỏ! Ra nhỏ!”

“Nhỏ! Nhỏ!”

Tần Châu cảm thấy mình cược lớn.

Nhà cái bắt đầu mở sàn, kết quả là “lớn”.

Tỷ lệ đặt cược của hắn là 1:1. Hắn đặt cược 500 vàng, ván này thắng được 500 vàng.

Hắn bắt đầu đọc thầm tên Lâm Dị, Lâm Dị nói với hắn, với tốc độ nói của hắn, năm phút có thể đọc được tên Lâm Dị 500 lần, cho nên Tần Châu phải dừng lại và rời đi khi hắn đọc được 400 lần hoặc nhiều nhất là 450 lần..

Tần Châu một lúc ba việc, hắn yên lặng đọc thầm tên Lâm Dị, bởi vì không nghe thấy tiếng nhân ngư ngâm xướng, hắn biết Lâm Dị đã thành công, nhưng hắn lại bắt đầu lo lắng liệu Lâm Dị có thể thành công rút lui hay không.

Đôi mắt dán chặt vào chiếu bạc, người khác cược “nhỏ”, Tần Châu đặt cược 100 vàng vào xúc xắc tổng hoà.

Hắn cược xúc xắc tổng hoà ở vòng tiếp theo sẽ là 17 điểm, tỷ lệ cược là 1:50, như vậy hắn có thể nhận được 5.000 vàng.

Tần Châu biết mình sẽ thắng.

Hắn không phải là Âu Hoàng (*), cũng không phải là thánh cờ bạc.

(*): chỉ vận may tốt

Chỉ là hắn hiểu rõ hơn những người khác một chút, Bất Dạ Thành không thể nào lại cho người khác thắng được nhiều tiền, nhà cái là người duy nhất trên chiếu bạc có khả năng gian lận.

Hắn cược 100 vàng vào xúc xắc tổng hoà, hầu như không ai theo hắn.

Bởi vì rất khó.

Liên tiếp mở ra “lớn” khiến hầu hết dân đánh bạc ở vòng này đều đặt cược vào “nhỏ”. Tần Châu hiểu rõ tâm lý của những con bạc này, phong thuỷ thay phiên luân chuyển, chính là luân phiên mở ra “nhỏ”. Nhưng xét theo thu chi của nhà cái, nếu nhà cái muốn thắng ván này, cần phải mở ra “lớn”.

Kết quả mở “lớn” chắc chắn sẽ làm thất vọng hầu hết các con bạc, cho nên nhà cái cần tìm người có thể thu hút sự chú ý của các con bạc, huy động lại sự nhiệt tình của người chơi. Người này chính là Tần Châu.

Tiền cược của Tần Châu không nhiều, chỉ có 100 vàng, cho dù Tần Châu thắng, nhà cái cũng chỉ trả cho Tần Châu 5.000 vàng, tính ra vẫn sẽ có lời.

Nhà cái bắt đầu phiên giao dịch: “Lớn, 17 điểm!”

“Con mẹ nó, sao lại lớn nữa!”

“Thật đấy, mấy ván lớn rồi!”

“Ơ, 17 điểm? Đờ mờ, có người thắng này!”

Tần Châu nhận 5.000 vàng, trong đầu hắn đã đọc tên Lâm Dị 300 lần.

Lần này hắn dẫn đầu, cược 1.000 vàng vào “lớn”. Bởi vì hắn vừa thắng được 5.000 vàng nên rất nhiều con bạc sôi nổi theo Tần Châu đặt cược.

Ván này sẽ thua.

Hắn chỉ trả về cho nhà cái một ít, bằng không, đã thắng rồi còn muốn chạy à?

Có mà mơ.

Sau khi thua 1.000 vàng, các con bạc không còn để ý đến Tần Châu nữa, nhà cái cũng hài lòng nhận lại 1.000 vàng.

Tần Châu chậm rãi rời khỏi bàn đánh bạc, trong lòng đã đọc tên Lâm Dị 400 lần.

Hắn phải đi rồi.

Rời khỏi lối ra, Tần Châu nhanh chóng đi đến phòng 5005.

Hắn và Lâm Dị đã hẹn trước, làm xong việc thì trở về phòng.

Quản Gia 5005 mở cửa cho Tần Châu, sau khi Tần Châu bước vào, nhìn thấy trên giường có chỗ phình ra, liền hỏi: “Nhóc thiên tài?”

“Đàn anh, anh trở về rồi!” Giọng nói của Lâm Dị vang lên sau chăn.

Tần Châu xoay người, đóng cửa lại, đi đến bên giường.

Lâm Dị trốn ở trong chăn hỏi: “Đàn anh thắng được bao nhiêu ạ?”

Tần Châu nói: “4.000 vàng.”

Lâm Dị vui vẻ nói: “Em biết chắc đàn anh sẽ thắng mà!”

Tần Châu nhìn chằm chằm chiếc chăn phồng lên: “Vì sao lại trốn dưới chăn?”

Lâm Dị trầm mặc, một lúc lâu sau mới nhỏ giọng nói: “Đàn anh, em bị thương, sợ anh nhìn thấy sẽ đau lòng.”