Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 16 tại dưa leo tr.
Tần Chiếu đẩy gã sai vặt ra, tự mình đỡ Khương Lê lên xe ngựa, một bên thấp giọng hỏi:
– Thay nàng giải ưu phiền, muốn cảm ơn ta thế nào?
Khương Lê nào cần hắn đỡ lên xe, tránh khỏi tay hắn, cũng thấp giọng nói:
– Quân vốn có thể làm việc thu liễm hơn, cớ gì lại khiến cho ai cũng biết? Khiến phủ trạch của ta bị ảnh hưởng!
Tần Chiếu vốn nghĩ được nữ tử này cảm ơn, không ngờ lại bị nàng khiển trách.
Hắn nhướn lông mày lên, thì Khương Lê đã chui vào xe ngựa chạy về phủ thái tử.
Nàng bây giờ sống tạm trong phủ thái tử, thế nhưng cũng chẳng dám ăn uống chùa, hơn nữa cũng hiểu vị thái tử bình thường thờ ơ, nhưng kỳ thực không nuôi kẻ nhàn rỗi, nên khi ăn cơm ở đó nàng cũng phải thấp thỏm.
Sau khi thăm ca ca, biết hắn bình an vô sự, nàng liễn dẫn theo Bạch Thiển quay về phủ thái tử, chủ động tới xin thái tử phân phó, muốn cống hiến sức mọn.
Hôm nay là ngày hưu mộc, không phải thượng triều, thái tử ở lại trong phủ. Ngày nhàn rỗi nên thái tử cũng không buộc quan, chỉ dùng một cây trâm ngọc cố định tóc dài, thân mặc một bộ trường bào bằng lông, ở trong thư phòng, phê duyệt công văn.
Kiếp trước, thái tử cũng là người vô vị như vậy. Nhưng sau này, có lúc hắn lại ngẫn nhiên tham dự mấy yến hội, tối thiểu là những yến hội nàng thay Tần Chiếu tổ chức, hắn đều tham dự.
Chỉ là tới yến hội, hắn chẳng phẩm ra rượu thơm quả ngọt, cũng chẳng thích nói chuyện phiếm với người khác, chỉ ngẫu nhiên nói với nàng vài câu, nhưng tới giờ nàng cũng không nhớ hắn nói gì với mình.
Tóm lại, Phượng Phi Vũ chính là kẻ thanh tâm quả dục, người ta muốn lấy lòng cũng chẳng có chỗ mà xuống tay.
Nàng cũng không thể kéo bản đồ, lần lượt khoanh vòng vòng, nói với hắn “Những nơi này tương lai đều là của điện hạ ” để khiến hắn vui vẻ được!
Phượng Phi Vũ thấy tiểu Khương công tử tới, ngược lại mở miệng hỏi:
– Huynh trưởng của ngươi ở đó ổn chứ?
Khương Lê không dám phàn nàn với thái tử rằng phủ trạch của mình bị liên lụy, giảm giá trị, chỉ kính cẩn cảm tạ thái tử đã thay mình giải lo. Đồng thời còn thử thăm dò:
– Mặc dù tại hạ muốn lưu lại bên người thái tử tận trung, thế nhưng Thân Ung bên kia há chịu từ bỏ ý đồ…
Phượng Phi Vũ mắt nhìn con chim đang thử gõ mặt băng ngoài hồ để bắt cá, thong thả nói:
– Ồ, ông ta chấp nhất như vậy sao? Chỉ là vì lo lắng ngươi và Khương Chi về nước, sẽ kế thừa vương vị?
Khương Lê trong lòng lo lắng, sợ Tần Chiếu nói gì đó với hắn, nên chỉ nhỏ giọng đáp:
– Tại hạ khi ở Ba quốc, cũng không thân cận với Thân Ung…
Phượng Phi Vũ không tiếp tục hỏi nữa. Dù sao tiểu công tử này là kẻ tuỳ tiện phách lối ai ai cũng biết. Nhân duyên không tốt, có thể thông cảm được.
Khương Lê sợ hắn lại hỏi tiếp, liền nịnh nọt nói:
– Nghe nói thái tử buổi sáng chưa ăn gì, mắt thấy gần trưa rồi, nếu như lại không ăn, chỉ sợ đả thương dạ dày.
Phượng Phi Vũ trong lòng biết thiếu niên này thích ăn ngon, hôm qua ở bến cảng cũng chỉ kịp ăn bát mì suông, sáng nay chưa kịp ăn uống gì đã ra ngoài gặp ca ca.
Hắn mặc dù không chu đáo như Chu công chiều hiền đãi sĩ, nhưng cũng muốn bày tỏ thái độ, nên liền mời bụng Khương Lê cùng nhau ăn cơm, để hắn muốn ăn gì thì có thể bảo nhà bếp làm.
Khương Lê biết thái tử không chú trọng chuyện ăn uống. Mà đồ ăn ngon thì phủ thái tử lại không thiếu, thế nên liền viết tên món ăn, lại thêm mấy điểm cần chú ý khi xào nấu, đưa cho quản sự, bảo hắn đọc cho đầu bếp nghe.
Mấy đầu bếp nghe nói là vị chất tử Ba Quốc lần trước cùng dùng cơm với thái tử, nên cũng lập tức cẩn thận, xử lý nguyên liệu và đồ ăn đương hạ cũng là nhấc lên mười hai phần tinh thần, xử lý nguyên liệu nấu ăn cũng cẩn trọng hơn.
Bởi vì trời lạnh, Khương Lê liền làm một nồi lẩu thịt dê chống lạnh. Cách làm giống như ở Ba quốc, cắt mỏng thịt dê, sau đó cho hạt tiêu cùng gia vị hương liệu vào nồi, sau khi đun nóng lại dùng nước gừng trộn với dầu vừng làm nước chấm, mùi thịt dê dịu đi nhiều, chính là mỹ vị.
Phượng Phi Vũ chưa từng ăn qua món nào nóng như vậy. Nhìn cả bàn toàn thịt sống, hắn không biết phải động đũa như thế nào.
Khương Lê vén tay áo lên, nhúng thịt dê vào nồi nước lẩu, sau đó dùng lá tía tô bọc lại thêm chút thịt, đưa cho thái tử.
Từ nhỏ Phượng Phi Vũ không được ăn ngon, nên cũng chẳng biết hưởng thụ các loại đồ ăn mỹ vị, trước kia mặc dù hắn thường xuyên tới lui các yến hội. Nhưng khi đó món ăn trên bàn tiệc đều đã lạnh, hương vị đều giảm đi nhiều.
Hiện tại, ở chính phủ của mình, có kẻ sành ăn chỉ điểm, cảm nhận hương vị thơm ngon ở đầu lưỡi, đối với Phượng Phi Vũ mà nói đây là cảm thụ lạ lẫm mới mẻ.
Khương Lê quyết định mình làm kẻ chân chó cũng được, chiếu cố chủ tử từng li từng tí, mỗi một miếng thịt đều vô cùng tươi ngon, tẩm bổ cho đầu lưỡi của Phượng Phi Vũ.
Khi đặt bát đũa xuống, Phượng Phi Vũ lần đầu tiên trong đời cảm giác được cái gì là vẫn chưa thỏa mãn.
Khương Lê ở trước mặt thái tử không dám ăn uống thoải mái, nhưng từ đêm qua tới giờ đều để bụng lép kẹp, hơn nữa mùi thịt dê thật thơm, quả thực khiến nàng không cầm được nước miếng, kết quả ăn nhiều tới mức muốn ợ hơi.
Thế là nàng vội vàng bảo quản gia rang kiều mạch lên rồi ngâm thành trà uống thanh miệng.
Phượng Phi Vũ tất nhiên cũng uống trà giống nàng, loại trà này hắn chưa từng uống, cảm thấy uống rất ngon, đỡ ngấy.
Sau khi ăn xong căn phòng trở nên yên tĩnh, hai người đều ngồi uống trà, hơi nóng lượn lờ bốc lên khiến người ta cảm giác gần gũi.
Ăn uống xong xuôi rồi, Phượng Phi Vũ rốt cục lười biếng mở miệng nói:
– Quân không cần phải lo lắng Thân Ung sẽ không buông tha, sau này ngươi hãy ở lại phủ của cô, làm thiếu phó của phủ thái tử là được.
Thiếu phó của thái tử, tên như ý nghĩa, chính là phu tử. Mặc dù không được tôn trọng như thái phó chân chính của thái tử, nhưng có thể trở thành ân sư của thái tử trưởng thành, tương lai tiền đồ vô lượng.
Khương Hòa Nhuận vốn không phải người Tề quốc, cho nên không thể nhận chức quan chính thức được, nhưng thiếu phó của thái tử thì khác, bổng lộc cũng không phải triều đình xuất ra, chỉ là một người giúp thái tử làm quen với một mảng kiến thức nào đó. Vì vậy thiếu phó của thái tử,vì là do sở thích của bản thân, nên bổng lộc cũng là phủ thái tử tự lo.
Nhưng mà ngược lại, thanh danh của nàng so với môn khách phụ tá hay mưu sĩ còn cao hơn nhiều.
Khương Lê cũng không phải là người không biết tốt xấu, nhanh chóng hành lễ tạ ơn thái tử ân sủng.
Bây giờ Tần Chiếu biết bí mật của mình, nhìn tình hình này có lẽ về sau tên này sẽ thường tới quấy rầy nàng, nếu có thể ở lại phủ thái tử, ngược lại Tần Chiếu sẽ có kiêng kị, không dám làm loạn. Nghĩ tới đây nàng lại thở dài một hơi.
Phượng Phi Vũ lại chuyển sang chuyện khác nói:
– Quân sử dụng bàn tính chỉ pháp xuất thần, tất nhiên phải dùng không uổng phí. Lương quốc cùng ta có qua lại buôn bán tấp nập, thế nhưng người Lương xảo trá, phiền quân tìm sai sót trong sổ sách của họ.
Khương Lê liền tuân lệnh rời đi.
Đã thăng làm thiếu phó của thái tử, tiểu Khương công tử tất nhiên sẽ không lại hạ mình ở thiên viện, quản sự cố ý dọn dẹp vườn hoa phía đông phủ, sắp xếp để Khương Lê ở lại. Loại trừ nàng và thị nữ thiếp thân Bạch Thiển ra, Phượng Phi Vũ còn cấp thêm cho nàng nô bộc và thị vệ, cũng coi như cho chất tử Ba quốc mặt mũi.
Khi mấy rương lớn thẻ tre được đưa tới phòng nàng, thì kĩ năng sử dụng bàn tính của nàng cũng có đất dụng võ.
Những ngày tiếp theo nàng đều không ngóc đầu dậy nổi, vùi đầu vào đám sổ sách tính toán.
Kỳ thật đám sổ sách vẫn ổn, thế nhưng Khương Lê hiểu được, chính là Phượng Phi Vũ cũng chẳng thực sự quan tâm tới số tiền lẻ chênh lệch ở đây, mà hắn chính là muốn bới lông tìm vết, bắt thóp Lưu Bội, hạ thủ với Lương quốc.
Ở kiếp trước, hai người này vẫn là huynh đệ bằng hữu, tới tận khi Lưu Bội trở về Lương quốc vẫn rất hòa thuận.
Thế nhưng đời này, vì một câu nói của nàng “Lương quốc tu sửa kênh mương, dụng ý khó dò”, khiến cho Phượng Phi Vũ cảnh giác với Lương quốc.
Cho nên quặng sắt cũng được, hay kiểm tra sổ sách cũng thế, mấy điều này đều thể hiện “ông nội” nuôi của nàng kiếp này chắc sẽ không thể thuận lợi về nước kế vị như kiếp trước.
Cũng không biết như vậy, vận mệnh của Ba quốc sẽ bị ảnh hưởng thế nào. Khương Lê đối với việc mình “Vô tâm trồng liễu”, cũng rất cảm thán.
Mà sau mỗi ngày vùi mặt tính toán tới mức đầu váng mắt hoa, việc khiến nàng được an ủi nhất chính là thời gian dùng cơm.
Phượng Phi Vũ chắc cũng cảm thấy trước đây hắn bỏ qua quá nhiều thứ, ngay cả mỹ thực cũng không quan tâm. Nên hiện tại trong phủ mỗi khi quản sự xin chỉ thị hỏi hắn muốn ăn gì, hắn đều vung tay nói:
– Đi hỏi tiểu Khương công tử.
Khương Lê cũng không khách khí, chọn món ăn cũng thay đổi mỗi ngày.
Thái tử có lẽ không thích tịch mịch, nên khi rảnh rỗi hắn đều gọi nàng qua cùng dùng cơm.
Nhưng Khương Lê lại cảm thấy, Phượng Phi Vũ là thích nghe nàng nói về lai lịch của những món ăn, nên mới muốn ăn cơm cùng nàng.
Nàng cũng rất bội phục thái tử Đại Tề ở điểm này-tận dụng hết thảy mọi thứ, không có chút lãng phí nào hết.
Thế nhưng ở trong mắt Tần Chiếu thấy, thì cảnh này có chút gai mắt.
Hắn trong âm thầm đã từng căn dặn Khương Lê, hắn chưa từng nói toạc ra bí mật của nàng, không có nghĩa là nàng có thể tùy ý làm bậy, mưu toan câu dẫn thái tử.
Khương Lê nghiêm mặt nói, chỉ cần hắn không nói ra thân phận nữ nhi của nàng, thì trong mắt thái tử nàng là một thiếu niên, thử hỏi thái tử là đoạn tụ sao mà lại thích nàng được?
Hắn đúng là con gà, chỉ sợ trong mắt thái tử, dù tuyệt đại giai nhân, có khi cũng chẳng bì kịp một miếng thịt dê ý chứ!
Tần Chiếu nghe nàng nói vậy, sắc mặt ngược lại hòa hoãn đi nhiều. Lại lợi dụng lúc đó, đưa tay ngăn nàng tại góc hẻo lánh ở hậu hoa viên, hỏi nàng khi nào rảnh rỗi cùng hắn cưỡi ngựa đi săn, thả lỏng tâm tình.
Khương Lê nào có thể đồng ý? Nhưng hiện tại điểm yếu của nàng đang nằm trong tay hắn, nên nàng cũng không qua cứng nhắc. Chỉ nói rằng thái tử còn có việc giao cho nàng, nhất thời bận rộn, đợi sau này lại nói.
Tần Chiếu chạm phải chiếc đinh mềm, nhưng nhìn thần sắc hững hờ của Khương Lê, trong lòng hắn lại một trận ngứa ngáy, chỉ thầm nghĩ sao trước kia lại không nhìn ra nàng là nữ tử cơ chứ?
Cái bộ dáng này, nghiêm mặt cũng thật xinh đẹp!
Nhìn một lúc, hắn liền có chút ngứa tay, muốn chạm vào mặt nàng.
– Khương khanh…
Đúng lúc này, giọng nói chậm rãi của Phượng Phi Vũ vang lên giải vây cho Khương Lê.
Hai người ngẩng đầu lên, thấy Phượng Phi Vũ đang đứng trên lầu các cách đó không xa, híp mắt nhìn hai người họ.
Khương Lê nhân cơ hội đẩy thân thể cao lớn Tần Chiếu ra, bước nhanh về phía lầu các, nếu nhìn kĩ, có thể thấy được nàng bước có chút nhanh vẻ mặt còn lộ ra vui mừng.
Tần Chiếu không có cách nào, chỉ có thể ngượng ngùng rời đi.
Ở trên lầu các, Phượng Phi Vũ mặt không thay đổi nhìn từ trên xuống dưới Khương Lê.
Khương Lê hành lễ xong liền đợi xem thái tử có gì phân phó?
Phượng Phi Vũ ngồi trước bàn, nhìn Khương Lê đang quỳ trước mặtmình, nghĩ đến việc Tần Chiếu đưa tay ngăn nàng ở góc khuất, trong nội tâm lại có chút hiếu kì.
Tần Chiếu chưa từng tỏ ra yêu thích nam sắc, lại còn ngủ với không ít cô nương nơi phấn hoa. Ấy vậy mà tiểu Khương công tử này sao lại trêu chọc đến Tần Chiếu, khiến hắn không tự thoát ra được, mỗi ngày đều chạy tới hoa viên?
Nghĩ đến đây, hắn nhớ lúc nãy Tần Chiếu muốn sờ mặt tiểu tử này, hắn liền đưa tay sờ vào má Khương Lê.