Skip to main content
logo-truyenbiz.net

Chương 21

10:26 chiều – 10/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 21 tại dưa leo tr

Nàng ngẩng lên nhìn hắn, có lẽ do kiếp trước chấp niệm quá sâu, nên ánh mắt của nàng khó tránh khỏi mang theo vài phần oán độc.

Phượng Phi Vũ cảm thấy mình như bị ánh mắt của thiếu niên này đ.â.m một cái.

Nếu là đổi một thời điểm khác, hắn nhất định sẽ trừng phạt thiếu niên không có phép tắc này. Thế nhưng mấy lời hắn vừa nói ra, xác thực là có chút tổn thương, ý nói thiếu niên là kẻ dùng sắc mê hoặc người khác.

Nhưng phàm là một nam nhân đỉnh thiên lập địa, đều chịu không nổi lời nói tổn thương tự tôn như vậy.

Nghĩ như vậy, ngược lại thấy chính mình mới là người chua ngoa, tiểu Khương công tử cũng đã quỳ nửa canh giờ, chắc là mệt mệt mỏi, hắn liền nói:

– “Ngồi lại đây chút.”

Khương Lê cũng cảm thấy ánh mắt của mình mang quá nhiều lệ khí, vội vàng thu liễm lại, cúi đầu, di chuyển hai đầu gối tới trước mặt thái tử.

Chỉ là quỳ quá lâu nên huyết mạch không thông, chân chỉ hơi động đậy cảm giác như trăm con kiến đang gặm cắn, thực sự rất khó chịu, thế nên thân hình không giữ vững được, bổ nhào lên trên chiếu.

Phượng Phi Vũ thuận tay đỡ lấy tiểu Khương công tử đang ngã xuống.

Dựa gần như vậy, hắn chỉ cảm thấy một mùi thơm lao thẳng tới xoang mũi… Một nam tử làm gì mà phải bày đặt dùng huân hương, chả trách khiến cho Dương Giản như ong bướm bu lại, mà Tần Chiếu cũng như thế mất hết cả thể thống…

Nghĩ như vậy, hắn tay hơi thả lỏng, nghiêm mặt khiển trách nói:

– Ngươi bây giờ là thiếu phó của cô, thể diện của phủ thái tử, hôm nay trên phố, Dương Giản vô lễ với ngươi, ngươi vốn có thể lớn tiếng khiển trách, để hắn biết khó mà lui, tội gì gọi Tần Chiếu tới động thủ, náo ra chuyện lớn như vậy?

Chuyện này, nếu đứng ở khía cạnh khác nhìn, thì cũng không có chuyện gì to tát cả.

Khương Lê chính là tự khuyên chính mình —— đông thú cũng sắp tới rồi, hoàng thái tử ốm đau không dậy nổi, một ngày ba bữa đều phải uống thuốc cũng không xa nữa, hắn cũng chẳng rảnh đi quản đông quản tây làm gì.

Nghĩ như vậy, thấy phía trước như bình minh dần lộ, mới có thể đè nén nộ khí khi bị câu nói của Phượng Phi Vũ khơi lên.

Nàng điều chỉnh tư thế quỳ, kính cẩn nói:

– “Vốn là người tiểu quốc, không tinh thông lễ giáo, cũng không biết trong thành Lạc An có những người sở thích bất thường, nên ngược lại khách khí với hắn, lần sau nếu hắn còn dám quấy rầy, tại hạ nhất định sẽ khiển trách hắn làm mất thể diện phủ thái tử.”

Phượng Phi Vũ híp mắt, cảm thấy thiếu niên này nhìn như kính cẩn, nhưng trong lời nói lại ám chỉ trào phúng chuyện trong thành Lạc An có tập tục bất chính, nhiều người sở thích điên loan đảo phượng.

Nhưng hương khí trên người hắn quá nồng, Phượng Phi Vũ không muốn ngửi nữa, liền phất phất tay để hắn rời đi.

Sau khi thiếu niên cúi đầu lui ra khỏi cửa, hắn lại nhíu mày nói thêm:

– “Về sau chớ có dùng huân hương, hun làm cô đau đầu!”

Khương Lê không lên tiếng, khom người ra ngoài, sau khi đi vài bước mới ngửi ngửi cổ và tay áo của mình thầm nghĩ: Huân hương ở đâu ra chứ? Là mùi xà phòng hôm qua dùng để tắm gội thôi mà!

Nhưng có lẽ cho là thái tử gần đây ngứa mắt với mình, cho nên Khương Lê cũng thầm nhủ, quyết định trước khi đông thú diễn ra, tuyệt đối không tới trước mặt hắn lắc qua lắc lại.

Nói đến đông thú Đại Tề, ngược lại có chút điển cố.

Nghe nói hoàng đế khai quốc Đại Tề từng săn được tuyết hồ khi tham gia đông thú, thấy tuyết hồ trong mắt rơi lệ, không đành lòng, liền phóng sinh cho nó rời đi.

Tuyết hồ chính là hồ tiên, ban đêm báo mộng, nói là vì báo đáp thái tổ hoàng đế, nói hắn phái người sau hai ngày nữa tới cây cổ thụ khô trong rừng g.i.ế.c c.h.ế.t một con lợn rừng, đó là con lợn rừng thành tinh, nếu dùng da lợn chế giáp thì đao thương bất nhập.

Thái tổ hoàng đế làm theo lời dặn, quả nhiên có được một kiện kỳ giáp, trên chiến trường tuy bị mũi tên b.ắ.n trúng, nhưng lại thoát được một kiếp.

Từ đó về sau, săn lợn rừng trong ngày đông thú trở thành tập tục, hơn nữa con mồi nào cũng có thể giết, chỉ duy nhất hồ ly là không thể săn bắn. Mà săn được lợn rừng thì lại được hoan nghênh nhất.

Bởi vì theo hoàng đế cùng nhau đi tuần, có rất nhiều lễ nghi, nên quan viên đi theo phải dậy từ rất sớm.

Khương Lê giờ Sửu đã bị Thiển nhi gọi dậy.

Nàng vốn là người mê ngủ, nằm là không muốn dậy thế nhưng bị Thiển nhi lắc lư nửa ngày, mới hoàn toàn thanh tỉnh.

Lúc này ngoài cửa sổ một mảnh đen kịt, trăng vẫn còn treo, thế nhưng trong sân viện phủ thái tử đã có tiếng nô bộc đi qua đi lại.

Những người đó đều có công việc riêng của mình, người đi dắt ngựa, người chuẩn bị đao kiếm, chuẩn bị lều vải, thực phẩm, nghe nói riêng xe ngựa chở thường phục của phủ thái tử cũng chiếm khoảng năm xe.

Có thể đi theo thái tử tham gia đông thú, đều là những môn khách phụ tá được thái tử coi trọng.

Ngoại trừ Khương Lê ra, còn có ba phụ tá khác đồng hành.

Khương Lê chính là người đến sau cùng, ba người kia đều không quen biết cho lắm, nên cũng lười tiến lên chào hỏi cùng họ đi sau ninh nọt thái tử.

Cho nên nàng sau khi đánh răng qua loa, rửa sạch mặt cũng không theo thái tử đi kiểm kê, mà chỉ mặc một chiếc áo khóa dầy, trong tay ôm túi lô ấm rốt đầy nước nóng, đứng gần chỗ người gác cổng, ăn khoai lang nướng.

Đây là khoai lang sống mà Thiển nhi hôm qua lấy được từ phòng bếp, trước khi ngủ chôn ở bên cạnh lò sưởi của người gác cổng, nên tới nửa đêm, nhiệt lượng vừa đủ. Bóc vỏ ngoià ra, bên trong là khoai làng vàng như mật, thơm lừng, chính là ngoài nóng bỏng trong ngọt mềm…

Trước kia khi còn ở hoán y cục giặt quần áo, khi trời đông rét lạnh căn bản không có được dùng mấy đồ xa xỉ như lò sưởi tay. Ca ca biết vậy, liền sai người mua cho nàng ba rương khoai lang sống, nướng chín bỏ vào trong ngực, khi giặt quần áo thỉnh thoảng lấy ra ủ ấm tay, còn ăn được nữa.

Tư vị ngọt mềm này, chính là niềm an ủi lớn nhất trong khoảng thời gian dày vò kia.

Khương Lê vùi đầu vào ăn, đang định ăn củ thứ hai, mới phát hiện không biết thái tử đã dẫn cả đám người qua chỗ này từ lúc nào, đang định ra ngoài lên xe.

Giờ Sửu rời giường, dù cho nhà bếp có chuẩn bị sớm đồ ăn, nhưng cũng chẳng ai có bụng mà ăn. Ấy vậy mà Phượng Phi Vũ thật không nghĩ tới, thiếu niên này ngược lại khẩu vị tốt tới vậy, ngồi ngay ngoài cổng ăn khoai uống nước trà vô cùng ngon miệng.

Đúng là biết chăm sóc bản thân mà.

Lại nhìn mấy phụ tá đứng sau lưng thái tử, vừa nãy trong gió rét chạy tới chạy lui, hứng đầy mặt gió lạnh. Trong số đó có một vị lão tiên sinh tuổi tác cũng cao, dạ dày không chịu nổi hàn khí, ân ẩn đau, trước mặt người khác không nhịn nổi thả vài cái rắm, xấu hổ không biết phải làm sao.

Mấy phụ tá nhìn vị tiểu Khương công tử nhàn nhã ăn khoai nướng cũng tức giận, cảm thấy Khương Hòa Nhuận suy cho cùng cũng là thằng nhãi, chỉ làm việc mà mình thích, không phân biệt cao thấp tôn ti gì cả. Chẳng lẽ hắn còn nghĩ mình vẫn là vương tử cao quý Ba Quốc?

Nhưng mà thái tử ngược lại tựa hồ bị mùi thơm khoai nướng cuốn hút, nhàn nhạt nhìn thiếu niên đang đứng dậy nói:

– “Đồ ngươi đang ăn, mang một chút lên xe cô.”

Khương Lê nghe xong, nhanh chóng dùng ông tay áo bọc mấy củ khoai nướng còn lại rồi trèo lên trên xe ngựa thái tử.

Đoàn xe giữa đêm rầm rộ xuất phát, tới cổng thành tụ họp với thánh giá và quần thần.

Theo lý thuyết, Khương Lê vốn sẽ không ngồi trên xe ngựa thái tử, nhưng thái tử nói vừa ở trên đường, muốn nàng hạch toán mấy sổ sách cứu nạn ở Tây Bắc xem có lỗi nào không, lúc đó đều đưa cho bệ hạ xử lý, miễn cho đông thú lại làm trễ nải quốc sự.

Sau khi nàng đưa khoai lang dâng lên, liền lưu lại trong xe ngựa thái tử, bắt đầu gẩy bàn tính tính toán sổ sách.

Lúc này phố xá vắng lặng không người, chỉ có âm thanh bánh xe ngựa đi qua phiến đá lộc cộc. Mà trong xe, ở cửa sổ treo đèn bão, bóng dáng Khương Lê lưu loát gẩy đẩy bàn tính.

Kiếp trước Tần Chiếu từng nói, dáng vẻ nàng gẩy bàn tính không có chút khí chất con buôn nào cả, mà dáng người duyên dáng, ngón tay thanh mảnh, nhìn như tiên nữ đang dệt hoàng âm vậy.

Nhưng mấy lời lấy lòng nữ nhân kiểu này, nàng hoàn toàn không thích nghe.

Phượng Phi Vũ lúc này không ăn khoai lang, chỉ im lặng nhìn ngón tay nàng đang giữ bàn tính, khiến cho lòng người sinh thấp thỏm, không biết vị trữ quân này lại thấy chỗ nào không ổn?

Thế là nàng liền hơi ngừng lại, kính cẩn nói:

– “Điện hạ sao còn không ăn? Mới vừa rồi nội thị đã dùng ngân châm thử độc không có việc gì, nếu không ăn sẽ nguội đó.”

Phượng Phi Vũ chớp mắt, nhíu mày nhìn về mấy củ khoai lang nướng đen đen, hỏi:

– “Cái này ăn thế nào?”

Khương Lê tỉnh ngộ, Phượng Phi Vũ ngày nhỏ thân ở lãnh cung, ẩm thực có chút khắt khe, có lẽ những món ăn dân dã hắn cũng chưa từng được ăn.

Thế là nàng vội vàng buông bàn tính ra, giúp Phượng Phi Vũ bóc vỏ khoai, coi như đền bù chuyện nàng lười biếng lúc trước.

Phượng Phi Vũ híp mắt nhìn, nhìn đôi tay duyên dáng nhẹ nhàng bóc vỏ khoai, đưa lên miệng hắn.

Thời gian còn lại, chính là tiểu Khương công tử gẩy đẩy bàn tính, còn Phượng Phi Vũ tưng miếng từng miếng ăn khoai lang ngọt mềm.

Trong thời gian này do ăn uống tốt nên khẩu vị cũng lớn hơn, cho nên thái tử điện hạ sau khi ăn hết khoan liền hỏi nàng còn đồ ăn dự phòng nào khác nữa không.

Trước mặt thái tử mắt sáng như đuốc, Khương Lê cũng không dám tàng tư, lại cống túi đồ ăn vặt của mình ra.

Bên trong là thịt bò mà mấy ngày trước nàng trở về phủ chất tử, Bạch Anh làm cho nàng.

Bạch Anh làm món này ngon tuyệt, thịt bò sấy khô mùi hương đậm đà, màu sắc hồng nhuận, ăn rất ngon miệng.

Khương Lê vốn dự định dùng thứ này làm đồ ăn khi đi săn bên ngoài, bây giờ ngược lại phải dâng lên cho thái tử ngự dụng.

Dù sao vị này cũng quá đáng thương, không biết mình ở trường săn b.ắ.n bị người ta c.h.é.m trọng thương, nên giờ cho điện hạ ăn no, tăng chút thể lực, cũng coi như tận tâm làm phụ tá, biểu hiện trung tâm.

Nói đến đây nàng mới chú ý, kiếp trước kẻ sát phạt quyết đoán, chiếm đoạt nước láng giềng như con ác thú, lúc này bất quá cũng chỉ là thiếu niên mười tám tuổi mà thôi.

Nghe tú nương may vá trong phủ nói, điện hạ mỗi ngày lại cao hơn một chút, y phục luôn luôn phải làm dài hơn một tấc, vậy mà vẫn không kịp, khó trách hắn ăn vậy vẫn không đủ.

Hiện tại dáng vẻ ngồi gặm thịt bò của hắn, vốn chính là mỹ thiếu niên tuấn dật, vậy mà lại lộ ra mấy phần đáng yêu ngây thơ…

Bất quá dạng ảo giác kiểu này, sau khi xuống xe ngựa, liền biến mất không còn chút nào.

Đoàn xe ra khỏi thành ngọ môn, liền thấy một đám quan viên đang đợi. Trong đó tộc trưởng Dương gia của thành Lạc An thấy xe ngựa thái tử tiến tới, liền bước nhanh qua, hành lễ cúi thấp người giọng nói run rẩy:

– “Thần giáo dục tôn tử không nghiêm, xin điện hạ trách phạt!”

Phượng Phi Vũ vừa ăn xong thịt bò khô, nhận khăn thị vệ trình lên lau miệng, lau tay nói:

– “Nếu là tôn tử không hiểu chuyện, vậy liên quan gì tới khanh chứ?”

Phượng Phi Vũ giọng điệu ôn hòa, cũng không giống muốn trách phạt ông ta, thế nhưng tộc trưởng Dương gia không hề cảm thấy nhẹ nhõm, chỉ cắn răng, khóe mắt rưng rưng nói:

– “Nghiệt tử kia mặc dù đức hạnh bại hoại, nhưng là đich tôn của Dương gia, lão thái quân coi hắn như mệnh mà cưng chiều, bây giờ hắn bị bắt đi đã ba ngày rồi, xin điện hạ nể tình lão thần, tha cho hắn đi……”

Khương Lê phía sau nghe thấy rõ ràng, mới biết được là bởi vì chuyện náo loạn trên phố hôm trước, thái tử phái người bắt Dương Giản giam lại.

Phượng Phi Vũ nghe tộc trưởng cầu tình, giống như là động lòng, sau đó hỏi Tần Chiếu đứng cạnh xe:

– “Dương Giản là bị người nào bắt giữ, phạm vào tội gì?”

Tần Chiếu liền đáp:

– “Dương Giản có quan hệ với chất tử Lưu Bội của Lương quốc, từng giới thiệu hắn tới gặp Lý đại nhận Công bộ, cùng hợp mưu mua bán lậu quặng sắt với Lương quốc…”

Lời này vừa ra, tộc trưởng Dương gia triệt để bị dọa đến nhũn cả chân.

Hắn vốn tưởng rằng Dương Giản đùa giỡn với chất tử Ba quốc sống nhờ tại phủ thái tử, sau đó lại xung đột với Tần Chiếu của Tần gia mới bị thái tử trách phạt tạm giam. Ai ngờ được, theo lời Tần Chiếu nói, Dương Giản phạm vào chính là tử tội, thông đồng với địch quốc.

Thế nhưng là Dương Giản chỉ là loại hoàn khố, làm gì có bản lĩnh lớn như vậy? Thường xuyên qua lại với Lưu Bội, sống phóng túng xa hoa mới là thật.

Nhưng bây giờ ý điện hạ muốn Dương Giản bị áp xuống tội danh thông đồng địch quốc, nếu lại tác động một chút, có lẽ còn liên lụy cả gia tộc…

Tộc trưởng Dương gia cảm thấy không ổn, liền không dám nói thêm điều gì, lau vội nước mắt, vội trần tình mình không biêt chuyện, mong thái tử điện hạ xử theo khuôn phép.

Sau khi tộc trưởng Dương gia thối lui, Tần Chiếu nhỏ giọng nói tiếp:

– “Điện hạ, Dương Giản kia…”

– “Nếu hắn yêu thích nam sắc, giữ lại cái kia, cũng bất lực không thể lưu lại hậu duệ cho Dương gia, không bằng phế đi rồi thả hắn ra, thế mới an tâm được.”

Phượng Phi Vũ sắc mặt không đổi, sau đó lại nhìn Tần Chiếu, ngữ khí bình thản nói tiếp:

– “Có thể ở cạnh cô, đều là người hiền tài, nên bên cạnh cô không thể dung được chuyện bẩn thỉu nhưu vậy, Tần khanh, ngươi hiểu chứ?”

Tần Chiếu bóp bóp nắm đấm, chóp mũi cũng đổ mồ hôi lạnh, chỉ chắp tay cũng không dám nhìn về phía Khương Lê,  sau đó liền lui xuống.

Phượng Phi Vũ sau khi dọa Tần Chiếu, lúc này mới nhìn về phía Khương Lê, vẫn như cũ ngữ khí bình thản nói:

– “Lúc trước quân ở trên tiền điện tô đen lông mày, chính là muốn lập chí làm nam nhi, không dùng mị sắc mê hoặc người khác, quân trong lòng minh chí, không thể quên dự tính ban đầu…”

Khương Lê trong lòng hiểu rõ, thái tử trước gõ hai chùy cho Dương gia cùng Tần Chiếu, giờ là gõ lên đầu mình đây mà.

Nàng thậm chí hoài nghi, thái tử chẳng lẽ chính là con lợn rừng bị thái tổ hoàng đế b.ắ.n c.h.ế.t kia đầu thai, đời này sống lại chuyện môn là để đối phó với mấy người có tướng mạo quyến rũ, chính là muốn báo thù năm đó hò ly tinh mật báo khiến nó bị lột da?????

Nàng nào dám chần chờ, vội vàng nói:

– “Nếu là thái tử cảm thấy tướng mạo của ta không vừa mắt, ta ngày ngày dùng than đen bôi lên lông mày là được…”

Phượng Phi Vũ không nhìn nàng nữa, chỉ nói:

– “Quân vốn là người linh khí, há lại dùng than đen che lấp được? Chỉ cần quân trung tâm với cô, sớm muộn này sẽ lưu danh thiên cổ Đại Tề, phụ tá quân vương ai dám khinh nhờn!”

Khương Lê tự hỏi nếu mình thực sự là nam nhi, giờ phút này không chừng cũng thực sự bị tấm lòng chiêu hiền đãi sĩ của Phượng Phi Vũ làm cho cảm động.

Có trữ quân bao che như vậy, sao có thể không m.á.u chảy đầu rơi cúc cung tận tụy chứ!

Đáng tiếc nàng trải qua một đời, thật sự hiểu rõ vị thái tử này vì thống nhất thiên hạ mà dùng bất cứ thủ đoạn nào!

Thủ đoạn lôi đình, còn việc lung lạc thu mua lòng người chỉ là một chiêu thức của hắn mà thôi. Sau này khi ngươi vô dụng rồi, dù là ai cũng chẳng được vị điện hạ này để tâm tới.

Nhưng hắn đã nói vậy, nàng tất nhiên phải cảm tạ thái tử hậu đãi.

Lát sau, thánh giá Đại Tề cũng đến, quần thần hành lễ quỳ xuống, sau đó dựa theo phẩm cấp lớn nhỏ, sắp xếp đội xe lần lượt tiến về bãi săn ngaoì thành đông, bắt đầu Đông thú.

Lúc này Khương Lê đã hạch toán xong đống sổ sách, liền đi theo thái tử chạy trước chạy sau, xem như đền bù lúc sáng nàng lười nhác.

Lần này người được đi theo thánh giá tham gia đông thú, cơ bản đều là quyền quý thành Lạc An, ngoài ra còn có thểm đám chất tử và mấy vị chất nữ cùng thân quyến cũng tới.

Vạn tuế gia và hoàng hậu mấy năm này quan hệ không thấy hòa hoãn. Chẳng qua hiện nay hoàng hậu Úy thị đã nương tựa theo thái tử an thủ hậu cung, không cần giống như mấy phi tần đi lấy lòng hoàng đế, nên cũng lười cùng vạn tuế gia cử án tề mi, vễ lên giai thoại đế hậu.

Bởi vì đông thú mùa đông là quy củ của tổ tông truyền lại, hoàng hậu tất nhiên phải theo tới. Úy hoàng hậu dùng phượng liễn chính là bốn tầng gấm bọc thêm da trâu dày, phía ngoài mạ vàng khảm nạm bảo thạch bảy sắc, đuôi phượng như đón gió mà lên, trong nắng sớm chiếu lên hào quanh rạng rỡ.

Phượng Phi Vũ thỉnh an phụ vương, lạnh nhạt nói mấy lời, sau đó liền lên phượng liễn thỉnh an mẫu hậu.

Vừa lên xe ngựa liền thấy hơi ấm phả vào mặt, Úy hoàng hậu mặc dù ở tại lãnh cung nhiều năm, nhưng da thịt trải qua mấy năm nay điều dưỡng, ngược lại vẫn khôi phục trắng nõn như trước, nhưng mỹ nhân tuổi xế chiều, khóe mắt đã có nếp nhăn, dù dùng son phấn cũng không che đậy hết được.

Dưới mắt gò má có chút cao càng càng tiết lộ sự khổ sở của bà lúc trước khi ở tại lãnh cung.

Nhưng dù sao vẫn tốt, nhi tử không chịu thua kém, mấy năm trước đó chỉ như nằm mộng. Mặc dù thỉnh thoảng sẽ nhớ tới, nhưng phần lớn thời gian, Úy hoàng hậu cũng dần dần quên khoảng thời gian đau khổ cô quạnh đó.

Phượng Phi Vũ thỉnh an sau đó khẽ ngẩng đầu, liếc mắt nhìn thái giám phục thị bên cạnh hoàng hậu.

Thái giám hơn ba mươi tuổi kia là người mà hoàng hậu gần đây coi trọng, được phong làm tổng quản cung Thái Hòa tên là Mao Doãn Sinh. Hắn không giống với các thái giám khác, khi nhiều tuổi một chút là sẽ béo, nhưng nhìn qua thân hình Mao tổng quản khỏe đẹp cân đối, cơ n.g.ự.c nổi lên, mặc y phục thái giám mà lại cao lớn có góc có cạnh.

Vừa rồi cũng không biết hắn nói gì, chọc cười Ngụy hoàng hậu, khi Phượng Phi Vũ tiến vào, nụ cười trên môi hoàng hậu còn chưa rút đi, vừa cười vui vẻ khiến gương mặt hồng nhuận, trong mắt lóe lên ánh sáng.

Tận đến khi thỉnh an xong Phượng Phi Vũ ngẩng đầu lên, bà ta mới thu dần ý cười, nói với Phượng Phi Vũ:

– “Thái tử gần đây luôn bận rộn, ngay đến cả thời gian thỉnh an bản cung cũng không có, nếu không phải vì đông thú, thật không biết đến lúc nào mới có thể nhìn thấy điện hạ?”

Phượng Phi Vũ nghe mẫu thân có ý trách cứ, chỉ trầm mặc một hồi nói:

– “Là nhi thần bất hiếu, hằng ngày không tới thỉnh an mẫu hậu, sau này tất nhiên…”

– Được rồi, nếu không có chuyện gì, cũng không cần hằng ngày chạy tới cung bản cung làm gì.  Ngươi nếu như có thời gian, hãy bồi biểu muội Tào Khê của ngươi một chút đi. Tỷ muội của ta không nhiều, chỉ có mỗi mình dì ngươi, nàng mặc dù chỉ là tần phi, lại được Yến vương yêu sủng, Tào Khê lại là hòn ngọc quý trên tay Yến vương, nếu không phải dì ngươi coi trọng ngươi, sao có thể nỡ để nàng vất vả tới Đại Tề làm con tin chứ?

Nói đến đây, hoàng hậu nhận tách trà Mao tổng quản đưa tới, uống ngụm trà nóng, nói tiếp:

– “Thái tử chớ cho rằng ngươi hiện tại đã đứng vũng trên triều, ngươi nên biết biểu đệ ngươi… kẻ muốn quật ngã mẫu tử chúng ta còn có khối người. Ngươi cưới Tào Khê, có Yến quốc trợ lực, đối ngươi được lợi rất lớn! Ngươi trước giờ chưa từng khiến bản cung lo lắng, chuyện còn lại nên làm thế nào, thái tử trong lòng chắc có tính toán cả rồi. Lui đi, bản cung vẫn chưa dùng điểm tâm, ngươi trở về đi!

Hoàng hậu tựa hồ quên một chuyện, mọi người đều dậy từ rất sớm, thậm chí ngay cả việc hỏi xem Phượng Phi Vũ đã dùng điểm tâm hay chưa cũng không hỏi, đã bảo hắn rời khỏi đó.

Nhưng Phượng Phi Vũ ngược lại đã quen như vậy, dù sao khi mẫu hậu hắn còn ở trong lãnh cung, ngoài việc than trời trách đất, chửi mắng phụ hoàng bạc tình bạc nghĩa ra, chính là luôn ở bên tai hắn lải nhải như đòi mạng, nói hắn nếu là nam nhân thì phải biết cố gắng, nếu không thì bà đúng là chịu khổ vô ích, sinh ra một phế vật vô dụng.

Về phần ăn uống sinh hoạt thường ngày mà nói, từ khi Phượng Phi Vũ hiểu chuyện, đều là do thị nữ già bên cạnh mẫu hậu chăm lo.

Trong cảnh ngộ đó, con người không thể tự vệ, bên tai tràn ngập tiếng giận mắng oán hận, lão cung nữ cũng chỉ có thể dựa vào lương tâm trông nom một hai, chứ nói gì tới kiên nhẫn cẩn thận.

Về phần mẫu hậu đối với nhi tử hờ hững, thì Phượng Phi Vũ đã quen như vậy từ lâu rồi.

Khi từ trên phượng liễn đi xuống, hàn khí lại lần nữa táp vào mặt hắn, gió lạnh luồn từ ống tay vào trong người, khiến hắn khó chịu không nói ra lời.

Khương Lê vẫn chờ ở ngoài cách phượng liễn không xa đợi thái tử xuống xe.

Khi thấy thái tử xuống, mặc dù thần sắc hắn như bình thường, nhưng đáy mắt có một tầng đen kịt lạnh lùng.

Đây mới chính là dáng vẻ của Phượng Phi Vũ.

Khương Lê nghe thấy trong phượng liễn lần nữa truyền ra giọng nói cười đùa của nam nữ, đột nhiên nhớ tới kiếp trước có một đoạn bí văn… chính là sau khi nàng rời khỏi hoán y cục, hoàng hậu từng xuất cung đi hành cung ngoại ô tĩnh dưỡng một năm.

Phú quý trong thành Lạc An đều bí mật buôn chuyện, nói hoàng hậu xuất cung khi đó đã mang thai, năm đó đi tĩnh dưỡng chính là để sinh con.