Skip to main content
logo-truyenbiz.net
Dưa leo tr Cổ Đại Hôn Lễ Đệ Nhất Thiên Hạ Chương 117: Vương quan thất châu

Chương 117: Vương quan thất châu

11:38 chiều – 12/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 117: Vương quan thất châu tại dua leo tr

Editor: Xám

Hai người đi ra khỏi hiệu vải, khi đi qua ngõ nhỏ, lập tức nhìn thấy bên trong ngõ đầy người tụ tập, cực kỳ náo nhiệt.

“Ở đây có gì đáng xem, vì sao náo nhiệt như vậy?” Chiêu Bình là người thích náo nhiệt, không nhịn được hỏi.

“Nói không chừng bán đồ tốt gì đó đấy, chi bằng qua đó xem xem.” Tần Cửu nói xong lập tức phái Tỳ Ba qua đó xem thử tình hình thế nào. Một lát sau, Tỳ Ba quay về bẩm báo: “Bẩm công chúa, Cửu gia, đó là một sạp hàng bán châu báu, nhưng châu báu trong đó đều không đáng giá bao nhiêu, chỉ là…”

Chiêu Bình vừa nghe thấy là buôn bán châu báu, không hứng thú lắm, nàng là công chúa địa vị cao quý, châu báu thế nào mà chưa từng thấy qua. Có điều, nơi đơn sơ thế này lại buôn bán châu báu, ngược lại nàng cảm thấy cực kỳ quái lạ, đang do dự có nên đi vào xem thử hay không, thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của Tỳ Ba, lòng hiếu kỳ lập tức dâng lên, sai thị nữ của mình đi vào xem thử. Thị nữ quay lại bẩm báo với sắc mặt khác thường: “Công chúa, phần lớn châu báu ở đây không đáng nhìn, thế nhưng, trong lúc vô tình nô tỳ đã nhìn thấy một vật, cảm thấy rất kỳ quái, không biết vì sao lại xuất hiện ở đây, chi bằng công chúa đi vào xem thử.”

Chiêu Bình thấy thị nữ nói nghiêm túc, bèn để mấy thị nữ đi lên trước mở đường, nàng và Tần Cửu theo sau chen lên trước mặt đám người.

Đó là một cửa hiệu nho nhỏ ở mặt tiền, cửa của cửa hiệu mặt tiền không nằm trên chợ Tây, mà ở trong một con ngõ nhỏ đối diện chợ Tây, vị trí hơi hẻo lánh, mặc dù chỉ cách vài chục bước với chợ Tây phồn vinh, nhưng so sánh ra, lại có vẻ bụi bặm cực kỳ thô sơ. Nếu như là ngày trước, chắc chắn nàng sẽ không đi đến nơi này.

Mặt tường trong của hiệu được quét vôi, nhìn cũng đầy bụi bẩn, trên vách tường đóng giá treo, phía trên bày đủ loại châu báu rực rỡ, không có vật hiếm lạ quá quý giá. Thị nữ của Chiêu Bình công chúa không hổ là người bên cạnh công chúa, ánh mắt rất sắc bén, vừa rồi chỉ đi vào nhìn một lát, đã nhìn ra những châu báu kia không quá quý giá, nhưng đặt trên vách tường đơn sơ, lại ở bên trong căn phòng u ám, vẫn cực kỳ bắt mắt. Thế nhưng, Chiêu Bình cảm thấy, thứ thật sự bắt mắt hấp dẫn đám người không mua châu báu mà ở đây xem náo nhiệt kia, lại không phải những châu báu đó, mà là nữ tử bán châu báu.

Nữ tử ngồi ở phía sau một chiếc bàn gỗ mun cũ kỹ, mặc một bộ váy màu xanh ngọc Như Ý, trước ngực và làn váy thêu rất nhiều đóa hoa lan kiều diễm, thật là mê người. Giữa ống tay áo dài rộng là lụa mỏng thướt tha, trên vai lại choàng một lớp sa tím mỏng manh. Mái tóc đen vấn lên, cố định bằng một cây trâm cài, cực kỳ thanh lịch.

Da thịt nữ tử trắng nõn, mày như than đen, dáng vẻ cực kỳ xinh đẹp, ngay cả Chiêu Bình ở trong cung đã gặp rất nhiều mỹ nhân cũng cảm thấy nàng ta rất đẹp. Có điều trên mặt nữ tử này lại không có chút biểu cảm nào, lạnh lùng như băng. Đôi mắt trong veo xinh đẹp giống như đầm nước trong, lại cực kỳ sâu sắc, khiến người ta suy nghĩ không thấu.

Mỹ nhân giống như khắc từ băng thế này, tư thái cự tuyệt người ta từ ngoài ngàn dặm này hấp dẫn nam nhân nhất, cho nên phần lớn người vây xem đều là những hán tử rảnh rỗi.

“Tên phá gia này, kêu ngươi đi bán hàng, ngươi lại lang thang ở đây, đi về cho ta. Không phải chỉ là một con hồ ly tinh đi ra từ thanh lâu thôi sao, có gì đáng xem!” Một người đàn bà kéo tai một hán tử, cả đánh cả mắng kéo hán tử này đi. Trước khi đi không quên nhổ một bãi về phía nữ tử trong cửa hiệu, miệng mắng: “Hồ ly tinh đáng chết.”

Từ tiếng nói chuyện của các hán tử nhàn rỗi xung quanh, lúc này Chiêu Bình công chúa mới biết nữ tử này từng là kỹ nữ bán nghệ không bán thân ở thanh lâu, hoa danh* là Sương Ngọc, bây giờ đã hoàn lương, theo phu quân mở một cửa hiệu ở đây. Sương Ngọc cũng là tên đứng đầu bảng trong lâu, người bình thường cho dù cầm bạc cũng rất khó nhìn thấy, đương nhiên những hán tử nhàn rỗi này không nhìn thấy được, bây giờ, nữ tử ấy đang ngồi ở đây, một văn tiền cũng không thu, cho quan sát miễn phí, đương nhiên mối hời này thu hút không ít tụ tập ở đây ngắm nàng, cho nên bên này cực kỳ náo nhiệt. Có điều, những người này lại nhìn được mà không sờ được cũng không ăn được, cũng chỉ nhìn thích mắt chút thôi. Bởi vì phu quân của Sương Ngọc đó đang ở căn phòng bên trong, theo như những hán tử nhàn rỗi này nói, phu quân của Sương Ngọc chẳng những biết làm ăn buôn bán, hơn nữa còn võ nghệ đầy mình, lại cực kỳ sủng ái Sương Ngọc, cho nên những người này chỉ có thể đứng ở phía xa ngắm mỹ nhân, hoàn toàn không có ai dám chòng ghẹo không kiêng dè.

*hoa danh: biệt hiệu dùng cho các kỹ nữ trong thanh lâu.

Nhìn Sương Ngọc này giống như tiểu thư khuê các, nhưng không ngờ lại từng là kỹ nữ.

Nói ra, nam nhân cũng thật khó hiểu, có lúc đuổi thê tử là tiểu thư khuê các của mình đi không cần, nhưng lại thích kỹ nữ giống như tiểu thư khuê các, càng đoan trang lạnh lùng như tiểu thư khuê các thì bọn họ càng thích.

Chiêu Bình híp mắt cười xong, quay đầu nói với thị nữ: “Vật quen mắt mà ngươi nói, chẳng lẽ là nàng ta?”

Thị nữ vội lắc đầu, chỉ vào trâm cài trên tóc Sương Ngọc: “Công chúa, người nhìn trâm cài trên tóc nữ tử đó đi.”

Chiêu Bình không có hứng thú với đồ trang sức, cho nên sự chú ý không đặt trên trang sức của nữ tử, vừa rồi vẫn chưa nhìn kỹ cây trâm đó. Lúc này nghe thấy thị nữ nói vậy, theo ngón tay của nàng, nhìn về phía trâm cài trên búi tóc Sương Ngọc, không nhịn được cả kinh.

Cây trâm cài này thật sự chói mắt, đầu trâm là Hằng Nga vạt áo phấp phới, tạo hình sống động như thật, rất linh động. Thứ khiến Chiêu Bình công chúa kinh ngạc không phải Hằng Nga chạm trổ tinh xảo tuyệt mỹ, mà là vầng trăng Hằng Nga nâng trong tay, vầng trăng đó là một viên minh châu, chắc là kích cỡ bằng với trứng bồ câu, trong căn phòng ánh sáng ảm đạm, ánh sáng của châu ngọc lan ra, rực rỡ lóng lánh.

Tần Cửu nhìn trâm cài của nữ tử, híp mắt cười nói: “Ôi, tại sao viên trân châu này lại to như vậy, ta còn chưa bao giờ nhìn thấy trân châu to và sáng như thế đấy, đây đúng là đồ tốt, e rằng rất đắt tiền đúng không?”

Quả thực, trân châu to như vậy, thật sự hiếm thấy.

Chiêu Bình cười thản nhiên, chậm rãi bước đến trước mặt Sương Ngọc, hỏi: “Sương Ngọc cô nương, viên trân châu trên trâm cài của ngươi có được từ đâu vậy? Ta thấy rất đẹp, không biết có còn bán không?”

Vẻ mặt Sương Ngọc lạnh nhạt nhìn lướt qua Chiêu Bình một cái, thản nhiên nói: “Đương nhiên là trong cửa hiệu của ta bán, nếu như ngươi muốn, còn có hai viên. Một viên ba ngàn lượng, cô nương không đủ bạc, chỉ cần trong nhà có bảo bối đáng tiền, có thể mang hết qua để đánh cược, nếu như ngươi thắng, trân châu thuộc về ngươi, nếu như ngươi thua, vậy để bảo bối của ngươi lại.”

Thì ra, trong cửa hiệu này không chỉ bán trâu báu, mà còn đánh cược.

Tần Cửu phe phẩy hoa khung thêu, cười nói: “Trân châu to thế này, một viên đã hiếm thấy, lại còn có hai viên, ta không tin. Cô nương, chi bằng cô lấy ra cho chúng ta nhìn thử, nếu như có thật, ta sẵn lòng đánh cược.”

Sương Ngọc quay đầu lại, nhìn Tần Cửu một cái, nói với giọng lạnh lùng: “Đương nhiên là có, mời cô nương chờ.” Làm bà chủ của cửa hiệu châu báu, vị Sương Ngọc cô nương này đến chào mời khách cũng lạnh lùng. Nàng ta đứng dậy đi vào sương phòng phía sau, chỉ chốc lát sau đã bê một cái hộp chạm trổ tinh xảo ra, nàng ta chậm rãi mở hộp, cười nhạt nói: “Mời hai vị xem.”

Tần Cửu và Chiêu Bình ngó đầu nhìn, chỉ thấy trong hộp đặt một chiếc mũ ngọc, phía trên khảm một vòng trân châu. Sáu viên trân châu lớn, chỉ có hai viên trong đó giống với viên trên trâm cài của Sương Ngọc, bốn viên còn lại vẫn nhỏ hơn một chút. Giữa hai viên trân châu lớn, có một lỗ trống, có thể thấy viên trân châu trên trâm cài của Sương Ngọc lấy từ mũ ngọc này, nếu như bổ sung lên thì chính là bảy viên trân châu.

Vương quan thất châu, ba viên ngọc lớn, bốn viên ngọc nhỏ, đây là mũ của thân vương.

Trong Lệ Kinh này, cũng có ba vị thân vương thất châu, An Lăng Vương Nhan Túc, Khang Dương Vương Nhan Mẫn, Nghiêm Vương Nhan Duật.

Chiêu Bình nhìn chằm chằm ngọc thạch của vương quan, nhận ra đây là vương quan của Khang Dương Vương Nhan Mẫn, sắc mặt nàng đột nhiên biến đổi.

Trân châu to cỡ trứng chim bồ câu, trên thị trường sẽ không có, bình thường đều làm cống phẩm hiến cho triều đình. Vì thế, thị nữ của nàng nhìn thấy trân châu cực lớn trên trâm cài của Sương Ngọc, cho nên mới nghi ngờ là đồ trong hoàng cung, Chiêu Bình cũng nghi ngờ, nhưng tuyệt đối không ngờ lại là trân châu trên vương quan của Khang Dương Vương Nhan Mẫn.

Chiêu Bình bình tĩnh nhìn Sương Ngọc, thấy vẻ mặt nàng ta cực kỳ thản nhiên, nàng híp mắt hỏi: “Thứ trong hộp của ngươi là có được từ đâu?”

Sương Ngọc nhíu mày, cười thản nhiên: “Cô nương, xin thứ lỗi cho ta không thể nói với ngươi. Nếu như ngươi nhìn trúng viên ngọc này, vậy thì lấy bạc ra mua. Nếu như không có bạc, lấy bảo bối ra cược cũng được. Nếu như không có bạc cũng không có bảo bối, vậy thì mời đi thong thả không tiễn.” Nàng ta chỉ vào cửa miệng lạnh lùng nói. Giọng điệu của Sương Ngọc không lạnh lắm, nhưng chất giọng nói chuyện lại có sự lạnh lùng trời sinh.

“Sao ngươi lại nói như vậy.” Thị nữ của Chiêu Bình công chúa đã bị chọc giận: “Đừng nói một viên ngọc, cho dù là cả chợ Tây, bọn ta cũng mua được.”

“Vậy sao?” Sương Ngọc thản nhiên nói: “Nếu vậy, mời các ngươi lấy bạc ra đi.” Nói xong, bộp một tiếng đóng hộp lại.

Chiêu Bình thản nhiên cười: “Nếu như ngươi không chịu nói với ta, vậy thì đến công đường của Kinh phủ doãn để nói đi!”

Chiêu Bình công chúa vẫy tay một cái, vài hộ vệ phủ công chúa đi theo nàng lập tức xông vào, bắt lấy Sương Ngọc.

“Các ngươi đang làm gì vậy?” Một đại hán nhanh chóng bước ra từ phòng trong, quát lớn. Dáng dấp đại hán này vừa cao lớn vừa cường tráng, chính là phu quân của Sương Ngọc.

Chiêu Bình lạnh lùng cười: “Bản cung là Chiêu Bình công chúa, ta nghi ngờ châu báu của cửa hiệu các ngươi lai lịch bất minh, e rằng phải làm phiền các ngươi đến công đường của Kinh phủ doãn một chuyến rồi.” Chiêu Bình để lộ thân phận của mình, nam tử đó và Sương Ngọc cũng không dám phản kháng, lập tức bị đưa đi.

Tần Cửu cười hỏi Chiêu Bình: “Làm thế nào mà công chúa biết được, châu báu trong cửa hiệu này là đồ trộm?”

Chiêu Bình cười lạnh nói: “Trang sức trong chiếc hộp kia là vương quan của hoàng huynh ta, nếu như không phải là bọn chúng lấy trộm, lẽ nào hoàng huynh ta còn có thể tặng vương quan của mình cho bọn chúng hay sao?”

Tần Cửu bừng tỉnh đại ngộ nói: “Thì ra là thế, vậy ta không quấy rầy công chúa nữa, từ biệt tại đây. Hôm khác, ta sẽ phái người đưa túi hương đến phủ công chúa.”

Chiêu Bình nói với vẻ mặt thản nhiên: “Làm phiền rồi.” Giọng điệu của Chiêu Bình thản nhiên, không nồng nhiệt như với túi hương của Tần Cửu hôm hội Canh Chức nữa. 

Tần Cửu nghĩ thầm, như vậy là chuyện tốt. Có lẽ, Chiêu Bình đã không còn nghi ngờ nàng như hôm đó nữa, dù sao thân phận hiện giờ của nàng là người của Thiên Thần tông, khác một trời một vực so với nàng của ngày trước. Huống chi, Chiêu Bình cũng không có thiện cảm gì với Thiên Thần tông.

Trên đường hồi phủ, Tần Cửu ngồi trong xe ngựa nhắm mắt dưỡng thần, Tỳ Ba không nhịn được hỏi: “Cửu gia, vì sao phải để Chiêu Bình công chúa tố đi tố giác chuyện này?”

Tần Cửu mở mắt ra, nói với vẻ sâu xa: “Chuyện này, chỉ có Chiêu Bình phát hiện mới là tự nhiên nhất. Bởi vì mấy năm nay Chiêu Bình vẫn luôn bất mãn Nhan Túc, vừa thấy mặt hắn đã tranh cãi ngay. Cho nên, chỉ có nàng phát hiện ra, Khánh Đế sẽ không cho rằng Chiêu Bình thiên vị Nhan Túc, tội danh của Nhan Mẫn mới xác định được. Huống chi, công chúa đã giúp huynh trưởng tìm đồ thất lạc.”

Chuyện ngày hôm nay do Tần Cửu lập kế hoạch.

Gần đây quân cờ An Võ mà Tần Cửu chôn đến bên cạnh Nhan Mẫn rất được Nhan Mẫn yêu thích. Đúng lúc Nhan Mẫn không được như ý, Nhan Mẫn không thể không được như ý, vốn dĩ hắn đã làm chuyện lớn cần kiệm (cần cù tiết kiệm) ở hội Canh Chức, mặc dù được Khánh Đế khen ngợi, nhưng cũng chỉ khiến hắn vui vẻ một ngày. Bởi vì ngày hội Canh Chức, Khánh Đế vốn định chỉ hôn cho hắn, kết quả, cuối cùng lại tác thành cho Nhan Túc và Tô Vãn Hương. Mà chuyện chung thân của hắn, Khánh Đế lại không nhắc đến nữa, còn cắt đứt khả năng kết thân với Thiên Thần tông của hắn, Tần Cửu là một người khắc phu, khiến hắn không thể lấy nàng được nữa. Khánh Đế chỉ nói có người thích hợp thì sẽ tiếp tục chỉ hôn cho hắn. Đã không cưới được Tô Vãn Hương, cũng không cưới được Tần Cửu, đương nhiên hắn có phần không được như ý.

Tần Cửu hiểu rõ Nhan Mẫn, hồi nhỏ hắn đã cực kỳ ham chơi, thích đánh bạc. Chỉ có điều, bởi vì hắn được giáo dục dưới gối Huệ phi, quản giáo rất nghiêm, mấy năm nay cho dù có tâm tư này, nhưng không dám hành động thật. Nhưng khi không được như ý, người ta cực kỳ dễ phóng túng.

Tần Cửu nắm được cơ hội này, đã thiết kế một cái bẫy.

Sương Ngọc cũng là người của Tố Y cục, sau khi ra khỏi cung vào ba năm trước, đã ẩn náu trong thanh lâu, vài ngày trước đó, dưới gợi ý của Tần Cửu, cố ý hoàn lương, mở cửa hiệu ở đây. Phu quân của nàng là thuộc hạ của Mộ Vu Phi, cực kỳ giỏi đánh bạc.

Bọn họ mở cửa hiệu nhỏ này ở chợ Tây, không chỉ bán châu báu mà còn đánh bạc.

Được An Võ giới thiệu Nhan Mẫn đã đến đây chơi, cho dù hắn muốn đánh bạc, đương nhiên cũng không dám đến sòng bạc lớn, nghe An Võ nói kỹ thuật đánh bạc của chủ cửa hiệu Vương Hồ ở đây rất cao, vả lại ở đây cực kỳ khuất, sẽ không có ai chú ý đến hắn. 

Ban đầu Nhan Mẫn chỉ ôm tâm tư đùa vui một chút, tìm chút náo nhiệt, thật ra cũng không thực sự muốn đánh bạc. Nhưng không ngờ, hắn đã nhìn thấy Sương Ngọc.

Nhan Mẫn đã gặp nhiều nữ tử có khuôn mặt đẹp, nhưng mỹ nữ giống như Sương Ngọc, thật sự hắn không thấy nhiều. Nhan sắc hơn người lại thêm khí chất trong trẻo lạnh lùng, thấy nàng không kiêu ngạo không siểm nịnh thanh thanh lạnh lạnh, cũng không nhìn thẳng vào hắn. Đặc biệt là khi hắn nhìn thấy phu quân của Sương Ngọc, Vương Hồ có kỹ thuật đánh bạc rất cao đó, vừa cao vừa to vừa đen, rõ ràng là không xứng với Sương Ngọc.

Lúc đó Nhan Mẫn đã động lòng, muốn đưa Sương Ngọc đến bên cạnh mình làm một thị thiếp, an ủi tâm can không được như ý của mình một chút.

Canh bạc của Vương Hồ cũng rất kỳ lạ, lấy ngay phu nhân Sương Ngọc của mình ra để đặt cược, hơn nữa yêu cầu đối phương không được thế chấp bạc, chỉ có thể thế chấp châu báu.

Khi đó Nhan Mẫn đã rút chiếc nhẫn ngọc lục bảo trên ngón tay mình xuống, kết quả đương nhiên là tay không mà về. Từ đó về sau ngày nào hắn cũng sẽ mang một bảo vật đến đó để cược, đương nhiên bảo vật hắn mang đến là bảo vật người bình thường ở Lệ Kinh khó mà thấy được. Sau khi Nhan Mẫn thua mất một cây san hô đỏ cao ba thước, bảo vật hắn tiếp tục mang đến, Vương Hồ không đồng ý cược nữa, bởi vì hắn không cảm thấy hứng thú với những bảo vật Nhan Mẫn mang đến sau đó.

Nhan Mẫn đỏ cả mắt.

Phàm là dân cờ bạc đều có máu nghiện này, càng thua càng muốn cược, Nhan Mẫn cũng không ngoại lệ, nhìn thoáng qua Sương Ngọc trong trẻo lạnh lùng, quả thật càng nhìn càng yêu, cảm thấy cũng không kém khí chất của Tô Vãn Hương.

Cuối cùng, Nhan Mẫn đã lấy vương quan của hắn ra. Hình như Vương Hồ không nhận ra đó là vương quan, chỉ coi trọng hạt châu trên vương quan của hắn.

Đương nhiên, ván này Nhan Mẫn vẫn thua. Nhan Mẫn cho rằng lần này mình có thể thắng, dân cờ bạc đều cho rằng mình sẽ thắng ván tiếp theo, nhưng không ngờ lại thua. Sau khi thua, hắn mới cảm thấy chuyện rất nghiêm trọng, đó chính là vương quan của hắn mà, may mà mấy kẻ quê mùa này không nhận ra.

Nhan Mẫn cũng không để lộ thân phận của mình, nếu như chuyện hắn đánh bạc ở bên ngoài để thua mất vương quan thân vương lan truyền ra bên ngoài bị phụ hoàng biết được, vậy đời này đừng nghĩ đến chuyện làm thân vương gì nữa. Vậy nên hắn định cược thêm một món châu báu, thắng mũ miện về. Nếu như không thắng về được, hắn định phái người trộm mũ miện về.

Làm thế nào Nhan Mẫn cũng không ngờ, đây là cái bẫy Tần Cửu bày ra cho hắn, mà hắn còn chưa hành động, Tần Cửu đã hành động rồi.

Tần Cửu ngồi trong xe ngựa rời khỏi chợ Tây, đột nhiên trong lòng nàng chấn động.

Vương quan không thể so với châu báu khác, sau khi Nhan Mẫn thua mất, hẳn là sẽ đề phòng Vương Hồ và Sương Ngọc mang theo báu vật rời đi, chắc chắn bên này sẽ có tai mắt của hắn. Nếu như hắn biết Chiêu Bình đưa Vương Hồ và Sương Ngọc đến Kinh phủ doãn, nói không chừng sẽ phái người bắt cóc.

Tần Cửu đột nhiên híp mắt lại, nói với Tỳ Ba: “Tỳ Ba, ngươi mau phái người báo tin cho Viên Bá, bảo ông ấy âm thầm phái người hộ tống Vương Hồ và Sương Ngọc thuận lợi đến Kinh phủ doãn, nếu như gặp phải người bắt cóc ám sát, nhất định phải bắt lấy người sống.” Kiêu kỵ của Viên Bá chính là người phụ trách sự an toàn của kinh thành, ông phái người ra tay là thích hợp nhất.

Tỳ Ba gật đầu rời đi.

Tần Cửu lại dặn dò phu xe, lập tức quay đầu đi vào hoàng cung. Nếu như Nhan Mẫn phong tỏa tin tức ở Kinh phủ doãn bằng mọi giá, không cho ông báo lên chỗ Khánh Đế, e rằng cũng không dễ xử lý.

Tần Cửu lấy lý do đi tìm Huệ phi, sau khi vào cung, trước tiên âm thầm liên lạc với người trong Tố Y cục, để nàng ấy báo sự tình cho Thái cung phụng, nàng lập tức đi đến cung Cảnh Tú của Huệ phi.

Đang là buổi chiều, tiết trời từ từ ấm lên, ánh mặt trời cực kỳ nồng ấm.

Huệ phi vừa mới chợp mắt một chút đã dậy, đang dùng trà ở sảnh tiếp khách, nhìn thấy Tần Cửu đi vào, mỉm cười nói: “Sao Cửu Nhi lại rảnh rỗi đến đây vậy?”

Lúc này Tần Cửu mới biết, quả thực bây giờ mình không có lý do gì để đến đây. Vì thế rũ lông mi xuống, trong mắt hiện lên vẻ ảm đạm.

“Nương nương, ta nghe nói Diêu môn chủ đã đến kinh thành, có phải là nương nương muốn nàng ta lấy Khang Dương Vương không?” Tần Cửu biết mình không thể lấy Nhan Mẫn nữa, cho nên dứt khoát đến gây chuyện vô cớ.

Huệ phi thở dài một tiếng, đặt cốc trà trong tay xuống: “Cửu Nhi lại đây ngồi đi. Quả thực Tích Nhi đã đến kinh thành, chỉ có điều, nó lén lút đến đây, chắc chắn đã quay về rồi, ngươi đừng đa nghi.” Bà ta đi qua kéo tay Tần Cửu: “Nói đến cái danh điềm xấu khắc phu của ngươi, ta cũng rất lo lắng. Có điều, ta sẽ nghĩ cách biến nốt ruồi đó của ngươi thành nốt ruồi vượng phu.”

Trong lòng Tần Cửu biết rõ lời Huệ phi nói không phải lời nói thật, chỉ sợ Huệ phi cũng có ý nghĩ muốn Diêu Tích Nhi thay thế nàng, chỉ là cả trái tim Diêu Tích Nhi đều ở trên người Liên Ngọc Nhân, đương nhiên sẽ không đồng ý chuyện này, nghe giọng nói của Huệ phi e rằng không biết Diêu Tích Nhi đã bị Viên Bá giam cầm. 

Hai người đang hàn huyên, thái giám chưởng sự của cung Cảnh Tú tiến vào bẩm báo: “Nương nương, Khang Dương Vương điện hạ phái người đến đây, nói là có việc gấp.”

Lông mày Huệ phi nhíu lại: “Cho hắn đi vào.”

Một tiểu thái giám chạy nhanh vào, quỳ xuống nói: “Nương nương, điện hạ phái người truyền tin tức đến, nói là mấy ngày trước ngài ấy đánh bạc vài ván ở một cửa hiệu châu báu ở chợ Tây, đã thua mất vương quan rồi.”

Huệ phi nghe vậy, sắc mặt khẽ biến, ngước lông mi hỏi: “Cái gì, hắn thua mất rồi?”

Tiểu thái giám gật gật đầu.

“Còn có ai biết chuyện này không? Đã sắp lấy được vương quan về chưa?” Huệ phi lạnh giọng hỏi.