Skip to main content
logo-truyenbiz.net
Dưa leo tr Bách Hợp Em Của Ngày Ấy Chương 16: Hoa Hồng Thất Tịch

Chương 16: Hoa Hồng Thất Tịch

3:00 sáng – 28/08/2024

Bạn đang xem truyện online miễn phí Chương 16: Hoa Hồng Thất Tịch tại dua leo tr



Hỏi hai lần thì cả lần Lục Tuệ đều nói với tôi là không sao, rốt cuộc thì tôi cũng hơi yên lòng.
Trên đường trở về, em nắm tay tôi rất chặt, mà tay còn lại thì rất thong thả mà nhất nút thang máy, nhấn số tầng.
Đêm nay em đội một chiếc mũ lưỡi trai, mái tóc đen dài không được buộc lên bị em đè xuống dưới mũ, tản ra sau lưng em.

Em hơi ngẩng đầu nhìn lên số tầng, bởi vì giương mắt lên mà lông mi và vành nón hợp lại thành một đường cong xinh đẹp.
“Giản Hứa Thu.”
Đột nhiên em gọi tên tôi, tôi vội vàng dời mắt khỏi gương mặt em.
Lục Tuệ: “Đột nhiên em nhớ lại, hôm sinh nhật 30 tuổi chị vẫn chưa ăn bánh sinh nhật, vẫn chưa cầu nguyện.”
Tôi cười nhạt: “Sinh nhật đã qua lâu rồi.”
Em quay đầu nhìn tôi: “30 tuổi không giống, từ năm nay trở đi thì không giống nữa.” Em cười nói: “Bổ sung đi, bây giờ luôn.”
Tôi: “Cái gì? Hiện tại sao?”
Em quay đầu nhìn tôi, gật đầu nghiêm túc: “Hiện tại.”
Em chỉ vào những con số đang nhảy trên thang máy: “Nếu như chị ước một điều ước trước khi thang máy mở cửa, thì điều đó nhất định sẽ được thực hiện.”
Tôi bật cười thành tiếng.
Trẻ con cuối cùng vẫn là trẻ con nha, mấy phương thức cầu nguyện kiểu sao băng, pháo hoa, vòng đu quay này dường như đã xảy ra từ rất lâu về trước rồi.
Nhưng nhìn vẻ mặt mong đợi của Lục Tuệ khiến tôi lại không thể nói nửa lời từ chối hay trào phúng được.
Giương mắt nhìn con số 8 trên thang máy, tôi quay đầu nhìn Lục Tuệ, vội vàng nói: “Nguyện vọng của tôi là ước gì năm sau Lục Tuệ sẽ đạt được điều em ấy muốn.”

Vừa dứt lời thì thang máy vang lên “ting” một tiếng, vô cùng trùng hợp.
Bởi vì nguyện vọng này của tôi mà Lục Tuệ càng cười lớn hơn: “Giản Hứa Thu, sao chị lại ước cho em chứ?”
Tôi nghĩ trong lòng, dù sao thì thứ này cũng không có tác dụng gì.

Dùng để làm trẻ con vui thì đúng là vừa khéo mà, bạn nhìn đứa bé trước mặt tôi đi, bị tôi làm cho vô cùng vui vẻ kìa.
Có lẽ là do tác dụng của cồn, nụ cười trên mặt Lục Tuệ không hề giữ lại chút nào.
Tôi nói: “Đúng vậy, chị không có ước nguyện gì, còn em sang năm phải tốt nghiệp rồi, nên chị ước cho em luôn.”
Vừa nói thì đi tới cửa ra vào, bởi vì nắm tay không tiện cầm chìa khoá, nên dứt khoát buông tay ra.
Lúc lấy chìa khóa, Lục Tuệ đứng đằng sau tôi nhỏ giọng hỏi: “Giản Hứa Thu, chị đem điều ước cho em, có phải là biểu thị chị nợ em một điều ước không?”
Tôi tra chìa khóa vào lỗ, nghi hoặc quay đầu nhìn em: “Hả?”
Hai cái này, có nửa xu quan hệ à?
Có vẻ Lục Tuệ không nhìn thấy sự nghi ngờ của tôi, mím môi nói: “Cho nên năm nay em có thể yêu cầu một điều ước với chị đúng không?”
Tôi thấy Lục Tuệ đúng là uống nhiều quá rồi, cho dù tôi không hề nhìn ra là em có choáng váng hay không, trông em vẫn mặt không đỏ tim không đập, vẫn bình tĩnh như thường ngày.

Nhưng xét thấy em nói nhiều như thế, xét thấy ngay cả tư duy logic cơ bản mà em còn lộn tùng phèo, thì tôi chắc kèo là tửu lượng của em rất kém đó.
Những đứa trẻ trong độ tuổi em rất trọng lời hứa.

Nhớ lại ngày xưa tôi cũng từng hứa hẹn cái gì mà năm năm ước định, ba nguyện vọng rồi hộp ước nguyện gì gì đó, cũng bởi vì ước định mà tôi đã làm chuyện ngu ngốc là cứ đứng yên mà chờ.

Hiện tại thì đã có coi nhẹ những chuyện đó, không để tâm vào chuyện vụn vặt, không bướng bỉnh không cố chấp, còn sống rất nhẹ nhàng nữa.
Nhưng Lục Tuệ đã mở miệng, thì tôi đương nhiên phải đáp ứng rồi.
“Được.” Tôi nói.
Cũng may triệu chứng sau khi uống quá nhiều của Lục Tuệ chỉ là nói nhiều, sau khi làm cho em một ly nước mật ong, em lại bắt đầu liên miên lải nhải trình bày đầu đuôi câu chuyện đi chơi tối nay của em, tôi cứ ừ ừ đáp lại em, nhìn em uống hết ly nước mật ong thì vội vàng giục em về phòng tắm rửa rồi đi ngủ.
Bị em giày vò đến thế nên tối nay tôi ngủ rất ngon, ngủ thẳng đến khi báo thức ngày hôm sau vang lên.
Lần đầu tiên, bước ra ngoài mà không thấy Lục Tuệ làm bữa sáng, hôm nay lại giống như những ngày trước, chờ tôi làm xong bữa sáng thì Lục Tuệ mới miễn cưỡng bước ra khỏi phòng.
“Tắm rồi sao?” Tôi hỏi em.
Em gật đầu: “Dạ.”
Tôi xếp đũa lên, nói: “Tới ăn đi.”
Sau khi tỉnh rượu thì Lục Tuệ yên tĩnh hơn rất nhiều, sau khi chúng tôi ăn được phân nửa thì em mới thong thả mở miệng hỏi: “Hôm qua sao em về được vậy?”
Tôi ngạc nhiên mà ngẩng đầu nhìn em, thiếu chút nữa là bị nghẹn.
Tôi hỏi: “Lúc ở KTV thì em quên hết rồi sao?”
Em nhìn tôi rồi hỏi: “Chị tới đón em sao? Em thấy em gọi điện cho chị.”
Tôi gật đầu: “Đúng vậy, chị đi đón em.”
Cuộc đối thoại đến đây thì chúng tôi lại bắt đầu ăn sáng, chờ sắp ăn xong, em lại mở miệng hỏi tôi: “Em hôm qua, không có…!Không có làm cái gì chứ?”
Tôi nhớ lại bé Tuệ đáng yêu sương sương của ngày hôm qua, lại nhớ lại tất cả biểu hiệu của em trong hôm qua, lắc đầu nói: “Không có gì.”
4/5 là có làm nha.

“Vừa về liền ngủ.” Tôi bổ sung.
Thời gian cứ một ngày lại một ngày trôi qua, rất nhanh, rốt cuộc cũng tới ngày Thất tịch.
Bởi vì đã được tuyên truyền trên tài khoản chính thức do Lục Tuệ làm và Weibo của tôi, nên hôm nay có rất nhiều khách đến, thậm chí còn có người tìm tôi chụp ảnh chung, để cho tôi có chút cảm giác của một võng hồng [1], khiến tôi rất vui vẻ nha.

Cũng không uổng công sáng nay tôi bỏ ra hơn một tiếng đồng hồ để trang điểm kỹ càng mà.
[1]:Võng hồng là để chỉ những người nổi tiếng trên mạng.
Cho nên ngày tiếp theo, không chỉ không thấy mệt mà tâm trạng còn đặc biệt tốt.
Mặt trăng mùng bảy tháng bảy không cong cũng không tròn, khi ở ven đường thì cảm thấy đêm nay trời rất đẹp, nên sau khi lái xe vào tầng hầm, tôi liền trực tiếp lên tầng một đến khu vườn nhỏ trong cư xá.
Côn trùng kêu râm ran bên cạnh, tôi tìm được một góc chụp tốt, sau đó lại lấy điện thoại ra chụp mặt trăng một tấm, rồi lại lấy mặt trăng làm nền duỗi tay làm hình trái tim nhỏ chụp một tấm.
Sau khi để điện thoại xuống, tôi đang định chụp thêm một tấm về cảnh bóng mình dưới ánh đèn đường, thì màn hình điện thoại di động nhảy qua một giao diện khác, Lục Tuệ gọi điện thoại cho tôi.
“Tuệ Tuệ, sao vậy em?” Tôi hỏi em.
Lục Tuệ ở bên kia hỏi tôi: “Chị về chưa?”
Tôi nhìn bóng mình trên mặt đất, dùng tay làm một con thỏ nhỏ, trả lời: “Về rồi, đang ở trong vườn dưới lầu nè.”
Lục Tuệ hỏi: “Ở đâu làm gì? Mình chị sao?”
Tôi ừ một tiếng: “Dạo chút thôi, có mình chị à.”
Em nói: “Chờ em, em xuống đó tìm chị.”
Em nói xong cũng không chờ tôi hỏi mục đích cuộc gọi của em thì đã vội vàng cúp máy, tôi nhìn điện thoại nghi ngờ mấy giây, cuối cùng vẫn mở máy ảnh chụp cho cái bóng của tôi và con thỏ mới vừa tâm huyết dâng trào mà làm một tấm.
Sau khi di chuyển vài vòng tại chỗ, rốt cuộc cũng đã đợi được Lục Tuệ.
Em đi ra từ phía bên kia, lúc đi còn đá một cục đá lớn dưới chân, nhìn từ xa thì thấy em cuộn tròn hai lọn tóc quanh tai rồi kẹp ra sau đầu, mặc một cái váy trắng mà tôi chưa thấy bao giờ.
Không phải là tôi dọa mấy người, nhưng nếu như tôi không biết người này là Lục Tuệ, thì thấy em đi một cách phù phiếm như thế thì tôi đã nghĩ em là ma nữ đó.
Tôi cũng bước tới đón em, đến khi khoảng cách gần đến mức không cần phải lớn tiếng nói chuyện thì tôi mới dừng bước.
“Sao em cũng xuống đây, lời gì mà không thể…!Chà!”
Em đột nhiên lấy ra một bó hoa từ phía sau, đặt trước mặt tôi, có một bó hoa hồng ở giữa tầng tầng lớp lớp giấy gói màu trắng và tím.

Kết hợp với bó hoa này là hình ảnh Lục Tuệ mỉm cười nhẹ nhàng, hình tượng đột nhiên thăng cấp nha.
Em nói: “Giản Hứa Thu, Thất tịch vui vẻ.”
Tôi bật cười từ tận đáy lòng.
Khó trách tư thế bước đi vừa nãy của em kỳ lạ như vậy, còn giấu tay nữa chứ.
Tôi nhận lấy hoa từ trong tay em, nói: “Cảm ơn.”
Ngửi mùi hoa một chút mang tính tượng trưng, tôi gật gật đầu: “Rất thơm.”
“Sao lại muốn tặng hoa cho chị.” Tôi quay đầu nhìn em, tiếp đó lại “À” một tiếng: “Đúng rồi, lần trước em có nói ngày lễ tiếp theo sẽ tặng hoa hồng cho chị.” Tôi nhướng mày cười: “Hóa ra ngày lễ kế tiếp là Thất tịch nha.”
Tôi sờ một bông hoa trên tay, sau đó lại sờ đầu em: “Cảm ơn Tuệ Tuệ nha.”
Em hé miệng “Ừ” một tiếng, chỉ vào một cái hộp ở giữa bó hoa, nói: “Có cả quà đó.”
Tôi nhướng mày.
Dưới bóng đêm thật sự không thể thấy được chiếc hộp màu đỏ này, em lấy bó hoa từ tay tôi, còn tôi thì lấy cái hộp ra khỏi bó hoa, mở hộp ra, bên trong vòng tay mỏng màu bạc đang nằm im trong hộp.
Tôi trực tiếp đeo chiếc vòng vào tay mình, giơ tay lên lắc lắc hai lần trước mặt Lục Tuệ: “Nhìn được không?”

Lục Tuệ gật đầu: “Đẹp lắm.”
Em trả lời xong thì cũng giơ lên tay phải của em lên, tôi đưa mắt nhìn thì thấy tay phải em cũng mang một chiếc vòng giống hệt tôi.
Tôi ngẩn người, sau đó lại cười: “Tình…!Là một cặp à.”
Em gật đầu: “Ừm, thích không?”
Tôi nói: “Thích.”
Em còn nói: “Chị phải mang luôn mang theo đó.”
Tôi gật đầu: “Được.”
Dưới ánh đèn đường, tôi thấy Lục Tuệ bởi vì câu trả lời của tôi mà khóe miệng em có chút nhếch lên.

Tôi nhận lại bó hoa từ tay em, nhưng đột nhiên lại không dám đếm số hoa, cũng không dám mở miệng hỏi em nhiều thứ hơn.
Tôi thừa nhận là gần đây Lục Tuệ thân thiết với tôi như thế đối với tôi mà nói là một chuyện tốt, nhưng sự thân thiết này hình như quá gần rồi.
Đặc biệt là đêm nay.
Ngày lễ nhạy cảm như thế này, hoa hồng nhạy cảm như thế này, món quà cũng nhạy cảm đến thế.
Sau khi cùng em trở về nhà, tôi đặt hoa trên bàn ăn, sau khi chúc em ngủ ngon thì tôi về phòng mình.
Khoảnh khắc cánh cửa vừa đóng trái tim khẩn trương của tôi đột nhiên được thả lỏng, tôi thở phào đầy nhẹ nhõm, vội vàng lấy điện thoại từ trong túi ra gọi cho Hiểu Lê.
Tiếc là điện thoại kêu rất lâu thì Hiểu Lê mới bắt máy, đầu dây kia rất ầm ĩ, còn có vài tiếng khóc của Thành Thành.
Tôi hơi ngại, ậm ừ vài tiếng, hỏi: “Quấy rầy mày à?”
Nghe thấy cô ấy tìm chỗ yên tĩnh, cô ấy hỏi: “Không có việc gì, sao ấy?”
Tôi liếm liếm môi: “Nói nè, tối nay, Tuệ Tuệ em ấy..”
Đột nhiên tôi dừng lại.
Thật ra hết thảy đều có thể giải thích hợp lý, có thể chẳng qua là Lục Tuệ đột nhiên quan tâm tới bà chị tôi đây thôi, có thể Lục Tuệ chỉ đơn giản là muốn thân thiết với tôi hơn.
Đột nhiên, tôi không thể mở miệng nói với Hiều Lê về bất kỳ suy đoán nào về Lục Tuệ.
Câu hỏi đầy sự nghi ngờ đối với Lục Tuệ bị mắc kẹt ở cổ họng không thể nói lên được.
“Không có gì.” Tôi cười nhạt, chuyển chủ đề: “Thành Thành sao vậy? Khóc ghê quá vậy.”
Hiểu Lê thở dài: “Tè ra quần, bố nó đang thay tã cho nó đó.”
Tôi bật cười: “Được rồi, mày mau đi đi.”
Tôi có thể cùng Hiểu Lê nhiều chuyện về bất cứ người nào, tôi có thể cùng Hiểu Lê phỉ nhỏ bất cứ người nào, có thể cùng Hiểu Lê bàn tán ai là sói mắt trắng, nhưng dính đến Lục Tuệ thì không được.
Mặc dù đã nhiều năm như vậy, quan hệ giữa chúng tôi không tính là thân thiết, nhưng Lục Tuệ vẫn luôn được tôi trông nom cẩn thận, tôi không cho phép em bị người khác tùy tiện phỏng đoán.
Người khác ở đây, bao gồm cả tôi..