Bạn đang xem truyện online miễn phí Chương 13 tại dua leo tr
Đại Kiều là một đứa trẻ ngoan ngoãn, sắc trời tối lại, cô vâng lời ngâm bàn chân nhỏ chuẩn bị đợi bác dâu cả tới sẽ đi ngủ luôn.
Ai ngờ bác dâu cả không đến mà người đến là ông bà nội của cô!
“Đại Kiều, ba cháu đã ngủ chưa?” Tiết Xuyên nhìn đứa trẻ trước mặt, ôn hòa hỏi.
Hai mắt to tròn của Đại Kiều chớp chớp, lắc đầu nói nhỏ nhẹ: “Chưa có, đâu.”
Kiều Tú Chi xoa đầu nhỏ của cô: “Ông bà nội đến nói chuyện với cha cháu, cháu cũng vào nghe cùng đi.”
Dưới suy nghĩ của Kiều Tú Chi, xem như là trẻ con cũng có quyền được biết chuyện gì đang xảy ra.
Đại Kiều nhìn vẻ mặt nghiêm túc của ông bà nội, trái tim nhỏ đập thình thịch thình thịch.
Trực giác mách bảo cô rằng đã xảy ra chuyện lớn rồi!
Kiều Chấn Quân tháy cha mẹ mình đến đây cũng hơi sửng sốt: “Ba, mẹ, sao hai người lại tới? Có phải anh cả không đến được, thật ra thì mình con cũng xoay xở được, không cần mọi người mỗi tối đều tới chăm sóc con đâu.”
Cha mẹ đã nhiều tuổi còn phải chăm sóc ông, có lúc ông nghĩ có lẽ mình chết đi thì tốt hơn.
Đại Kiều đá cái ghế bằng đôi chân ngắn đến cho ông bà nội ngồi, lễ phép nói: “Ông, bà, hia người, ngồi đi!”
Tiết Xuyên thấy thế lòng mềm nhũn, đưa tay vuốt mấy sợi tóc rối trên đầu cô: “Ông nội lần này đi vội quá quên mang kẹo đến cho cháu, lần sau nhất định ông sẽ nhớ.”
Ánh mắt Đại Kiều sáng lên, nghĩ đến vi ngọt của kẹo liền nuốt nước bọt.
Cô mím môi, theo thói quen nuốt nước miếng giống như bộ dáng tham ăn của Tiểu Tùng, trong mắt còn mang theo tia mong chờ lại giống như biết xấu hổ làm Tiết Xuyên không khỏi buồn cười.
Xưa nay Kiều Tú Chi tính tình bộc trực, thẳng thắn đem chuyện Phương Tiểu Quyên đến trước cửa đánh Lâm Tuệ, Lâm Tuệ nghĩ không thông liền nhảy giếng nói cho Kiều Chấn Quân.
Nghe xong khuôn mặt Kiều Chấn Quân đầy hoài nghi, một lúc sau mới lên tiếng: “Tiểu Quyên… cô ấy cô ấy làm vậy thật sao?”
Ông thật sự không biết Phương Tiểu Quyên tại sao lại biến thành bộ dạng như hôm nay, đối xử với người phụ nữ khác không đúng cũng chưa nói, bây giờ còn không chờ được tạt cho ông một bát nước bẩn!
Hơn nữa bà ấy cũng quá xem trọng ông, một người bại liệt đến đứng lên cũng không nổi thì người chồng này có thể làm loạn được sao?
Ông lại nghĩ đến Lâm Tuệ, người có hai bím tóc đuôi sam luôn lẫn vào đám đông không có tiếng nói nhất làm lòng ông có chút đau nhói.
Nếu nói ông từng chủ động muốn kết hôn với người phụ nữ nào thì đó chính là Lâm Tuệ, mỗi lần bà nhìn ông cười mặt ông liền đỏ lên tim cũng đập nhanh chân không biết phải đặt chỗ nào.
Bất đắc dĩ chưa nói chuyện được với cha mẹ thì đã xảy ra chuyện với Phương Tiểu Quyên.
Kiều Tú Chi biết đứa con trai này của mình tính tình đàng hoàng nhưng không dứt khoát như đứa con thứ ba, nếu không nói rõ với đứa con này đoán chừng nó sẽ lại như trước kia mà chịu đựng.
Vì vậy bà nói dứt khoát ngắn gọn: “Chuyện này con muốn giải quyết thế nào? Ý của cha mẹ là để cho con và Phương Tiểu Quyên ly hôn.”
Kiều Chấn Quân bị kinh hãi lần nữa!
Ly hôn?
Ông thật sự chưa nghĩ đến chuyện này!
Cũng không phải ông quá yêu Phương Tiểu Quyên mà là đầu năm nay không có mấy người ly hôn!
Ly hôn sẽ mang đến tổn thương rất lớn cho người phụ nữ, mặc dù ông không thích một số tính cách của Phương Tiểu Quyên nhưng cũng không nghĩ sẽ ép bà ấy phải tìm đến cái chết.
Huống chi hiện tại ông bại liệt, nếu không có mẹ sau này Đại Kiều biết làm thế nào?
Kiều Tú Chi nhìn ông nhìn sang người Đại Kiều, dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra ông đang suy nghĩ điều gì: “Con cũng đừng lấy Đại Kiều làm cái cớ, không có mẹ như Phương Tiểu Quyên ngược lại Đại Kiều còn có khả năng sống tốt hơn đi!”
Phương Tiểu Quyên có tính ích kỷ từ trong xương cốt, kiểu người như thế muốn thay đổi tốt hơn trừ khi là đầu thai lần nữa!
Đại Kiều ở một bên há miệng, mắt mở to giống như con vật nhỏ bị giật mình.
Mẹ cô đi đánh dì Tuệ?
Dì Tuệ nhảy giếng?
Ông để cho ba mẹ cô ly hôn?
Từng vấn đề đều giống như sấm sét bổ vào đầu cô khiến cô phải há mồm trợn mắt kinh ngạc.
Trong lòng cô rất lo lắng cho dì Tuệ, dì Tuệ tốt như thế tại sao mẹ cô lại muốn đánh bà ấy chứ?
Còn có em nhỏ Đông Lâm, bây giờ chắc chắn em ấy rất sợ đi, thật là muốn đi qua ôm em ấy.
Kiều Chấn Quân bị mẹ ông nói vậy trên mặt trở nên lúng túng, nhưng cũng không hạ được quyết tâm: “Mẹ, nhất định phải làm đến mức đó sao?”
Ông cũng không muốn lấy con cái ra làm cái cớ, nhưng sự đời như thế nếu ông và Phương Tiểu Quyên ly hôn sau này nhà trai nhất định sẽ vì chuyện này mà chèn ép hai đứa trẻ.
Tiểu Kiều xinh đẹp lại thông minh, lại biết cách làm người khác yêu mến ông cũng không lo lắng.
Nhưng Đại Kiều vẻ ngoài bình thường lại nói lắp, hiện tại ông bại liệt nếu ông và Phương Tiểu Quyên ly hôn vậy sau này có nhà chồng nào muốn cưới con bé?
Kiều Tú Chi lạnh lùng nói: “”Ích kỷ, chua ngoa, đê tiện, lười biếng, lập dị với con cái, không tôn trọng chồng, dù là vợ hay mẹ, cô đều không đủ tư cách! Người như vậy còn chưa ly hôn, còn muốn giữ lại cho qua Tết sao?”
Mặt Kiều Chấn Quân lại càng đỏ hơn, kiềm chế giống như một con tôm bị luộc.
Kiều Tú Chi liếc mắt nhìn về phía Đại Kiều, tiếp tục nói: “Con lo lắng điều gì mẹ đều hiểu, con yên tâm, sau này cha và mẹ sẽ chú ý dạy bỏ nó, tuyệt đốt không để cho nó bị thua thiệt!”
Chuyện thế này đều hà khắc với phụ nữ, trong lòng bà cũng hiểu cho nên bà cũng không có nói Kiều Chấn Quân lo lắng là không có nguyên nhân.
Nhưng bà không cho là không ly hôn thì tương lai Đại Kiều có thể tốt hơn.
Đúng hơn là ngược lại, nếu Đại Kiều tiếp tục sống ở hoàn cảnh như thế này, lớn lên con bé sẽ trở thành một người nhút nhát và tự ti, tương lai nếu có gả được cho người nào tốt thì con bé cũng không có khả năng cảm nhận được cuộc sống tốt đẹp!
Kiều Tú Chi là một người có trí tuệ hơn người, bà không nói ra những lời như “bất hạnh tuổi thơ cần kiếp sau chữa khỏi” nhưng bà hiểu được đạo lý này.
Tiết Xuyên ôn hòa nói: “Không có một người cha người mẹ nào muốn vợ chồng con cái mình ly tán nhưng Phương Tiểu Quyên lần này thực sự quá đáng. Nếu Lâm Tuệ không kịp thời được người khác cứu lên thì hôm nay một mạng người đó sẽ tính lên đầu nhà họ Kiều chúng ta, lúc đó con muốn nhìn mặt người nhà họ Lâm như thế nào?”
Giống như cọng rơm cuối cùng bóp chết con Lạc Đà, những lời này đập tan mọi kiên trì của Kiều Chấn Quân. Ông nghẹn ngào nói: “Được rồi, con nghe theo cha mẹ chẳng qua là không thể để cho Tiểu Kiều ở lại nhà họ Phương.”
Nếu để cho Tiểu Kiều ở lại nhà họ Phương, ông sợ một ngày nào đó Tiểu Kiều sẽ biến thành một Phương Tiểu Quyên thứ hai.
Kiều Tú Chi không lên tiếng cười một cái.
Chỉ sợ khiến ông phải thất vọng rồi, Tiểu Kiều đoán chừng sẽ không muốn trở lại bên người cha bại liệt đâu!
Chẳng qua là bà cũng không có nói toạc ra, hẹn sớm mai sẽ đến nhà họ Phương bàn về chuyện ly hôn.
Lúc muốn xoay người ra về, đột nhiên bà nhìn thấy ở góc đứa trẻ nhỏ khiếp sợ đứng ở đó, bộ dáng rất tội nghiệp.
Bà bước tới, ngồi chồm hổm trước mặt cô hỏi: “Lúc nãy bà nói chuyện cháu nghe rõ không?”
Mắt Đại Kiều ươn ướt, gật cái đầu nhỏ mềm giọng trả lời: “Có nghe, được.”
“Vậy cháu nghe cho kĩ, bà để cho ba mẹ cháu ly hôn là bởi vì mẹ cháu làm sai chuyện này không liên quan đến cháu, nếu là mẹ mắng cháu là vì cháu mà mẹ phải ly hôn, nói là cháu gieo họa thì cũng không cần để ý mẹ cháu có biết không?”
Đại Kiều gật đầu một cái, lông mi run run: “Bà nội, sau ly hôn, cháu, có phải là, cũng không có, mẹ?”
Kiều Tú Chi bình tĩnh nhìn cô, đột nhiên vào giờ phút này bà hoài nghi quyết định của mình là đúng hay sai.
Trẻ con sẽ quyến luyến với mẹ, bất luận là người nào cũng không thể thay thế được, coi như Phương Tiểu Quyên không đối cử tốt với cô nhưng cô vẫn như cũ khát khao tình yêu của mẹ.
Bà chần chờ một lúc, đưa bàn tay ra vuốt cái đầu nhỏ nói: “Mẹ cháu nghĩ thế nào bà nội cũng không biết, chẳng qua là sau này có ông bà nội, ba cháu còn có bác cả, chú Năm đều thương cháu, như vậy không tốt sao?”
Đại Kiều nắm đầu ngón tay út nửa ngày, cuối cũng cũng đếm được.
Oa!
Tổng cộng có năm người yêu thương cô, thật sự nhiều nha!
Con ngươi xinh đẹp lần nữa sáng lên trong veo nói: “Tốt lắm!”
Tại sao có thể không tốt, trước kia cô chỉ có ba và dì Tuệ thương cô.
Hiện tại có thêm bốn người, trời ạ, cô thật sự hạnh phúc.
Đột nhiên lòng Kiều Tú Chi mềm nhũn, ánh mắt nhìn vào bộ quần áo của cô, quyết định khi trở về sẽ làm cho cô mấy bộ đồ mới.
Buổi tối hôm nay, nhà họ Kiều đã đưa ra một quyết định trọng đại, mà ngọn đèn dầu nhà họ Lâm cũng không hề tắt.
Vương Thu Anh nắm chặt tay đánh lên người con gái, nước mắt rơi lã chã: “Con không biết nghĩ sao, con muốn lấy mạng mẹ sao, nếu con chết đi mẹ biết sống thế nào?”
Lâm Tuệ không dám phản kháng, im lặng để cho mẹ đánh.
Thật ra thời điểm lúc cô nhảy xuống kia, cô đã hối hận.
Cô chết, Phương Tiểu Quyên chắc chắn sẽ không cảm thấy đau lòng, bà ta sẽ chỉ biết ơn, khắp nơi sẽ nói cô chột dạ mà tự sát.
Đến lúc đó không chỉ có người nhà của cô bị dính líu mà ngay cả người kia cũng sẽ bị mọi người bàn tán.
Cỏn có Đông Lâm còn nhỏ như vậy, bà chết, nó sẽ là đứa trẻ mồ côi cả cha lẫn mẹ, ai sẽ thương yêu nó?
Vương Thu An nhìn sắc mặt con gái trắng bệch như tờ giấy, trong lòng cuối cũng cũng không nỡ: “Đã nói với con bao nhiêu lần, đừng đến gần con bé đó quá con lại không nghe, đây còn không phải tự chuốc lấy phiền toái?”
Lâm Tuệ không còn sức nói: “Mẹ, chuyện này không liên quan đến Đại Kiều!”
Vương Thu An bĩu môi: “Thế nào là không lên quan đến nó… Được rồi được rồi, mẹ không nói chuyện này không liên quan gì đến nó được chưa?”
Con gái thích Kiều Chấn Quân, điều này bà làm mẹ sao có thể không nhìn ra?
Năm đó nó bà cũng làm muốn bàn chuyện kết thân với nhà họ Kiều nhưng không ngờ giữa đường xuất hiện chướng ngại vật, cư nhiên đem con gái của mình gả vào!
Ngày con trai thứ hai nhà họ Kiều kết hôn, con gái một mình trốn trong phòng khóc lóc rất lâu, sau đó còn ốm nặng, sau đó nữa nó vội vội vàng vàng tìm đàn ông kết hôn.
Không nghĩ tới người đàn ông đó đoản mệnh, con gái còn trẻ lại đã thành góa bụa, đây quả thực là nỗi đau thường trực trong lòng bà.
Lâm Tuệ cầm tay mẹ: “Mẹ, thật xin lỗi, để cho mọi người phải lo lắng, sau này con sẽ không làm loại chuyện ngốc nghếch như thế này nữa.”
Ánh mắt Vương Thu An cũng đỏ lên: “Được được, mẹ tin con!”
Nếu có thể để cho con gái hạnh phúc nửa đời sau, muốn bà phải giảm thọ hai mươi năm bà cũng nguyện ý!
Sau khi tắt đèn, Kiều Tú Chi nhìn chằm chằm lên màn nói: “Tôi muốn chờ trăm năm sau, đem phần lớn gì đó để lại cho Đại Kiều, ông thấy sao?”
Bà muốn để lại ít đồ cho đứa trẻ kia phòng thân, bà sẽ dạy nó cách tự lập, coi như sau này không ai cưới nó, nó cũng có thể sống được.
Tiết Xuyên: “Được.”
Bà suy nghĩ một chút rồi lại nói: “Ngày mai ông nhắc tôi, tôi muốn may cho con bé một ít quần áo.”
Tiết Xuyên: “Được, tôi giúp bà nhớ, ngày mai nhất định sẽ nhắc bà, chẳng qua sao tự nhiên bà lại để ý đến nó như thế?”
“Tôi phát hiện ra ánh mắt con bé rất giống ông.” Kiều Tú Chi nói sự thật.
Tiết Xuyên cầm tay vợ nói: “Vậy sau này chúng ta đối xử tốt với nó hơn nữa.”
Kết hôn mấy chục năm, hai vợ chồng vẫn giữ thói quen ngù nắm chặt tay nhau nếu để cho Vạn Xuân Cúc biết chỉ sợ lại bà ta lại ê răng.
Ngày mai đến, Đại Kiều phát hiện cây Lê trong sân đã ra hoa rồi.