Bạn đang xem truyện online miễn phí Chương 01 tại dua leo tr
Thiên Hạ
Chương 1 : Người mới của Thú Bảo
gacsach.com
Bão tuyết tàn phá bừa bãi ba ngày ba đêm rốt cục ngừng, một chiếc trực thăng tìm kiếm cứu hộ trở về căn cứ từ trên cánh đồng tuyết mênh mông, hai giờ sau, đài truyền hình phát ra một tin tức: Đội tập huấn bắn tên bị bão tuyết vây khốn đã tìm được, một người mất tích, căn cứ thông tin được biết, người mất tích là Lý Khánh An quán quân bắn tên toàn quốc, trước mắt các ngành có liên quan đang toàn lực tìm kiếm cứu hộ…
Một tuần sau, đội tìm kiếm cứu hộ tìm được cung tên huấn luyến của Lý Khánh An, nhưng dấu vết của người đều không có, bởi vì lại có một trận bão tuyết diễn ra, đội tìm kiếm cứu hộ không thể không buông tha tìm kiếm Lý Khánh An.
Một năm sau, cái tên Lý Khánh An này dần dần bị một số người quên lãng.
…
“Biển kiếm gió bay tuyết lớn cuộn, Đầu bãi đá băng vó ngựa đóng.”
(Phong Đài Ca phụng tống Phong đại phu xuất sư tây chinh – Sầm Tham)
An Tây vào tháng hai năm Thiên Bảo thứ năm vẫn là thế giới trời đông tuyết phủ, rặng núi Lăng Sơn tuyết trắng xóa đứng vững tại biên thùy Đại Đường, mây trắng lững lờ giữa núi tuyết, từng ngọn núi tuyết như thể là từng viên bảo thạch màu lam, lóe ra hào quang rực rỡ dưới ánh mặt trời. Truyện “Thiên Hạ “
Ở trung bộ Lăng Sơn có một miệng núi tên là Bột Đạt Lĩnh, nơi này là một con đường tắt đi thông bốn trấn An Tây Đại Đường, được xưng là đường Toái Điệp. Năm đó Huyền Trang đi lấy kinh, chính là vượt qua Lăng Sơn này rời đi, cực kỳ gian nguy, gặp được tuyết lở và bão tuyết, sau khi đối kháng với tử thần bảy ngày mới rời khỏi Lăng Sơn. Nơi ba mươi dặm phía nam Bột Đạt Lĩnh, đó là Túc Lâu Phong Thú Bảo, Thú Bảo cao chừng năm trượng, dùng đá lớn của Lăng Sơn xây thành, phân ra ba tầng thượng trung hạ, tầng thấp nhất để ngựa, tầng trung người ngủ, tầng thượng là tháp chiến nhìn ra xa, trên đỉnh Thú Bảo còn có ba cái nồi đốt tín hiệu, mặt khác ở bên Thú Bảo còn đặt mấy lều vải, bình thường đám lính đều ở trong lều, nếu gặp tình huống khẩn cấp, mọi người sẽ trốn vào trong Thú Bảo. Túc Phong Lâu có bốn mươi lăm quân Đường đóng giữ, tính cả năm tên quân Đường đốt tín hiệu ở Lăng Sơn, tổng cộng có năm mươi người. Buổi sáng ngày hôm nay, có hai gã thương nhân người Hồ mang theo mấy chiếc xe ngựa đi tới Thú Bảo, con ngựa phía sau xe ngựa chở một gà nam tử, trang phục của hắn kỳ lạ, mặc một bộ áo ngắn màu trắng, dưới chân là giày da, tóc rất ngắn, mềm nhũn mà nằm sấp trên ngựa, khi chiến mã dừng lại, ngón tay hắn hơi giật giật, dường như sắp tỉnh. Thấy có thương nhân đi đến, đám quân đường hưng phấn mà chạy ra từ trong lều trại, phạm vi vài trăm dặm nơi này hoang tàn vắng vẻ, một năm bốn mùa buồn tẻ nhàm chán, thương nhân đến mỗi tháng, là ngày đám quân Đường vui vẻ nhất, giống như ăn tết vậy. Mọi người đểu bỏ quân bổng mua rượu thịt và đồ xa xỉ của thương nhân, tất cả ánh mắt binh lính đều nóng bỏng nhìn chiếc xe ngựa có treo viền hoa kia. Lúc này một gã quan quân đi ra từ trong lều trại, thân hình cao lớn khôi ngô, sắc mặt ngăm đen râu dài, hắn cười lỗ mãng nói:
– Ô Bột Đạt, mang nữ nhân tới chưa?
– Mang đến!
Thương nhân chỉ chỉ xe ngựa viền hoa nói dường như lấy lòng:
– Hai người bên trong đều là danh kỹ thành Bạt Hoán.
– Danh kỹ chó má, ngươi lừa gạt ai, là kỹ nữ xấu ngươi mua được từ trong kỹ viện đen!
Mặc dù như thế, quan quân vẫn nhếch miệng cười lớn đến gần xe ngựa. Bỗng nhiên hắn thấy người chở phía sau xe ngựa, không khỏi nghiêm mặt nói:
– Đây là người nào?
– Ta nhặt được ở trên đường, chuẩn bị bán vào thị trường nô lệ.
– Nhặt được trên đường?
Quan quân râu rậm nghi hoặc đi tới trước, dùng roi ngựa nâng mặt hắn, rõ ràng là khuôn mặt người trẻ tuổi, cho dù tiều tụy không chịu nổi, nhưng vẫn có thể thấy được thân thể cường tráng khí chất nam tử oai hùng từ trước của hắn.
– Là người Hán!
Quan quân râu rậm quay đầu lại hỏi thương nhân:
– Phát hiện hắn ở nơi nào?
– Ở bờ sông Hồ Lô, người này mạng lớn, không ngợ không bị dã lang ăn thịt.
Lúc này, người trẻ tuổi chậm rãi mở mắt, giọng nói khàn khàn:
– Cho ta một chút nước.
– Này! Ngươi là người Hán ở đâu?
– Ta là… người Lạc Dương.
Người trẻ tuổi nói đứt quãng:
– Người Đông Đô, ha ha! Ta thích nhất nữ nhân Đông Đô!
Quan quân râu rậm nhéo cánh tay tráng kiện của hắn, vung tay lên nói: Truyện “Thiên Hạ “
– Đưa hắn vào Thú Bảo, cho hắn uống nước.
Hai gã binh sĩ lập tức tới đỡ người trẻ tuổi xuống, thương nhân người Hồ nóng nảy, vội vàng nói:
– Lệ Phi Thú chủ, đây chính là nô lệ của ta.
– Cứ chó! Ngươi dám lấy người lai lịch không rõ làm nô lệ, coi chừng ông đây làm thịt ngươi.
Hồ thương không dám lên tiếng nữa, thật ra hắn cũng lo lắng nam tử này cứu không sống, trở về còn có lộ trình hai trăm dặm, nếu chết chẳng phải uổng phí lương thực của hắn, sau một lúc hắn liền hối hận trong lòng, sớm biết trước tiên cởi cái áo ngắn chất liệu thượng thừa trên người hắn xuống thì tốt rồi. Quan quân râu rậm nhếch miệng cười, kéo mở xe hoa:
– Các mỹ nhân, xuất hiện đi!
– Tới đây!
Một tiếng duyên dáng, hai cô gái Hồ vừa đen vừa thấp lại vừa béo đi ra từ bên trong, các nàng đa tình nháy mắt về phía quân Đường, ngượng ngùng mà cười nói:
– Trước tiên nói rõ, một trăm văn một lần.
Loại mặt hàng như các nàng ở thành Bạt Hoán nhiều lắm năm văn tiền một lần, nhưng ở Thú Bảo này ngay cả chim cái cũng không thấy, không có cách nào, lấy hiếm làm quý. Cho dù hai cô gái khó nhìn, nhưng quan quân râu rậm vẫn vui vẻ ôm các nàng cười nói:
– Được! Được! Mời vào trong lều trại, ta muốn hai người các nàng cùng hầu hạ.
Trong Thú Bảo, người trẻ tuổi lẳng lặng nằm trên đống cỏ khô, một chiến mã thỉnh thoảng dùng miệng thân mật đẩy mặt hắn, loại ấm áp mang theo một hơi thở chua thối, khiến người trẻ tuổi dần dần tỉnh lại. Truyện “Thiên Hạ “
Hắn chính là Lý Khánh An mất tích trong bão tuyết ở Thiên Sơn năm 2007, sau khi hắn rời khỏi bão tuyết được vài tiên thương nhân cứu, hắn mới phát hiện không ngờ mình xuyên qua thời không, về tới Đại Đường.
Năm Thiên Bảo thứ năm, Lý Khánh An thở dài khe khẽ, thời gian chảy ngược dòng hơn một ngàn ba trăm năm!
Lúc này, một gã quân nhân già bưng một chén cháo đitới, ngồi xuống cạnh người Lý Khánh An cười nói:
– Huynh đệ, ta xem cậu đã rất đói, trước ăn chút cháo bồi bổ thân thể.
Cháo nấu rất kỹ, tràn ngập mùi lúa mạnh nồng động, Lý Khánh An cũng rất đói, hắn ngọ ngoạy ngồi dầy:
– Cảm ơn đại ca!
Quân nhân già vừa cẩn thận cho hắn ăn cháo, vừa cười hỏi:
– Cậu tên là gì, như nào lại tới Lăng Sơn?
Cháo nóng vào bụng, Lý Khánh An có chút sức sống, hắn sớm sắp xếp tốt lý do, thấp giọng nói:
– Tôi gọi là Lý Khánh An, tên húy Thất Lang, cha mẹ mất sớm, tôi không có việc gì, nửa năm trước được Hồ thương thuê, hộ tống bọn họ đi Toái Diệp, không ngờ gặp bọn cướp ở Lăng Sơn, tiền bạc đều mất, tôi liều chết mới thoát được một mạng.
Quân nhân già thở dài, gật đầu nói:
– Hẳn là không phải bọn cướp gì, là người Đột Kỵ làm, mạng cậu lớn, chẳng qua nghe khẩu âm của cậu không giống người Lạc Dương, trái lại giống người Tương Châu.
Tương Châu chính là An Dương hôm nay, Lý Khánh An cũng không biết, hắn hàm hồ nói:
– Ông nội tôi là người Tương Châu, từ nhỏ tôi lớn lên với ông.
– Vậy là đúng rồi, nương tử ta cũng là người quê quán Nghiệp Huyện Tương Châu, khẩu âm giống cậu, ta họ Tôn, là người chăn ngựa của Thú Bảo, cậy gọi là là Tôn Mã Đầu đi!
– Tôn đại ca.
Lý An Khánh cố gắng thở hổn hển nói:
– Có thể để ta lưu lại hay không, ta không muốn bị bán làm nô lệ.
– Cậu yên tâm! Nếu Lệ Phi Thú chủ chúng ta đưa cậu vào, cậu sẽ không bị bán, lại nói nơi này ta cũng thiếu người giúp đỡ, ta sẽ nói với ông ấy, cho cậu lưu lại nuôi ngựa.
– Cảm ơn Tôn đại ca!
Lý Khánh An ăn xong cháo, một cơn buồn ngủ khó có thể ngăn cản đánh úp lại, trước mắt hắn tối sầm, liền rơi vào mộng đẹp.
Không biết qua bao lâu, Lý Khánh An bị một giọng nói rất lớn đánh thức:
– Hắn thế nào, có thể sống được không?
– Thú chủ, hắn không có việc gì, chỉ là đói quá rồi, ăn hai bữa cơm no, lại ngủ một giấc là tốt rồi.
Lý Khánh An mở mắt ra, thấy quan quân râu rậm kia đứng trước mặt mình, hắn vội vàng ngồi dậy.
Thú chủ tên đầy đủ là Lệ Phi Nguyên Lễ, là một gã người Hồ, nhập ngũ đầu năm Thiên Bảo, tích công thăng làm Thú chủ, hắn và hai kỹ nữ khoái hoạt một trận, tâm tình vui vẻ khác thường, thấy Lý Khánh An tỉnh lại, liền cười nói:
– Không tồi! Buổi sáng còn giống như người chết, không ngờ hiện giờ có thể ngồi dậy.
Hắn ngồi xổm xuống đánh giá Lý Khánh An một chút, giơ tay sờ lên bộ đồ ngắn màu trắng trên người hắn, kỳ quái hỏi han:
– Đây là quần áo của người Hồ gì, cảm giác không tệ nha!
Lý Khánh An mặc chính là một tấm áo lông màu trắng, hắn cởi ra đưa cho Lệ Phi Nguyên Lễ nói:
– Đây là quần áo Ba Tư Hồ thương đưa tôi, tôi chuyển giao cho Thú chủ.
Lệ Phi Nguyên lễ không chút khách khí nhận lấy, mặc lên người mình, cảm thấy vô cùng nhẹ nhàng và ấm áp, không khỏi nhếch miệng cười nói:
– Tốt! Quần áo này liền thuộc về ta.
Hắn vỗ bả vai Lý Khánh An gật đầu nói:
– Huynh đệ, nếu ngươi là người Hồ, ta chắc chắn sẽ có rằng ngươi là thám tử Đột Kỵ một đao chém chết, chẳng qua ngươi đã là người Hán, vậy lưu lại đi! Làm trợ thủ của Tôn Mã Đầu, bắt đầu từ ngày mai, làm việc kiếm lương thực nuôi sống mình.