Bạn đang xem truyện online miễn phí Chương 95 tại dua leo tr
Hiện trường lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người chấn kinh.
Long huyết nhân tự xưng là cha của Thẩm Trường Trạch chậm rãi hạ xuống đất, có thể nhận ra được bay giữa không trung quả thật rất hao tổn thể lực, thái dương hắn cũng toát ra một tầng mồ hôi mỏng.
Thẩm Trường Trạch cũng vừa hạ xuống, sắc mặt đã thay đổi, môi run rẩy hết khép lại mở, hết mở lại khép, nửa ngày chưa nói ra nổi một câu.
Vẻ mặt Thiện Minh lại vô cùng đặc sắc, hắn nhìn qua nhìn lại giữa người đàn ông trung niên và Thẩm Trường Trạch vài lần, càng nhìn càng giống, càng nhìn tâm lại càng lạnh, một cảm giác bị đè nén khó tả nhất thời tràn ngập toàn bộ ***g ngực hắn. Hắn có cảm giác bực mình như bị cướp đi thứ gì đó, tràn ngập chán ghét và địch ý đối với người trước mắt tự xưng là cha của Thẩm Trường Trạch này.
Thẩm Trường Trạch thật vất vả mới phát ra âm thanh, “Ông là…… cha tôi?” Năm đó khi y rời nhà chỉ có năm tuổi, là tuổi vừa mới biết nhớ, ấn tượng về cha mẹ ruột đã vô cùng mỏng manh, nếu bây giờ bọn họ xuất hiện trước mặt chắc chắn y không nhận ra được.
Sau khi y trở lại Trung Quốc quả thật có ý định đi tìm cha mẹ mình, nhưng hai người kia đều đã mất tích nhiều năm, quân đội cũng luôn luôn tìm bọn họ nhưng cũng vẫn không có kết quả.
Y từng nghĩ tới, có lẽ bọn họ đã sớm chết, đối với khả năng nay trong lòng y tuy rằng cảm thấy tiếc nuối, nhưng cũng không thấy khổ sở. Dù sao cha mẹ ruột với y thật sự là một điều vô cùng xa xôi, huống chi y đã có Thiện Minh .
Y vạn lần không ngờ sẽ có ngày gặp lại cha mình, hơn nữa là dưới tình huống như vậy.
Người đàn ông trước mắt, không thể không nói rằng ngoài diện mạo cực kì giống y thì cũng khiến y ngửi được một hương vị quen thuộc. Trực giác y nói cho y, người này quả thật là cha y, chỉ là, ông ta so với một chiến hữu Du Chuẩn còn làm y thấy xa lạ hơn, và điều làm y kinh ngạc là người này lại đứng về phía Đường Tịnh Chi kia.
Đường Tịnh Chi sớm đã chui vào trong xe, cha ruột Thẩm Trường Trạch và vài long huyết nhân ngăn ở trước xe, hộ tống bọn họ rút lui.
Người nọ gật đầu, trên mặt lộ ra thần sắc khinh thường, “Đúng vậy, ta là cha của con. Đáng tiếc, năng lực của con cũng đủ cường đại rồi, tâm trí lại ngu xuẩn như thế, thậm chí còn bán mạng vì nhân loại đê tiện, con làm ta thật thất vọng.”
Thiện Minh mắng: “Con mẹ mày, nói cái gì hả! Mày là cái quái gì, tùy tùy tiện tiện nhảy ra nhận con trai, có chuyện dễ dàng như vậy sao?”
Người nọ căn bản không coi một con người như Thiện Minh ra gì, thậm chí còn không liếc nhìn hắn một cái, chỉ giơ tay lên, lòng bàn tay đối diện Thẩm Trường Trạch, làm ra một động tác dừng lại.
“Con ta, bây giờ con còn không phải đối thủ của ta, dừng ở đây đi. Con phải nhớ kỹ, con không thuộc về quốc gia đó, cũng không thuộc về quân đoàn lính đánh thuê đó. Con là long huyết nhân, con không phải con người.”
Nói xong, bọn họ nhanh chóng lên xe.
Có vài người phản ứng mau liền giơ súng định bắn, Đường Đinh Chi hô to một tiếng, “Không cần!”
Bọn họ liền trơ mắt nhìn Đường Tịnh Chi gần trong gang tấc trốn đi như ở chỗ không người .
Bốn phía một mảnh tĩnh mịch, tất cả mọi người không nói gì.
Sau một lúc lâu, Thẩm Trường Trạch mới ngẩng đầu nhìn Đường Đinh Chi, trừng đôi mắt đỏ rực cắn răng nói: “Nói hết những chuyện ông biết cho tôi.”
“Thẩm Diệu, năm nay bốn mươi bốn tuổi, là nhóm long huyết nhân thứ hai thí nghiệm thành công ở Trung Quốc, độ thuần huyết cao tới 60%, tính đến trước mắt cũng là độ thuần huyết cao số một số hai. Ông ta chính là một bộ đội đặc chủng tinh anh, mười sáu tuổi nhập ngũ, trước khi tiến hóa đã chấp hành hơn trăm nhiệm vụ lớn nhỏ. Ông ta tự nguyện trở thành vật thí nghiệm long huyết, là long huyết nhân tốt nhất của Trung Quốc. Sau đó ông ta quen long huyết nhân giống cái duy nhất của quốc gia chúng tôi khi đó, sau khi hai người kết hôn thì sinh ra Thẩm Trường Trạch. Lúc ấy chính phủ đã theo dõi toàn bộ chuyện này, nhưng khi đứa nhỏ còn chưa đầy tháng thì hai người liền mang theo nó mất tích, cho đến tận năm năm sau tung tích của họ mới bị phát hiện.” Đường Đinh Chi phóng đại ảnh của Thẩm Diệu trong máy tính, “Chuyện tiếp theo các vị cũng đều đã biết.”
Mọi người nhìn thấy ảnh của Thẩm Diệu trong máy tính của y, ngoài sự chênh lệch năm tháng ra thì ngũ quan và khí chất gần như không thay đổi, người này quả thật là cha đẻ của Thẩm Trường Trạch.
Thẩm Trường Trạch đã bị tình huống đột phát này làm cho mơ hồ, y trầm mặc nhìn ảnh chụp Thẩm Diệu, âm thầm nắm chặt nắm tay.
Y và cha đẻ đã xa cách mười bốn năm, nhưng mà thái độ của Thẩm Diệu hôm này nào có nửa điểm vui sướng vì được gặp lại đứa con trai xa cách đã lâu? Thái độ của hắn khiến người ta không rét mà run, làm Thẩm Trường Trạch cũng không cảm giác được một chút hưng phấn, ngược lại cực kì lo lắng.
Lời Thẩm Diệu nói rất không thích hợp, hắn nói những lời kia làm Thẩm Trường Trạch nhanh chóng liên tưởng đến một thành phần của long huyết nhân – những người theo chủ nghĩa chủng tộc.
Khi “Kế hoạch vũ khí quốc gia” hoàn thiện, đội ngũ long huyết nhân càng ngày càng khổng lồ, kinh phí chế tạo long huyết nhân lại giảm xuống, xác xuất thành công tăng cao. Khi mỗi quần thể như vậy xuất hiện, sự ngăn cách và tính bài ngoại cũng được sinh ra. Phần lớn long huyết nhân vẫn còn giữ lại ý thức trách nhiệm và tinh thần thực hiện sứ mệnh của quân nhân, tận trung với quốc gia. Nhưng cũng có một nhóm người sau khi tiến hóa thì tính tình thay đổi rất lớn, bắt đầu kỳ thị thậm chí thù hận con người, coi bản thân là một giống loài cao cấp nhất. Loại long huyết nhân này bởi vì có dấu hiệu nhân cách phản xã hội, tính tình tàn bạo, đạo đức thiếu sót nên kết cục cuối cùng thường là bị tiêu diệt, cho nên cho dù là long huyết nhân có giác ngộ chủng tộc thì cũng bắt đầu học được cách che giấu và áp chế, không thể không nói điều này là một tai hoạ ngầm rất lớn của “Kế hoạch vũ khí quốc gia”.
House chính là một long huyết nhân như vậy, chỉ là tính cách của hắn rất mâu thuẫn. Một mặt hắn có cảm giác ưu việt vì bản thân là long huyết nhân và cũng xem thường con người, một mặt lại không thể thoát được thiên tính nguyện trung thành với Tổ quốc của quân nhân, mâu thuẫn này làm hắn vẫn có thể tự điều khiển bản thân.
Nhưng nhìn ngữ khí và hành vi của Thẩm Diệu, Thẩm Trường Trạch đã cảm nhận được thật sâu, Thẩm Diệu là một long huyết nhân theo chủ nghĩa chủng tộc cực kì cố chấp, thậm chí có thể đã trở thành lãnh tụ của những long huyết nhân này.
Nếu thật sự là như vậy, sẽ không khó giải thích vì sao Thẩm Diệu lại bảo vệ Đường Tịnh Chi, vì sao lại nói ra những lời kia.
Chỉ là kết luận này làm Thẩm Trường Trạch khó chịu không thôi, y đã vô số lần tưởng tượng cha mẹ ruột của mình rốt cuộc là người như thế nào, nhưng Thẩm Diệu cũng không phải loại người y vẫn luôn nghĩ tới. Ít nhất y sẽ không coi con người là giống loài hạ đẳng, bởi vì trước sau y vẫn luôn tin rằng mình là con người, hơn nữa y còn yêu điên cuồng một con người.
Y ngẩng đầu, bốn mắt giao nhau với Đường Đinh Chi. Tiếp thu tin tức trong mắt của nhau, bọn họ biết đối phương cũng có ý nghĩ tương tự.
Bọn Hoàng Anh đại khái cũng đoán được một ít.
Thiện Minh thấy họ mắt đi mày lại trao đổi những tin tức hắn không hiểu như vậy, cảm thấy cực kì căm tức, “Còn có chuyện gì chúng tôi không biết? Bây giờ chúng tôi đang bán mạng cho các người, chúng tôi muốn biết tất cả!”
Những người khác của Du Chuẩn cũng đều tỏ vẻ kháng nghị.
Đường Đinh Chi trầm ngâm một chút, nói ra điều y suy đoán.
Sau khi y nói xong, rất nhiều người đều trợn mắt há hốc mồm.
Bailey lúc lắc đầu, không dám tin nói: “Ý anh là, bọn họ coi thường con người? Cảm thấy bản thân là một giống loài cao cấp?”
“Đúng vậy, điều này cũng không khó lý giải. Cùng là con người không phải cũng phân ba bảy loại sao? Nhân sinh ngang hàng chỉ dùng để trấn an nhân dân ở tầng lớp dưới, con người cũng là động vật, là động vật liền có bản tính động vật, bản tính động vật có một đặc điểm rất lớn, chính là tự bênh vực mình và bài ngoại. Người da trắng khinh thường người da đen, người giàu khinh thường người nghèo, tự nhiên, long huyết nhân có được thể chất ưu việt và chỉ số thông minh cao sẽ kỳ thị con người.”
Falcon cười lạnh nói: “Như vậy bọn chúng có mục đích gì? Sẽ không là muốn thành lập một xã hội long huyết nhân nô dịch con người đấy chứ?!”
“Cái này cũng không thể biết được, có lẽ bọn họ chỉ là muốn cướp đoạt càng nhiều tài nguyên của con người, sở hữu cuộc sống so với con người càng ưu việt, để họ khống chế con người chứ không phải con người khống chế họ. Những long huyết nhân có cảm giác ưu việt về chủng tộc trong lòng là đề tài gần đây chúng tôi đang đẩy mạnh nghiên cứu. Tóm lại, nhóm người này vô cùng nguy hiểm, bọn họ có thể tạo ra uy hiếp lớn lao tới kế hoạch thậm chí là an toàn quốc gia của chúng tôi. Tất cả những long huyết nhân có tâm lý thù hận chủng tộc sẽ đều phải bị tiêu diệt.”
Thẩm Trường Trạch chỉ nói một câu, “Ý của ông là, ông ta cũng sẽ bị tiêu diệt sao?”
Tất cả mọi người biết, “ông ta” mà y nói là ai.
Đường Đinh Chi nhìn y, “Đúng vậy.”
Thẩm Trường Trạch đứng lên khỏi mặt đất, chậm rãi đi tới bên ngoài khách sạn.
Đường Đinh Chi nhìn bóng dáng y, khe khẽ thở dài, y chỉ huy mọi người: “Mở rộng phạm vi đặt mìn, sau đó phân công nghỉ ngơi. Bốn giờ nữa chúng ta trở về, lập kế hoạch một lần nữa.”
Thiện Minh bật lên khỏi mặt đất, đuổi theo Thẩm Trường Trạch.
Thẩm Trường Trạch đi vào một góc rừng rậm bao trùm khắp cả hồ nước nóng, tìm được một gốc đại thụ hai người ôm không hết, hung hăng đánh một quyền vào thân cây.
Thân cây tráng kiện bị đánh một cái lỗ lớn, rung động thật mạnh, lá rụng như mưa, Thiện Minh vượt qua cơn mưa lá tới gần y, tựa vào bên cạnh thân cây, nhẹ giọng nói, “Con trai, ngồi xuống chúng ta tâm sự.”
Thẩm Trường Trạch mạnh mẽ quay đầu, hai tròng mắt tối đen, sâu không thấy đáy, “Ba không phải cha con, người kia mới là cha con, nhưng ông ấy cũng sẽ bị tiêu diệt, sao ông ta lại là người như vậy? Ông ta muốn làm cái gì? Mẹ con đâu? Mẹ con ở nơi nào?” Thẩm Trường Trạch nói năng lộn xộn hỏi ra một đống vấn đề, càng nói thanh âm càng run rẩy.
Thiện Minh đi tới, cho y hai cái bạt tai vang “chát, chát”, “Ta là cha mi, mi gọi ta là ba nhiều năm như vậy nên ta chính là cha của mi. Mi nghe đây, không cần sống vì người khác, mi muốn ngăn cản hắn thì đi ngăn cản hắn, mi muốn đuổi theo hắn thì đi theo hắn đi, mi rối rắm cái quái gì? Nói ta không phải cha mi, con mẹ mi chứ, thấy cha ruột liền quên ta ? Còn mẹ mi ở đâu thì làm sao ta biết được.”
Thẩm Trường Trạch sửng sốt một chút, lập tức ôm lấy eo hắn, nói giọng khàn khàn: “Nhưng con không muốn làm con của ba, ba biết rõ con muốn cái gì mà. Ba, con muốn ba, nếu nói con nên sống vì ai, người đó chỉ có thể là ba.”
Nội tâm Thiện Minh xúc động, nghe những lời nói như vậy hắn không có cách nào thờ ơ, nhưng đáy lòng hắn cũng dâng lên một cỗ tức giận. Hắn muốn hình ảnh của mình trong cảm nhận của Thẩm Trường Trạch là hình tượng cao lớn của người cha, chứ không phải là cái hình tượng bị YY kia, thật con mẹ nó đáng giận. Bây giờ hắn đang nghĩ, thằng nhóc này đúng là đang độ tuổi đầu đầy tinh trùng, có phải ngủ với nó một lần có thể cứu nó khỏi căn bệnh ngu ngốc này không?
Không đợi nghĩ nhiều, Thẩm Trường Trạch cũng đã áp đảo hắn trên mặt đất, điên cuồng hôn môi hắn, không ngừng kêu, “Ba, ba ơi.” Có lẽ là chịu kích thích lớn, có lẽ là kiềm chế lâu lắm làm y không thể khắc chế, động tác của y so với bình thường càng thêm cấp bách, cũng càng thêm cường thế.
Thiện Minh nâng tay lên, lại cho y một cái tát, sau đó nhìn y, lạnh lùng nói, “Thẩm Trường Trạch, kỳ thật ngủ với ai trong mắt Thiện Minh ta cũng không phải chuyện gì lớn lắm. Mi muốn đè ta, cùng lắm thì ta cho mi đè, miễn cho mi cả ngày lấy ta ra thủ ***, mẹ nó, chỉ nghĩ thôi đã thấy ghê tởm. Nhưng mi phải biết một điều, ta không thuộc về ai, ta muốn sống thế nào thì sống thế ấy, mi đừng nghĩ rằng áp ta rồi thì có thể thay đổi cái gì, càng đừng nghĩ thay đổi cuộc sống của ta.”
Thẩm Trường Trạch híp mắt, trầm giọng nói: “Ba có ý gì?”
Thiện Minh nắm lấy tóc của y, hung tợn nói, “Ý tứ chính là, ông đây có thể ngủ với mi, ngủ xong rồi thì mi ít YY ta dùm cái, mẹ nó, hơn nữa đừng có khoa tay múa chân với ta, càng đừng nói mấy lời ngu xuẩn như mang ta về Trung Quốc gì đó nữa!”
Đồng tử Thẩm Trường Trạch kịch liệt co rút lại, một cơn oán giận không rõ nảy lên ngực, y lạnh nhạt nói: “Con muốn vĩnh viễn cùng sống với ba, không phải dạng chơi bời qua đường với *** như ba nói!”
Thiện Minh nghe ra y châm chọc, nhất thời lửa giận xông lên tận óc, thằng ranh này dám so sánh hắn với gái ***, tuyệt đối là muốn chết. Hắn nắm chặt nắm tay, hung hăng ném tới hốc mắt Thẩm Trường Trạch.
Thẩm Trường Trạch cầm lấy cổ tay hắn, hung hăng đặt hắn xuống đất, y cúi người xuống, cắn môi Thiện Minh.