Bạn đang xem truyện online miễn phí Chương 100 tại dua leo tr
Đường Đinh Chi thiết kế một kế hoạch chặt chẽ châm ngòi quan hệ của thế lực ba bên, đánh vỡ sự cân bằng lung lay sắp đổ của chúng.
Một đám người được Đường Đinh Chi sắp xếp, tập kích một điểm quặng của “Kẻ cầu nguyện”, làm nổ tung hai chiếc xe chở quặng của chúng, hơn nữa nguỵ trang vụ tập kích này thành do “Quân Đồng minh núi Sư Tử” xuống tay. Một nhóm người khác đánh lén doanh trại của “Chiến sĩ sương đỏ”, tạo thành mấy vụ thương vong.
Trong một đêm đó, bọn họ quậy cho ba nhóm buôn lậu có thế lực lớn nhất không được an bình. Bọn họ hy vọng nhìn thấy kết quả là Kẻ cầu nguyện và Chiến sĩ sương đỏ liên hợp lại đối phó Quân Đồng minh tương đối cường đại, nhưng nếu không thể như bọn họ mong muốn cũng không sao. Với chuyện xảy ra đêm nay bọn chúng tuyệt sẽ không thể giải quyết trong hoà bình, xung đột là không thể tránh được. Cho dù ba bên bọn chúng xảy ra xung đột như thế nào, Quân Đồng minh cũng không có khả năng không đếm xỉa đến. Chỉ cần để Quân Đồng minh ốc còn không mang nổi mình ốc là bọn họ có thể nhân cơ hội tập kích rạp chiếu phim.
Quả nhiên, trời còn chưa sáng, phụ cận núi Sư Tử đã không ngừng có quân vũ trang và xe thiết giáp khai hoả. Từ trong rạp chiếu phim cũng có một đội quân xông ra, nhân số khoảng trên dưới 200 người, phỏng chừng được phái đi để ứng phó với phiền phức của chúng.
Đến buổi chiều, lại có một đội quân bị điều ra, nhân số cũng vẫn là trên dưới 200.
Nhưng thế này còn chưa đủ, họ tin rằng trong rạp chiếu phim nhất định còn có rất nhiều quân Đồng minh đang chiếm đóng, chỉ là bọn chúng đã dùng bê tông cốt thép dựng lên một công sự phòng ngự hơn mười mét, có thể nói rằng đây là một đội quân đã được huấn luyện quân sự mà không phải một đám ô hợp.
Sau khi Quân Đồng minh điều một số đông người ra khỏi rạp chiếu phim, lực phòng ngự trong rạp giảm xuống. Vào ban đêm Thẩm Trường Trạch và Thiện Minh quyết định cùng nhau lẻn vào rạp chiếu phim, mục đích là bố trí camera theo dõi vào các vị trí kín đáo để ghi lại quy luật tuần tra, đổi gác trong công sự phòng ngự, hơn nữa miêu tả một chính xác nhất bố cục rạp chiếu phim.
Hai người mang theo những trang bị tất yếu, trang phục gọn nhẹ ra trận, thừa dịp ban đêm xuống núi, đi tới rạp chiếu phim.
Khi tới gần rạp chiếu phim, tại đài quan sát của công sự phòng ngự cao mười mét dựng bốn phía quanh rạp, đèn pha sáng rực quét qua lại 360 độ luân phiên, trên đài có vệ binh gác đêm, tình hình này cũng không khác canh gác ngục giam là bao.
Từ lúc bọn họ ở doanh trại cũng đã dùng kính viễn vọng quan sát, ghi lại quy luật đèn pha luân phiên quét qua, mỗi lần đèn pha thứ nhất chuyển hướng phía trước 120 độ và đèn pha thứ hai chuyển xuống phía dưới 160 độ, giữa chúng sẽ xuất hiện 4 giây góc chết. Góc chết này sẽ lại xuất hiện khi tới gần tường cách hai mươi lăm mét, lặp lại tuần hoàn, cho đến khi hai cái đèn pha một lần nữa xoay tròn. Chỉ cần bọn họ có thể mỗi lần đều chạy xong khoảng cách hai mươi lăm mét trong vòng 4 giây, sau ba lượt họ sẽ tới được phía dưới tường thành. Nếu nắm thời gian tốt, bọn họ có thể nhảy qua bức tường cao hai mét dưới tình huống không bị bất kì kẻ nào phát hiện, xâm nhập vào rạp chiếu phim.
Lý luận tuy là như thế, nhưng một người bình thường làm sao có thể chạy xong hai mươi lăm mét trong vòng 4 giây. Hơn nữa nếu liên tục chạy ba lần hai mươi lăm mét, có lẽ may ra vô địch chạy nhanh còn có thể khiêu chiến, dù sao Thiện Minh biết là mình chắc chắn không được. Chẳng qua có Thẩm Trường Trạch ở đây, chút chướng ngại này hắn cũng không để vào mắt.
Hai người bò sát đất đi tới, bóng tối sa mạc làm hành động của họ tạm thời không bị bất cứ ai phát hiện, luồng sáng đèn pha ở phía xa chỉ có thể bắn ra hơn hai trăm mét, sau đó thì bị bóng đêm nuốt sống.
Bọn họ đi đến vị trí thích hợp, dùng kính ngắm ban đêm quan sát bức tường phía bắc rạp chiếu phim mà họ chọn lựa một chút. Lính tuần tra sẽ xuất hiện vào một phút sau, hai mươi bốn giây sau bọn họ liền chạy tới phía trước. Cơ hội chỉ có một lần, bằng không bọn họ phải đợi nửa giờ sau ba lính gác tiếp theo thay ca.
Thẩm Trường Trạch bắt lấy tay Thiện Minh, “Ba, không được ngã sấp xuống.”
Thiện Minh sờ sờ mũi, trong mắt thoáng hiện một tia kích thích và hưng phấn, “Sao có thể chứ.”
Hai người ngồi dậy, làm tư thế chuẩn bị chạy. Sau đó Thẩm Trường Trạch cong người lên, hai người chậm rãi đứng lên. Đồng hồ bấm giây đã sẵn sàng, hai người nhìn nhau, co chân chạy như điên. Có Thẩm Trường Trạch kéo Thiện Minh chạy, Thiện Minh cảm thấy từ trước tới giờ mình chưa từng chạy trốn nhanh như vậy, thậm chí có chút không theo kịp bước chân Thẩm Trường Trạch. Hắn cắn chặt khớp hàm, làm cho mỗi bước chạy đều kiên định, nếu không một khi có một bước không theo kịp, hai người đều sẽ ngã sấp xuống, chuyện như vậy không phải nói giỡn, chỉ có thể chạy trốn sang hướng ngược lại, nhưng lại bại lộ hành tung của mọi người.
Thiện Minh tuyệt đối sẽ không cho phép mình làm ra chuyện ngu xuẩn này.
Trong mười hai giây ngắn ngủi, hắn cảm giác trái tim mình muốn nhảy ra ngoài. Rốt cuộc, bọn họ dưới tình huống chưa bị phát hiện đã chạy tới phía dưới tường thành. Hai người đi lên men theo tường đá thô ráp, nhảy qua tường thành với tốc độ nhanh nhất, khi lưng bọn hắn dán tường thành rơi xuống đất, ẩn ẩn nghe được từ phía một mặt khác của tường thành tiếng mũi thép của giày lục quân đá trúng tảng đá.
Thời gian vừa đúng lúc!
Hai người thở phì phò, quay đầu nhìn đối phương, nhìn nhau cười.
Bọn họ kiểm tra trang bị trên người một chút, cùng nhau xuống dốc, sau đó liền lặng yên không một tiếng động ẩn mình vào rạp chiếu phim.
Nghe nói rạp chiếu phim này từng quay phim về câu chuyện tình yêu lấy bối cảnh Thế chiến 2, vì thế chủ đề của rạp chiếu phim là một thị trấn nhỏ của Ba Lan vừa mới bị lửa đạn oanh tạc*. Tất cả các kiến trúc đều mang đậm phong cách châu Âu, kiến trúc cao nhất trong rạp là gác chuông trên đỉnh giáo đường, là vùng giao tranh của tay súng bắn tỉa. Tiếp theo là một toà nhà hành chính bị tạc rớt một nửa, toà nhà hành chính này theo kết cấu mà nói thì dễ thủ khó công, ngược lại là chỗ ẩn nấp cực kì thích hợp.
*Trong QT là điện ảnh thành, ta nghĩ là chỉ một con phố chuyên dùng để quay phim, dựng bối cảnh như thật, kết hợp với cả rạp chiếu phim, nhưng ta bí không biết dùng từ gì cho hợp lý nên đành để là rạp chiếu phim, mọi người cứ biết là vậy nha.
Trong rạp chiếu phim rất hỗn độn, nơi nơi đều là những vật rách nát hư hại, góc có thể giấu người có ở khắp nơi, cũng không biết là lúc trước thiết kế đã như thế hay là về sau được chiến tranh ở Sierra Leone “tân trang” thêm. Tóm lại cảnh tượng nơi này toàn bộ đều là rách nát thê lương thời hậu chiến, Thẩm Trường Trạch và Thiện Minh ở bên trong như cá gặp nước, vài lần đụng tới lính gác đều có thể tìm được vị trí giấu mình rất tốt.
Tuy nhiên bọn họ cũng cảm thấy sầu lo, chỗ này giấu người tốt như vậy, đến lúc đó khó khăn khi tìm Đường Tịnh Chi chắc chắn cũng rất lớn. Ai biết trong rạp chiếu phim chiếm mấy trăm mẫu Anh này cất giấu bao nhiêu huyền cơ, bọn họ phải nghĩ cách xác định vị trí của Đường Tịnh Chi trước rồi mới được hành động, nếu không khẳng định sẽ lại để hắn chuồn mất.
Hai người tiến tới toà nhà hành chính, bò lên trên cao, đặt camera vào vị trí có thể nhìn xuống ngã tư ở phía trước toà nhà, một người trang bị, một người canh chừng.
Thiện Minh vừa mới ổn định, Thẩm Trường Trạch đã túm lấy cánh tay hắn, làm một động tác giữ yên lặng, Thiện Minh vểnh tai vừa nghe, có người lên đây.
Những người này đều đang tuần tra ở bên ngã tư, sao tự nhiên lại chạy đến chỗ này. Toà nhà này rách tung toé, có vài chỗ thép thò cả ra ngoài, trên đỉnh cũng khắp nơi là hư hại, nhìn vô cùng không an toàn, trần nhà giống như lúc nào cũng có thể rơi xuống, sao lính gác lại muốn vào đây? Chẳng lẽ bọn họ bị phát hiện ?
Tiếng bước chân hướng về phía tầng bọn họ đang đứng, cầu thang chỉ có một, muốn chạy đã không kịp, bọn họ chỉ có thể trốn vào một góc hẻo lánh tối tăm, nhìn xem đối phương muốn làm gì.
Thẩm Trường Trạch hướng hắn làm một động tác biểu hiện là long huyết nhân mà bọn họ mới nghĩ ra, sau đó làm động tác cắt cổ. Thiện Minh hiểu được ý của y, nếu đi lên là long huyết nhân thì phải mau chóng giết, bởi vì nhất định long huyết nhân sẽ ngửi được mùi của Thẩm Trường Trạch.
Tiếng bước chân một trước một sau đi vào, nhưng bọn họ lại nghe được giọng một người phụ nữ, “Nơi này quá tối, thật đáng sợ.” Thanh âm đúng là đang làm nũng.
Một giọng nam cười hì hì nói, “Nơi này là chỗ tốt nhất đấy em yêu.”
Nói xong hai người bắt đầu hôn nhau.
Chuyện này làm Thẩm Trường Trạch và Thiện Minh buồn bực muốn chết, đây đúng là một đôi nam nữ đến đánh dã chiến, nhưng mà sao ở chỗ này lại có thể có phụ nữ?
Đôi dã uyên ương này nhanh chóng trở nên nồng nhiệt, thanh âm trở nên càng lúc càng khó nghe, nếu bọn họ biết trong bóng đêm chỉ cách bảy tám mét có hai người đang nhìn mình, không biết có thể sợ tới mức cả đời lãnh cảm không nữa.
Thẩm Trường Trạch rất chán ghét cau mày, Thiện Minh thì lại nghe được mùi ngon. Mặc dù Internet đã rất phát triển, không cần tốn một đồng tiền nào cũng có thể xem đủ các thể loại phụ nữ trần truồng, nhưng cánh đàn ông vẫn như cũ vì rình coi mà hưng phấn không thôi. Khoái cảm do sự kích thích và dục vọng nhìn trộm được thỏa mãn không phải thứ mà hành vi *** trực quan có thể cung cấp được, trong vấn đề này Thiện Minh cũng chỉ là một người đàn ông bình thưởng. Tuy nhiên điểm khác biệt duy nhất của hắn là cho dù nghe đến hưng phấn nhưng hắn cũng không thả lỏng cảnh giác, hắn biết mình còn đang ở doanh trại địch, vì thế cho dù bốn phía tối tăm đến mức giơ tay không thấy năm ngón, hắn lại vẫn như cũ có thể cảm giác được Thẩm Trường Trạch đang dùng ánh mắt bất mãn nhìn mình.
Hắn biết Thẩm Trường Trạch nhìn thấy hắn, ai bảo mắt hắn là của con người mà đối phương là quái vật chứ.
Thiện Minh tiến sát đến gần mặt hắn, trong bóng đêm cuối cùng hắn cũng có thể nhìn thấy ánh mắt Thẩm Trường Trạch, vì thế hắn trừng mắt liếc Thẩm Trường Trạch một cái, tức y quản quá nhiều.
Thẩm Trường Trạch giận dữ, Thiện Minh thế mà lại cảm thấy hứng thú vì một đôi dã uyên ương như thế làm y cảm thấy lòng tự trọng bị nhục nhã. Người sống to đùng như y đang ở ngay bên cạnh, Thiện Minh lại dám đi YY một người phụ nữ. Chỉ mới nghe tiếng thôi mà mắt Thiện Minh liền sáng rực, nếu có thể nhìn thấy được, không chừng Thiện Minh còn vì tình cảnh *** đãng kia mà có phản ứng. Chỉ cần nghĩ đến việc Thiện Minh sẽ vì người khác mà cứng rắn, Thẩm Trường Trạch đã muốn bóp chết đôi dã uyên ương kia, hoặc là bóp chết Thiện Minh.
Y nắm lấy cằm Thiện Minh, ngăn chặn bờ môi của hắn, sau đó cố ý cắn một ngụm vào cánh môi dưới mềm mại của hắn.
Lúc này Thiện Minh không tiện đánh y, cũng không dám có động tác quá lớn, phản kháng có thể làm ra chính là cắn lại một miếng.
Nụ hôn lẫn với mùi máu tươi giằng co hơn nửa phút, Thẩm Trường Trạch mới bực mình không ngớt mà buông tha hắn.
Lúc này, đôi dã uyên ương kia cũng làm xong rồi, người đàn ông kia đúng là một tay súng, nhưng điều đó cũng không làm giảm sự ái mộ của người phụ nữ đối với hắn.
Từ câu chuyện của hai người, bọn họ biết được những tin tức như sau: Một, cô nàng này là người tình của cha gã kia, hai, cha gã đó là nhân vật trọng yếu của Quân Đồng minh, ba, nhân vật trọng yếu này ở ngay trong rạp chiếu phim, hơn nữa còn đang ở cùng “một đám người phương Đông”, rất rõ ràng, là bọn Đường Tịnh Chi.
Tin tức này cực kì có giá trị, nhân vật trọng yếu của Quân Đồng minh ở ngay trong rạp chiếu phim, bọn họ lại có thêm rất nhiều cách có thể làm được.
Đôi dã uyên ương trước sau tốn mất bốn mươi phút, sau đó đồng thời rời đi.
Hai người nghẹn hồi lâu không dám thở mạnh, không dám cử động thân thể, bọn họ vừa đi, hai người đều ngồi bệt xuống đất.
Thẩm Trường Trạch liền bổ nhào lên người Thiện Minh, nghiến răng nghiến lợi nói, “Ba còn nhớ rõ chúng ta đang chấp hành nhiệm vụ sao, vậy mà ba dám nghe hai người kia làm tình đến hưng phấn như vậy?!”
Thế mà Thiện Minh còn cười liếm liếm môi, trả lời một câu, “Trên chiến trường của kẻ địch còn có thể hưởng thụ được loại giải trí này là cỡ nào khó có được, tiếng của ả đàn bà kia nghe cũng thật *** đãng, không biết bộ dạng thế nào……”
Cơn giận của Thẩm Trường Trạch bốc lên đầu, vung tay cho hắn một cái tát.
Thiện Minh sửng sốt, lập tức xù lông, “Con mẹ mi, muốn chết sao!” Tuy rằng phẫn nộ, hắn cũng cực lực đè thấp thanh âm.
Không nghĩ tới lần này Thẩm Trường Trạch cũng không tiếp tục công kích, ngược lại đứng lên đi xuống tầng dưới.
Thiện Minh còn tưởng rằng Thẩm Trường Trạch nhất định sẽ nhào tới cắn, không ngờ chỉ một cái tát liền xong việc rồi, hắn cũng đã chuẩn bị tốt để đánh nhau rồi đấy chứ. Vì thế hắn cũng đứng dậy đi theo.
Thẩm Trường Trạch tiếp tục bố trí vài camera cuối cùng lên mấy công trình, suốt thời gian đó y không nói câu nào với Thiện Minh nữa.
Y không nói lời nào, Thiện Minh tự nhiên cũng không có gì muốn nói với y, hai người trầm mặc bố trí tốt camera, sau đó từ một mặt khác của rạp chiếu phim chạy ra ngoài, đi đường vòng về doanh trại.
Khi Thẩm Trường Trạch không hề nhìn hắn cái nào, đi vào lều trại báo cáo tình hình với những người khác, Thiện Minh lấy tình thương ít xíu của mình ra nghiêm túc suy nghĩ, biết con hắn giận rồi.