Bạn đang xem truyện online miễn phí Chương 14 tại dua leo tr
Edit: Qing Yun
Hai cô gái đi ra khỏi cửa hàng tiện lợi, vừa đi vừa lẩm bẩm gì đó, bước ra ngoài rồi còn không quên quay lại trừng mắt nhìn Đinh Cửu Cửu vài cái.
Đinh Cửu Cửu cảm thấy tâm tình thật phức tạp.
Càng phức tạp hơn là bà chủ cửa hàng tiện lợi đứng bên cạnh, nhìn cô chằm chằm với ánh mắt xem diễn, chỉ thiếu một túi hạt dưa nữa là đủ.
…Cũng đúng, đem một cửa hàng tiện lợi ở vùng núi thành rạp chiếu phim quốc gia, nói diễn liền diễn, những vị khách thế này có lẽ không nhiều lắm.
Mất mặt.
Đinh Cửu Cửu thở dài trong lòng, lại cảm thấy vẫn còn may mắn vì được trả lại mì gói vị nấm như ý nguyện.
Đinh Cửu Cửu đang rối rắm thì đầu sỏ gây tội vừa bị cô đẩy ra đột nhiên sát lại gần.
“Vợ, chọn giúp tôi một cái.”
Đinh Cửu Cửu: “…….”
Kêu cũng thật thuận miệng… Người này diễn đến nghiện rồi à.
Cứ việc rất muốn đá anh ra ngoài, nhưng dưới ánh mắt xem diễn của chủ cửa hàng, Đinh Cửu Cửu vẫn cố nhịn xuống.
“….Anh muốn ăn vị gì?”
“Có gì khác nhau sao?”
Đinh Cửu Cửu duỗi tay chỉ một loạt—-
“Trêи này viết rồi còn gì. Vị bò kho, thịt bò cay, gà nấm hương, tôm tươi cá mực, cà chua trứng gà, mì nước thịt kho…”
Còn định chỉ tiếp hàng phía dưới, đột nhiên ngón tay bị nắm kéo về gói mì phía trước.
“….Cái này đọc là gì?” Thanh âm bên tai không hiểu sao nhuốm đầy ý cười.
Đinh Cửu Cửu khó hiểu nhìn lướt qua hộp mì tôm màu xanh biển, “Cái này? Tôm tươi cá cực, lúc trước tôi rất thích ăn, bây giờ cảm thấy vị quá nhạt…”
Lúc này Hàn Thời rốt cuộc không nhịn được nữa, anh cười ra tiếng—-
“Hai chữ này không phải cá bản sao?”
(Chữ gốc là 鱼板, nhưng Đinh Cửu Cửu nhầm với 鱼极,)
Đinh Cửu Cửu: “????”
…..
Thẳng đến khi ôm bánh mì lên xe, sắc mặt Đinh Cửu Cửu vẫn trầm trọng như cũ.
Cô giống như đi vào trạng thái mộng du khiến Hàn Thời buồn cười, “Chỉ nhận sai một chữ thôi mà, đả kϊƈɦ lớn như vậy sao?”
“….” Đinh Cửu Cửu ngẩng đầu nhìn anh, “Tôi đọc tôm tươi cá cực mười năm, anh nói đả kϊƈɦ lớn hay không lớn?”
“Xin lỗi.” Hàn Thời bật cười, “Xem ra tôi không nên nói cho cô.”
“…………”
Đinh Cửu Cửu thống khổ xoay đầu đi.
Bảo vệ ngồi trêи ghế lái, nghe họ nói chuyện thì không hiểu ra sao, chỉ là anh ta nhìn thấy Tiểu Hàn tổng nguyên vẹn trở về xe thì trái tim treo trêи cao có thể yên tâm hạ xuống rồi.
Hôm qua Hàn Thời nói chuyện cười làm anh ta không dám ra khỏi xe, bảo vệ đang do dự có nên chào thiếu phu nhân, sau đó xin người ta cho mình một phần ăn sáng hay không thì phía sau đột nhiên có giọng nói vang lên—
“Phần này cho anh.”
Bảo vệ quay đầu lại, cô gái đứng ở phía sau cầm bánh mì và một bình nước trong tay, đưa đến trước mặt anh ta.
Anh ngẩn người mấy giây mới vội vàng nhận đồ.
“A… Cảm ơn.”
Cô đang muốn quay trở về chỗ ngồi, nghe thấy anh ta nói vậy thì ngẩng đầu mỉm cười, lúm đồng tiền trêи má nở rộ.
“Không cần khách khí, hôm qua anh vất vả rồi.”
“………….”
Bảo vệ nghẹn nửa ngày, chưa nói cái gì, chỉ rầu rĩ quay khuôn mặt ngăm đen vì ngại ngùng mà hồng lên.
Kết quả vừa quay đầu liền nhìn thấy Tiểu Hàn tổng của bọn họ ôm cánh tay đứng dựa vào đuôi xe, nhẹ híp mắt, nhìn anh ta với ánh mắt lạnh lùng.
Nói chính xác hơn là nhìn nước và bánh mì trong tay anh ta.
“……..” Bảo vệ làm bộ không thấy gì cả, yên lặng quay đầu, mở bình nước trong tay uống một ngụm.
Sau đó, Đinh Cửu Cửu vừa trở về chỗ ngồi của mình liền nghe thấy người ngồi bên cạnh nghiêng mặt đi.
“Vợ.”
“Tôi cũng muốn.”
Đinh Cửu Cửu: “………………..”
“Phụt—- khụ khụ khụ khụ khụ……”
Bảo vệ giật mình sặc một cái rồi ho sặc sụa, một bên ho đến tâm tê phế liệt, một bên khϊế͙p͙ sợ nhìn hai người qua gương chiếu hậu.
—
Anh ta hiểu nhiên không hiểu, mới chỉ xuống xe một hồi thôi, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra mới có thể khiến cho Tiểu Hàn tổng xưng hô như vậy.
Đinh Cửu Cửu không thể nhịn được nữa, liếc mắt sang hướng khác không để ý tới người nọ, chỉ cắn từng chữ qua kẽ răng: “….Anh cút đi.”
Hiển nhiên cô không biết mắng người, nói ba từ này ra cũng rất không tự nhiên.
Lại lần nữa thu được một phản ứng mới của cô, Hàn Thời cười nhẹ, rốt cuộc không trêu đùa cô nữa.
…
Dùng xong bữa sáng, xe Cayenne tiếp tục lên đường. Đinh Cửu Cửu trả lời tin nhắn do Kiều Loan và Lư Bình Hạo gửi đến, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Bởi vì đêm trước mưa to, hôm nay không có chiếc xe nào vào núi. Đi theo đường núi hai ba tiếng đồng hồ, Đinh Cửu Cửu chỉ nhìn thấy một vài xe khác đi ngang qua.
Dù núi Thiên Sơn có đẹp thế nào thì nhìn liên tục hai giờ cũng không khỏi làm thẩm mỹ của người mệt nhọc; xác định không còn phản ứng cao nguyên, Đinh Cửu Cửu dựa vào ghế mơ màng ngủ.
Thẳng đến khoảng nửa giờ sau, xe đi khỏi quốc lộ một đoạn đường, một tiếng nổ vang lên.
Đinh Cửu Cửu giật mình tỉnh giấc, cô ngồi thẳng dậy—
“Tiếng gì thế?”
Bảo vệ nhíu mày, “Hình như là sét đánh, xem ra cơn mưa hôm qua vẫn chưa hết.”
Trời xanh trong, vạn dặm không mây.
—
Thời tiết như vậy, khả năng sét đánh thấp đến mức nào?
“….Dừng xe!”
Sắc mặt cô đột nhiên trắng xanh, không nhịn được mà hô lên.
Bảo vệ sửng sốt, liếc nhìn người phía sau qua gương chiếu hậu.
Lần đầu tiên Hàn Thời thấy cô phản ứng lớn như vậy, anh chỉ hơi chần chờ vài giây rồi mở miệng nói: “Nghe cô ấy, bật đèn báo hiệu, dừng ở rìa đường đi.”
Nói xong, anh nhìn cô, chậm rãi hỏi: “Làm sao vậy, có chỗ nào không phải sao?”
“Không phải… Xuống xe, xuống xe trước đã.”
Không cho Hàn Thời và bảo vệ có cơ hội cự tuyệt, Đinh Cửu Cửu mở cửa xe nhảy xuống.
Hàn Thời không chút do dự, đứng dậy đi theo.
Anh nhíu mày, nhìn sắc mặt tái nhợt của cô. Mà phía sau anh, bảo vệ cũng nhìn cô với ánh mắt nghi hoặc.
“……”
Đinh Cửu Cửu hít một hơi thật sâu, cố gắp ép hơi thở kịch liệt bình thường trở lại.
“Vừa nãy có thể không phải là sét đánh, là tiếng núi lở, nơi này là khe, tình hình giao thông phía trước không biết đã thành thế nào rồi, nếu tùy tiện đi tiếp…”
Đinh Cửu Cửu đột nhiên ngẩng đầu–
Ở trước họ mấy chục mét, sườn núi chênh vênh sát mặt đường, đất đá lởm chởm đột nhiên sụp xuống— ngay sau tiếng vang lớn kia, bụi đất cuộn lên bao trùm một khoảng không, vô số cây rừng và đá lớn trút xuống che kín toàn bộ con đường.
Ở thành phố An chưa bao giờ gặp cảnh tượng như ngày tận thế như vậy, ba người đều ngây ngốc tại chỗ.
Đinh Cửu Cửu là người hồi thần đầu tiên, cô kéo tay Hàn Thời theo bản năng, đồng thời hét to với bảo vệ đứng phía sau—
“……Chạy!!”
Giọng nói lạc đi, cô đã giữ chặt tay Hàn Thời chạy theo hướng vuông góc với hướng lăn của đá—
Bên tai là tiếng thổi vù vù, phía sau núi lở từng mảng lớn.
Thẳng đến rất nhiều năm sau Hàn Thời vẫn không quên được cảnh tượng này.
Cô gái xinh xắn vẫn luôn bị anh trêu là “Chú lùn nhỏ”, đây là lần đầu tiên trong đời — anh được một người dùng hết toàn lực nắm chặt tay.
Gió thổi tóc cô tung bay, đưa tiếng thở dốc dồn dập của cô đến bên tai anh…
Phía sau là địa ngục, là trời sụp đất nứt.
Mà phía trước, có một người nắm chặt tay một người… Đến cuối cùng cũng không buông tay.
……
Chờ đến khi chạy đến nơi cao hơn, nhìn sườn núi bình ổn trở lại, chân Đinh Cửu Cửu mềm nhũn, cô ngồi bệt xuống đất.
Trong cổ họng đều là mùi máu tươi, hô hấp đều như tiếng đàn cũ nát.
Cơ bắp đau xót như kháng nghị, Đinh Cửu Cửu muốn nằm bẹp xuống mà không mang hình tượng.
Thử độ cứng của nền đất, Đinh Cửu Cửu từ bỏ ý tưởng này—
Thật là cộm đến hoảng.
Vì thế cô thở dài một hơi, cánh tay chống lên nền đá phía sau, ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời– cảm giác sống sót sau tai nạn được cảm nhận chân thật rõ ràng.
“…….Sống sót rồi.”
Bảo vệ nghĩ lại mà sợ, anh ta nhìn thoáng qua vị trí ba người đang đứng, đường đi đã bị đất đá lấp kín hoàn toàn.
“… Chuyện này ít nhiều nhờ có Đinh tiểu thư.”
Bảo vệ nghiêm túc cúi người trước Đinh Cửu Cửu.
Đinh Cửu Cửu vội vẫy tay, “Anh khách khí rồi.”
Bảo vệ kiên trì làm xong cái cúi người này, mà Đinh Cửu Cửu ngồi bệt trêи đất xác thật không có sức lực ngăn cản, chỉ có thể cười khổ tiếp nhận.
Nói cảm ơn xong, bào vệ nhìn về phía Hàn Thời đứng cách đó không xa–
“Tiểu Hàn tổng, tôi đi gọi cứu viện.”
“…Ừ.” Hàn Thời hoàn hồn, “Chú ý an toàn.”
“Được, cậu yên tâm.”
Sau khi bảo vệ rời đi, Hàn Thời chuyển ánh mắt phức tạp lên người cô gái đứng bên cạnh.
Không đợi anh mở miệng, ánh mắt cô đã lạc đến đây trước một bước, cộng thêm cảm xúc sau khi hoạn nạn xảy ra, ý cười đong đầy trong đôi mắt hạnh xinh đẹp.
“Tiểu Hàn tổng, anh sẽ không muốn khom lưng với tôi chứ?”
Lần đầu tiên nghe thấy cô gọi mình như vậy, ánh mắt Hàn Thời khẽ động, giây lát sau anh cong khóe môi.
“Đại ân không lời nào cảm tạ hết được.”
Dừng lại một chút, người nọ lại tiếp tục với giọng điệu chây lười—
“Không bằng tôi lấy thân báo đáp có được không, lãnh đạo?”
Người đang thảnh thơi phơi nắng đột nhiên cứng đờ lại.
Qua vài giây, cô chậm chạp quay đầu, ngữ khí cảm khái nói:
“Người này, sao anh luôn thích lấy oán trả ơn như vậy?”
Hàn Thời: “……..”