Bạn đang xem truyện online miễn phí Chương 7 tại dua leo tr
Lam Hạ trở về phòng, ngồi trên giường ngây ngốc hồi lâu mới đi thay một chiếc đầm ngủ mát mẻ hơn để được thoải mái. Mở tủ quần áo to lớn, Lam Hạ đưa tay lựa lấy chiếc đầm hai dây màu đen bằng vải nhung mát lạnh, phía trước ngực được may bằng lớp ren hoa cùng màu.
Mặc vào chiếc đầm ngủ, làn da trắng ngần như tuyết của cô càng thêm nổi bật trên nền đen quyến rũ. Ngồi xuống bàn trang điểm, cô nhẹ nhàng làm các thao tác chăm sóc da mặt mỗi tối trước khi ngủ. Thoa một ít dưỡng chất cho da đủ nước, các ngón tay thuần thục mát xa lên các phần cơ mặt dễ động nếp gấp.
Phái đẹp ở đời ai mà không sợ già, Lam Hạ cô đây tuy chỉ mới mười lăm nhưng cũng đã sớm nhận thức được thời gian là thứ đáng sợ nhất đối với phái nữ. Tuy là da dẻ của cô trắng đẹp hơn người, lại căng mịn vô cùng không chút tì vết. Nhưng không phải vì vậy mà cô lại không quan tâm chăm sóc chúng.
Khi còn đang cầm tuýp kem dưỡng da tay lên tính thoa một chút, thì bất chợt một cơn sấm nổ vang lên chói tai. Lam Hạ hoảng hốt đến làm rơi luôn cả thứ mình đang cầm. Tuýp kem rơi xuống nền nhà, bị văng ra một ít.
Lam Hạ tự dưng thấy hoảng loạn khó hiểu, cô nhìn ra phía cửa kính, sấm chớp cứ liên tục chớp rồi lại tắt. Hai mắt cô căng ra không động, mồ hôi trên trán tự nhiên tuôn lấm tấm.
Lam Hạ cô đây ngoài sợ cha nuôi của mình ra, thì thứ mà cô sợ nhất, ám ảnh nhất đo chính là sấm sét. Cô không rõ nó là do thói quen bẩm sinh hay là do ảnh hưởng của một sự việc kinh hoàng nào đó đã tác động đến tiềm thức của cô. Khiến cô chỉ cần nhìn thấy sấm chớp là đã vô thức sợ đến tay chân run cằm cặp.
Cô ngồi đó, giương đôi mắt to tròn sợ sệt nhìn đăm đăm về phía cửa kính. Những lần sấm chớp nhoáng vụt sáng rồi tắt làm nhịp tim của cô tăng nhanh không kiểm soát. Trong tâm thức cô dâng lên một nỗi sợ không tên vô hình. Mãi đến khi một lần sấm nổ lên vang rền cả màng nhĩ, Lam Hạ mới giật mình đứng bật dậy khỏi ghế, chạy bừa khỏi phòng mà mếu máo.
Ngạo Lăng Cẩn lúc này đang nằm trên giường thong thả đọc sách, thói quen từ nhỏ của anh trước khi chìm vào giấc ngủ. Bỗng dưng tiếng đập cửa vang lên “Rầm Rầm”, làm anh ngạc nhiên hỏi: “Là ai?”
“Cha nuôi, là con…” giọng Lam Hạ như muốn lệch hẳn đi. Ngạo Lăng Cẩn không bước xuống giường, vẫn lạnh nhạt lên tiếng: “Đã trễ rồi, có việc gì để mai hẳn nói. Về phòng đi…”
Nhưng trái lại, anh càng đuổi thì người bên ngoài càng như quýnh quáng hơn mà liên tục đập cửa. Khi vài cơn sấm nổ nữa lần lượt cất lên, Lam Hạ sợ đến phát khóc mà kêu gào: “Cha nuôi, con sợ lắm, làm ơn đi….”
Đầu lông mày Ngạo Lăng Cẩn thoáng nhíu lại, nghe qua giọng điệu của Lam Hạ anh biết rõ ràng cô không có ý đùa giỡn. Gấp quyển sách trên tay đặt lên bàn, anh bước xuống đi đến phía cửa.
Đưa tay mở cửa, đập ngay vào mắt anh là gương mặt lấm lem nước mắt của cô con gái nhỏ. Ngạo Lăng Cẩn hơi thắc mắc nên hỏi: “Có chuyện gì?”
Lam Hạ không nói không rằng, cô chui qua cánh tay đang tì lên ngạnh cửa của Ngạo Lăng Cẩn mà chui tọt vào trong phòng làm anh sững sốt mà quát: “Con làm cái quái gì thế hả? Ra khỏi phòng ta ngay…”
“Cha nuôi…con không muốn ở một mình. Con thực sự sợ lắm…” Lam Hạ khóc nghẹn cố nài nỉ. Hai cánh tay để trước ngực cấu chặt lấy bắp tay đến hằn lên từng dấu.
Ngạo Lăng Cẩn khó chịu nhìn cô, mà bộ dạng lúc này của cô càng làm anh thêm nổi nóng. Đầm ngủ mỏng manh gợi cảm, những mảng da thịt mướt mát trắng ngần cứ thế lồ lộ ra ngay trước mắt anh. Đôi chân ngọc thon gọn thẳng tấp không một vết sẹo được phô bày như thể cho người đối diện chiêm ngưỡng.
Là do Lam Hạ quá ngây thơ, vô tư không hiểu. Bản thân cô tuy chỉ mười lăm nhưng đã phát triển hoàn thiện về mọi mặt. Thậm chí còn đẫy đà hơn cả những người khác.
Yết hầu Ngạo Lăng Cẩn vô thức trượt xuống, anh một mạch đi thẳng đến giường nằm xuống, kéo chăn đắp lên người, xoay lưng về phía Lam Hạ lạnh nhạt nói: “Ta nói lại lần nữa, mau cút khỏi phòng ngay lập tức…”
Lam Hạ đứng đó run rẫy, cô vô tình nhìn ra nơi cửa sổ, phía sau bức rèm màu xám tro được rủ xuống thoáng lấp ló những vầng sáng đáng sợ của tia sét. Cô liều mạng nhắm mắt nhảy tọt lên giường của Ngạo Lăng Cẩn, bạo gan giật luôn tấm chăn bông của anh mà cuộn tròn.
“Con bé này, ta đã bảo cút ngay khỏi phòng mà con còn dám cãi lệnh. Có tin ta dạy dỗ lại con không?” Ngạo Lăng Cẩn đanh mặt lớn giọng nạt nộ. Khí sắc như tối đi vài phần vì có kẻ to gan dám chiếm tiện nghi của mình một cách trắng trợn.
Lam Hạ vẫn cứng đầu ẩn mình dưới cái chăn bông của cha nuôi mà van xin: “Con xin cha đừng đuổi con đi, con sợ…thực sự sợ lắm….”
“Sợ!?” Ngạo Lăng Cẩn cao giọng, anh đưa tay mạnh bạo giật mạnh chiếc chăn bông ra một chút, Lam Hạ giương mắt đáng thương nhìn anh, nơi khoé mắt ướt đẫm không ngừng tuôn ra những giọt lệ trong suốt như pha lê.
Khi Ngạo Lăng Cẩn vừa tính đưa chân đẩy cô gái ngang bướng kia lọt khỏi giường, thì vô tình một cơn sấm chớp nổ lên vô cùng lớn. Lam Hạ chỉ “Á” lên một cách hoảng loạn tột độ rồi chui tọt vào chăn bông.
Ngạo Lăng Cẩn nhìn cô run cằm cặp, lại không ngừng khóc lóc thảm thương. Anh nhìn ra cửa sổ, khi sấm chớp sáng lên rồi tắt liên tục ẩn hiện, anh mới hiểu ra điều mà Lam Hạ đang sợ là gì.
Ngồi ngã lưng ra thành giường, anh thấp giọng hỏi: “Sợ sấm sao chứ?”
Lam Hạ nghe thấy âm sắc của cha nuôi đã đỡ nguôi giận, cô ló đầu khỏi chăn, dụi dụi gương mặt lấm lem nước mắt của mình vào cái gối dưới mặt mà nói: “Con rất sợ sấm, rất rất sợ….”
Ngạo Lăng Cẩn nhíu mày, trầm giọng khó chịu: “Đừng làm bẩn giường của ta, nếu không ta tống khứ con văng khỏi đây ngay lập tức…”
“Con xin lỗi, con biết thưa cha..” Lam Hạ nín khóc cố gắng đáp một cách bình tĩnh.
Lúc này, Lam Hạ nhìn thấy quyển sách trên bàn cạnh bên, cô mới tò mò hỏi: “Cha cũng thích đọc sách của Mark Twain sao ạ?”
“Có vấn đề gì?” Ngạo Lăng Cẩn ngồi đọc một quyển sách khác thờ ơ hỏi. Lam Hạ dần thoải mái hơn, cô chui cao ra khỏi chăn bông một chút, cầm lấy quyển sách đó của cha nuôi mà nói: “Cha con chúng ta giống nhau nhỉ? Con cũng rất thích những tác phẩm của Mark Twain….”
Câu nói vô ý của Lam Hạ làm Ngạo Lăng Cẩn khó chịu thật sự, việc bản thân anh bị so sánh với con gái của kẻ thù là điều anh không hề muốn. Vậy mà bây giờ anh lại bị chính miệng con gái của kẻ thù nói thế, khiến Ngạo Lăng Cẩn nổi cơn thịnh nộ mà giận dữ quát lên: “Câm miệng ngay…”
“Cha nuôi…”
“Ta nói câm miệng, có nghe không?” Ngạo Lăng Cẩn cao giọng lần nữa. Khiến Lam Hạ hoảng sợ, đành buồn lòng nằm úp mặt xuống gối không dám hó hé nửa lời.
Ngạo Lăng Cẩn chăm chú đọc sách không để tâm đến cô gái nhỏ nằm cạnh, thấm thoắt trôi qua cũng đã hơn một tiếng. Anh đưa mắt nhìn lên đồng hồ, đã hơn mười hai giờ. Anh tính quay sang nhắc Lam Hạ trở về phòng, thì đột ngột hơi thở nơi anh cũng như muốn dừng lại, khi cô gái nhỏ kia vô tư đến nỗi lăn ra ngủ ngon lành ngay trên chiếc giường của anh.
“Lam Hạ, trở về phòng…” Ngạo Lăng Cẩn trầm giọng gọi lấy. Lam Hạ vốn thuộc tuýp người một khi ngủ là ngủ rất say, ngủ đến trời có sập xuống chưa chắc cô đã dậy. Bị âm thanh kia quấy nhiễu, làm cô bực dọc nhăn mặt trở người.
Ngạo Lăng Cẩn thấy thần kinh mình hơi căng ra một chút, khi Lam Hạ không ý tứ mà nằm nghiêng người đối mặt về phía anh. Chiếc đầm hai dây kia thoáng đãng vô cùng, phần ngực đầy đặn của cô dễ dàng lấp ló ẩn hiện sau lớp vải nhung đen huyền ảo.
Lam Hạ ngủ say ngon giấc, gò ngực trắng tuyết mặc nhiên phập phồng lên xuống theo từng nhịp thở của cô. Ngạo Lăng Cẩn như mất kiểm soát nơi đại não, anh vô thức ngồi đó thoải mái ngắm nhìn cô con gái nhỏ ngày nào giờ đã lớn và xinh đẹp thế này.
Đôi nhãn khí mang theo hơi lạnh nhất định lướt trên từng tấc da thịt đang lộ ra của Lam Hạ, chiếc chăn bông chỉ đắp ngang bụng của cô. Cánh tay thon trắng trẻo cũng được phô bày, phần xương quai xanh tinh tế đến hút mắt làm Ngạo Lăng Cẩn mỉm cười khó hiểu.
Mái tóc xoăn nhẹ bồng bềnh như sóng nước của Lam Hạ tuỳ ý vương ra nơi bờ vai trần gợi cảm chỉ mắc một sợi dây mỏng manh từ chiếc đầm ngủ. Ngạo Lăng Cẩn đưa tay vén nhẹ một lọn tóc qua vành tai của cô, sự động chạm da thịt nhẹ nhàng, chớp nhoáng thoáng như gợi lên trong người nam nhân như anh thêm phần tò mò vô hạn.
Ngón tay giữ nơi vành tai của Lam Hạ cố tình lướt trên cần cổ gợi cảm, trượt dần xuống nơi gò ngực đầy đặn cuốn hút. Nằm nghiêng sang một bên thế này, rãnh ngực quyến rũ chết người lại càng lộ rõ. Chất liệu vải nhung mềm mịn dễ dàng áp vào da thịt, để lộ hai nụ hoa nhỏ nhắn hằn lên sau lớp vải đen tuyền.
Ngạo Lăng Cẩn táo bạo chạm lên rãnh tối nhỏ xíu đó thật nhẹ, đầu ngón tay anh hệt như bị sự mềm mại, âm ấm của da thịt non nớt, căng mịn là chất xúc tác mạnh mẽ. Mà sự rung động này phần nào đánh thức một con dã thú ngông cuồng rạo rực ngay từ trong con người anh.
Di chuyển gần lại phía Lam Hạ hơn, Ngạo Lăng Cẩn cúi thấp người thu hẹp khoảng cách giữa mình và cô con gái nuôi. Anh tham lam đưa mũi hít nhẹ lấy mùi hương mị hoặc rất đặc trưng của một thiếu nữ trong trắng. Mà mùi hương này có lẽ chỉ có mỗi mình cô con gái nuôi này của anh mới sở hữu được.
“Đúng là một tiểu yêu nghiệt…” Ngạo Lăng Cẩn buộc miệng thì thầm, nơi đáy mắt thâm sâu ẩn lên tà niệm khó đoán. Lam Hạ bị âm thanh văng vẳng bên tai phiền nhiễu, cô cựa quậy thân người làm một bên dây áo tuột hẳn khỏi vai.
Không những vậy, cô còn liều mạng ngay cả trong giac ngủ mà đưa tay ôm lấy người nằm cạnh. Thói quen này có lẽ là do bẩm sinh, khi Lam Hạ mỗi tối ngủ đều phải có một chiếc gối ôm to tướng kèm theo, có thể thì cô mới thấy yên tâm để ngủ.
Ngạo Lăng Cẩn không hề có ý định từ chối hành động này của cô, anh nằm yên, mặc cho Lam Hạ bám sát cơ thể mình mà vùi gương mặt nhỏ nhắn vào trong khuôn ngực rắn rỏi.
Chiếc chăn bông bị cô đạp đẩy đùn cao lên trên, một bên chân thon trắng trẻo như sữa lộ ra dưới tầm mắt gian ý của Ngạo Lăng Cẩn. Ánh đèn vàng trong phòng như cố ý phủ lên cơ thể cô một lớp pha lê mỏng manh, làn da trơn tru nhẵn bóng thêm hoàn hảo hơn dưới mảng đèn vàng nóng ấm.
Trong mắt Ngạo Lăng Cẩn giờ phút này, Lam Hạ chẳng khác gì một miếng thịt ngon thượng hạng, lại có một không hai. Anh vô thức mỉm cười đầy hứng thú, nhẹ nhàng đưa ngón tay có hơi thô nhám của mình vuốt ve bả vai trần gợi cảm.
“Con gái nuôi và cha nuôi, xem ra mối quan hệ càng lúc càng thú vị…” Ngạo Lăng Cẩn khẽ nói. Rãnh môi anh tuấn nhếch cười đầy kiêu căng.
Nhìn Lam Hạ ngủ say chẳng biết gì, Ngạo Lăng Cẩn thoáng nâng lấy gương mặt cô ngẩng cao đối diện. Thận trọng quan sát từng chi tiết của ngũ quan hoàn hảo, hàng mi đen rậm cứ thỉnh thoảng lại run mấp mấy như thể gọi mời kẻ đang nhìn mau mau khám phá.
Ngạo Lăng Cẩn cười rất lạnh, anh áp sát lại gần hơn phả lấy hơi thở nóng hổi vào cần cổ của Lam Hạ, cô nhột nhạt cựa quậy, liền bị anh dùng tay siết chặt cơ thể nhỏ nhắn.
Ngạo Lăng Cẩn như bị trôi vô định trong một thứ xúc cảm mang tên dục vọng đang nổi loạn không ngừng. Anh hạ thấp bờ môi của mình xuống dần nơi gò ngực hấp dẫn. Đưa cánh môi lạnh áp nhẹ lên da thịt mềm mại đàn hồi nơi đầy đặn, càn rỡ dùng sức mút một cái thật mạnh, nơi đó liền lưu lại một dấu hôn đỏ chót trông ái muội vô cùng.
Lam Hạ khẽ nhíu mày khi tự nhận thấy cơn đau nhỏ nhoi từ da thịt, cô đưa tay gạt lấy mặt Ngạo Lăng Cẩn sang một bên. Anh nằm xuống, chống một tay lên đầu chậm rãi nhìn cô gái nhỏ đang ngủ say như chết, ngón tay ve vãn dấu hôn mình vừa tạo mà thì thầm: “Ấn kí này xem như bước đầu đánh dấu con là người của ta, nếu con còn tiếp tục không đề phòng như thế này, ta thực không dám chắc sẽ thêm những sự đánh dấu nào khác nữa…Trịnh Lam Hạ, rốt cuộc con ngốc đến mức nào lại tin tưởng ta đến tuyệt đối như vậy!”
***
Mặt trời tỉnh giấc sau một giấc ngủ dài của đêm mưa tầm tã, phủ xuống mảnh đất rộng lớn một màu nắng nhàn nhạt. Những hạt mưa vẫn còn đọng trên vô vàn cánh hoa kẻ lá chưa muốn rơi khỏi. Hệt như Lam Hạ bây giờ, cô cuộn trong tấm chăn dầy cộm, thoã thích tận hưởng cảm giác ấm áp trong cái tiết trời se se lạnh.
Lam Hạ mở mắt chui ra chăn, gương mặt còn say ngủ xoay qua xoay lại, nhìn ngang nhìn dọc căn phòng mình đang ở.
“Phòng của mình sao hôm nay lạ vậy nhỉ?” Lam Hạ lẩm bẩm. Cô khép mắt quay sang úp mặt ôm lấy cái gối to kế bên cạnh, vùi chiếc mũi nhỏ nhắn hít hít mùi hương cô dần yêu thích từ lúc nào.
Lam Hạ dụi dụi mặt vào chiếc gối, còn mơ mơ màng màng nói: “Là mùi tự nhiên…mùi tự nhiên…mùi…tự…nhiên….!?” Câu chữ của cô nhả ra nhỏ dần rồi đứt quãng.
Cô mở trừng trừng mắt mà nhìn vào cái gối mình đang ôm, khoé môi giật giật: “Không phải gối của mình….”. Cô ngồi bật dậy, nắm tấm chăn đưa lên tầm mắt, lại lấp bấp: “Cả chăn cũng không phải của mình….”
Lúc này, hai bàn tay của Lam Hạ hơi run run, cô đảo mắt thận trọng nhìn bao quát cả căn phòng. Bất giác nhận ra điều không đúng, cô căng mặt mà há hốc miệng: “Đây là phòng của cha nuôi….”
Lam Hạ nuốt nước bọt cố bình tĩnh, cô đưa tay chải chuốc lại mớ đầu tóc đang có phần rối bù. Miệng thì thầm: “Tối qua mình chạy qua đây mặt dày xin ở cùng cha nuôi một lúc thôi…tại sao lại thành ra ngủ luôn trong này vậy?”
Hai mắt cô khép chặt, hàng lông mày thoáng nhăn nhíu, môi mềm bị hàm răng cắn cắn. Cô nhìn sang chỗ trống bên cạnh mình, lòng tự hỏi: “Chắc cha nuôi sẽ nổi trận lôi đình nữa cho xem…tối qua ngủ không biết có dẫm đạp gì đến cha hay không? Trời ơiiiiiii….”
Tiếng hét của cô vang tận ra khỏi phòng, Ngạo Lăng Cẩn thính giác cực kì nhạy bén, anh đang cùng Hắc Vũ và Lam Vũ đi bên dưới đại sảnh chuẩn bị đến công ty.
Thanh âm la hét của Lam Han dễ dàng truyền đến màng nhĩ, mà cô thực sự rất lớn họng, có vẻ tất cả mọi người trong Bạch Ngự dinh đều nghe thấy chứ không phải riêng mình Ngạo Lăng Cẩn.
Lam Vũ ngước nhìn lên phía trên lầu, lại lắc đầu tặc lưỡi: “Tôi nói cô ta là củ hành nhỏ đáng sợ quả không sai mà….”
“Thiếu gia, có cần lên xem xét….?” Hắc Vũ lên tiếng, lúc này Ngạo Lăng Cẩn đưa bàn tay lên ngăn lại, đưa mắt hướng về phía trên đó, rãnh môi cười ngụ ý: “Không cần, con bé chẳng qua biết mình vừa gây tai hoạ gì nên mới phát hoảng. Mặc kệ nó!”
“Vâng, thiếu gia!”
Đêm hôm qua, Ngạo Lăng Cẩn không tài nào chợp mắt được khi bên cạnh có một thiếu nữ cứ bám lấy thân người anh không buông. Lam Hạ càng ngủ càng lấn tới, hết múa tay khua chân thỉnh thoảng còn nói mớ mấy câu đại loại như “Đồ ăn ngon” hay “Đánh chết thứ già dê” chẳng hạn.
Mãi đến gần sáng, anh mới chợp mắt được một chút. Sáng nào cũng theo thói quen mới 5h sáng anh đã dậy không cần đến một tiếng động báo thức nào. Nhìn Lam Hạ vẫn ngủ ngon lành, anh chỉ biết trùm cái chăn bông phủ lên người cô rồi rời khỏi phòng, xuống khuôn viên bên dưới sân nhăm nhi một tách cafe nóng trong buổi sớm se lạnh.
Phía trên lầu, Lam Hạ bắt đầu bước khỏi giường, lật đật xếp gọn chăn bông, gối nệm cho ngay ngắn. Nhanh chóng mở cửa phòng tính rời khỏi nhưng trời xui đất khiến lại gặp phải Sa quản gia.
Nhìn cô bằng vẻ mặt ngạc nhiên lẫn nghi hoặc, Sa quản gia tiến tới nhỏ nhẹ hỏi: “Tiểu thư, tôi sang phòng cô nhưng không thấy cô trong đó. Chẳng lẽ đêm qua tiểu thư ngủ ở….”
“Bác Sa, tối qua trời có sấm chớp…con sợ quá nên mặt dày qua trú bên phòng cha nuôi, ai dè…lăn ra ngủ quên luôn trong này!” Lam Hạ cúi gầm mặt nói, mười ngón tay cấu lấy chiếc đầm ngủ.
Sa quản gia sững sốt vô cùng, đến cả lỗ tai bà cũng như muốn ù đi vài phần. Bà đã làm việc cho Ngạo gia đã gần bốn mươi năm, dù là từ lúc Ngạo Lăng Cẩn còn nhỏ cho đến lúc trưởng thành rồi là một vị Ngạo tiên sinh người người nể trọng. Bà chưa từng một lần nhìn thấy ai dám ngủ ở phòng của vị thiếu gia này bao giờ.
Đưa mắt dò xét nhìn cô gái trước mặt, Sa quản gia nhíu mày chạch lưỡi khẽ nhắc nhở: “Trời ơi tiểu thư, cô ăn mặc thế này mà qua phòng gặp thiếu gia, để người khác biết được không hay đâu. Mau, theo tôi về phòng..”
“Dạ….” Lam Hạ gật đầu, bước chân nhỏ lật đật bám theo bóng lưng gầy gầy của người đàn bà lớn tuổi.
Vào phòng, Sa quản gia lại tiếp tục nói: “Tiểu thư, cô phải hiểu là cô đã không còn nhỏ nhắn gì nữa, tiểu thư cũng nên chú trọng bản thân khi ở trước mặt người khác, nhất là nam giới….Dù thiếu gia có là cha nuôi của tiểu thư, nhưng cũng vẫn là một người đàn ông. Tiểu thư…có hiểu tôi đang nói gì không?”
“Dạ…bác Sa nói gì cơ?” Lam Hạ đứng trong phòng tắm hỏi ngược trở ra, Sa quản gia khép mắt thở dài chán nản, thât là hết nói nỗi cái cô tiểu thư ngờ nghệch.
“Tiểu thư thay quần áo xong, tôi sẽ cho người mang bữa sáng lên. Tôi xin phép…”
“Dạ, con cảm ơn bác Sa!” Giọng Lam Hạ cất lên lanh lãnh.
Lúc này, cô đang đứng trước gương, soi mình trong ấy cô mới nhìn thấy rõ những dấu vết kì lạ xuất hiện đầy rẫy trên cơ thể. Từ cổ, đến ngực, đến bả vai, thậm chí vị trí gần nơi nụ hoa của cô cũng có. Những dấu vết đỏ đỏ hồng hồng như bị ai đó ngắt mạnh làm Lam Hạ mơ hồ khó hiểu.
Tối qua, trong cơn say ngủ thỉnh thoảng cô lại thấy cơ thể mình hơi nhoi nhói kì lạ. Đưa tay sờ sờ lấy vết đỏ ngay gần nụ hoa bên ngực phải, Lam Hạ cong môi nhíu mày suy nghĩ: “Là con gì đó cắn sao chứ?”
Nghĩ ngợi thêm một lúc, cô rối loạn đầu óc mà vò vò tóc: “Thôi thôi mặc kệ, con gì cắn thì cũng mặc kệ. Lấp đầy cái bụng đói này cái đã…”
Bây giờ, tại cao ốc Ngạo thị, bên trong phòng làm việc, Ngạo Lăng Cẩn đang ngồi phê duyệt báo cáo. Bàn tay thoáng dừng lại khi đột ngột nhớ đến chuyện nực cười đêm hôm qua.
Đưa cán bút trong tay gõ nhịp xuống mặt bàn, anh vô thức nói: “Trên dưới in chắc cũng không ít hơn mười cái…”
Nói xong, Ngạo Lăng Cẩn lại cười thầm, tiếp tục cầm bút kí hết đống báo cáo chồng cao ngất ngưỡng.